Edit - beta: team May
"Cho nên nàng thật sự đồng ý ở lại sao?" Đây đã là lần thứ ba Trì Sơn hỏi vấn đề này.
Không phải hắn ta không tin Giang Sương Hàn, thực sự là nàng chuyển biến quá mức đột ngột, Trì Sơn không khỏi liền suy nghĩ nhiều một chút, nàng vì sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý, có phải là nhìn thấy người nào không? Hay hoặc là, là cùng người nào đó hợp tác?
"Ngươi có thể hỏi rõ ràng khoảng thời gian này nàng đã đi đâu không?" Trì Sơn lại hỏi một câu.
Lại nhìn biểu cảm của Tiết Tẫn, liền biết hắn căn bản là không có nhớ tới việc đi hỏi sự tình này.
Không đợi Trì Sơn hỏi lại, Tiết Tẫn thuận tiện nói: "Nàng đã không chủ động nhắc tới, ta cũng cho nàng quyền lợi không cần nói, trái lại bây giờ nàng đã trở về, những chuyện kia trong quá khứ, cứ để nó qua đi."
Trì Sơn nháy mắt, mắt thấy hảo bằng hữu của mình ngày xưa sát phạt quyết đoán thật sự trở thành một giống thâm tình, mình ở chỗ này nhắc nhở hồi lâu, hắn vậy mà một chút cũng không thèm quan tâm.
Trì Sơn tất nhiên là hi vọng hai người hòa hảo, nhưng nếu như loại hòa hảo này là lấy an toàn của Tiết Tẫn làm điều kiện, hắn thà không nghĩ còn hơn, tựa như hiện tại, Trì Sơn rốt cục cũng không nhịn được làm rõ nói: "Lúc trước vô luận ngươi giữ nàng như thế nào, nàng cũng không nguyện ý,sống chết muốn trốn ra ngoài, thậm chí không tiếc trở thành Giang Mỹ Nhân, hiện tại..."
Hắn ta nói đến một nửa, chú ý tới ánh mắt của Tiết Tẫn làm người ta sợ hãi, nhất thời ngừng lại: "Tóm lại, ngươi tự suy nghĩ rõ ràng một chút."
Lúc này, Trì Sơn rõ ràng nhận thức được, một chút phòng bị của Tiết Tẫn đối với Giang Sương Hàn đã không có, hắn ta đã không còn gì để nói, chỉ mong Giang Sương Hàn có thể đối với Tiết Tẫn như một tia thiện niệm.
Trì Sơn than thở rời đi.
Tiết Tẫn thấy hắn ta rời đi, hắn cũng liền gọi người đến giúp hắn thay y phục, công công phục thị liền muốn gọi người đi vào trong phòng, bị Tiết Tẫn ngăn lại, hắn vừa rồi lúc đi ra, Giang Sương Hàn vẫn còn ngủ, tay Tiết Tẫn làm thế im lặng, những người khác lập tức hiểu ý, cũng không người nào dám đi quấy rầy Giang Sương Hàn nghỉ ngơi.
Thời điểm Giang Sương Hàn tỉnh lại, đã là giờ Tỵ một khắc.
Thấy nàng tỉnh lại, mấy nha hoàn vội vàng bưng đồ vật dùng để rửa mặt súc miệng buổi sáng tiến đến, Giang Sương Hàn nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, hỏi một câu: "Hiện tại là lúc nào rồi?"
"Hồi Nương Nương, đã là giờ Tỵ một khắc."
Giang Sương Hàn bước chân đi về hướng trước bàn trang điểm dừng lại, trong lúc nhất thời không biết là nên hỏi trước xưng hô thế này hay là hỏi làm sao lúc này rồi mà cũng không gọi mình rời giường, nàng mở miệng nói: "Ta lại ngủ thời gian dài như vậy, Tiết Tẫn... Bệ hạ đâu?"
Giang Sương Hàn hôm qua trong đêm bị Tiết Tẫn buộc phải xưng hô cái gì cũng đều gọi, lúc này vừa tỉnh lại, đầu óc chưa hoàn toàn tỉnh táo, chờ phản ứng lại mình bây giờ hẳn là thời điểm phải dùng tôn xưng đối với hắn, xưng hô ban đầu đã thốt ra.
Xuân Nga nghe vậy cười trộm một tiếng, bị Thu Cơ bên cạnh vỗ cánh tay một cái lúc này mới thành thực: "Hồi Nương Nương, bệ hạ đã vào triều, là bệ hạ phân phó không được đánh thức Nương Nương, nói để Nương Nương nghỉ ngơi thêm một lúc."
Giang Sương Hàn lúc này mới nhíu mày hỏi: "Cái gì Nương Nương?"
Hồng Ngọc giải thích nói: "Nương Nương còn không biết sao? Bệ hạ ngay lúc lên ngôi, cũng đã chiêu cáo thiên hạ, Nương Nương là thê tử chính thức của bệ hạ, đương nhiên là Hoàng hậu nương nương độc nhất vô nhị."
Giang Sương Hàn hơi ngạc nhiên, những ngày này nàng vẫn luôn bị giam ở bên trong phòng tối, quả thực đối với chuyện bên ngoài cũng không hiểu rõ.
"Cái này... Hắn sao lại ẩu tả như thế, cũng không có người nào khuyên ngăn sao?" Lập nàng làm hậu, chuyện này so với Triệu Dịch Tuần độc sủng nữ tử dị tộc còn hoang đường hơn, đừng nói là người bên ngoài, Tể tướng Chương Trọng Phác là người đầu tiên không đồng ý, làm sao sẽ còn an tâm rời đi.
Thu Cơ thanh âm thấp hơn một chút: "Bệ hạ biết được tính tình Nương Nương, bệ hạ quý trọng Nương Nương, sao có thể tuỳ tiện thỏa hiệp?"
Huống chi lúc đó triều thần đều cảm thấy Giang Sương Hàn đã sớm chết ở bên ngoài, vì chuyện này mà ngỗ nghịch với tân đế cũng không tốt lắm, cho nên đều đối với chuyện này lấy phương pháp chẳng quan tâm để đối đãi.
Ai biết, thời gian dài như vậy đi qua, Giang Sương Hàn vậy mà thật sự được tìm trở về.
Giang Sương Hàn gật đầu, biểu thị mình đã biết.
"Nương Nương, đây là thuốc vừa rồi bệ hạ phân phó người mang đến."
Giang Sương Hàn trông thấy chén thuốc quen thuộc, sóng mắt giật giật, chẳng qua không nói gì, đưa tay tiếp nhận, rất nhanh liền uống xong thuốc, đem bát lại đưa cho Hồng Ngọc.
Thu Cơ ở một bên chọc nhẹ lấy Hồng Ngọc, Xuân Nga cũng ở một bên khác túm tay áo của Hồng Ngọc.
Mấy nha hoàn rõ ràng là có chuyện muốn nói, thế nhưng là ngay trước mặt Giang Sương Hàn lại không thương lượng tốt, đành phải ám chỉ như vậy. Giang Sương Hàn lúc này nhìn về phía ba người: "Có lời gì muốn nói?"
Xuân Nga cùng Hồng Ngọc cùng nhau đem Thu Cơ đẩy lên phía trước, không lưu tình một chút nào.
Thu Cơ xem xét hai người đứng ở sau lưng mình, bất đắc dĩ mở miệng giải thích: "Nương Nương, chén thuốc này là bệ hạ đặc biệt mời đại phu điều phối đơn thuốc cho Nương Nương, dùng để điều dưỡng thân thể, thân thể Nương Nương lúc trước không tốt, tổn thương căn cơ, thời điểm bệ hạ trong phủ liền để cho người phối dược này."
Giang Sương Hàn cau mày hồi tưởng, không chỉ là từng thấy một lần, canh kia mùi thuốc cũng không giống lúc trước, không có người giải thích, Giang Sương Hàn cũng chỉ tưởng rằng đổi thuốc bình thường, chưa từng nghĩ tới khía cạnh này.
"Nói cách khác, bắt đầu từ lúc đó, ta uống luôn là loại thuốc này...?" Giang Sương Hàn hơi ngạc nhiên, sự tình này còn làm nàng trách oan Tiết Tẫn thật nhiều.
Thu Cơ cười nói: "Khi đó Nương Nương đang tức giận với bệ hạ, nhóm nô tỳ tất nhiên không dám nhắc tới."
"Các ngươi thật sự có chủ ý thật là lớn." Giang Sương Hàn đưa tay đem ba người chỉ chỉ, lại không sinh khí.
Tiết Tẫn vừa đăng cơ, sự tình trên triều đình còn rất nhiều, Giang Sương Hàn theo thói quen trước kia, buổi trưa chuẩn bị cơm ngon chờ hắn tới, kết quả qua thời gian mà còn không thấy Tiết Tẫn tới.
Hồng Ngọc cũng ra ngoài nhìn nhiều lần, lúc tiến vào chỉ là thất vọng lắc đầu, lại không dám đem điểm thất vọng ấy biểu hiện ở trước mặt Giang Sương Hàn.
Người bên trong cả căn phòng này, cuối cùng chỉ có Giang Sương Hàn chân chính chờ Tiết Tẫn là người có biểu cảm bình tĩnh nhất, nàng đoán chừng biết được Tiết Tẫn mỗi ngày tại vì chính sự bận rộn, tới chậm một chút cũng bình thường, ngại phiền phức không đến thì cũng là chuyện bình thường.
Cảm giác chênh lệch như thế này tự nhiên sẽ có, chẳng qua rất nhanh liền có thể tiêu tan mất.
Sau khi đồ ăn được làm nóng hai lần, Tiết Tẫn mới đến Vị Ương Cung, Giang Sương Hàn đang sai sử cung nhân chuẩn bị đem đồ ăn dọn đi, liền nhìn thấy thân ảnh hắn vội vàng đi tới, thế là lại gọi người đặt đồ ăn xuống.
Tiết Tẫn nhìn bên trên bàn ăn một chút, lại xem xét người cả phòng, còn có cái gì không rõ. Khoảnh khắc này, tâm tình ngột ngạt vừa rồi ở trên triều đình đều tiêu tán, hắn cười đùa đi đến bên Giang Sương Hàn ngồi cùng: "Đây là giữ đồ ăn lại cho ta sao?"
Giang Sương Hàn chờ hắn hồi lâu, lúc này người vừa tiến đến lại là bộ dáng không đứng đắn này, lúc này cười giễu hắn: "Bệ hạ là Hoàng Thượng, bệ hạ không đến, chúng ta sao dám động vào đồ ăn?"
Tiết Tẫn biết nàng là cố ý, vẫn là thuận theo nàng cầu xin tha thứ: "Hôm nay trên triều đình có nhiều việc một chút, ta cho là nàng sớm đã dùng qua cơm nên mới không có để người tới thông truyền, ai biết..."
Hắn vừa nói vừa cầm lên đôi đũa trên bàn: "Là kinh thành hoa chúc động, thích lý họa tân nga."
Hai người lúc trước ở trong ngày thành thân cũng không viên phòng, đối với Tiết Tẫn mà nói, hôm qua tương đương với đêm động phòng hoa chúc của hai người bọn họ, hắn nói ra lời này, rõ ràng là lấy sự tình đêm qua để trêu đùa Giang Sương Hàn.
Dù là Giang Sương Hàn một mực mặt lạnh cũng không khỏi đỏ lỗ tai, nàng đoan trang phân phó người đứng phía sau ra ngoài, làm bộ không nhìn thấy Hồng Ngọc đỏ mặt cùng ý cười trong mắt Thu Cơ.
Đợi bọn họ đều đi, Giang Sương Hàn mới nhìn Tiết Tẫn: "Chàng đang nói mò gì đó?"
Tiết Tẫn thấy người đều đã đi, lúc này lại luyến tiếc bộ dáng xấu hổ hiếm thấy này của Giang Sương Hàn, biết rằng đùa như vậy nữa nàng sẽ tức giận, cũng không nhiều lời, gắp cho Giang Sương Hàn một đũa đồ ăn: "Chờ ta lâu như vậy, hẳn là đói bụng rồi đúng không, ăn cơm trước."
Hai người ăn xong bữa cơm, Giang Sương Hàn mới phát hiện Tiết Tẫn vẫn đang ngó chừng nhìn mình.
Nàng cho là trên mặt mình dính thứ gì, đang chuẩn bị cầm khăn đi trước gương nhìn một chút, lúc đứng dậy thì bị Tiết Tẫn giữ chặt cánh tay, nụ hôn của hắn rơi vào một bên mặt nàng.
Giang Sương Hàn dừng một chút, vừa rồi vẫn chỉ là lỗ tai đỏ, lúc này là sắc mặt đều thành màu hơi hồng, nàng đang muốn nói gì đó, liền bị Tiết Tẫn ôm lấy.
Hắn chúi đầu vào hông của nàng, thấp giọng nói: "Nàng biết không? Một màn này ta đã từng thấy qua trong mơ."
Chỉ là sau khi mộng tỉnh, hắn phát hiện hắn căn bản không thấy được nàng.
Giang Sương Hàn nói không nên lời.
Tiết Tẫn dùng cơm xong cùng Giang Sương Hàn vuốt ve an ủi trong chốc lát, liền lại vội vàng rời đi.
Hai người bọn họ vẫn là ở chung giống như lúc trước, nhưng lại có rất nhiều khác biệt. Giang Sương Hàn sẽ không gọi Tiết Tẫn là"Tướng quân", Tiết Tẫn cũng không dám nhắc lại loại xưng hô là "Khanh Khanh".
Tiết Tẫn vào ban ngày bận bịu, ban đêm cũng vội vàng, hắn thường đem sổ con đến chỗ của Giang Sương Hàn để xử lý, bận đến mức giữa khuya mới đi ngủ.
Dù vậy, Giang Sương Hàn vẫn là có thể cảm giác được sự bất an của Tiết Tẫn.
Giang Sương Hàn giấc ngủ nông, quanh mình có động tĩnh gì nàng đều có thể ngay lập tức tỉnh lại, nàng thường ở trong đêm cảm giác được Tiết Tẫn đột nhiên tỉnh lại, sau đó chính là làm một chút động tác nhỏ, hoặc là lôi kéo tay của Giang Sương Hàn, hoặc là ôm eo của nàng, giống như sợ nàng thừa dịp hắn ngủ chạy.
Giang Sương Hàn cũng sẽ ở thời điểm đó, ở trên bờ môi của hắn hạ xuống một nụ hôn, dùng điều này để nói cho hắn biết, nàng vẫn còn ở đây.
Ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, Tiết Tẫn tất nhiên là không thừa nhận đoạn sự tình phát sinh trong đêm, có khi Giang Sương Hàn nhắc đến, hắn cũng chỉ cho rằng kia là do hai người sau khi ngủ vô thức trấn an lẫn nhau.
Giang Sương Hàn gánh phong hào hoàng hậu, tất nhiên cũng có chuyện mình phải làm, cũng may hậu cung ít chuyện, Giang Sương Hàn cũng không bận rộn nhiều.
Nàng biết nội tâm Tiết Tẫn luôn luôn bất an, cũng biết hắn chính vụ bận rộn, cho nên thường xuyên mang theo bánh ngọt đi Cần Chính Điện bồi bên cạnhTiết Tẫn.
Hôm ấy, Giang Sương Hàn sau khi đến, nghe Lý công công nói Tiết Tẫn ở ngay trong điện cùng triều thần nghị sự, liền ở bên điện nghỉ ngơi của Tiết Tẫn đợi hắn làm xong.
Giang Sương Hàn ngồi trong phòng nhàm chán, cũng đi vòng quanh tìm một số sách trong phòng của Tiết Tẫn, tìm được mấy quyển cảm thấy hứng thú, liền cầm tới bàn đọc sách bên kia để đọc. Nàng mới đưa sách để ở một bên, liền chú ý tới vừa rồi mình tìm sách trên kệ thêm ra mấy tờ giấy lộ ở bên ngoài, nàng còn tưởng rằng là mình vừa rồi không có cất kỹ, liền lại đứng dậy đi chỉnh lý.
Chờ đến khi lấy những tờ giấy kia xuống, Giang Sương Hàn mới chú ý tới phía trên nét vẽ rất quen thuộc, tất cả đều là tranh trước kia nàng vẽ, chẳng qua vẽ cũng không phải là Tiết Tẫn.
Hắn đem những cái này để ở chỗ này làm cái gì?
Giang Sương Hàn cau mày cầm một xấp tranh kia đưa ra ngoài, thiếu mấy bức, nhưng còn lại tất cả đều là nàng lúc ấy ở phủ Đại tướng quân vẽ xuống.
Giang Sương Hàn trong một nháy mắt cầm lấy những bức họa này, trong đầu chính là thanh âm mình trào phúng Tiết Tẫn, nàng nói, người bên trên những bức họa này tất cả đều là Triệu Huyên Ngọc, với hắn không có nửa điểm liên quan.
Thời điểm Tiết Tẫn giữ lại những bức họa này, trong lòng đang suy nghĩ gì?
Giang Sương Hàn đến cuối cùng không thể xem sách, nàng ngồi ở trước bàn ngẩn người nhìn những bức họa kia. Thời điểm nghe thấy tiếng cửa vang lên, nàng còn tưởng rằng là Lý công công tiến vào, cho nên cũng không ngẩng đầu, tự lo suy tư.
Tiết Tẫn lúc tiến vào nhìn thấy Giang Sương Hàn nhìn chằm chằm những bức tranh mà nàng vẽ Triệu Huyên Ngọc nhìn vô cùng xuất thần, hắn nắm chặt nắm đấm, cố nén không có để cho lòng ham chiếm hữu của mình biểu hiện ra ngoài, tận lực thản nhiên nói: "Đang nhìn cái gì vậy?"
Giang Sương Hàn nghe được thanh âm Tiết Tẫn mới phản ứng được, nàng vô thức ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt Tiết Tẫn u ám, lại liên tưởng đến bức tranh trên tay mình, nghĩ cũng biết Tiết Tẫn lúc này tâm tình như thế nào.
Nàng mở miệng hỏi: "Xuân Nga trước đó có nói, chàng đều thiêu hủy những bức tranh này rồi?"
"Ừm." Tiết Tẫn không nghĩ tới nàng sẽ biết, khó khăn lên tiếng.
"Vậy tại sao hiện tại những cái này lại xuất hiện ở tẩm điện của chàng?" Giang Sương Hàn lại hỏi.
Tiết Tẫn lăn lăn cuống họng, hắn lúc đầu đúng là dự định đưa đi thiêu hủy, lửa đã vẩy đến bên viền giấy vẽ, lại bị hắn đột nhiên nhặt trở về. Còn có thể vì sao chứ? Chẳng qua là nghĩ đến, vạn nhất sau này nàng thật sự không còn ở bên cạnh hắn, hắn nhìn những bức chân dung kia cũng có thể sống qua ngày.
Cho dù phía trên kia vẽ không phải hắn, thế nhưng không phải cũng có mấy phần giống với hắn sao?
Tiết Tẫn hai mắt đen nhánh nặng nề nhìn những bức tranh kia, không có lên tiếng, nguyên nhân này hắn sẽ không nói cho nàng biết.
Giang Sương Hàn không biết là đoán được hay là không muốn biết, cũng mặc kệ hắn không trả lời, nàng nhặt lên toàn bộ những bức tranh trên bàn, đi đến trước ánh nến bên cạnh: "Vậy ta giúp chàng đốt."
Nói xong, liền đem những bức chân dung vẽ cố nhân kia toàn bộ đưa vào bên trong ngọn lửa, theo gió hóa làm tro.