Edit - beta: team May
Một tháng nay, Tiết Tẫn ở trước mặt Giang Sương Hàn vẫn một mực mang theo một tấm mặt nạ ôn hòa, giống như biến thành người khác, đem sự bá đạo ngoan lệ ban đầu tất cả đều giấu ở phía sau, đối với Giang Sương Hàn dung túng hết phần.
Nhưng Giang Sương Hàn biết, đây không phải là hắn.
Hiện tại hắn rốt cục cũng vạch mặt, không có giả bộ tiếp nữa.
"Ngươi giết một người đương nhiên
là đơn giản, nhưng chuyện này rơi vào trong mắt người khác, chính là Đại Tướng Quân ngươi là kẻ độc đoạn chuyên chế, những đại thần kia trên mặt không biểu hiện gì, nhưng đáy lòng không biết sẽ nghĩ ngươi như thế nào, bách tính cũng sẽ không hi vọng tương lai của mình trông cậy vào một quân vương là người không nói đạo lý, ngang ngược tàn bạo." Giang Sương Hàn không có trực tiếp trả lời vấn đề của Tiết Tẫn.
Nàng nói lời này nghe giống như là đang khắp nơi suy nghĩ vì Tiết Tẫn, nhưng Tiết Tẫn lại sẽ không coi là như vậy, hắn đau thương cười một tiếng: "Nếu như người kia và hài tử vẫn còn, nàng muốn làm gì?"
"Ta muốn gặp nàng ta!" Giang Sương Hàn nhanh chóng đáp, phong hồi lộ chuyển, nàng nghe được lồng ngực mình đột nhiên nhảy lên, Tiết Tẫn vậy mà nhịn xuống không có giết người kia.
Tiết Tẫn đứng dậy, cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt chìm sâu như giếng cổ: "Nàng muốn gặp nàng ta cũng có thể, cầu xin ta đi."
Giang Sương Hàn sớm biết Tiết Tẫn sẽ không dễ dàng để nàng gặp người như vậy, lúc này không trực tiếp cự tuyệt đối với Giang Sương Hàn mà nói đã là đáp án tốt, nàng không có suy xét bao lâu, liền lui về sau một bước, chuẩn bị quỳ xuống cầu xin Tiết Tẫn.
Nàng chưa kịp thật sự quỳ xuống, liền bị Tiết Tẫn cưỡng ép nắm lấy cánh tay kéo lên, sắc mặt hắn không vui, một giây sau liền giống như muốn giết người quát: "Nếu nàng dám quỳ xuống, ta lập tức giết chết nàng ta!"
Giang Sương Hàn lúc này đứng thẳng người, nói là để nàng cầu xin hắn, lúc này lại không để nàng quỳ, Giang Sương Hàn ngẩng đầu nhìn hắn.
"Dựa vào cái gì?" Tiết Tẫn đỏ hồng mắt thấp giọng hỏi nàng, "Giang Sương Hàn, nàng nói cho ta biết dựa vào cái gì?"
Giọng nói Tiết Tẫn đã có chút khàn khàn, cặp đồng tử kiên định đen nhánh quyệt động lúc này mất đi hào quang, không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy hắn là đang ủy khuất, điều mà dường như không thể nào xuất hiện trên người Tiết Tẫn.
Giang Sương Hàn lúc này đứng vững, đã mơ hồ hiểu được nguyên nhân Tiết Tẫn tức giận, chẳng qua không đợi nàng phản ứng lại, Tiết Tẫn đã mơ hồ hỏi nàng hai câu.
"Triệu Dịch Tuần coi nàng như một quân cờ, lần lượt đưa đến bên cạnh hai người, cho tới bây giờ không có cân nhắc qua cảm thụ của nàng, Triệu Huyên Ngọc hắn nếu là có tâm tư kia, các ngươi quen biết lâu như vậy hắn đã sớm có thể tìm cơ hội thành thân với nàng, thế nhưng là hắn không có, hiện tại còn có thêm một nữ nhân cùng hài tử, nàng vậy mà không nửa phần tức giận, còn muốn giữ lại con của hắn, vì hắn mà quỳ xuống cầu xin ta." Tiết Tẫn tốc độ nói cực nhanh, trong mắt đau thương cũng rất rõ ràng, "Bọn hắn đều từng làm chuyện sai, nàng đều có thể tha thứ bọn hắn, vì cái gì ta lại không được?"
"Nàng kỳ thật, thật sự một chút cũng không thích ta đúng không?" Tiết Tẫn cuối cùng hỏi, câu nói này của hắn không giống câu hỏi, càng giống như là hắn nói cho mình nghe.
"Những ngày này, ta đã tìm người ở nơi đó kể lại chuyện nàng cùng hắn ở chung lúc xưa, a, kỳ thật cũng không có gì có thể nghe, tính tình hắn như thế, nghĩ cũng biết ở chung với nàng như thế nào, ta một bên chịu đựng ghen ghét, một bên học theo bộ dáng của hắn đối xử nàng." Tiết Tẫn cười lạnh, "Ta nghĩ đến, chỉ cần ta giống hắn một chút, có lẽ nàng sẽ không đối với ta lạnh như băng như vậy, có lẽ còn có thể cười với ta nhiều thêm một chút."
"Thế nhưng, ta hiện tại đã biết rõ rồi, mặc kệ ta có hết sức đền bù lỗi lầm của mình như thế nào, vô luận ta cố gắng học giống như hắn thêm bao nhiêu, trong lòng nàng đều chỉ có một mình hắn, nàng căn bản là do ta cưỡng ép." Tiết Tẫn tựa như dùng tất cả khí lực của mình, thời điểm nói ra câu nói này trong thanh âm nghe ra được chút mỏi mệt, thời điểm hắn nói câu nói này liền xoay người qua.
Giang Sương Hàn chưa nói mình có tính toán gì, Tiết Tẫn cũng đã nhìn ra, nàng tới đây chính là muốn giữ lại tính mạng của đôi mẫu tử kia.
Về phần các vấn đề khác, Tiết Tẫn kỳ thật thấy rất rõ ràng, chỉ là những chuyện này chính Giang Sương Hàn cũng không để ý tới rõ ràng, tự nhiên cũng không biết trả lời như thế nào. Vì sao đối với Triệu Dịch Tuần cùng Triệu Huyên Ngọc đều có thể không có chút oán hận nào, đối với Tiết Tẫn lại không thể dung thứ một chút sai lầm?
Rõ ràng lúc trước tiếp cận Tiết Tẫn là chính nàng đưa ra quyết định, về sau Tiết Tẫn cho dù đối với nàng một mực lãnh đạm, cũng là nàng mặc kệ mọi thứ đều muốn ở lại bên cạnh hắn, chỉ vì trông thấy một gương mặt kia. Còn có chuyện thay Hiền Phi đi hòa thân, từ lâu đã giải thích được rõ ràng, hắn cũng che chở nàng rất nhiều lần.
Theo lý mà nói, nàng kỳ thật không cần thiết đối với hắn lạnh nhạt như thế, đem cảm xúc không còn thừa nhiều của mình, rơi ở trên người hắn.
Giang Sương Hàn cẩn thận suy nghĩ là vì sao, lại vô thức cảm thấy mình nên cùng Tiết Tẫn nói chuyện, nàng đi về phía Tiết Tẫn một bước, Tiết Tẫn lúc này xoay người qua, chỉ để lại cho nàng một cái bóng lưng, Giang Sương Hàn đưa tay kéo ống tay áo của hắn: "Đại Tướng Quân..."
Lời nói phía sau còn chưa nói ra, liền bị Tiết Tẫn hất tay một cái: "Cút!"
Giang Sương Hàn không có kịp phản ứng vì sao hắn lại đột nhiên đuổi mình đi, còn muốn lại mở miệng, liền nghe thấy Tiết Tẫn bổ sung thêm một câu: "Hôm sau sẽ có người dẫn nàng đi gặp nàng ta, lăn ra ngoài."
Giang Sương Hàn nghe vậy thì dừng lại bước chân đang muốn đi về phía hắn, không biết nghĩ đến cái gì, đành phải quay người rời đi.
Thời điểm đi tới cửa, lại không nhịn được quay đầu nhìn lại hắn, Tiết Tẫn vẫn quay lưng lại với mình, bên trong một Cần Chính Điện lớn như vậy lúc này chỉ một mình hắn, bóng lưng cô đơn mà tịch mịch, giống như một con thú bị thương, một mình liếm láp vết thương.
Giang Sương Hàn trong đầu không hiểu sao liền nhớ lại Dạ Nguyệt ngày đó nằm ở ngoài cửa Tây viện, nhớ tới câu nói vô ý kia của Hồng Ngọc, Tiết Tẫn cũng chỉ là một con sói cô độc.
Cho dù là nghĩ như vậy, nàng cũng không thể quay đầu.
Lý công công ở trước cửa không hiểu rõ nội tình, thấy Giang Sương Hàn ở bên trong thời gian lâu như vậy, lại không mang theo hộp cơm, còn tưởng rằng hai người trò chuyện vui vẻ, cười tiễn Giang Sương Hàn: "Phu nhân đây là hồi cung sao?"
"Ừm." Giang Sương Hàn chỉ trả lời một câu, dáng vẻ tâm tình không được tốt.
Lý công công nhìn bóng lưng Giang Sương Hàn buồn bực, một lát sau liền nghe được trong điện có thanh âm đồ vật bị xô đổ, dọa hắn toàn thân run lên.
Cái gì mà trò chuyện vui vẻ? Đây rõ ràng là vừa gặp lại tức giận.
Xuân Nga ở một bên chờ Giang Sương Hàn thấy sắc mặt của Giang Sương Hàn, liền biết được vừa rồi hai người ở trong điện chỉ sợ là không thể nào vui vẻ, cũng không dám hỏi Giang Sương Hàn kết quả như thế nào, chỉ an tĩnh đi theo sau lưng Giang Sương Hàn.
Chỉ là lúc này, Giang Sương Hàn lại đột nhiên hỏi nàng ta một vấn đề không liên quan: "Xuân Nga, nếu là có một ngày ngươi bị phạt, Thu Cơ cùng Hồng Ngọc đều không đến nhìn ngươi, hai người như là kiểu tránh hiềm nghi cách xa ngươi, ngươi có tức giận không?"
"Đương nhiên là tức giận Thu Cơ." Xuân Nga ngay thẳng nói, lại cẩn thận từng li từng tí nhìn Giang Sương Hàn một chút, mới bổ sung, "Mặc dù... Bây giờ tất cả mọi người là người một cung, đều hầu hạ ở bên người phu nhân, Hồng Ngọc cô nương tính tình cũng tốt, nhưng đến cùng chỉ là mới quen, không bằng Thu Cơ tình cảm thâm sâu."
Giang Sương Hàn không có chú ý tới Xuân Nga uyển chuyển giải thích, mà là như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu.
Thời điểm hai người trở lại cung điện, Hồng Ngọc tiến lên đỡ Giang Sương Hàn, nhìn thấy nàng bộ dáng thất thần, lại quay đầu nhìn Xuân Nga, dùng ánh mắt hỏi thăm nàng ấy, Xuân Nga lắc đầu.
Sau khi đưa Giang Sương Hàn đến bên trong gian phòng nghỉ ngơi, Hồng Ngọc cùng Thu Cơ mới cùng nhau đi ra hỏi thăm Xuân Nga vừa rồi ở Cần Chính Điện phát sinh chuyện gì, Xuân Nga nói sự thật là nàng ấy không tiến vào, lại cảm thấy không có phát sinh chuyện gì lớn, dù sao thời gian Giang Sương Hàn đi vào rất lâu.
"Đúng rồi, phu nhân mới vừa hỏi ta một vấn đề." Xuân Nga vừa đem chuyện vừa rồi Giang Sương Hàn hỏi nàng ấy nói cho hai người một lần, mới ưu sầu nói, " Làm sao bây giờ? Phu nhân chẳng lẽ còn nhớ tới lần trước ta phạm sai nên muốn phạt ta?"
Hồng Ngọc cùng Thu Cơ liếc nhau: "Được rồi, phu nhân luôn luôn rộng lượng, nếu muốn bắt ngươi tính sổ sao lại đợi đến lúc này, đừng suy nghĩ nhiều."
"Cũng đúng."
Tiết Tẫn nói lời giữ lời, ngày thứ hai liền có người đến Vị Ương Cung mời Giang Sương Hàn đi Đình Úy ti gặp người. Giang Sương Hàn thời điểm nghe được mấy chữ này liền sửng sốt một chút, Tiết Tẫn quả thật đem người giao cho Đình Úy điều tra.
Nàng đi theo người kia đi về phía Đình Úy, thời điểm nhìn thấy Đình Úy ti liền nói một tiếng quấy rầy, Đình Úy Chu An ngày thường một mặt nghiêm túc chính trực, nói chuyện cũng là không kiêu ngạo không tự ti: "Lai lịch của người này rất kỳ quặc, phu nhân đã là biết mấy phần nội tình, có lẽ có thể đối với vụ án này giúp ích mấy phần."
Giang Sương Hàn nghe vậy liền giương mắt nhìn hắn ta.
Đình Úy nhìn thẳng vào phía trước, trên mặt cũng không có biểu cảm dư thừa, giống như đối với chuyện mình biết trong đó sớm tập mãi thành thói quen.
"Vậy liền đa tạ đại nhân." Giang Sương Hàn sau khi tạ ơn mới đi vào bên trong.
Đình Úy lưu lại ghi chép nói chuyện của hai người ngồi ở một bên trong Ti Phòng, Giang Sương Hàn đối với việc này cũng không có gì bất ngờ, dù sao người trước mắt liên quan đến lai lịch huyết mạch Hoàng gia, không thể qua loa được.
Nữ tử trên tay mang theo xiềng xích, mặc trên người tố y, khom người ngồi ở bên tường, lưu lại cho người ta một bóng lưng đơn bạc. Giang Sương Hàn nhìn một vòng, không thấy được đứa bé kia, nàng đưa mắt nhìn sang Đình Úy.
"Hài tử cùng nữ tử này không được nhốt cùng một chỗ."
Đình Uý gật đầu, lúc này nữ tử bị giam giữ nghe tiếng quay đầu nhìn về phía bọn họ, ánh mắt của nàng ta dừng lại ở trên thân Đình Úy ngắn ngủi, cuối cùng rơi vào trên thân Giang Sương Hàn, từ trên xuống dưới dò xét nàng một lần rồi sau đó mới hỏi: "Ngươi là ai?"
Giang Sương Hàn nghĩ nghĩ, nói: " Cố nhân của Lâm Trạch Vương."
Nữ tử ánh mắt rơi xuống, lại khinh thường "Sách" một tiếng: "Ngươi là người tình nào của hắn? Hắn không có thú thê tử, trong phủ cũng không có nuôi thiếp thất, như thế nào lại có cố nhân?"
Đình Úy ở một bên nghe được liền sốt ruột, muốn tiến lên răn dạy, lại bị Giang Sương Hàn ngăn lại, nàng không có phủ nhận nữ tử kia, mà chỉ nói: "Ngươi nói đứa bé kia là của Lâm Trạch Vương, nếu như thế, ngươi nuôi dưỡng hắn ở nơi nào?"
"Nuôi dưỡng ở nơi nào? Chẳng qua là bèo nước gặp nhau thôi." Nữ tử không có nửa điểm kinh hoảng, cũng không cho là xấu hổ.
"Lâm Trạch Vương cũng không phải là người sẽ tùy tiện cùng nữ tử khác bèo nước gặp nhau, người thu xếp cho ngươi tới đây không có cùng ngươi nói qua sao?" Giang Sương Hàn khinh miệt nói, " nếu ngươi nói người kia là Tiên Hoàng đế, có lẽ còn có mấy phần nguyên nhân, nhưng ngươi lại không biết sống chết nhằm vào trên người Lâm Trạch Vương."
Nữ tử không đợi Giang Sương Hàn nói xong liền nhân tiện nói: "Gặp phải hắn ngày ấy là ta đang trên đường hát khúc, Lâm Trạch Vương nói âm thanh của ta giống với một vị cố nhân, ném cho ta một thỏi bạc thật lớn, bảo ta chớ có hát rong bên đường, ta thấy hắn ăn mặc phú quý, lại ra tay hào phóng, không đành lòng tuỳ tiện để cho hắn chạy thoát, liền một mực đi theo phía sau hắn, về sau..."
Nữ tử nói, sóng mắt lưu chuyển, lộ ra biểu lộ kiều khiếp, phía sau tự nhiên không cần phải nói.
Đình Úy nhìn thoáng qua Ti Phòng đang ở một bên ghi chép, hướng về phía Giang Sương Hàn thấp giọng nói: "Một màn này là có nhân chứng nhìn thấy, hơn nữa Lâm Trạch Vương thích hát khúc, lí do thoái thác của nữ tử này cũng có mấy phần đạo lý."
"Đúng vậy a, Lâm Trạch Vương yêu thích nghe hát chuyện này người ở Yến Đô đều biết, cho nên ngươi lấy ra lí do này để thoái thác ai cũng có thể nói ra được." Giang Sương Hàn dùng âm lượng mấy người đều có thể nghe được nói.
"Lâm Trạch Vương cũng sẽ không đem ngọc bội mang theo tùy thân tùy ý tặng cho người khác." Nữ tử nghe vậy xùy một tiếng nói.
Giang Sương Hàn đi tới gần nữ tử kia, nữ tử kia một mực nhìn Giang Sương Hàn, nàng ta mấy ngày nay cũng chịu không ít cực hình, lúc này gặp Giang Sương Hàn mặt lạnh cũng không nói chuyện, trong lúc nhất thời có chút hốt hoảng, liên tục lui về phía sau mấy bước: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
"Các ngươi đã từng chung phòng, ngươi còn nhớ kỹ, trên vai hắn có một nốt ruồi là ở bên trái hay là bên phải?"
Nữ tử không biết là bị vấn đề này kinh sợ còn có thể nghĩ đến cái gì, nàng ta co lại một chút, mắt trần có thể thấy sợ hãi, bả vai cũng run rẩy theo, ánh mắt rơi vào sau lưng Giang Sương Hàn.
Giang Sương Hàn còn chưa nhớ kỹ nhìn về phía sau mình xảy ra chuyện gì, liền nghe thấy thanh âm nữ tử cưỡng ép trấn định lại: "Ta là một người hát rong, thân phận của hắn tôn quý, cho dù là có cái gì cũng là hoàn toàn nghe theo hắn, làm sao dám nhìn loạn."
"Nói cách khác, ngươi không biết?" Giang Sương Hàn ép hỏi.
Nữ tử vẫn là nhìn về phía sau lưng Giang Sương Hàn, không quá nguyện ý trả lời vấn đề của Giang Sương Hàn.
Giang Sương Hàn xoay người, rốt cục cũng nhìn thấy Tiết Tẫn đứng cách đó sau lưng mình không xa, hắn không biết đến bao lâu, trầm mặt đứng ở cách đó không xa, lúc này bị Giang Sương Hàn nhìn như vậy thế mà cũng không có bao nhiêu phản ứng.
Giang Sương Hàn môi hơi hé ra, nghĩ đến mình vừa đối thoại với nữ tử kia, không lên tiếng.
Một bên Đình Úy cùng Ti Phòng đồng thời hướng về phía Tiết Tẫn hành lễ, đánh vỡ loại yên tĩnh vi diệu ở nơi này.
Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Đình Úy, Tiết Tẫn hướng về phía sau mình ra hiệu: "Dẫn người vào."