Editor - Beta: Team May
Giang Sương Hàn ở trước mặt Tân Quý Phi cũng chỉ là thuận miệng nói ra, không nghĩ những ngày này Tiết Đại Tướng Quân vậy mà thật sự đợi ở trong phủ, trừ trận đại hỏa kia, lại không hề xảy ra chuyện gì khác.
Người ngoài dần dần tin tưởng, giống như trận đại hỏa kia thật sự là chuyện ngoài ý muốn.
Mỗi ngày Giang Sương Hàn ở trong Hướng thanh điện, Tân Quý Phi thỉnh thoảng tới thăm nàng một lần, cũng mang đến cho nàng một ít tin tức bên ngoài. Có liên quan đến Hoàng Thượng, có liên quan đến Tiết Tẫn, cũng có liên quan đến triều đình.
Lần đầu tiên nghe được, Giang Sương Hàn kinh ngạc việc nàng ấy có nguồn tin tức rộng, sau đó nghĩ lại cảm thấy cũng không có gì kỳ quái.
Mẫu tộc của Tân Tự Tân Quý Phi sớm đã không còn, với những phi tần khác rất khác nhau, nàng ấy ở trong hoàng cung này không có gì dựa vào, chỉ có một mình Hoàng Thượng, cho dù nàng ấy nhận vinh sủng mà bất kỳ một phi tần nào trong hậu cung này đều không sánh kịp, nhưng trong lòng chắc hẳn cũng có sợ hãi chỉ có trong lòng nàng ấy tự hiểu rõ.
"Nói đến, gần đây trong triều lại là phát sinh một việc lớn." Tân Quý Phi buông chén trà trên tay xuống, "Những ngày này Đại Tướng Quân an phận, duy nhất chỉ có một lần là có động tĩnh, chính là có liên quan đến vị Du Đại Nhân."
Giang Sương Hàn vốn chỉ tùy ý nghe, nghe thấy cái họ này lại sửng sốt một chút: "Du đại nhân?"
Tân Tự chú ý tới biểu cảm của Giang Sương Hàn, có chút cao hứng rốt cục mình cũng hấp dẫn lực chú ý của nàng, ngữ khí cũng nhẹ nhàng đi một chút: "Ngự Sử Trung Thừa Du đại nhân Du Hoằng Khoát."
Tay Giang Sương Hàn để ở bên không tự giác nắm chặt, nàng lại ngẩng đầu nhìn về phía Tân Tự: "Du đại nhân làm sao?"
Tân Quý Phi liếc Giang Sương Hàn một cái: "Chỉ nghe nói là lật lại án tử cũ gì đó, bản thân vị đại nhân này không thể nào sạch sẽ được, lúc này lại rơi vào trong tay Đại Tướng Quân đang không được vui vẻ, chỉ sợ khó mà nói."
Bản án tử cũ... Giang Sương Hàn không thể chắc chắn là chuyện ở Nghi Thủy, nhưng Tiết Tẫn là biểu đệ của Lâm Trạch Vương, sau khi đem mối liên hệ này liên kết với nhau, dường như hắn cố ý đem chuyện của Du Hoằng Khoát tự mình xử lý cũng không có cái gì không thích hợp.
"Không nghĩ tới Nương Nương ở trong hậu cung, ngay cả chuyện của tiền triều cũng quan tâm." Giang Sương Hàn không có thời gian suy nghĩ, rất nhanh nàng chống lại ánh mắt của Tân Quý Phi nói.
Tân Quý Phi thu hồi ánh mắt của mình, ánh mắt ôn nhu chớp mắt một cái: "Thân là hậu phi, việc nên quan tâm nhất chính là làm thế nào phân ưu vì Hoàng Thượng."
Vì Hoàng Thượng phân ưu tiền đề là chuyện này làm cho Hoàng Thượng lo lắng, nghe ra tầng ý tứ này của Tân Quý Phi, Giang Sương Hàn lại nhìn thoáng qua nàng ấy: "Sương Hàn vốn tưởng rằng Nương Nương quan tâm tới tiền triều như thế, cũng giống như những người khác ở trong cung, vì mình và hoàng tự sau này tìm một chỗ dựa, hiện tại xem ra, là Sương Hàn xem thường Nương Nương, cũng xem thường thâm tình của Nương Nương đối với hoàng thượng."
"Nghe nói thời gian Giang cô nương đi theo bên người Đại Tướng Quân cũng không ngắn, vì sao chưa từng vì Đại Tướng Quân dưỡng dục con cái?" Tân Quý Phi đột nhiên nói.
Lời này nếu là người bên ngoài nói, phản ứng đầu tiên của Giang Sương Hàn chính là người này đang trào phúng nàng, nhưng được nói ra từ miệng của Tân Tự, thần sắc nàng nhàn nhạt, cũng thật sự tò mò nên hỏi một chút chuyện này.
"Chuyện con cái, là phúc của trời, không thể cưỡng cầu."
"Bệ hạ cũng nói như thế." Tân Quý Phi đột nhiên cười.
Giang Sương Hàn luôn cảm thấy lời này của nàng như đang ám chỉ cái gì đó, nàng lại cảm thấy ý cười của Tân Quý Phi không giống như là làm bộ, nhớ tới lúc trước Hồng Ngọc đề cập qua chuyện Triệu Dịch Tuần cho đến nay đều không có hoàng tử nào.
"Ta đến Yến Đô đã năm năm, trước đây từng có một đứa bé, chẳng qua đứa bé kia số mệnh không tốt, không có cơ hội sống sót."
Ngữ khí Tân Tự lãnh đạm giống như đang nói một chuyện bình thường, Giang Sương Hàn lại nhạy cảm phát giác trên mặt nàng ấy chợt lóe lên bi thương.
Giang Sương Hàn biết nàng ấy từ một nước nhỏ gả tới, tuy nói bây giờ thế đạo không yên ổn, nhưng thế đạo năm năm trước, chỉ có loạn hơn: "Sinh gặp loạn thế, không phải do người." So với việc này, Giang Sương Hàn càng kinh ngạc hơn chính là hóa ra Tân Tự đã từng có một đứa bé, nàng ấy từng gả cho người khác.
Giang Sương Hàn quen biết Triệu Dịch Tuần cho đến nay, biết hắn ta âm tàn độc ác, cũng biết hắn ta tâm tính cực cao, người bình thường căn bản không lọt nổi mắt xanh của hắn ta. Cung nhân trong Hướng thanh điện thường nói ở bên tai, nếu có một ngày nàng có thể hầu hạ ở bên người hoàng thượng, Tân Quý Phi nhất định là đối thủ lớn nhất của nàng. Chỉ có Giang Sương Hàn biết, sẽ không.
Coi như không đề cập tới tình cảm, chỉ luận tới cái khác, ở chỗ Triệu Dịch Tuần, nàng vĩnh viễn không sánh bằng Tân Tự. Cho dù Tân Tự bây giờ chỉ là một công chúa vong quốc, so với nàng thì xuất thân vẫn mạnh hơn nhiều.
Xưa nay Giang Sương Hàn không cảm thấy dạng người như Triệu Dịch Tuần sẽ có cái gọi là chân tình, lúc này lại đột nhiên cảm thấy, hắn ta thật sự rất thích vị Tân Quý Phi trước mắt này.
"Nói đến, ta chỉ ở bên cạnh hoàng thượng năm năm, luận về hiểu rõ bệ hạ, còn xa không theo kịp nổi Giang cô nương." Tân Tự nhìn ra Giang Sương Hàn đang trầm tư, nàng ấy lại cười giỡn nói, giống như là đang tiếc hận.
"Sương Hàn không dám." Giang Sương Hàn nghe vậy lập tức cúi đầu hành lễ.
Tân Tự đưa tay đỡ nàng lên: "Cái này có cái gì mà không dám, ta biết ngươi không có tâm tư kia, chẳng qua là nói sự thật thôi, hắn đối với ngươi có tình nghĩa trong quá khứ, điểm này ta tin tưởng ngươi cũng nhìn ra được."
Giang Sương Hàn lại một lần nữa nhìn thẳng vào ánh mắt của Tân Tự, trên mặt nàng ấy không biểu hiện gì, nhưng trong lòng đột nhiên giật mình, Tân Tự đang thăm dò nàng.
Nếu nàng ấy không nói câu cuối cùng kia, có khả năng Giang Sương Hàn thật sự đem quan hệ của hai người để lộ ra.
Mặc dù Triệu Dịch Tuần cưng chiều Tân Tự, nhưng không phải là chuyện gì cũng đều nói với nàng ấy, có lẽ là cảm thấy tổn hại hình tượng của hắn ta, hoặc có lẽ là không muốn ở trước mặt nữ nhân mình yêu nói về khuất mắc của mình với một cô nương khác.
Tóm lại, Tân Tự luôn đang nghe ngóng quan hệ của nàng cùng Triệu Dịch Tuần, mà nàng ấy lại dường như không chỉ hiếu kì quan hệ của Giang Sương Hàn cùng Triệu Dịch Tuần mà bao quát luôn chuyện của Tiết Tẫn, nàng ấy cũng quan tâm.
"Nương Nương suy nghĩ nhiều rồi, Sương Hàn chỉ là một đào hát, làm sao có thể có tình nghĩa gì với hoàng thượng." Giang Sương Hàn lặng lẽ nói.
"Đúng là ta nói sai." Tân Tự cũng không giận nàng cảnh giác, ngược lại tùy ý cười.
Kể từ khi Tân Tự biết Giang Sương Hàn ở Hướng thanh điện cho đến bây giờ, nhiều lần đến gặp nàng, hai người từ không có lời nào để nói đến bây giờ thì không có việc gì là nói chuyện phiếm vài câu, đã có tiến triển rất lớn, nhưng nàng ấy cũng nhìn ra được, nữ tử trước mắt kín miệng cực kỳ, nàng không muốn nói, một chữ cũng sẽ không nói.
Chơi cứng, còn không bằng thuận nàng ấy.
Sau khi Tân Tự rời đi không bao lâu, Lan Nhược liền tới, nói là đưa cho Giang Sương Hàn chút điểm tâm của Tường Hòa Cung, tới gần cuối năm, trong cung dần dần náo nhiệt.
Đây là lần đầu tiên Giang Sương Hàn thu được tin tức từ chỗ của Thái Phi, tin đưa tới quả nhiên là chuyện của Du đại nhân, Giang Sương Hàn chỉ hỏi một câu: "Thái Phi để Đại Tướng Quân tra chuyện này?"
Lan Nhược lắc đầu, biểu thị cho việc Tiết Tẫn lưu lại Du Hoằng Khoát cũng không đơn giản là vì chuyện này.
Giang Sương Hàn gật đầu ra hiệu là mình đã biết, nàng lại ngẩng đầu nhìn về phía Lan Nhược, dường như cảm khái: "Du đại nhân làm nhiều chuyện như vậy, khó trách Thái Phi đồng ý giao hắn cho Đại Tướng Quân."
Lan Nhược nghe vậy toàn thân run lên, trong lúc nhất thời lại không tiếp lời.
Giang Sương Hàn cũng làm như không nhìn thấy, cúi đầu mở ra hộp cơm: "Đa tạ Thái Phi Nương Nương quan tâm." Kết thúc lần đối thoại này.
Bây giờ Hướng thanh điện ngày ngày đều có người đến nhìn, người bên Thái Phi tới một chuyến cũng không dễ dàng, nếu ở lại lâu thêm một chút nữa, chỉ sợ làm cho người khác sinh nghi.
Giang Sương Hàn mãi cho đến sau khi Lan Nhược rời đi, mới trầm mặt xuống nhìn điểm tâm đặt trên bàn. Nàng chấp nhận đem toàn bộ chuyện của Triệu Huyên Ngọc nói cho Thái Phi biết, là bởi vì người là mẫu phi của Triệu Huyên Ngọc, người biết chuyện của Triệu Huyên Ngọc, thì có thể giúp Triệu Huyên Ngọc tìm được chân tướng.
Về mặt khác, Giang Sương Hàn cũng không dám tin nhiều.
Một vị Thái Phi ở goá cung trong nhiều năm, đến nay đối với chuyện của tiền triều còn hiểu rõ như vậy, nếu nói không có chút dã tâm thì cũng không có người tin.
Giang Sương Hàn nhìn sương mù dày đặc phía xa, nhắm mắt lại, ý đồ đem mình đặt vào vị trí của Thái Phi mà suy nghĩ người bây giờ làm hết thảy là vì mục đích gì. Trên sống mũi hơi lạnh, nàng mở mắt nhìn lên trời thấy tuyết rơi.
Đây là trận tuyết rơi đầu tiên đến chậm của Yến Đô năm nay.
Giang Sương Hàn cảm giác có chút lạnh.
Bên ngoài náo nhiệt cùng với Hướng thanh điện thật ra cũng không có quan hệ gì lắm, nơi này cách các cung điện khác vốn rất xa, từ sau khi Triệu Dịch Tuần không đến, người thường đến chỉ còn lại Tân Quý Phi.
Thời điểm ngày hôm đó Tân Quý Phi đến lông mày nhấc lên, rất khác với gương mặt biểu cảm lạnh lùng của nàng ấy ngày bình thường, thời điểm Giang Sương Hàn nhìn thấy nàng ấy cũng có chút sửng sốt: "Quý phi Nương Nương đây là không phải gặp chuyện gì tốt rồi sao?"
"Đúng là chuyện tốt, chẳng qua không phải chuyện tốt của ta, mà là chuyện tốt của ngươi." Tân Tự nhíu mày rất có ý tứ nhìn Giang Sương Hàn nói.
"Sương Hàn không hiểu." Tân Tự ngày thường cũng không phải người thích thừa nước đục thả câu, hôm nay đặc biệt không nói thẳng, nghĩ chắc thật sự là chuyện nàng cảm thấy tốt.
"Dẫn người vào đi." Tân Tự hướng ra ngoài nói.
Giang Sương Hàn sững sờ.
Liền nhận ra người đang tới—— Cảnh Xu.
Giang Sương Hàn càng sững sờ, nàng không hiểu nhìn về phía Tân Tự, không biết nàng ấy muốn làm cái gì.
"Nói chuyện đi." Tân Tự không quản Giang Sương Hàn có biểu cảm gì, bản thân đến cái ghế ở bên cạnh ngồi xuống, thuận tay cầm một cái bánh ngọt trên bàn, thuần thục giống như là đang ở trong cung điện của mình.
"Giang cô nương, thật xin lỗi, Cảnh Xu biết sai." Trên mặt Cảnh Xu đỏ bừng, ánh mắt nhìn Giang Sương Hàn mang theo bối rối.
Giang Sương Hàn lẳng lặng mà nhìn nàng ta, còn chưa kịp phản ứng cuối cùng là chuyện gì xảy ra, đang muốn hỏi Tân Quý Phi, thì nghe Tân Quý Phi lại lạnh lùng ném một câu: "Nói rõ ràng."
"Ngày ấy, ngày ấy ta ở chỗ này nói những lời kia tất cả đều là cố ý kích động ngươi, ngươi đừng để trong lòng." Cảnh Xu không thấy Tân Quý Phi nói chuyện, lại bổ sung, "Kỳ thật, kỳ thật kế hoạch đưa ngươi xuất cung ngày ấy, là ý muốn của Hoàng Thượng, ngay từ đầu Đại Tướng Quân không có đồng ý, nghe nói thời điểm hai người ở Cần Chính Điện nghị sự còn ầm ĩ một trận lớn. Sau đó kế hoạch thừa cơ tiến đánh người Địch cũng là Đại Tướng Quân bày ra, ta nghĩ, ngài ấy dù có bất mãn người Địch ngông cuồng, cũng vẫn có phần của ngươi. Lúc ấy là ta cố ý đâm chọc ngươi nên mới nói như vậy." Nàng ta nói rồi liếc mắt nhìn Giang Sương Hàn, "Đương nhiên, lúc đó ngươi cũng không đem chuyện này coi là chuyện đáng kể."
"Ừm." Giang Sương Hàn lên tiếng, đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Cảnh Xu lại nắm hai bàn tay của mình, nói vài câu cầu xin tha thứ, Tân Quý Phi mới thả nàng ta ra ngoài.
Lúc bên trong gian phòng chỉ còn lại hai người các nàng, Giang Sương Hàn mới nghiêm túc nhìn về phía Tân Quý Phi: "Quý phi đây là có ý gì?"
Giang Sương Hàn nghĩ lại một chút: "Kỳ thật trước đó Tân Quý Phi suy đoán không sai, Sương Hàn thực sự vô tâm đối với hoàng cung, quý phi không cần phải vì Đại Tướng Quân mà đến đây nói tốt như vậy."
"Đây cũng không phải là lời hữu ích, là lời nói thật." Tân Quý Phi thuận miệng nói, " Làm sao ngươi không cảm thấy, Bản Cung gọi nàng ta đến, là vì để cho ngươi trút giận chứ?"
Giang Sương Hàn không nói chuyện, nhưng biểu cảm trên mặt nàng đã bại lộ ý nghĩ của nàng lúc này —— không có khả năng.
Tân Quý Phi cười: "Chưa thấy qua ai có đùi còn không muốn ôm. Bản Cung cảm thấy ngươi có chút lợi ích, không chừng sau này có thể đến giúp ta, cho nên giúp ngươi một chút, để ngươi nợ ta một món nợ ân tình."
Trong thâm cung không ai nói chuyện nhân tình, Tân Quý Phi nói lời này làm cho Giang Sương Hàn không có cách nào tiếp nhận, cũng chỉ có thể thuận theo mà cười.
"Nương Nương đặc biệt gọi Cảnh Xu tới thật sự cũng không phải chuyện dễ, Sương Hàn đa tạ Nương Nương hao tâm tổn trí." Giang Sương Hàn vẫn nói lời cảm tạ.
"Bản Cung biết ngươi lo sợ trêu nhầm gây họa. Nàng ta là người Hiền Phi đưa tới, Hiền Phi biết chuyện này đã quở trách nàng ta nên dừng lại, nhìn sắc mặt Hiền Phi cũng không tốt đẹp gì, căn bản là không biết chuyện này, chính nàng ta cả ngày không để ý tới mọi việc, không nghĩ ra người bên cạnh lại hoàn toàn ngược lại." Nói xong, Tân Tự lại dò xét Giang Sương Hàn một lần, "Ở trước mặt Bản Cung ngươi thật thông minh, làm sao còn có thể để một người như vậy khi dễ chứ?"
Giang Sương Hàn không nói chuyện.
Tân Tự cũng không nói thêm nữa, giải quyết xong chuyện này vậy mà thật sự rời đi.
Hồng Ngọc thấy nàng ấy thật sự rời đi, mới tiến đến trước mặt Giang Sương Hàn: "Vậy mà Tân Quý Phi thật sự mang người tới, Giang cô nương, Quý Phi giống như là thật sự muốn lôi kéo cô nương."
Giang Sương Hàn nghe vậy nhìn về phía Hồng Ngọc: "Tân Quý Phi làm thế nào biết được chuyện kia?"
Hồng Ngọc cười xấu hổ một tiếng, nhận lỗi với Giang Sương Hàn: "Cô nương cũng biết, Tân Quý Phi từ trước đến nay có tiếng không tốt, ngài cho người gọi nô tỳ tới, nếu không nói, nô tỳ còn không biết mình sẽ có kết cục gì."
"Nàng làm việc như thế, thật sự sẽ không bị trách phạt sao?" Một hậu phi gả ở nơi xa, tiền triều không có chỗ dựa vào, lại dám làm việc như thế.
"Thái hậu mất sớm, bây giờ Trung cung thế suy, hoàng hậu tính tình mềm yếu, không cản được chuyện của Tân Quý Phi, huống chi bây giờ Quý Phi cùng nhau giải quyết lục cung. Lúc trước lại làm chuyện quá đáng Hoàng Thượng không có trách tội, càng không cần nói hôm nay chỉ là một việc nhỏ."
"Ngươi mới vừa nói, Quý Phi đang lôi kéo ta?" Giang Sương Hàn che hộp thức ăn mà Thái Phi đưa tới.
"Không phải sao? Cô nương thông minh như vậy mà không nhìn ra sao?" Hồng Ngọc ngây người, "Nếu Quý Phi muốn hại cô nương, ngay từ đầu trực tiếp dùng chút thủ đoạn bỉ ổi, hay là căn bản không cần tránh người khác, hại cô nương không ai dám nói chuyện cùng. Hiện nay thỉnh thoảng tới lui Quý Phi một chuyến, tất nhiên là vì muốn rút ngắn quan hệ với cô nương."
"Nói cũng phải."
Vốn dĩ Hồng Ngọc còn muốn nói thêm hai câu, nhìn thấy Giang Sương Hàn lâm vào suy tư, dứt khoát ngậm miệng.
Sau ngày ấy, liên tục có mấy ngày tuyết lớn, cảnh bên ngoài chồng lên một tầng tuyết trắng thật dày. Dường như là để cho Giang Sương Hàn hòa hoãn, liên tiếp mấy ngày Tân Quý Phi không đến.
Giang Sương Hàn vốn còn tưởng rằng thời gian cứ như vậy bình tĩnh mà trôi qua, lại không nghĩ tới sẽ có cung nhân đến tặng đồ cho nàng.
Người đến là một cung nhân của Hướng thanh điện, chỉ là không thường qua lại ở chỗ của Giang Sương Hàn, Giang Sương Hàn cảm thấy đã từng gặp qua nhưng lại không biết tên tuổi.
Cung nhân đó chỉ đem đồ đưa cho nàng, lưu lại một câu Đại Tướng Quân gửi đến sau đó quay đầu bước đi.