• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguồn: Facebook @maycuat5

Editor- Beta: Team May

***

Thái phi không nghe ra kinh hãi trong giọng nói của Tiết Tẫn, chỉ nhìn người trên bức tranh thấp giọng trả lời: “Là thân tính của Huyên nhi đưa đến, đến đưa đồ ở Nghi Thủy.”

Môi Tiết Tẫn giật giật, nếu trước mắt là người ngoài, e rằng hắn không thể tỉnh táo kìm chế như bây giờ.

Thái phi không biết tâm tình Tiết Tẫn, bà ta lấy ra một bức tranh trong đó, trong mắt mang theo bi thương nhưng trên mặt lộ ra ý cười nhẹ nhàng: “Có phải cảm thấy rất giống hay không? Đây là tranh do cô nương hắn mang theo Nghi Thủy vẽ, trước đây cô nương kia hoàn toàn không biết vẽ tranh, tất cả đều do một tay hắn dạy, mấy bức tranh đầu tiên vẽ không giống lắm, nhưng bức này đã có thể nhìn ra dáng vẻ của hắn rồi.”

Thái phi lấy ra mấy bức tranh ở phía dưới, từ đầu đến cuối vẫn chưa ngẩng đầu, bà ta tinh tế nhìn mấy bức tranh, giống như từ những bức tranh có thể nhìn thấy sự thay đổi của Triệu Huyên Ngọc qua từng năm.

Tiết Tẫn bước lên hai bước, đứng gần Thái phi nói: “Con có thể xem được không?”

“Ngươi xem đi.” Thái phi thở dài một tiếng, “Quan hệ trước kia của hai huynh đệ các ngươi rất tốt.”

Tiết Tẫn chỉ cảm thấy những lời này của bà ta giống như đâm vào đầu hắn vậy, nhân vật trên bức tranh chồng chất lên nhau, cùng đâm thẳng vào một chỗ khiến lông tơ hắn dựng cả lên.

Bức tranh xác thật xuất phát từ tay một người, hắn mới xem qua mấy bức tranh ở Tây viện, thủ pháp so với mấy bức ở đây thành thục hơn rất nhiều. Mấy bức ở chỗ của Thái phi được vẽ đã lâu, từ chất liệu giấy cũng nhìn ra được, mặc dù được cất giữ lâu ngày nhưng trang giấy lại hoàn hảo không tổn hại gì, có thể thấy được người giữ chúng rất quý trọng.

Tiết Tẫn nắm chặt một góc của bức tranh: “Cô nương kia là....”

“Chính là nữ tử hắn cứu trước đây ở dân gian, lúc ấy vì chuyện này mà kinh thành còn sóng gió ầm ĩ một phen, cuối cùng hắn vẫn đem nàng ta đi Nghi Thủy.” Thái phi trầm giọng nói.

Lâm Trạch vương sinh ra đã tôn quý, từ nhỏ tuân thủ quy củ, đến lớn trở thành một quý công tử ôn nhu như ngọc, đời này làm chuyện khác người duy nhất có lẽ là lần ở gánh hát, cứu một con hát, vì con hát kia vung tay, còn đem con hát kia về nhà.

Nếu chuyện này xảy ra trên mấy tên ăn chơi ở Yến Đô thì cũng không tạo ra đề tài gì để nói, chỉ là nó phát sinh trên người Lâm Trạch vương thì mọi chuyện liền khác biệt. Đó chính là Lâm Trạch vương được tiên đế tán thưởng, lúc nào sẽ vì chuyện như vậy mà kích động.

m thanh dân chúng Yến Đô thảo luận chuyện của Lâm Trạch vương có chút lớn, ỷ vào thanh danh tốt trước đây của hắn, chuyện này xảy ra cũng không có mấy người nói hắn không tốt, thảo luận nhiều nhất chính là Lâm Trạch rốt cuộc cũng biết phong lưu, còn có tò mò dung mạo của đào hát kia.

Lúc ấy Tiết Tẫn ở ngay Yến Đô, đương nhiên cũng nghe qua một ít lời đồn.

Khí đó Tiết Tẫn còn dùng chuyện này trêu ghẹo Triệu Huyên Ngọc, còn hỏi hắn có phải bị đào hát kia mê hoặc tâm trí không, mới làm ra chuyện không giống tác phong thường ngày của mình.

Mặc dù Lâm Trạch vương nghiêm trang chính trực ngày thường cũng có náo loạn chơi đùa cùng hắn, nhưng đối với việc này không hề qua loa, liền nói ngay: “Đó là một vị cô nương tốt, đừng nói lung tung.”

Khi còn bé, Tiết Tẫn đã nghe lời vị biểu huynh này, thấy hắn nghiêm túc cảnh cáo như vậy, tự nhiên cũng nhận thức được thủ đoạn của nữ nhân kia, hắn là người không thích nói huyên thuyên, sau đó cũng không nói gì thêm.

Hắn hơi bất ngờ, vậy mà Giang Sương Hàn chính là đào hát nổi tiếng ở Yến Đô lúc đó.

Ta đến từ Nghi Thủy.

Người trong nhà chết hết, huynh trưởng bảo ta rời khỏi nơi loạn lạc này.

Biết một ít chữ, là huynh trưởng đã dạy trước kia.

Lúc trước ở Yến Đô từng làm đào hát, sư phụ của ta còn ở chỗ cũ.

A Hàn, có người từng gọi nàng như vậy sao?

......

Giang Sương Hàn đề cập chuyện trước kia của mình rất ít, bây giờ nghĩ lại, cảm thấy không tầm thường. Một gia đình bình thường ở Nghi Thủy, sao có năng lực cho một nữ tử học vẽ tranh, người bình thường tại sao một nơi tốt như Yến Đô mà không ở, lại muốn đến một nơi chiến loạn như Nghi Thủy.

Nàng rất khi ở trước mặt hắn kể chuyện quá khứ, nhưng dường như luôn nghĩ về trước kia.

“Làm sao vậy?” Lúc này Thái phi mới chú ý đến biểu cảm không thích hợp của Tiết Tẫn, bà ta giương mắt nhìn về Tiết Tẫn đang thất thần.

“Không có gì. Chỉ có mấy thứ này thôi sao? Còn có gì khác không di mẫu?” Tiết Tẫn cuối đầu nhìn thoáng qua, cảm thấy mấy thứ này đều có, vậy sẽ còn giữ lại một ít đồ nữa.

“Không có, đây chính là mấy bảo bối quý nhất của hắn.” Thái phi nói xong lại thở dài một tiếng, chú ý đến ánh mắt quan tâm của Tiết Tẫn, mới thong thả đứng dậy, “Ta nghĩ ngươi không đến nhanh như vậy, vốn dĩ dự định thu dọn xong mấy món này rồi mới đi gặp ngươi.”

Tiết Tẫn bỏ bức tranh vào trong hộp gỗ, cuối cùng vẫn không nói ra muốn xin một bức tranh, hắn nắm chặt tay đến mức sinh đau, trầm mặc không lên tiếng.

Thái phi giống như nhớ đến cái gì: “Thật ra vẫn còn một món khác là bảo bối của hắn, là lần hắn trở về kinh thành, yêu cầu ta làm riêng một cái túi thơm, hắn không nói nhưng ta đoán được, nơi nào mà hắn muốn, rõ ràng túi thơm này là hắn mang cho cô nương kia.

“Cái gì.....” Đột nhiên Tiết Tẫn cảm thấy cổ họng khô khốc, “Hình dạng túi thơm ra sao?”

“Chính là loại mà huynh trưởng ngươi hay mang theo bên người, chẳng qua ta không đưa cái màu sắc tối đen giống của hắn, màu sắc âm trầm, cô nương nhà người ta sẽ không thích mấy màu thế này, là kiểu giống như vầy nè.” Thái phi cười nhớ lại, mở ra khăn tay, chỉ chỉ hình thêu trên đó.

Tiết Tẫn đối với hoa văn này cực kỳ quen thuộc.

Thái phi không chú ý đến trong nháy mắt biểu tình của hắn xảy ra biến hóa, để người dìu ra bên ngoài phòng, chờ sau khi ra ngoài, mới nói chuyện vì sao hôm nay bà ta kêu Tiết Tẫn vào cung.

Tiết Tẫn đoán đúng, vì chuyện mấy ngày trước hắn đột nhiên xong vào hoàng cung giằng co cùng Triệu Dịch Tuần, trước kia lúc Thái phi giáo huấn hắn, mặc dù hắn không kiên nhẫn nhưng cũng cúi đầu nghe dạy bảo, vốn dĩ lúc đầu định hôm nay an phận ngồi nghe, nhưng không biết hôm nay làm sao mà ngồi nửa ngày, một chữ cũng không lọt tai, chỉ cảm thấy bực bội hận không thể ngay lập tức lao ra ngoài đánh người.

“A Tẫn?” Thái phi đương nhiên ý được mình nói một lúc lâu mà Tiết Tẫn không đáp lại nên cất tiếng, “Ngươi còn nghiêm túc nghe ai gia nói không?”

Tiết Tẫn đột nhiên ngồi dậy, nhìn Thái phi nói: “Thật xin lỗi di mẫu, hôm nay con còn chuyện quan trọng phải làm, chờ hôm khác lại đến nghe ngài dạy bảo sau.”

Lúc đầu Thái phi bị động tác đột ngột đứng lên của hắn làm hoảng sợ, hiện tại thấy hắn xoay người rời đi, tức thì kinh sợ đến mức vỗ ngực, sau đó lại thở dài, đứa nhỏ này ngày càng kỳ quái.

Cung nhân bên cạnh vội vàng tiến lên đỡ, một bên giúp Thái phi nhuận khí một bên dâng trà, khó khăn lắm Thái phi mới trở lại bình thường, bà ta nhìn bóng dáng Tiết Tẫn rời đi, ánh mắt trầm xuống.

Lan Nhược nhìn thấy biểu cảm của chủ tử, càng cảm thấy không thích hợp, nàng ta theo ánh mắt Thái phi nhìn thoáng qua, tiếp theo cảm thán một câu: “Mấy ngày nay Đại tướng quân quả thật cực kỳ ngỗ ngược, bên ngoài người nhìn chằm chằm Đại tướng quân e rằng sẽ càng ngày càng nhiều.”

“Đúng vậy.” Thái phi thở dài, “Nếu hắn có phân nửa cẩn thận của Huyên nhi, ai gia liền yên tâm. Hiện giờ người bên ngoài nhìn chằm chằm nhưng trái lại không đáng sợ, ánh mắt của bọn họ đã sớm không chi phối được A Tẫn, bằng không ngươi cho rằng người phía trên có thể thao túng được hắn sao?”

Lan Nhược còn muốn nghe tiếp nhưng Thái phi không nói nữa, bà ta cảm thán một câu: “Nếu Huyên nhi của ta có một nửa nhẫn tâm như A Tẫn, cũng không có kết cục như vậy.”

Lan Nhược cũng than thở một tiếng, người cả Yến Đô đều tiếc cho Lâm Trạch vương.

Tiết Tẫn bước ra khỏi Tường Hòa cung, lập tức kêu người thân cận bên cạnh trở về phủ Đại tướng quân một chuyến, về phần cụ thể là làm cái gì thì Tiết Tẫn đã ghé tai nói thầm, gã sai vặt nghe xong lấy làm kinh hãi, hơi sửng sốt nhìn Tiết Tẫn, không biết hắn ở Tường Hòa cung nghe được cái gì mà mau như vậy đã đưa ra quyết định này.

Tiết Tẫn phân phó xong, mới xoay người đi về hướng —— Triều Thanh điện.

Giang Sương Hàn an ổn trải qua mấy ngày, thật ra nàng cũng không yên lòng nhưng hiện giờ không có biện pháp nào cả.

Sau khi Triệu Dịch Tuần đến vào hôm ấy thì không còn đến nữa, nàng yên tĩnh rất nhiều, nhưng mà sau khi loại yên tĩnh này qua đi, nàng còn dư rất nhiều thời gian để nghĩ đến chuyện khác, nghĩ đến chuyện Thái phi nói phải điều tra, nhưng đến nay chưa nghe được một chút tiếng gió nào.

Chuyện này không gấp được, Thái phi chắc chắn còn lo lắng hơn nàng, không cần lo lắng mức độ dụng tâm khi làm việc của người bên cạnh Thái phi.

Nàng đang phiền lòng, liền đứng bên cửa sổ vẽ tranh, đây là phương pháp tĩnh tâm nhanh nhất.

Chẳng qua lần này không vẽ được mấy nét bút, ở cửa truyền đến một tiếng vang thật lớn, vậy mà có chút giống với âm thanh lần trước, nhưng Giang Sương Hàn theo bản năng cảm thấy không có khả năng, khi nàng ngẩng đầu nhìn về phía cửa đúng lúc gặp phải Tiết Tẫn đang đứng bên ngoài, biểu cảm hơi kinh ngạc.

Một đường Tiết Tẫn với khuôn mặt lạnh lùng đi đến đây, trên đường có người thấy hắn ngay cả tới gần cũng không dám, khi nhìn đến trong tay nàng đang cầm bút thì cơn thịnh nộ của hắn lên đến đỉnh điểm.

Lúc Giang Sương Hàn chưa kịp phản ứng lại, tay hắn nhanh chóng rút tờ giấy trên bàn, trên giấy chưa có đường nét gì, Tiết Tẫn cũng không nhìn ra cái gì.

“Ngươi lại phát điên cái gì nữa?” Giang Sương Hàn giương mắt nhìn hắn.

Thời điểm chống lại ánh mắt của Tiết Tẫn, Giang Sương Hàn nhất thời sửng sốt, nhất định là hắn tức giận đến cực điểm rồi, cho nên khóe mắt đều đỏ lên, ánh mắt hung ác nhìn Giang Sương Hàn.

“Ta phát điên cái gì?” Tiết Tẫn trực tiếp đem bức tranh kia vò thành một cục ném xuống đất, lại lật cuộn tranh khác trên bàn, không phải hắn bức muốn tìm liền vứt xuống đất, rốt cuộc tìm được một bức tranh quen thuộc: “Người trên bức tranh là ai!”

Giang Sương Hàn nhìn thấy người trong bức tranh, ánh mắt ngắn ngủi dừng lại.

Tiết Tẫn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, sau khi nhìn thấy sự thay đổi trong vẻ mặt của nàng, lập tức lấy lại bức tranh. Bức tranh này cùng với mấy bức tranh trong phủ Đại tướng quân trước đó với mấy bức ở trong Tường Hòa cung nhìn thấy đều giống nhau.

Khác nhau duy nhất là bức tranh này thiếu một hộp gỗ tinh xảo để bảo quản. Về phần tại sao không có, chắc nguyên nhân do đang ở Triều Thanh điện, Tiết Tẫn cũng lười nghĩ nhiều, hắn cầm một đống tranh kia trực tiếp ném thẳng vào chậu than, ngọn lửa nhanh chóng bùng cháy cắn nuốt sạch sẽ.

Giang Sương Hàn theo bản năng đi về phía trước hai bước, chìa tay muốn moi bức họa từ trong lửa ra.

Phản ứng của nàng càng chọc tức Tiết Tẫn, hắn trực tiếp nắm bả vai Giang Sương Hàn, sức lực trong tay một chút cũng không nhẹ, kéo nàng đến chiếc ghế bên cạnh: “Ngươi có gì muốn nói không?”

Hắn gần như áp chế lửa giận hỏi mấy lời này, âm thanh trầm thấp.

“Còn nói cái gì nữa, không phải ngươi đều biết hết rồi sao?” Giang Sương Hàn chỉ cảm thấy kinh ngạc trong chốc lát, hiện tại nàng đã khôi phục thành bộ dạng lãnh đạm thường ngày.

Lúc đến đây Tiết Tẫn đem sự việc trước sau suy nghĩ một lần, mặc dù chuyện này không hợp lẽ thường, nhưng lờ mờ đã xác định đây chính là sự thật.

Hắn chỉ kém giáp mặt cùng Giang Sương Hàn giằng co từng bước một, lúc này nghe Giang Sương Hàn nói, xem như đã khẳng định.

Vì sao nàng lại mặc bộ váy đỏ đột ngột xuất hiện ở Bắc địa, vì sao vừa thấy mặt hắn nàng đã tin tưởng hắn như vậy, vì sao ngay từ đầu nàng đối xử thâm tình với hắn đến thế, vì sao.... Nàng vẫn ở lại bên cạnh hắn, thậm chí có thể xem là vì hắn mà đỡ một mũi tên.

“Trái lại ngươi vô cùng thản nhiên!” Tiết Tẫn cắn răng tới gần nàng, mũi suýt nữa kề sát chóp mũi của nàng, “Đây là nguyên nhân ngươi ở lại bên cạnh ta? Vì hắn? Ngươi chịu khổ cũng giỏi thật đó, giả bộ thâm tình rất gian nan nhỉ?”

Giang Sương Hàn quay mặt sang một bên, không muốn tranh chấp chuyện vô ích này.

Nhưng mà Tiết Tẫn không hài lòng, hắn nắm chặt cằm buộc nàng phải đối mặt cùng mình: “Nói! Sợ à? Sao lúc này không dám nói tiếp?”

“Giang Sương Hàn, tình yêu của ngươi thật là rẻ mạt, ngươi dám nói cho hắn biết, sau khi hắn rời khỏi ngươi tìm ta làm thế thân không? Nếu hắn biết ngươi ở trên giường hầu hạ ta, ở dưới thân đệ đệ hắn khom lưng đón ý mà nịnh nọt...”

“Vậy còn ngươi? Ngươi có tư cách gì nói ta, chẳng phải lúc đó ngươi cũng tìm thế thân sao? Nếu ta đê tiện, vậy ngươi cũng không khác gì ta cả.” Giang Sương Hàn nghe lời hắn nói ngày càng khó nghe, lần đầu tiên nhận thức rõ ràng, người trước mặt này cùng Triệu Huyên Ngọc quả thật là hai người khác nhau.

Lúc đầu, nàng nhìn thấy gương mặt giống nhau kia, thường xuyên bị mê mang, hoặc nói bản thân không muốn tỉnh lại, nói với chính mình hắn chính là Triệu Huyên Ngọc.

Trên đời này không ai có thể thay thế Triệu Huyên Ngọc được.

Người đứng trước mặt này, ngay cả một phần nhỏ của Triệu Huyên Ngọc cũng không sánh bằng!

“Ngươi rất tức giận? Vì cái gì ngươi tức giận? Việc làm của ta không phải cũng giống như ngươi sao?” Giang Sương Hàn không tránh nữa, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng Tiết Tẫn hỏi, “Đại tướng quân thật đúng là khoan dung với bản thân, nghiêm khắc với người ngoài. Chỉ có điều quả thật ta đã làm sai, thật ra hai người các người tuyệt đối không giống nhau. Ngày thường Đại tướng quân có chút giống với hắn, nếu bàn về tính tình, Hoàng Thượng so với ngươi cùng hắn thì Hoàng Thượng càng giống ngươi hơn.”

Mỗi câu nàng nói ra thì sức lực trên tay Tiết Tẫn càng lớn hơn một chút nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt của Giang Sương Hàn, giống như vậy mới có thể thấy rõ nữ nhân trước mặt từng ở bên cạnh mình nửa năm.

Lúc nghe được câu này, Tiết Tẫn mới thoáng dừng một chút: “Ngươi cùng Triệu Dịch Tuần có quan hệ gì?”

Giang Sương Hàn nghe vậy ánh mặt đảo quanh trên mặt hắn một vòng, cười khẽ: “Đại tướng quân thông minh như vậy, ngươi đoán thử xem?”

Tay Tiết Tẫn dừng trên cổ nàng, bức bách nàng đến gần mình, cắn răng gằn từng chữ: “Ngươi thật lẳng lơ.”

Giang Sương Hàn nghe hắn nói, khẽ xuy một tiếng: “Đại tướng quân đừng nóng giận, ngươi là người ta gặp qua, giống hắn nhất ở một điểm ngô....”

Lưu luyến hướng về ánh sáng rực rỡ, yên tĩnh ở nơi chân trời xa xăm.

Giang Sương Hàn chưa kịp nói hết câu đã bị Tiết Tẫn trực tiếp hôn lên, sức lực Giang Sương Hàn căn bản không địch lại Tiết Tẫn, cũng không đẩy được hắn ra, chỉ có thể bị hắn dừng sức hôn, nụ hôn của hắn giống dã thú tập kích con mồi vậy, chỉ có cướp đoạt cùng áp bức, không hề có một chút tình cảm nào.

Mùi máu tươi ngập tràn hơi thở của hai người, Tiết Tẫn chẳng những không dừng lại mà càng thêm dùng sức, hận không thể khiến Giang Sương Hàn dung nhập vào máu thịt bản thân.

Lúc Giang Sương Hàn phát hiện y phục bị kéo xuống, tay Tiết Tẫn đã thuận theo quần áo luồn vào thắt lưng nàng: “Ngươi nói chuyện thật thiếu làm!” Hắn mắng một câu thô tục hung hăng nói.

Cuối cùng hai người bị động tĩnh ầm ĩ ngoài cửa tách ra —— sau khi nghe được âm thanh, Giang Sương Hàn liều mạng giãy giụa.

Lúc đầu khi Tiết Tẫn xông vào đã không bận tâm người bên ngoài, sau khi tiến vào lục lọi đồ vật này nọ động tĩnh cũng không nhỏ, người bên ngoài nghe thấy âm thanh đương nhiên sẽ không thờ ơ nhưng không dám tiến lên ngăn cản Đại tướng quân, bọn họ chỉ dám bẩm báo chuyện này cho Hoàng Thượng,

Hiện tại dám đẩy cửa bước vào bởi vì tự mình Triệu Dịch Tuần lại đây.

Tiết Tẫn buông nàng ra, cuối đầu lạnh lùng nhìn nàng: “Không phải trước kia ngươi rất giỏi giả bộ mà? Sao hiện tại không tiếp tục giả bộ nữa? Bởi vì hắn sao? Tìm được thế thân tốt hơn, cho nên không cần vật thay thế trước đây nữa.”

Ánh mắt Tiết Tẫn nhìn về phía cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK