• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguồn: Facebook @maycuat5

Editor - Beta: team May

Phùng công công cho người gọi thái y nhưng vẫn không yên tâm, lại vội vàng sai người đi mời Ông Hiền tiên sinh.

Hắn hoảng loạn nhìn một vòng đồ vật bên trong cung điện, mơ hồ hiểu rõ vừa rồi nơi này xảy ra chuyện gì, lúc hắn đi ra ngoài vừa hay trông thấy bóng lưng Giang Sương Hàn. Phùng công công thở dài một hơi: "Đại nhân, Ông Hiền tiên sinh dặn đi dặn lại, đại nhân lại làm như gió thoảng bên tai, lần này phải làm như thế nào đây?"

Tiết Tẫn nhìn ông một cái, hai mắt dữ tợn bên trong là tơ máu phiếm hồng, bên tóc mai bởi vì đau đớn mà bị mồ hôi ướt nhẹp, cả người như là một con mãnh thú bên trong lồng giam, chỉ là con mãnh thú này lúc này bị nhổ răng nhọn.

Phùng Quản Gia bị hắn nhìn như thế, không nói không rằng.

Ai cũng biết Tiết Tẫn những ngày này trải qua như thế nào, ông rõ ràng nhất Tiết Tẫn là dựa vào cái gì chịu đựng. Đã cố gắng kiềm chế, mấy ngày này không gặp Giang Sương Hàn, nhưng vẫn là không nhịn được.

Tiểu thái giám vội vàng dẫn theo Ông Hiền tiên sinh tiến đến, Ông Hiền tiên sinh lúc này sắc mặt mười phần không tốt: "Đại nhân còn nhớ rõ lão phu chứ?" Ông ta vừa tiến đến liền bất mãn vểnh râu lên nói.

Bên cạnh ông ta còn có tiểu thái giám nghe vậy vội vàng quỳ xuống đất, sợ bởi vì câu nói này liên luỵ đến mình.

Tiết Tẫn quét mắt nhìn ông ta một cái, Phùng công công cho những người khác ra ngoài, lại đỡ Tiết Tẫn để Ông Hiền tiên sinh bắt mạch.

Ông Hiền tiên sinh không có lập tức dò xét mạch, lúc này chỉ cần nhìn sắc mặt Tiết Tẫn liền biết tình trạng của hắn mười phần không tốt, càng không cần nói,Ông Hiền tiên sinh luôn luôn hiểu rõ bệnh tình của Tiết Tẫn. Ông ta nhìn Phùng công công ở một bên ánh mắt lo lắng, lại nhìn Tiết Tẫn rõ ràng đã đau đầu đến muốn khó mà chịu được, cuối cùng thở dài một hơi.

Nhận mệnh, lại lần nữa giúp Tiết Tẫn bắt mạch, xem xét một hồi, liền buông lỏng tay, hổn hển nói: "Đại Tướng Quân, tinh thần của người bây giờ căn bản không chịu được giày vò, người nếu lại nóng giận một lần nữa, sẽ dẫn đến mất trí, qua hai ngày nữa còn muốn đăng cơ hay không?"

Ông Hiền tiên sinh nói chuyện luôn luôn lớn mật, lời này vừa nói ra, ngay cả Phùng công công vừa rồi bị doạ đến hoảng loạn cũng phải nhìn hắn một cái.

Lão đại phu biết mình lỗ mãng, nhưng đây chính là ý nghĩ của ông ta lúc này.

Tiết Tẫn trầm mặc nhìn Lão đại phu.

Ông Hiền tiên sinh một bên từ trong hòm thuốc tìm thuốc, một bên thở dài: "Thật sự là lão phu thiếu Tiết gia các người, Đại Tướng Quân người cũng nhớ kỹ, ta ở phương diện bắt mạch chẩn bệnh xưa nay không nói lời dư thừa, người nếu là còn muốn thanh tỉnh sống lâu thêm mấy ngày hãy tĩnh dưỡng thật tốt."

Không phải người nhiều lời nhưng Ông Hiền tiên sinh ở chỗ Tiết Tẫn khó có thể không tận tình khuyên bảo: "Huống hồ tính tình người bây giờ, cứ xem như gặp được người đó thì thế nào chứ, Giang cô nương trong lòng chỉ sợ còn hận người, bây giờ thấy lại sợ người, người chẳng phải là mất mát nhiều hơn sao?"

Tiết Tẫn bờ môi giật giật, trên mặt đã trắng bệch, cũng không có lên tiếng.

Giang Sương Hàn trên đường được người đưa trở về, trong đầu thật sự hỗn độn, lúc này nhớ lại thời điểm tiến vào đại điện thảm khốc, liền không khỏi rét run.

Tiết Tẫn gọi người tới đưa Giang Sương Hàn trở về lại là Xuân Nga và Thu Cơ trước kia, hai người trên đường đi cùng Giang Sương Hàn nói không ít lời, nhưng hiếm khi được đáp lại.

Hai người liếc nhau, đều nhìn ra Giang Sương Hàn lúc này căn bản cũng nghe không lọt các nàng.

Thẳng đến cửa cung điện, Giang Sương Hàn mới đột nhiên dừng bước.

Hai nha hoàn thấy Giang Sương Hàn dừng lại, cũng đi theo dừng lại. Thu Cơ nhìn ra Giang Sương Hàn mờ mịt, lên tiếng giải thích nói: "Cô nương, nơi này là cung điện của cô nương sau này, một hồi sẽ còn có người đến đưa chi tiêu cho cô nương, y phục trên người cô nương cũng nên đổi."

Giang Sương Hàn lúc này phản ứng so với bình thường cũng chậm một chút, nghe vậy vô ý thức liếc qua trên người mình, là phục chế của mỹ nhân trong cung. Nàng đột nhiên nhớ tới vừa rồi ở trong điện, Tiết Tẫn nhìn chằm chằm y phục trên người nàng hồi lâu. Hắn trầm mặc lâu như vậy, cũng không biết là nghĩ đến cái gì.

"Đi vào thôi." Giang Sương Hàn đau đầu nói, hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện, chuyện thay đổi cung điện còn chưa đủ để nàng suy nghĩ nhiều.

Giang Sương Hàn không đi được hai bước, liền chú ý tới sau lưng còn có người đi theo, nàng quay đầu nhìn sang, phát hiện là Hồng Ngọc vừa rồi đi theo mình cùng tới đây, Giang Sương Hàn vừa rồi trên đường đi vậy mà cũng không có chú ý đến nàng ấy.

"Đã tới rồi, ngươi cũng ở lại chỗ này đi."

Giang Sương Hàn một câu quyết định vận mệnh của Hồng Ngọc.

Nếu không phải lúc này thời cơ không đúng, nàng ấy tất nhiên là muốn hành đại lễ cảm tạ Giang Sương Hàn, trước mắt nàng ấy cũng chỉ là khom người hành lễ, lại cùng hai người vốn dĩ hầu ở bên người Giang Sương Hàn chào hỏi một tiếng tốt. Ước chừng là biết sau này ba người phải cùng làm việc ở một cung, ba người cũng đều phải sống lạc quan nên thích ứng rất nhanh.

Chờ thời điểm đi đến cửa gian phòng, Giang Sương Hàn mới đột nhiên quay đầu, trong nháy mắt đó, trong đầu nàng gương mặt kia của Triệu Dịch Tuần lại hiển hiện ra, còn kèm theo quang cảnh thời điểm Giang Sương Hàn nhìn thấy hắn ta ở Quảng Ngọc Lâu khi còn bé.

Trong đầu cuối cùng xuất hiện cả hai hình ảnh ấy, là bầu không khí ấm áp khi hai người Triệu Dịch Tuần cùng Tân Quý Phi đứng ở cùng một chỗ.

Bây giờ đột ngột hồi tưởng lại, lúc ấy rõ ràng là phong cảnh cầm sắt hòa minh tốt đẹp, bây giờ lại chỉ cảm thấy quái dị, tựa như là bên trong tất cả hình tượng tốt đẹp thiếu đi một góc.

"Tân Quý Phi đâu?" Giang Sương Hàn đột nhiên lên tiếng hỏi.

Xuân Nga và Thu Cơ đều là một mặt mờ mịt, Hồng Ngọc vừa rồi bị Tân Quý Phi lạnh nhạt, không biết lúc này Giang Sương Hàn vì sao lại nhắc tới nàng ta, nhất thời cũng là kinh ngạc.

Giang Sương Hàn cũng không chờ mấy người các nàng đáp lại, sau khi hỏi thì quay người đi về phía Phương Hoa Cung, cũng may cái cung điện này cách Phương Hoa Cung cũng không xa, Giang Sương Hàn bước chân đi vội, rất nhanh đến cổng Phương Hoa Cung.

Cổng Phương Hoa Cung binh sĩ so với vừa rồi còn nhiều gấp đôi, Hồng Ngọc liền nhận ra đứng thẳng ở cửa cung chính là cung nhân vừa rồi ngăn cản mình, chẳng qua lúc này cung nhân kia đang cúi đầu đứng thẳng, thấy mấy người đi tới hành động không ổn cũng không có nửa phần phản ứng.

"Tân Quý Phi đâu?" Hồng Ngọc thay mặt Giang Sương Hàn hỏi ra.

Cung nữ kia hướng cung nội nhìn thoáng qua: "Nương Nương ở trong cung."

Hồng Ngọc thấy thế lập tức quay đầu nhìn về phía Giang Sương Hàn, lúc này Giang Sương Hàn đã trực tiếp cất bước đi vào bên trong Phương Hoa Cung.

Hồng Ngọc cũng lập tức đi theo, nàng ấy vừa rồi mới biết được những ngày này trong cung phát sinh bao nhiêu sự tình. Trước mắt Giang Sương Hàn vội vã như thế, nhất định có nguyên do.

Giang Sương Hàn quen thuộc nhất trong hoàng cung chính là Phương Hoa Cung, trong này buồn bực thời gian quá lâu, nhắm mắt lại cũng có thể đi đến chính điện của Tân Quý Phi. Chờ đến thời điểm Giang Sương Hàn vội vàng đi đến cửa tẩm điện Tân Tự, cửa chính mở ra, bên trong Tân Tự tựa hồ là nghe thấy động tĩnh bên ngoài, đứng ở cửa nhìn thoáng qua Giang Sương Hàn.

"Ngươi sao lại lỗ mãng như thế?" Tân Quý Phi bật cười.

Người trong cung đều nói, Tân Quý Phi tính tình trong trẻo lạnh lùng, hiếm thấy nét mặt tươi cười, chỉ có ở thời điểm nhìn thấy hoàng thượng, mới có thể cười lên một hai tiếng, đây đã là cho người mặt mũi cực lớn.

Giang Sương Hàn từng thấy Tân Quý Phi cười mấy lần, mới biết được nàng ấy không phải cười ít, chỉ là ý cười thường thường không rõ ràng lắm, có khi cho dù là khóe môi giương lên, cũng rất khó từ trong mắt của nàng ấy nhìn thấy ý cười. Chẳng qua mỹ nhân mỉm cười, vốn là một bức tranh cực đẹp, cho dù nụ cười kia gần như không có.

Trước mắt lại khác, Giang Sương Hàn chỉ cảm thấy, lúc này Tân Quý Phi mới là thật sự cười.

Tiến đến vội vàng, Giang Sương Hàn lúc này mới chú ý tới, Tân Quý Phi mặc trên người cũng không phải là phục sức quý phi, đó là một loại hoa văn u lục sắc, vải vóc hoa văn đều không giống như là của Đại Yến, càng giống là phục sức ở địa phương khác. Một thân xiêm y này mặc ở trên người Tân Quý Phi cùng khí chất của nàng ấy phá lệ phù hợp, giống như đây nên dáng vẻ nàng ấy vốn có.

Trong lòng nàng đột nhiên rạo rực, lại thở một hơi, vừa rồi trong đầu rối bời các thứ đến giữa một đoạn đường cũng tiêu tán, nàng phép tắc hành lễ: "Sương Hàng thất lễ, va chạm Nương Nương."

Giang Sương Hàn lúc nói chuyện không có cúi đầu, một mực nhìn vào mắt Tân Quý Phi.

Tân Quý Phi nhìn thoáng qua vào trong điện, phân phó nói: "Các ngươi đều ra ngoài đi, Bản Cung muốn cùng Sương Hàn nói chuyện một chút."

Giang Sương Hàn cũng nhìn về phía mấy người đang ở sau lưng mình: "Các ngươi cũng đứng ở cửa chờ ta."

"Mỹ nhân." Hồng Ngọc mắt thấy nàng muốn đi vào, lại không tự kìm hãm được hô một tiếng, nhìn thấy biểu cảm Giang Sương Hàn, lại lui về sau một bước, đành ngậm miệng làm theo.

Tân Quý Phi thấy nàng tiến đến, cũng liền đi vào bên trong phòng.

Giang Sương Hàn đi qua cánh cửa, sau khi đi vào mới hậu tri hậu giác ý thức được, tẩm điện của Tân Quý Phi cũng là vừa mới dùng nước rửa qua, cảm giác dưới chân ướt sũng cùng với vừa rồi ở dưới thềm Chương Minh Cung không có sai biệt.

Giang Sương Hàn đầu ngón tay khẽ run, vẫn tiếp tục đi vào.

Tân Quý Phi đứng ở bên người của nàng, sau khi nàng đi vào liền khép cửa phòng lại.

Giang Sương Hàn nhìn về phía cánh cửa đóng chặt lại ở sau lưng, chuyện giống vậy, hôm nay là lần thứ hai phát sinh, ánh mắt Giang Sương Hàn lại chuyển qua trên mặt Tân Quý Phi, dường như đang nghi ngờ nàng ấy có lời gì muốn nói cùng mình.

Tân Quý Phi cười: "Ta không nghĩ tới, đi vào Đại Yến sáu năm, người gặp được cuối cùng vậy mà là một người cùng ta quen biết chưa tới nửa năm."

Giang Sương Hàn lúc này đã chú ý tới bình thuốc trên bàn, sau khi nghe được lời của Tân Quý Phi, nàng cảm giác trong lòng càng sâu: "Sương Hàn cũng cảm thấy rất hợp với Nương Nương, Nương Nương xinh đẹp tuyệt trần sao lại nói lời chết chóc như vậy."

Tân Quý Phi vừa cười nói: "Ngươi thật sự không hiểu? Không, nếu ngươi thực sự không hiểu, ta lúc này cũng sẽ không thể nói chuyện với ngươi. Kỳ thật ngươi đã sớm đoán được đúng không?"

Giang Sương Hàn lúc trước xác thực đối với mục đích của Tân Quý Phi có nhiều suy đoán, nếu không phải xác định nàng ấy đối với mình quả thật cũng không có ác ý, Giang Sương Hàn cũng sẽ không cùng nàng ấy thân cận như vậy. Về phần mục đích cụ thể, Giang Sương Hàn cũng có nghĩ qua, thế nhưng là từ đầu đến cuối không dám xác định.

Dù sao, Tân Quý Phi ở trong cung thịnh sủng nhiều năm, ngay cả hoàng hậu cũng không làm gì được nàng ấy. Nếu không phải không có dòng tộc thì sớm đã không có người nào có thể chống đối. Ở tình huống không có dòng dõi, đối với một nữ tử dị tộc lệch sủng đến trình độ như vậy, huống hồ người này còn là Triệu Dịch Tuần. Nếu là nữ tử bình thường, chỉ sợ đã cảm thấy là vạn hạnh, tự nhiên cũng sẽ không tự chuốc lấy nhục nhã.

Đương nhiên, Tân Quý Phi căn bản cũng không phải là nữ tử bình thường.

"Là ta giết hắn." Tân Quý Phi ngữ khí bình tĩnh nói, nàng ấy nói, lại giương mắt liếc qua Giang Sương Hàn, trong mắt mang theo cảm xúc khó hiểu, "Ngươi hẳn là đã nhìn thấy."

"Ừm."

"Thời điểm hắn chết mắt vẫn mở, ta đem đầu hắn chặt xuống." Tân Quý Phi bình tĩnh miêu tả một màn máu tanh kia, "Tựa như lúc trước hắn chặt đầu của phu quân ta vậy."

Giang Sương Hàn đột nhiên giật mình, nàng nhìn về phía Tân Quý Phi.

Tân Quý Phi trong mắt đã là ý cười ôn hòa, giống như là sớm đoán được: "Ta lúc đầu đã từng kể cho ngươi là ngươi không tin."

"Ngươi thật sự... Từng có một đứa bé." Giang Sương Hàn không nghĩ tới câu nói đầu tiên mình hỏi vậy mà là cái này, nàng chỉ là đột nhiên nhớ tới ban đầu thời điểm gặp Tân Quý Phi, Hồng Ngọc nói, Tân Quý Phi ghen tị, trong cung này vẫn luôn không có hoàng tử, chính là nàng ấy làm.

"Ta chỉ có một đứa bé kia, chết ở thời điểm Lương Quốc diệt quốc. Triệu tặc là kẻ thù của ta, hắn giết phu quân của ta, hại chết con của ta, còn làm tổn thương bách tính Lương Quốc ta, ta từ lúc vừa mới bắt đầu đã thề phải giết được hắn."

"Giống như những đau đớn ta từng trải, ta muốn hắn cũng phải nếm một lần." Tân Quý Phi trong mắt hiện ra tia sáng kỳ dị, nàng ấy cười nói, " Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, thời điểm ta vừa tiến cung liền uống thuốc đoạn tử, từ lúc vừa mới bắt đầu đã xác định sẽ không có hài tử. Thời điểm ta bắt đầu hại hài tử trong cung, Triệu tặc còn tưởng rằng là ta sinh lòng đố kị. Đáng thương cho những nữ nhân kia, từng người một đều xem hắn quan trọng như vậy. Hắn nghi ngờ ta đến chết cũng không thể rõ"

Giang Sương Hàn hồi lâu không nói nên lời.

"Sài Thanh Y là người của ngươi?" Giang Sương Hàn hỏi.

"Ai?" Tân Quý Phi nhíu mày, nàng lắc đầu, "Không nhớ rõ."

Giang Sương Hàn trong lòng đã có đáp án.

Tân Quý Phi cũng không nói lời gì nữa, nàng ấy nặng nề mà ngồi ở trên giường, thân thể ngã xuống về sau, ngoài cửa sổ nửa mở màu trắng của nhánh hoa cũng run rẩy theo một cái, thanh âm luôn luôn dễ nghe của nàng ấy lúc này nhỏ bé đến gần như nghe không rõ ràng.

Giang Sương Hàn nghe thấy nàng ấy nói: "Đại Tướng Quân đã đáp ứng ta, sau khi chết sẽ đưa ta về Lương Quốc. Bồi phu quân và hài tử của ta ở cùng một chỗ."

Nàng ấy còn nói: "Sương Hàn, ta kỳ thật đã lợi dụng ngươi, ngươi biết chứ."

Nàng nói câu sau cùng là: "Sương Hàn, ngươi và ta không giống."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK