• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguồn: Facebook @maycuat5

Editor - Beta: Team May

Tân Quý Phi thấy biểu cảm của Giang Sương Hàn không đúng, thuận theo ánh mắt của nàng nhìn sang phía đối diện, nhìn thấy Tiết Tẫn đang tự rót rượu cho mình.

Không thể không nói, vị Đại Tướng Quân này nhìn thật sự băng lãnh, rõ ràng bên cạnh có không ít người vây quanh cùng hắn nói chuyện, nhưng nhìn vẫn là dáng vẻ hào sảng như một người, giống như người bên ngoài đều khác biệt với hắn. Loại băng lãnh này không giống với Triệu Dịch Tuần âm lãnh, giống như phần cao ngạo tránh xa người ngàn dặm ở trên người hắn làm cực kỳ hợp ý.

Tân Quý Phi bỗng nhiên lại nhìn Giang Sương Hàn một chút, cảm thấy hai người này còn rất giống nhau.

Nàng ấy cầm tay Giang Sương Hàn nắm thật chặt, lúc này mới kết thúc cuộc nói chuyện phiếm giữa hai người. Nhiều nữa cũng không cần thiết, hành động vừa rồi của hai người những người khác hẳn là đã thấy rất rõ ràng.

Chẳng được bao lâu, Hoàng Thượng và hoàng hậu cùng nhau tiến đến, đám người cùng nhau hành lễ, trên mặt Triệu Dịch Tuần mang theo ý cười nói miễn lễ. Đợi hai người ngồi xuống, tất cả những người khác lúc này mới đều ngồi xuống.

Ở giữa yến hội, không ngừng có đại thần đứng dậy nói cung chúc văn vẻ, cũng có Tần phi đứng dậy cùng Hoàng Thượng mời rượu. Những điều này đều không có quan hệ với Giang Sương Hàn, nàng uống rượu trước mặt mình. Trên yến hội thịt rượu so với như sương điện của nàng còn phong phú, đây là cảm nhận lớn nhất của Giang Sương Hàn đêm nay.

Chẳng qua Giang Sương Hàn lại không có nhiều khẩu vị, toàn bộ quá trình nàng đều ngồi yên nhiều hơn.

Chỉ là không khéo, người ngồi ngay phía trước đối diện nàng chính là Tiết Tẫn, Giang Sương Hàn chỉ cần không cúi đầu, liền có thể rõ ràng trông thấy mặt của hắn. Tiết Tẫn dường như hưng trí cũng không cao, mí mắt cụp xuống, mặc cho người bên cạnh rót rượu cho mình, cũng không ngẩng đầu lên.

Giang Sương Hàn tính một chút liền cảm thấy chênh lệch thời gian không nhiều, đang muốn đứng dậy cùng Tân Quý Phi cáo một câu mình uống quá nhiều rượu, thân thể khó chịu, dự định xin được cáo lui trước.

Nàng còn chưa kịp đứng dậy, liền có người đuổi kịp trước nàng: "Hôm nay chúc năm mới tốt đẹp, thực là thời gian hân hoan, thiếp thấy vũ cơ trong cung lại là không bằng lúc trước."

"Ồ?" Triệu Dịch Tuần nhíu mày nhìn về phía phi tử lên tiếng.

"Nếu là thịnh yến, dù sao cũng phải có mỹ nhân chân chính hiến nghệ mới tính là không phụ ngày tốt, nghe nói Giang Mỹ Nhân lúc trước là lớn lên ở Lê Viên, không biết Giang Mỹ Nhân có nguyện ý dâng lên cho mọi người một khúc hay không? Tất nhiên còn hơn việc múa dong chi tục phấn này."

Giang Sương Hàn ánh mắt lạnh xuống, nhìn sang phía người nói chuyện, là một phi tử nàng không biết.

Triệu Dịch Tuần ánh mắt nhìn không ra cảm xúc, ngón tay vân vê quanh chén rượu, chậm rãi nhìn về phía Giang Sương Hàn. Người quen thuộc Triệu Dịch Tuần liền nên biết Triệu Dịch Tuần lúc này tâm tình không tốt lắm.

Hoàng hậu cũng ở một bên khuyên nhủ: "Giang Mỹ Nhân rất được bệ hạ che chở, tỷ muội trong cung đều rất là hiếu kì với nàng. Hôm nay khó được gặp, tất nhiên muốn hiểu rõ hơn một chút."

Triệu Dịch Tuần lại đem ánh mắt chuyển tới một bên, giơ ly rượu lên: "Đại Tướng Quân làm sao lại đặt chén rượu xuống rồi? Mau! Ngươi và ta huynh đệ hai người cùng uống!"

Tiết Tẫn nghe vậy đứng dậy, giơ ly rượu lên hướng về phía Triệu Dịch Tuần, lại uống vào một ly lớn, lúc này mới đặt chén rượu xuống đứng lên nói: "Thần tửu lượng không lớn, muốn đi ra bên ngoài hóng gió một lát, đợi một chút nữa thần lại bồi bệ hạ uống rượu."

"Được." Triệu Dịch Tuần nghe vậy chống đỡ đầu nhìn hắn tiêu sái rời đi.

Đầu kia Tần phi còn cùng Giang Sương Hàn giằng co, ai cũng có thể nhìn ra Tần phi kia không có ý tốt gì, tiệc rượu hôm nay mặc dù cho phép tùy ý, nhưng không có đạo lý để cung phi tiến lên ca múa, người kia còn tận lực đề cập tới xuất thân của Giang Sương Hàn, bất quá chỉ là dự liệu được sẽ không có người nào giải vây thay nàng, muốn mượn cơ hội này vũ nhục Giang Sương Hàn mà thôi.

Tân Quý Phi thấy thế đứng dậy âm thanh lạnh lùng nói: "Giang Mỹ Nhân hôm nay lúc đến thân thể khó chịu, cũng biết được hôm nay tiệc rượu không thể không đến, cho nên mới chống đỡ bệnh mà đến, vừa rồi lại còn uống nhiều rượu, lúc này lại hát, sợ là thất lễ."

Phi tần kia không nghĩ tới Tân Quý Phi vậy mà nguyện ý vì Giang Sương Hàn ra mặt, nhất thời sắc mặt cũng thay đổi, vội nói: "Thiếp vốn định mượn cơ hội này cùng Giang Mỹ Nhân thân cận, không nghĩ tới đã quên thân thể của Giang Mỹ Nhân, là thiếp lỗ mãng."

"Chiêu tần có ý tốt mọi người đều thấy rõ, nghe nói Chiêu tần lúc trước am hiểu nhất là múa chiết yêu, chỉ là hát khúc rất không ý tứ, hay là khiêu vũ tạo náo nhiệt một chút, Bản Cung đang lo không có người vì thế giải ưu, nhưng đúng lúc, Chiêu tần có tâm." Tân Quý Phi vừa cười nói.

"Thiếp, thiếp..." Chiêu tần lúc này hoàn toàn hoảng loạn trước trận cước, chỉ có thể một mặt nhìn Tân Quý Phi, một mặt nhìn Triệu Dịch Tuần đang ngồi trên cao.

"Trẫm cũng hơi nhớ nhung dáng múa của Chiêu tần, nàng múa đi." Triệu Dịch Tuần híp mắt nhìn sang phía Chiêu tần bên kia, nhẹ nhàng nói.

Về sau chính là Chiêu tần bị ép thay đổi vũ y lên điện biểu diễn, Giang Sương Hàn đành phải ở lâu thêm, còn không biết sẽ sinh ra bao nhiêu sự cố, nàng vội vàng mượn cơ hội này cùng Tân Quý Phi nói mình muốn về cung.

Tân Quý Phi nhìn thoáng qua bên ngoài, không biết đang suy nghĩ gì, nói câu: "Đi đi, đợi lát nữa có người hỏi Bản Cung giúp ngươi giải vây."

"Đa tạ Nương Nương." Giang Sương Hàn lặng yên rời đi.

Ra khỏi đại điện không lâu, Giang Sương Hàn liền bước nhanh hơn đi về phía cung điện của mình, trước khi đi tối nay nàng cũng đã ngờ tới tất nhiên sẽ bị khó xử, chẳng qua Triệu Dịch Tuần dường như hôm nay không có ý định vì việc này làm khó nàng.

Đại điện yến hội cách Phương Hoa Cung một chút khoảng cách, ở giữa còn cách một hoa viên nhỏ, Giang Sương Hàn đi qua cây cầu nhỏ giữa hồ trong hoa viên, vào thời điểm sắp đến Phương Hoa Cung, xa xa đã trông thấy ngoài cung có một thân ảnh màu đen.

Thân ảnh kia dựa vào bên cạnh thành cung, trên tay cầm lấy một bầu rượu, cả người lười nhác đứng đó, tia sáng ảm đạm không rõ khiến cho thân ảnh của hắn có thêm vào mấy phần khí chất đồi phế. Chỗ xa hơn chính là ánh lửa đẹp đẽ của đèn cung đình, người trước mắt dù không nhìn rõ biểu cảm lắm, lại có vẻ chẳng phải... Vui vẻ.

Giang Sương Hàn ở cách đó không xa liền dừng bước, Hồng Ngọc thấy thế sững sờ, thấp giọng hỏi một câu: "Mỹ nhân?"

Giang Sương Hàn nhíu mày lui về sau một bước, đang muốn cùng Hồng Ngọc nói các nàng đi cửa sau trở về, liền thấy thân ảnh kia động đậy, chẳng qua không phải đi về phía của nàng, mà là đi về hướng ngược lại nàng.

Gió bắt đầu thổi, xa xa mấy ngọn đèn cung đình yếu ớt chiếu rọi ánh sáng đến bên này, tia sáng có chút sáng, Giang Sương Hàn mơ hồ cảm thấy người kia nhìn về phía bên mình.

"Đi thôi." Giang Sương Hàn cuối cùng nói, vẫn là dựa theo đường cũ đi tới cổng Phương Hoa Cung.

Thời điểm đi ngang qua cổng, nàng tận lực không để ý đến người đứng ở cửa kia, bước chân so với vừa rồi cònnhanh hơn một chút, Hồng Ngọc gần như theo không kịp nàng. Nhưng các nàng đều ngửi được trong không khí có mùi rượu nồng nặc, cũng như một vò rượu nát ở cửa ra vào.

Giang Sương Hàn thẳng đến khi đi đến cửa chính của như sương điện, bước chân mới thoáng chậm lại.

Nàng có thể cảm nhận được ánh mắt sáng rực sau lưng, Tiết Tẫn từ đầu tới cuối chẳng hề nói một câu, hắn ở trên yến hội cứ một chén rồi lại một chén, lúc này cũng không nhúc nhích cầm bầu rượu nặng nề nhìn về phía bên này.

Bên cạnh truyền đến thanh âm thở phào, Giang Sương Hàn nhìn sang phía Hồng Ngọc, Hồng Ngọc cau mày nhìn thoáng qua sắc mặt của Giang Sương Hàn mới nói: "Ngày xưa trong cung có lời đồn nói Đại Tướng Quân hành vi phóng túng, nô tỳ không có trông thấy tận mắt, hôm nay xem như đã gặp qua, thật là gan to bằng trời. Vừa rồi ở trên bữa tiệc, hắn nói mình uống nhiều đi trước, nô tỳ còn tưởng rằng là hồi phủ, ai nghĩ đến đúng là mượn lúc chếnh choáng mà tới chỗ hậu cung."

"Thật sự là dọa người ta sốc." Hồng Ngọc vỗ ngực nói, "Nô tỳ suýt nữa còn tưởng rằng có kẻ xấu lẫn vào trong cung, Đại Tướng Quân làm sao không nói không rằng gì vậy?"

Giang Sương Hàn nghe vậy cười một tiếng: "Ta nói ngươi vừa rồi làm sao ngay cả động cũng không dám." Lại nhẹ nhàng bỏ qua đề tài này, "Giúp ta nấu ấm trà, đêm nay uống chút rượu, lúc này đầu thấy có chút đau."

"Vâng, nô tỳ phân phó người chuẩn bị canh giải rượu cho mỹ nhân." Hồng Ngọc biết Giang Sương Hàn là không muốn lại nói chuyện phiếm với nàng ấy, vội vàng lên tiếng liền gấp rút đi ra ngoài.

Giang Sương Hàn nhìn qua phía cổng, trong lòng luôn có chút bất an.

Đợi đến thời điểm Hồng Ngọc đưa nước trà đến, Giang Sương Hàn mới nói: "Ngươi đi ra cổng nhìn một chút xem người đó còn ở đó hay không, hôm nay cung yến, người không có phận sự vốn nhiều, Đại Tướng Quân uống rượu quá nhiều lại ở cổng Phương Hoa Cung cũng không phải chuyện gì tốt."

"Nô tỳ đi xem một chút." Hồng Ngọc khom người cáo lui, lại nghĩ đến cái gì, quay người hỏi Giang Sương Hàn, "Cô nương, lúc này nếu không thì trước bẩm báo quý phi Nương Nương sớm giải quyết, để tránh khi quý phi trở về nhìn thấy ở cổng có người, bị kinh sợ?"

Giang Sương Hàn suy nghĩ một hồi, gật đầu: "Được."

Hồng Ngọc lĩnh mệnh rời đi.

Nàng hồi lâu còn chưa trở về, Giang Sương Hàn nghĩ đến đại điện bên kia cách xa, một lát không về được cũng là có, không nghĩ Hồng Ngọc đúng lúc trở về.

Giang Sương Hàn thời điểm nhìn thấy nàng ấy, xem chừng nàng ấy không thể đi nhanh như vậy: "Không có đi bẩm báo?"

"Không phải, Mỹ nhân, nô tỳ mới vừa đến cửa cung xem Đại Tướng Quân, thì đã không thấy đâu." Hồng Ngọc vốn chỉ nghĩ người đã đi, vậy thì không cần đi bẩm báo cho Tân Quý Phi, ít đi một chuyện.

Ai nghĩ đến, ở trên đường trở về thấy được hai người đang nói chuyện trong đình nhỏ, người đang nói thanh âm cũng đè ép xuống thấp nhất,tất cả đều là dùng khí âm nói: "Một người là Đại Tướng Quân, một người khác chính là Tân Quý Phi."

"Thật chứ?" Giang Sương Hàn nhíu mày, "Vậy có nghe thấy hai người họ đang nói gì không?"

"Nô tỳ ở cách xa, thấy người thì cũng chỉ là quan sát từ đằng xa, chỉ vậy thôi mà còn suýt nữa bị Đại Tướng Quân phát hiện." Hồng Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu, Đại Tướng Quân hôm nay rõ ràng một thân mùi rượu, còn tưởng rằng đã say, ai biết vậy mà lại nhạy cảm như thế, nàng cách xa như vậy mà suýt nữa bị bắt được.

Giang Sương Hàn hô hấp nắm thật chặt, nàng vừa thả lỏng được một chút, nhưng lại bởi vì Tân Quý Phi không đơn giản mà cảm thấy đau đầu.

Một nữ tử dị tộc ở trong thâm cung hoàn toàn không có chỗ dựa vào, nếu không có tâm cơ, làm sao tồn tại được đến nay. Trước đó vài ngày, Giang Sương Hàn còn tưởng rằng, Tân Quý Phi ở tiền triều không có đại thần giúp đỡ, hôm nay lại hiểu được, đó căn bản không có khả năng.

"Mỹ nhân..."

"Chuyện hôm nay, không thể nhắc với bất kỳ người nào." Giang Sương Hàn giương mắt nghiêm túc nhìn Hồng Ngọc.

"Nô tỳ hiểu rõ." Hồng Ngọc thấp giọng nói.

Ngày thứ hai trong cung liền có lời đồn, nói là Đại Tướng Quân ở trên yến hội uống nhiều đi lầm đường, một đầu đi đến cổng Phương Hoa Cung, cuối cùng vẫn là người của Tân Quý Phi đưa trở lại tiệc rượu.

Nghe xong lời như vậy, không có bất kỳ sơ hở gì, cho dù người bên ngoài muốn ngờ vực vô căn cứ, có Giang Sương Hàn ở Phương Hoa Cung, cũng sẽ không có người nghĩ đến trên đầu Tân Quý Phi.

Giang Sương Hàn gần như có thể đoán được, đây là Tân Quý Phi sớm để người truyền bá lời đồn đại, giống như là lời đồn đại, cùng là nó mà để người bên ngoài mở miệng, không bằng mình truyền trước, đem sự tình phát triển theo khống chế trong dự tính của mình.

Ban đêm ngày thứ hai, Tân Quý Phi lại tới chỗ của Giang Sương Hàn.

" Lời đồn đại trong cung ngươi không cần để ở trong lòng." Tân Quý Phi nói, " Tóm lại là phải truyền đi, không bằng từ chỗ này của chúng ta nói ra, người bên ngoài cũng không thể xen vào."

"Sương Hàn hiểu rõ." Đạo lý trong đó, Giang Sương Hàn không thể hiểu rõ hơn được nữa.

"Hôm qua ở trên yến hội, Nương Nương giúp Sương Hàn rất nhiều, Sương Hàn vô cùng cảm kích." Giang Sương Hàn dứt lời lại hành lễ nói.

"Ta đã sớm nói, giữa ngươi và ta không cần phải khách khí, huống chi, ngươi cũng giúp ta rất nhiều." Tân Quý Phi có chút nhíu mày, phảng phất giống như thật sự có việc cần đến Giang Sương Hàn.

Giang Sương Hàn trong lòng khẽ nhúc nhích, nàng nói, giương mắt nhìn về phía Tân Quý Phi: "Sương Hàn hiểu rõ dụng tâm trong sắp xếp yến hội hôm qua, Sương Hàn hôm qua xác thực ở cửa ra vào có nhìn thấy Đại Tướng Quân, hắn nói chuyện với Sương Hàn, hắn có chuyện đang mưu đồ, đợi cho chuyện thành công, không thể vượt qua giới hạn."

Dù cho là Tân Quý Phi luôn luôn bình tĩnh, lúc này cũng kinh ngạc mở to hai mắt: "Hắn thật sự nói cùng ngươi?"

Nàng ấy vừa nói ra miệng, liền phản ứng lại, nàng ấy đưa tay chỉ vào Giang Sương Hàn cười nói: "Sương Hàn Sương Hàn, ngươi lại lừa ta."

"Sương Hàn không hiểu." Giang Sương Hàn cúi đầu khiêm tốn nói.

"Ngươi có chỗ nào không hiểu, ngươi rõ ràng là hiểu rõ nhất." Tân Quý Phi nhớ lại đêm qua ở cửa Phương Hoa Cung thấy được bộ dáng của Đại Tướng Quân, lại nhìn Giang Sương Hàn hiện tại, lại không biết hai người này là ai tra tấn ai nhiều hơn chút.

"Cho nên ta tin tưởng ngươi, sẽ không nói cho người khác." Tân Quý Phi khẽ cười nói.

"Sương Hàn không dám."

Giang Sương Hàn quen biết Tân Quý Phi cho đến nay, lần đầu biết được dã tâm của Tân Quý Phi, lần đầu thấy rõ mục đích của Tân Quý Phi qua mọi chuyện nàng mơ hồ đoán được một số chuyện, lại chỉ cảm thấy mình ở trong thâm cung này nhỏ bé như phù du.

Tân Quý Phi sau khi đạt được câu trả lời chắc chắn của Giang Sương Hàn, hài lòng rời đi.

Nhóm cung nhân không biết ngày ấy Tân Quý Phi cùng Giang Mỹ Nhân nói cái gì, chỉ biết, sau ngày ấy, quan hệ của hai người dường như càng thân cận hơn một chút so với lúc trước. Chí ít không còn khách sáo như lúc trước.

Thời điểm mỗi người hiểu mục đích chân chính của mình liền có thể thoải mái không còn khúc mắc cùng người kia làm bằng hữu. Cái nguyên tắc này ở chỗ hai người đều áp dụng.

Cung yến ngày ấy, Hoàng Thượng cố ý nâng đỡ Giang Sương Hàn, người bên ngoài nghĩ là Hoàng Thượng đối với Mỹ nhân mới lên này có chút ý tứ, ai biết, về sau Hoàng Thượng vẫn là không đi gặp Giang Mỹ Nhân, cho nàng vị phần giống như cũ khóa nàng ở trong cung.

Phương Hoa Cung chính điện giống với Như sương điện hình thành sự chênh lệch rõ ràng, muốn nói chuyên sủng, người trong cung chỉ thừa nhận một người là Tân Quý Phi, còn những phi tần khác trong cung chính là xa xa không thể bằng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK