• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguồn: Facebook: @maycuat5

Edit- Beta: Team May

***

Ngày hôm sau, lúc Giang Sương Hàn tỉnh cảm thấy toàn thân đau nhức, điều khiến nàng đau khổ chính là một khi nhắm mắt lại trong đầu vang lên giọng nói hung ác của Tiết Tẫn. Trên người nàng vết thương mới chồng chất vết thương cũ, là dấu vết Tiết Tẫn lưu lại.

Lúc Xuân Nga cùng Thu Cơ tiến vào, trên mặt các nàng tràn ngập đau lòng, hôm nay không ai trong số bọn họ dám nhắc lại chuyện Tiết Tẫn quan tâm đến Giang Sương Hàn nữa.

Giống ngày hôm qua, trên tay Xuân Nga đang cầm chén thuốc được bên kia đưa tới.

Giang Sương Hàn liếc mắt nhìn hai người, thản nhiên nói: “Bưng lại đây.”

m thanh vừa dứt, mấy người đều sửng sốt. Giang Sương Hàn đã khóc nên âm thanh trở nên khàn khàn, hai nha hoàn không dám nhiều lời, lại không muốn ở trước mặt Giang Sương Hàn biểu hiện khác thường, chỉ sợ khiến nàng không vui.

Sau khi Giang Sương Hàn uống xong chén thuốc, mới nhìn Thu Cơ đứng ở một bên với dáng vẻ muốn nói lại thôi: “Còn chuyện gì muốn nói sao?”

Thu Cơ nhìn thoáng qua Xuân Nga, mới nói: “Lúc sáng khi Đại tướng quân đi ra ngoài có nói, nếu cô nương không có chuyện gì tốt nhất không cần bước ra khỏi cửa.”

Giang Sương Hàn nhìn theo ánh mắt Thu Cơ xem bên ngoài: “Mở cửa ra.”

“Cô nương.” Xuân Nga nhíu mày ủy khuất nói.

“Mở cửa.”

Lúc này âm thanh của Giang Sương Hàn gần như không phát ra tiếng, nhưng uy nghiêm nàng còn đó, hai người nhìn ánh mắt của nàng không dám làm trái, do dự đi tới cửa, mở cửa phòng.

Giang Sương Hàn nâng mắt lên vừa nhìn, quả nhiên hai bên trái phải đều là thị vệ canh giữ, nàng thu hồi tầm mắt: “Được rồi, đóng cửa lại.”

Xuân Nga đóng cửa, suy nghĩ muốn an ủi Giang Sương Hàn nói: “Cô nương yên tâm, Đại tướng quân để bọn nô tỳ chiếu cố cô nương, sẽ không khiến cô nương không được tự nhiên, có cái gì muốn nói cô nương cứ việc nói, nô tỳ có thể giúp cô nương đi ra ngoài mua.”

“Ta đã biết, trước hết các ngươi cứ đi ra ngoài, ta muốn yên tĩnh một mình.” Giang Sương Hàn mệt mỏi nói.

“Vâng, cô nương có chuyện gì nhớ phân phó chúng nô tỳ.” Hai người buông đồ vật trên tay xuống, đem chén thuốc đã được đặt trên khay đi, đóng cửa chờ ở bên ngoài.

Sau khi Giang Sương Hàn thấy hai người đi ra bên ngoài, mới lần nữa nằm trên giường, nhắm mắt lại, cảm thấy hoàn toàn lạnh lẽo.

Thời điểm lại mở mắt, Giang Sương Hàn giống như không có việc gì, thay quần áo chỉnh tề, đứng ở trước bàn vẽ tranh. Lần này nàng không vẽ bộ dạng Triệu Huyên Ngọc trong tưởng tượng mà ngược lại nàng vẽ cảnh tượng hai người ở chung khi còn tại Nghi Thủy.

Lúc Xuân Nga mang cơm bước vào, nhìn thấy Giang Sương Hàn không cam chịu nằm trên giường, trong lòng còn cảm thấy vui mừng, chờ sau khi chú ý đến ánh mắt của Giang Sương Hàn, vui vẻ trong mắt không còn nữa.

Cả người Giang Sương Hàn giống như phấn chấn hẳn lên, nhưng trong mắt rõ ràng không có ánh sáng rực rỡ như trước kia. Lúc Giang Sương Hàn vừa đến tạo cho người ta cảm giác lạnh lùng khiến người khác phải cách xa ngàn dặm, lúc trước lạnh lùng trên người nàng mang theo sức sống, hiện tại phần linh động kia hoàn toàn không còn.

Sau khi đưa cơm, hai người đứng ở một bên hầu hạ.

Lúc trước khi Giang Sương Hàn còn không thích nói chuyện, các nàng có thể trò chuyện với Giang Sương Hàn mấy câu, trên bàn cũng náo nhiệt hơn một chút. Nhưng tình cảnh trước mắt, không ai dám mở miệng.

Bản thân Giang Sương Hàn chưa phát hiện, mấy món ăn đưa lên cũng chưa động được mấy đũa, rất nhanh đã dừng lại.

“Nếu như cô nương mất hứng, nói cùng..... dù sao vẫn có thể đi dạo trong sân giải sầu?” Thu Cơ không nỡ nói.

Giang Sương Hàn không lên tiếng trả lời, chỉ khẽ lắc đầu.

Trong mắt nàng đều là trống rỗng, không ăn được bao nhiêu cơm, liền thấy mệt mỏi, không muốn cùng hai người họ nhiều lời, xoay người ngồi trước bàn: “Các ngươi đi xuống đi.”

Hai người Xuân Nga cùng Thu Cơ đều lắc đầu, thu dọn đồ ăn trên bàn lập tức rời đi.

Giang Sương Hàn đã trong tình trạng mệt mỏi nhưng nàng giống như không biết mệt, ngồi ở trước bàn liền ngồi nửa ngày, lúc Tiết Tẫn đến, nhìn đến chính là cảnh tượng Giang Sương Hàn cúi đầu vẽ tranh.

Thoạt nhìn, bộ dạng Giang Sương Hàn lúc này không khác gì nhiều so với khi hắn nhìn thấy nàng ở Triều Thanh điện.

Tiết Tẫn nhìn bức tranh nàng vẽ, tâm tình của hắn khi nhìn mấy bức tranh này khác rất lớn so với dĩ vãng, trực tiếp đem hộp cơm đặt mạnh trên bàn, tiến lên hai bước, mặc kệ Giang Sương Hàn đang vẽ cái gì, đoạt giấy vẽ trên bàn, cắn răng nói: “Ngươi vẫn luôn nhớ hắn như vậy sao?”

Giang Sương Hàn biết không thể đoạt lại bức tranh trên tay hắn, dứt khoát buông bút trong tay, xoay người đi đến bên giường, từ đầu đến cuối không hề nhìn Tiết Tẫn một lần.

Tiết Tẫn trực tiếp đỏ mắt, bắt lấy cánh tay của nàng, buộc nàng phải quay đầu: “Sao hiện tại không nhìn? Ngươi không phải cảm thấy ta giống hắn sao? Nhìn ta!”

Giang Sương Hàn đối diện tầm mắt của hắn, dưới tình huống như vậy nàng không thể không ngước mắt.

Nàng cảm thấy bản thân chỉ kéo khóe miệng thôi cũng mệt mỏi hừ lạnh: “Ngươi xứng sao?”

Tiết Tẫn nghe thấy những lời này liền tức giận, hắn kề sát Giang Sương Hàn cười hỏi nàng: “Ồ? Hiện tại biết ta cùng hắn bất đồng, đáng tiếc hiện giờ ngươi chỉ có thể mặc ta bài bố, ta xứng hay không, ngươi không có tư cách nói.”

Giang Sương Hàn chỉ nói một câu kia, mặc kệ Tiết Tẫn căm tức bao nhiêu, nàng cũng không có mong muốn nói chuyện cùng Tiết Tẫn.

Khiến người khác phẫn nộ chính là một loại tra tấn người khác nhất, Tiết Tẫn biết trước mắt nàng đã không còn sợ hắn uy hiếp, xoay người mở hộp thức ăn lấy ra bát cháo gạo lứt vừa bảo phòng bếp nấu, lấy ra cái muỗng được đặt phía trên, múc một muỗng lớn, trực tiếp đưa đến bên miệng Giang Sương Hàn.

Giang Sương Hàn quay đầu.

Động tác trên tay Tiết Tẫn rơi vào khoảng không, đặt bát lên bàn tay kia mạnh mẽ chế trụ cằm Giang Sương Hàn: “Ăn!”

Một nửa muỗng cháo đổ trên mặt đất, phần còn lại Tiết Tẫn cưỡng chế đút vào bên trong miệng của Giang Sương Hàn.

Sắc mặt Tiết Tẫn dịu đi phân nữa, bên trong hộp đựng thức ăn còn để điểm tâm hắn sai người làm, Tiết Tẫn biết mặc dù mạnh mẽ ép thì Giang Sương Hàn cũng không nhất định ăn, hắn dứt khoát bưng chén cháo đặt trước mặt Giang Sương Hàn: “Còn có cái này.”

“Không ăn.” Giang Sương Hàn không nhìn hắn, lạnh lùng nói.

“Ta có trăm ngàn phương pháp ép nàng ăn, nếu như nàng không cảm kích như vậy, ta không ngại cưỡng ép đâu.” Vị trí đứng của Tiết Tẫn vừa vặn nhìn thấy sống mũi Giang Sương Hàn, nốt ruồi câu nhân, còn có đôi môi đỏ mọng kia.

“Ngươi đi ra ngoài.”

Tiết Tẫn còn muốn nói chuyện, Giang Sương Hàn lại nói: “Nhìn thấy ngươi ta không có khẩu vị ăn uống.”

Tiết Tẫn đứng tại chỗ trong chốc lát, mới xoay người rời đi.

Ngay sau khi Tiết Tẫn rời đi, nước mắt của Giang Sương Hàn mới rơi xuống, nàng nửa chạy đến trước chậu để phía trước, ngay cả thức ăn trước đó ăn xong cũng nôn ra. Nàng thật sự không có tâm tư ăn cơm, lúc này thân thể đi trước một bước sinh ra phản kháng, dạ dày Giang Sương Hàn quay cuồng, nước mắt cũng rơi xuống.

Trước năm nàng mười chín tuổi, e rằng chỉ có những ngày tháng lưu lạc bên ngoài mới khiến nàng chật vật như hôm nay thôi.

Sau khi nôn ra, ngược lại Giang Sương Hàn cảm thấy bản thân dễ chịu hơn một chút, ngay cả đầu óc cũng trở nên thanh tỉnh.

Khi Tiết Tẫn trở vào, chén đũa vẫn còn để nguyên trên bàn, mặc dù còn dư lại không ít, nhưng tốt xấu gì cũng có động đến, lúc này hắn mới vừa lòng. Chờ lúc chú ý đến sắc mặt tái nhợt của Giang Sương Hàn, hắn mới phát hiện điểm không thích hợp, gần như Tiết Tẫn đem gương mặt lạnh lùng dọa người kia đến trước mặt Giang Sương Hàn, nhưng sắc mặt của nàng đã dọa đến Tiết Tẫn khiến hắn trong lúc nhất thời không biết phải làm sao với nàng bây giờ.

Thời điểm Giang Sương Hàn nhìn thấy hắn đến gần, một trận khó chịu xuất hiện, bên trong dạ dày đều nhộn nhạo, dù có nôn cũng chỉ còn lại vị chua.

Tiết Tẫn xoay người sai hạ nhân đi mời thái y đến đây.

Thái y chấn mạch một lúc lâu mới xong, đành phải đưa ra kết luận Giang Sương Hàn bị khí hư, về phần nguyên nhân tại sao ăn vào một ngụm lại nôn ra, xét đến cùng do ưu sầu mà thành bệnh, sợ hãi quá độ. Tiết Tẫn mím môi ở một bên nghe, càng nghe sắc mặt càng kém.

Sau cùng thái y kê cho Giang Sương Hàn một đơn thuốc, còn không quên xem sắc mặt Tiết Tẫn cẩn thận nói: “Thuốc này chỉ có tác dụng phụ trợ, nếu muốn khỏi hẳn, còn phải dựa vào Giang cô nương tự mình tháo gỡ khúc mắc.”

Lời này như một khối đá rơi xuống, rơi vào lòng của hai người.

Lúc đầu Giang Sương Hàn rõ ràng cũng xác định thân thể chính mình không có vấn đề gì lớn, nàng vô cùng thản nhiên sau khi nghe thái y nói. Tiết Tẫn bình tĩnh nhìn Giang Sương Hàn, nàng giả vờ như không nhìn thấy.

Xuân Nga đứng ở bên cạnh cầm đơn thuốc trên tay chuẩn bị đi sắc thuốc cho Giang Sương Hàn, trước khi đi bị Tiết Tẫn gọi lại: “Kêu phòng bếp lại nấu một phần cháo nữa.” Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Giang Sương Hàn, “Lần này đổi thành cháo phỉ thúy ngọc bích.”

Xuân Nga nhìn Giang Sương Hàn, không nhận được câu trả lởi của Giang Sương Hàn, cúi đầu lên tiếng liền rời đi.

Thu Cơ hầu hạ trước giường Giang Sương Hàn, nàng ta chờ đợi Đại tướng quân hoặc Giang Sương Hàn phân phó đi ra ngoài, Thu Cơ cúi đầu dựng thẳng lỗ tai, sau một lúc lâu chờ đợi, mới đợi được Đại tướng quân lên tiếng: “Nếu muốn vì hắn sửa lại án sai, trước tiên dưỡng tốt cơ thể của nàng đi.”

Dứt lời, Tiết Tẫn quay người rời đi.

Thu Cơ không ngờ nhìn thấy tự Đại tướng quân rời đi, lại nhìn biểu cảm của Giang Sương Hàn, mới phát hiện giống như nàng không nghe thấy, nhắm mắt nằm ở trên giường. Trong lòng Thu Cơ thở dài, không biết Đại tướng quân nói người kia là ai, chỉ chờ mong Giang cô nương sớm ngày khỏe lại thì cuộc sống của các nàng cũng dễ chịu hơn một chút.

Khi thuốc nấu xong đã là buổi chiều.

Giang Sương Hàn hoàn toàn không có cảm giác đói bụng, lúc đưa cháo đến cũng ăn không được bao nhiêu, nhưng đỡ hơn so với lúc Tiết Tẫn ở đây, thuốc được đưa đến nàng cũng ngoan ngoãn uống hết. Thu Cơ luôn cảm thấy câu nói trước khi đi của Đại tướng quân có tác dụng.

Vốn dĩ Thu Cơ nghĩ ngày hôm đó không thấy được Tiết Tẫn, Đại tướng quân ở chỗ Giang cô nương gặp phải xui xẻo, có lẽ sẽ đi đến tiểu viện của Sài nương tử. Không ngờ đến, trời mới chuyển tối, chợt nghe thấy bên ngoài cửa có động tĩnh, chờ đến khi trông thấy người đến là Tiết Tẫn đã dọa hai nha hoàn giật mình kêu lên.

Tiết Tẫn thấy bọn họ hoảng hốt liền nhăn mày: “A Hàn ngủ chưa?” Nói xong, lông mày nhíu càng sâu.

“Cô nương vừa mới dùng cơm chiều xong, hiện tại đã ngủ trở lại.” Xuân Nga thấp giọng đáp.

Tiết Tẫn nhướng mày: “Dùng cơm chiều? Ăn được không?”

“Không được tốt lắm nhưng ít nhất ăn được một chút.” Xuân Nga nói nửa câu, lúc ngẩng đầu lên trông thấy mặt Tiết Tẫn đen lại, mới miễn cưỡng nói thêm nửa câu sau, nàng ta liếc nhìn Tiết Tẫn một cái, “Có điều may mắn là buổi tối cô nương không có nôn ra.”

“Nếu nàng nói muốn ăn cái gì cứ việc phân phó phòng bếp làm.” Tiết Tẫn ném lại một câu thì đẩy cửa bước ra khỏi phòng.

Xuân Nga nhìn thấy bóng dáng của Tiết Tẫn, luôn cảm thấy bản thân đã đoán sai gì đó. Tự vỗ đầu mình lại cảm thấy chuyện mà mình nghĩ không rõ ràng lắm, dứt khoát không nghĩ nữa.

Giang Sương Hàn nhắm mắt ở trên giường ngủ, thật ra nàng ngủ không được, mấy ngày nay nàng giày vò bản thân không ít, nhưng thật sự khi nằm xuống giường lại ngủ không được, giống như sợ đi vào giấc mộng.

Tiết Tẫn vừa bước vào, Giang Sương Hàn đã nghe được tiếng bước chân của hắn, hơi thở quen thuộc khiến nàng phiền chán đang tới gần, đáy lòng Giang Sương Hàn mơ hồ nổi lên không khỏe, Giang Sương Hàn cau mày.

Tiết Tẫn cởi áo ngoài ra, sau đó nằm xuống đối diện Giang Sương Hàn.

Giang Sương Hàn bất động thanh sắc di chuyển về phía bên kia, chưa dịch người được bao xa đã bị Tiết Tẫn ôm eo kéo vào trong ngực, tiếng nói trầm thấp của Tiết Tẫn vang lên: “Đừng nhúc nhích, ta không chạm vào nàng.”

Giang Sương Hàn hoàn toàn không thoát khỏi trói buộc của hắn, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ, xoay người đưa lưng về phía Tiết Tẫn, cố hết sức cách xa hắn một chút.

Tiết Tẫn không để ý, cả ngày hắn đều ở bên cạnh Giang Sương Hàn, ngay cả Giang Sương Hàn tránh né thế nào vẫn không tránh khỏi cảm nhận được hô hấp của hắn, nàng dùng hết sức lực mới áp chế được đáy lòng không thoải mái, tiếp tục nằm ở đây.

“Ngày hôm qua ta....” Nói câu mở đầu, Tiết Tẫn lại không biết nói tiếp thế nào.

Hắn nhìn thấy lông mi Giang Sương Hàn run rẫy, hiển nhiên không muốn nhớ lại đoạn thời gian đã trải qua này.

“Ngày hôm qua ta nhất thời tức giận, về sau sẽ không xảy ra chuyện này nữa.” Tiết Tẫn nghiêm túc nói.

Thật ra Giang Sương Hàn có thể mơ hồ cảm giác được ngày hôm qua Tiết Tẫn nổi điên không giống với ngày bình thường lắm, càng giống ngày ấy khi nàng về trễ đã nhìn thấy trạng thái của Tiết Tẫn. Vậy thì làm sao? Tiết Tẫn vẫn là Tiết Tẫn, đây có lẽ là một phần bản tính của hắn, Giang Sương Hàn không rõ nhìn người, nàng nhận ra điều đó, chi là sau này nàng cũng không muốn cùng người này có chút liên hệ nào.

Ngày hôm qua Tiết Tẫn quả thật thần trí mơ hồ, hắn nghe thấy nàng cùng người quen trước kia ở Nghi Thủy đề cập đến người trong lòng nàng, chính là biểu huynh của hắn.

Từ nhỏ đến lớn Tiết Tẫn bị đem ra so sánh với Triệu Huyên Ngọc không biết bao nhiêu lần, mỗi một lần, đều bắt đầu từ việc quở trách hắn không tốt, đề tài luôn xoay quanh việc nếu hắn có một nửa tính tình của Triệu Huyên Ngọc là tốt nhất.

Hắn cùng Triệu Huyên Ngọc quan hệ rất thân thiết, khi còn bé Triệu Huyên Ngọc đưa hắn đi chơi, Tiết Tẫn biết hắn tốt, cho nên chưa từng coi những lời đó là chuyện gì đáng kể.

Nhưng chính vì biết hắn tốt, do đó hôm qua nghe thấy những lời này mới khiến hắn ghen tị đến phát điên. Lần đầu tiên trong cuộc đời Tiết Tẫn hối hận chính mình không phải hắn, không giống hắn.

Phía sau càng không thể vãn hồi, ngày thứ hai Tiết Tẫn làm chuyện hoang đường cũng mơ hồ hiểu được, giống như lần đầu tiên hắn bắt đầu biết sợ, sợ ánh mắt nàng nhìn hắn đầy căm hận.

Giang Sương Hàn không muốn nghe hắn nói chuyện, càng không có khí lực nói chuyện với hắn, cho nên mặc dù có nghe được cũng làm như không nghe thấy, nhắm hai mắt lại như trước.

Tiết Tẫn cũng biết nàng chưa ngủ, thấp giọng nói: “Sau này ta sẽ không ép buộc nàng chuyện này, mặc kệ nàng tin hay không, A Hàn.” Hắn gọi một tiếng, lại cười khẽ, “Lúc kêu cái tên này, đầu tiên ta nghĩ đến, có phải cái tên này hắn cũng từng gọi hay không.”

Trong giọng cười của Tiết Tẫn có chút chua sót, môi Giang Sương Hàn giật giật lại nhịn xuống không lên tiếng.

Tiết Tẫn ôm lấy mùi hương của nàng mà chìm vào giấc ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK