Edit - Beta: team May
Tin tức này vừa mới truyền ra, liền dẫn tới nghị luận ầm ĩ bên trong cung cấm.
Trong khoảng mười mấy ngày vừa qua, Đại Tướng Quân theo thứ tự đem phi tần trong hậu cung xử lý giải quyết, dù là phân vị cũng trực tiếp đưa đến chùa, chỉ có một Giang Mỹ Nhân, đến nay không có tin tức gì truyền tới.
Ai nghĩ đến, vừa mới có tin tức, vậy mà không phải chết theo hoặc là vào lãnh cung, ngược lại là phải thành thân cùng Đại Tướng Quân.
Người trong cung đối với tính tình của Đại Tướng Quân cũng coi như là hiểu rõ mấy phần, chẳng qua hiểu rõ này là đến từ Tiết Đại Tướng Quân ngang ngược càn rỡ lúc trước ăn phải hàn thực tán, nên bọn hắn biết Đại Tướng Quân tính tình khó lường mà gắt gỏng còn căn bản nhìn không thấu.
Thời điểm Giang Sương Hàn nghe được tin tức này, cũng cảm thấy Tiết Tẫn ước chừng là phát bệnh hồ đồ.
Bây giờ đại cục đã định, hắn lại phái người đi bình định Nhung Địch làm loạn, chỉ chờ đại quân khải hoàn, Tiết Tẫn chính là thiên tử được tuyển chọn không thể chỉ trích.
Tiết Tẫn đến nay chưa thành thân, lúc này nếu hắn thành thân, dựa theo lẽ thường mà nói, chỉ cần hắn không còn dự định ngỗ nghịch phép tắc, thê tử của hắn, Đại Tướng Quân phu nhân, sẽ trở thành vị đứng đầu hậu cung tiếp theo.
Đừng nói là bản triều, dù lật lại sổ sách mấy trăm năm về trước, cũng không có vị hoàng hậu nào là xuất thân đào hát, hoàng phi xuất thân không rõ ràng, Hoàng Thượng cũng phải nhận lời chỉ trích lên án. Tân Quý Phi lúc trước được sủng ái như vậy, cũng là gánh rất nhiều bêu danh, Triệu Dịch Tuần cho nàng ấy vị trí quý phi, cho nàng ấy quyền lực cùng nhau giải quyết hậu cung, cũng không dám đem vị trí hoàng hậu giao cho một nữ tử đến từ nước khác.
Giang Sương Hàn không cảm thấy chuyện này giống như ở thời điểm Tiết Tẫn thanh tỉnh có thể làm ra được, cũng không có ý định làm đệ nhất yêu phi trong các triều đại, chính vì vậy sau khi thấy người tới đo kích thước để làm hỉ phục phản ứng đầu tiên chính là đi tìm Tiết Tẫn.
Giang Sương Hàn ở trong cung hành động tự do, đây là quyền lực Tiết Tẫn cho nàng. Chẳng qua thời điểm nàng đang đứng ở bên ngoài Chương Minh Cung, Tôn công công vẫn là từ đáy lòng chấn kinh hồi lâu.
Tôn công công là vào thời điểm Tiết Tẫn thanh lý trong cung mà cân nhắc, có thể trong thời gian ngắn như vậy được Tiết Tẫn đề bạt, hắn ta cũng có một chút bản lĩnh ở trên người. Lúc này, thời điểm đám người hậu cung còn đang ở vào trạng thái nghi hoặc đối với địa vị của Giang Sương Hàn ở chỗ Tiết Tẫn đến cùng là cái gì, Tôn công công đã vui vẻ ra mặt đón Giang Sương Hàn đi vào.
"Giang cô nương sao lại rảnh tới đây? Đại Tướng Quân vừa mới cùng đại thần nghị sự chính sự, lúc này đang ở trong điện xem chiến báo lúc trước, nếu biết cô nương tự mình đến thăm, nhất định là cao hứng!" Tôn công công đi theo bên cạnh Giang Sương Hàn nịnh nọt nói.
Giang Sương Hàn không khỏi nhìn hắn ta thêm một cái, có thể đem nàng cùng Tiết Tẫn nhìn nhau chán ghét nói thành"tình cảm thắm thiết", thái giám này cũng là người tài.
Nàng mở miệng lãnh đạm nói: "Ta là phi tử tiền triều, công công gọi ta Giang Mỹ Nhân thì tốt hơn, xưng hô như thế, chỉ sợ không được thỏa đáng."
"Mỹ nhân đây lại nói đùa đâu cùng nô tài, mỹ nhân lúc trước là thân bất do kỷ (* không tự làm chủ được), dù cho là có phong hào gì, cũng chỉ là hư danh, về sau đều không kể đến." Tôn công công từ trong lời nói của Giang Sương Hàn nghe được một chút khinh thường của nàng đối với Đại Tướng Quân, hắn ta cũng đã nghe qua lời đồn trong ngoài cung, chẳng qua cũng không tin bao nhiêu, chỉ có bày ở trước mắt hắn ta mới rõ ràng.
"Có tính đến hay không, không phải ngươi và ta quyết định." Giang Sương Hàn triệt để lạnh mặt.
Tôn công công bị cắt lời, nhất thời nghẹn lời.
Giảo hoạt như hắn ta lúc này ở trước mặt Giang Sương Hàn lại không biết nên nói cái gì, đành phải lựa chọn ngậm miệng. Chẳng qua ngắn ngủi mấy câu, hắn ta lại nhìn ra chút thái độ của Giang Sương Hàn đối với Đại Tướng Quân.
Đây cũng không phải là Tân Quý Phi thứ hai chứ? Tôn công công ở trong lòng suy nghĩ, cảm thấy vị mỹ nhân trước mắt này có lẽ so với Tân Quý Phi càng sâu hơn. Dù sao, Tân Quý Phi tốt xấu cũng xuất thân là công chúa của một nước, dù cho là vong quốc, nhưng đến cùng cũng là công chúa. Vị mỹ nhân trước mắt này thế nhưng là từ bên trong cửu lưu đi ra, thả vào trong đám cung nhân đều không có gì đáng nhìn, chớp mắt một chút vậy mà sẽ trở thành quốc mẫu.
Cũng khó trách những người kia sốt ruột, Tôn công công lớn lên ở trong cung, thấy không ít sự tình, cũng chưa từng thấy qua sự tình hoang đường như thế.
Giang Sương Hàn một đường trầm mặt, thời điểm đến bên ngoài Cần Chính Điện, bên ngoài có hai thị vệ đang canh gác. Thấy Tôn công công mang theo Giang Sương Hàn tới, hai người liếc nhau, lại ăn ý ngăn cản người lại.
Tôn công công thấy thế lập tức liền tiến lên: "Không có mắt! Các ngươi nhìn cho rõ ràng, Giang cô nương hôm nay đặc biệt đến thăm Đại Tướng Quân, nếu làm chậm trễ sự tình, các ngươi gánh được trách nhiệm không?"
Hai thị vệ nghe vậy nhìn thoáng qua hai người, trên mặt vẫn là rất do dự, một người trong đó kiêng kỵ liếc qua Giang Sương Hàn, chần chờ cùng Tôn công công nói: "Đại Tướng Quân đang nói chuyện bên trong."
Giang Sương Hàn nghe vậy nói: "Không sao, Đại Tướng Quân công vụ bề bộn, ta ở chỗ này đợi là được."
"Không được, đâu thể để cô nương làm vậy? Đại Tướng Quân từng nói ở trong hoàng cung này nơi nào cô nương cũng đều có thể đi, nhóm nô tài nào dám ngăn cản." Tôn công công trên đường đi phát giác Giang Sương Hàn đối với Tiết Tẫn có loại tình cảm ghét bỏ, chỉ cảm thấy nếu như lúc này đem người ngăn ở ngoài điện, Giang Sương Hàn tức giận, sau đó Đại Tướng Quân truy cứu tới, hắn ta chỉ sợ phải chết.
Giang Sương Hàn nghĩ bản thân lát nữa còn có việc cần phải làm, nên nghe theo lời của Tôn công công: "Ta tự mình đi vào, ngươi ở bên ngoài chờ."
Tôn công công đáp ứng, Giang Sương Hàn một mình tiến vào trong điện.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, Giang Sương Hàn quỷ dị nhớ tới quan cảnh lần trước thời điểm nàng đến Chương Minh Cung nhìn thấy Tiết Tẫn, kể từ hôm đó nàng chưa từng gặp lại Tiết Tẫn.
Đương nhiên, đây đối với Giang Sương Hàn là chuyện tốt.
Giang Sương Hàn đi đến trong điện, ngay lập tức, nàng liền xác định lần này thực sự khác biệt với lần trước. Bởi vì nàng cách tấm bình phong nhìn thấy thân ảnh một người, không phải Tiết Tẫn, là một người nàng chỉ gặp qua mấy lần, thân ảnh lại vô cùng quen thuộc.
Bình phong màu đỏ khắc hoa văn đã ngăn lại ánh mắt của Giang Sương Hàn, xuyên thấu qua sa mỏng của tấm bình phong, lờ mờ vừa lúc trông thấy nữ tử dáng người uyển chuyển cách đó không xa.
Giang Sương Hàn vô thức lui về sau một bước, chờ sau khi phản ứng lại, nàng muốn cười lạnh. Có lẽ là nàng ở kiếp trước cùng Triệu Phù Khanh kết oán, mới có thể ở mỗi một lần gặp mặt đều khiến cho hai người xấu hổ cực lớn.
Giang Sương Hàn lui về phía sau mấy bước liền muốn rời khỏi, nàng tự cảm thấy động tác của mình rất nhẹ, nhưng vừa lúc quay người nghe được sau lưng trầm thấp quát lạnh: "Ai!?"
Bước chân của nàng đột nhiên dừng lại, lẳng lặng nhìn về phía trong phòng.
Tiết Tẫn giống như là đột nhiên kịp phản ứng cái gì đó, đứng lên đi ra ngoài, hắn nhanh chân từ trước tấm bình phong vượt qua, vừa lúc trông thấy khuôn mặt bình tĩnh của Giang Sương Hàn đứng ở yên tại chỗ.
Hắn nhanh chóng nhìn thoáng qua phía trong phòng, Triệu Phù Khanh vừa rồi cởi áo ra lúc này đã đem quần áo kéo lên, một lần nữa chỉnh sửa sang lại. Tiết Tẫn chỉ cảm thấy cơn đau đầu thật vất vả mới hơi làm dịu lại có xu thế tái phát.
"Nàng không nên suy nghĩ nhiều, hôm nay là thời điểm nàng ta đi chùa chiền, trước khi đi tới tìm ta, ta hôm nay gặp nàng ta hoàn toàn là ngoài ý muốn, ta cùng nàng ta từ sớm đã không còn loại tình cảm kia, thật sự!" Tiết Tẫn khẩn trương nhìn mặt Giang Sương Hàn, chỉ cảm thấy ánh mắt của Giang Sương Hàn băng lãnh, hoảng hốt lựa lời giải thích.
Giang Sương Hàn đối đầu với ánh mắt của Tiết Tẫn, chính khoảnh khắc ấy khiến cho nàng nhìn thấy rất rõ sự hoảng loạn trong mắt Tiết Tẫn, nàng ngước mắt: "Đại Tướng Quân đã có chuyện phải xử lý, vậy đợi muộn một lát ta lại tới."
Nói xong, liền hành lễ muốn cáo lui.
“Chờ đã! Không cho phép đi!" Tiết Tẫn bước lên phía trước giữ chặt cánh tay của Giang Sương Hàn, hắn lôi kéo nàng đi vào trong phòng.
Giang Sương Hàn chống cự không được, đang muốn xuất ra chuyện phép tắc thể thống để nói với Tiết Tẫn, Tiết Tẫn giống như là sớm biết Giang Sương Hàn sẽ không để cho hắn tự ý lôi kéo, xác nhận nàng tiến vào trong phòng liền buông lỏng tay.
Vừa rồi Giang Sương Hàn dù cách bình phong, lại đem động tác của hai người trong phòng thấy rất rõ ràng. Nàng lúc này vội vàng muốn rời khỏi, cũng không phải là ăn dấm, chẳng qua là cảm thấy trong phòng có thêm một người khác sẽ xấu hổ.
Lại chẳng ngờ, Triệu Phù Khanh lúc này tỉnh táo đứng dậy: "Đại Tướng Quân đã từng đáp ứng thần thiếp một điều kiện, thần thiếp biết muốn bảo đảm Triệu gia ta điều kiện này quá khó xử Đại Tướng Quân, chỉ cầu Đại Tướng Quân bảo đảm tính mạng của cha huynh ta là được rồi."
Nói xong, nàng ta cũng không đợi Tiết Tẫn trả lời như thế nào, lại nhìn về phía Giang Sương Hàn.
Giang Sương Hàn cảm nhận được ánh mắt mà ngẩng đầu, xa xa đối diện với ánh mắt của Triệu Phù Khanh. Đây là lần thứ hai nàng gặp nàng ta, lần trước gặp mặt, Triệu Phù Khanh vẫn ngồi ở phía trên Ngự Liễn, là Hiền Phi Nương Nương cao cao người bên ngoài không với tới nổi.
Trong nháy mắt, vị trí hai người giống như là hoán đổi, người lúng túng kia trở thành Triệu Phù Khanh.
Tính tình một chút cũng không giống nhau, ở thời điểm này có chung một loại tâm tình. Giang Sương Hàn không tỏ ra thái độ gì cả, Triệu Phù Khanh sắc mặt nhàn nhạt cùng nàng giải thích nói: "Cô nương chớ có suy nghĩ nhiều, vừa rồi là ta đến cầu Đại Tướng Quân. Chỉ là hi vọng xa vời Đại Tướng Quân có thể niệm chút tình cũ."
Nàng ta nói, rủ mắt xuống, lộ ra một loại cảm xúc thẫn thờ: "Chỉ là đáng tiếc, Đại Tướng Quân đã sớm đem một trang kia lúc trước lật qua. Cô nương ngày thường đẹp mắt, vốn cũng không có gì dính dáng tới ta, là những người không rõ chân tướng kia suy nghĩ lung tung."
Triệu Phù Khanh cùng Giang Sương Hàn giải thích xong, liền dập đầu rời đi.
Trên đường rời khỏi Chương Minh Cung, nàng ta hoảng hốt lại nghĩ tới, ban đầu mấy ngày trước khi tiến cung đi tìm Tiết Tẫn. Nàng ta kỳ thật đã đi trễ, người tin tức linh thông một chút sớm đã biết danh sách người vào cung năm đó, Tiết Tẫn tất nhiên không phải không biết.
Về sau Triệu Phù Khanh nghĩ, hắn hẳn là sớm đã biết, nếu không sẽ không biểu hiện bình tĩnh như vậy chúc nàng ta ở trong cung bình an vui sướng.
Kỳ thật khi đó chính là lúc Tiết lão tướng quân quyết định viễn chiến, Tiết gia đã loạn thành một đoàn, thực sự không phải là thời điểm tốt để tạm biệt, sau khi nàng ta tiến cung không lâu, bên ngoài có lời đồn nói Tiết gia tiểu tướng quân phát điên, tựa như là khốn khổ vì tình.
Tiết gia đã không lo làm sáng tỏ, gần vua như gần cọp Triệu Phù Khanh trong lòng biết cũng không thể làm gì.
Đáng lẽ phải hiểu ra sớm hơn, Triệu gia và Tiết gia có quan hệ với nhau, Triệu Phù Khanh cùng với Tiết Tẫn từ nhỏ đã quen biết, chẳng qua cũng chỉ vẻn vẹn là quen biết. Quan hệ của hai người càng thân cận thêm một bước vẫn là ở Bắc Địa, lúc ấy nàng ta theo cha cưỡi ngựa đi qua, bởi vì Tiết lão tướng quân ở Bắc Địa, liền dừng lại ở đây mấy ngày.
Không khéo mấy ngày kia Địch Nhân xâm phạm, thực chất Triệu phụ tuyệt đối không cùng Tiết lão tướng quân nói một câu. Ngược lại là nàng ta bởi vậy mà chiếu cố Tiết Tẫn ngàn dặm xa xôi từ Tiết gia chạy đến mấy ngày, lúc ấy hắn là là một người tính tình ngang bướng, một cỗ sức lực không chịu thua, thời điểm Triệu Phù Khanh nhìn thấy cũng giật nảy mình, nhưng lại bị thời điểm hắn bệnh váng đầu kêu vài tiếng tỷ tỷ kia mà mê tâm.
Sau trận đánh ấy, Tiết Tẫn đối đãi với nàng ta vị a tỷ nhà bên này có chút khác biệt, thời điểm ấy Triệu Phù Khanh vẫn luôn cảm thấy có gì đó xa cách, cho nên xưa nay không dám vượt qua.
Triệu Phù Khanh biết trong nhà sẽ không cho phép nàng ta làm theo ý muốn, nhưng Tiết Tẫn thì khác, hắn đang ở tuổi trẻ càn rỡ, từ nhỏ đến lớn cũng không ai quản, cho nên đối với nàng ta cũng rất tốt.
Chỉ là Triệu Phù Khanh chưa hề đáp lại, không biết có phải là bởi vậy mà Tiết Tẫn cho tới bây giờ chưa từng hiểu rõ về nàng.
Loại tình cảm này, vẫn cứ như vậy đến khi nàng ta tiến cung.
Triệu Phù Khanh cho tới bây giờ đều hiểu rõ ràng vị trí của mình, cũng rõ ràng chính mình phải vì Triệu gia làm cái gì. Nàng ta nhiều năm trước vì Triệu gia tiến cung, hôm nay lại vì Triệu gia tới gặp Tiết Tẫn.
Nhưng lúc này đây, nàng ta còn đánh cược tình cảm của Tiết Tẫn.
Nếu là hắn mềm lòng thì sao?
Nhưng mãi đến vừa rồi, Triệu Phù Khanh mới đột nhiên tỉnh táo lại, lúc trước một đoạn tình nghĩa kia của hai người, có lẽ thật sự không tính là gì.
Ở chỗ người như Tiết Tẫn, sẽ chẳng có tình cảm gì sâu sắc,nếu thực sự là có, đó nhất định là tình yêu rất sâu đậm. Tựa như nàng ta lúc trước chưa từng thấy qua thời điểm trong mắt của Tiết Tẫn có hoảng loạn như vậy.
Nàng ta đã từng mơ mộng cùng người trong lòng giết mở đường máu đi ra, nhưng cuối cùng, nàng ta vẫn là lựa chọn thỏa hiệp với trong nhà, cười tạm biệt cùng với Tiết Tẫn.
Tiết gia mấy đời trung cốt, lập thân đoan chính, cho dù nắm chắc binh quyền, nhưng lại thề sống chết bảo vệ Giang Sơn của hoàng gia, chưa từng vượt qua nửa phần. Đến thời Tiết lão tướng quân, càng là vì làm bệ hạ an tâm, cam lòng chịu chết lấy toàn tâm báo quốc, Tiết Tẫn cũng bị người hại uống thuốc kia.
Triệu Phù Khanh thấy cái này rất nhiều, tự nhiên không dám làm hắn hi vọng.
Nhưng nàng ta lại rõ ràng mà nhìn thấy hắn vì một cô gái khác bôn ba phó mệnh.
Người bên ngoài không rõ ràng quan hệ của Triệu Dịch Tuần cùng Tiết Tẫn trong đó, chỉ có Triệu Phù Khanh là thấy rõ ràng nhất. Tiết Đại Tướng Quân lúc trước nếu là chết ở trong liều thuốc hàn thực tán kia, vậy hắn nhất định vẫn là hảo huynh đệ thân cận nhất của bệ hạ, tình nghĩa chỉ sợ so với người thân như Lâm Trạch Vương còn thân cận hơn.
Thế nhưng hắn không chết, lại biến thành gai đâm trong mắt Triệu Dịch Tuần, đinh trong thịt. Cho dù Triệu Dịch Tuần tin tưởng Tiết gia như thế nào, coi trọng huynh đệ của mình từ nhỏ cùng nhau lớn lên như thế nào, nhưng nghĩ tới binh lực của Tiết gia, uy vọng của Tiết gia, tựa như bên trong máu thịt trà trộn vào một hạt cát, khiến cho hắn không được sống yên ổn.
Tiết Tẫn tự nhiên cũng suy đoán được rõ ràng điểm này, những năm này hắn đem giao thiệp mà Tiết lão tướng quân góp nhặt, uy vọng không còn một mảnh, ngay cả Tể tướng Chương Trọng Phác cũng không tiếp tục cùng hắn lui tới.
Cái này cũng chưa tính, Tiết Đại Tướng Quân những năm này không học võ thuật, quen thói gây chuyện thị phi,chính là để bệ hạ có thể phạt hắn, hả giận, cũng có thể mượn cơ hội gọt từng gọt vào binh lực của Tiết gia. Tiết gia là đầu mãnh thú, Tiết Tẫn dùng dây xích buộc lên, đem cái đầu kia đưa cho Triệu Dịch Tuần.
Tiểu tướng quân năm đó tùy ý tung hoành, đối với việc này nhìn thấy rõ ràng như thế, lại cam tâm tình nguyện rút lui như thế.
Chỉ tiếc, hai người bọn họ vào thời điểm này không còn ăn ý như ngày xưa.
Triệu Dịch Tuần kiêng kị Tiết gia, cũng sợ Tiết Tẫn, hắn ta mỗi khi nhìn thấy mặt Tiết Tấn, giống như bị kích thích không thể lường trước sẽ thực sự làm ra chuyện như thế nào, mặc kệ Tiết Tẫn đâm chọc thế nào, hắn ta đều có thể giả vờ thân thiết.
Người bên ngoài cho tới bây giờ cũng chỉ nhớ tình bằng hữu của Hoàng Thượng cùng Đại Tướng Quân lâu năm, nhưng hai người bọn họ lại biết rõ ràng rành mạch, không thể quay lại.
Triệu Dịch Tuần không muốn suy yếu Tiết gia, cũng không có ý định đánh vào Tiết Tẫn, hắn ta đánh chủ ý vẫn là một mực giải quyết triệt để Tiết gia, hắn ta muốn đầu mãnh thú này chết, tựa như lúc trước mấy lần hắn ta giải quyết hết những huynh đệ chướng mắt.
Triệu Phù Khanh một mực chờ đợi, chờ bọn họ hai bên đối phương lựa chọn phá bỏ cục diện bế tắc này trước tiên. Nàng ta lúc trước vẫn một mực chắc chắn là Tiết Tẫn thua, bởi vì mấy lần đến xem đánh cờ, Tiết Tẫn căn bản cũng không có dự định thắng.
Loại thế cục này từ khi Giang Sương Hàn xuất hiện bắt đầu phát sinh biến hóa.
Nói đúng ra, từ thời điểm Triệu Dịch Tuần quyết định sắc lập Giang Sương Hàn làm mỹ nhân của mình liền bắt đầu, ý định Tiết Tẫn lần này không giống như lúc trước luôn thỏa hiệp nhượng bộ với quân chủ như trước nữa.
Triệu Dịch Tuần luôn chướng mắt xuất thân của Giang Sương Hàn, cho dù biết nàng ở chỗ Tiết Tẫn từng có một đoạn tình cảm, lại không biết là nàng có tình cảm với Tiết Tẫn bao nhiêu.
Không nghĩ tới, Tiết Tẫn lại vì thế mà tự tay dỡ xuống xiềng xích trên cổ, vì nàng mà đoạt một danh phận.
Người bên ngoài không rõ ràng nguyên do trong đó, chỉ cảm thấy là Hoàng Thượng bức bách Đại Tướng Quân, rốt cục đi đến con đường này, nhưng nàng ta thấy rõ ràng, Giang Sương Hàn mới là kíp nổ của hết thảy.
Kíp nổ cùng mãnh thú lúc này đang lâm vào an tĩnh giằng co bên trong Cần Chính Điện, không khí trầm mặc giữa hai người giống như lần trước gặp mặt.
Tiết Tẫn cùng Giang Sương Hàn giải thích rất nhiều, người trước mắt không có nửa điểm phản ứng, hắn hồi lâu mới phản ứng được, tự giễu nói: "Kỳ thật nàng căn bản cũng không quan tâm đúng không?"
Giang Sương Hàn giống như không nghe thấy hắn nói cái gì, nói: "Thần thiếp hôm nay tới, là muốn nói đến chuyện cung nhân đo may y phục, nói là Đại Tướng Quân muốn thành thân, cho nên đặc biệt tới để nhắc nhở Đại Tướng Quân, thần thiếp là phi tần của Tiên Hoàng, Tiên Hoàng cũng đi rồi, thỉnh Đại Tướng Quân không nên uốn cong phép tắc lễ pháp, làm ra chuyện khiến người trong thiên hạ khinh thường."
" Phi tần Tiên Hoàng?" Tiết Tẫn cười lạnh, "Nàng thật đúng là nhận là phi tử của hắn rất sảng khoái, đã như vậy, vậy coi như ta có khác biệt chứ? Dù sao nàng đều không để ý! Dù sao đều không phải Triệu Huyên Ngọc." Tiết Tẫn nói câu sau cơ hồ là cắn răng khàn khàn nói ra.
Giang Sương Hàn nghe vậy nhìn về phía hắn, lại cảm thấy Tiết Tẫn nói không có gì sai.
Chỉ là, chỉ là có chỗ nào đó không đúng.
"Cho nên nàng thật sự một chút cũng không để ý?" Tiết Tẫn đi qua hướng Giang Sương Hàn, ngón tay đặt ở trên cần cổ mảnh khảnh của nàng, cổ nàng giống như da thịt ở khác chỗ, trắng nõn trơn nhẵn, rõ ràng yếu đuối không chịu nổi, nhưng lại đối với hắn có mị lực vô cùng.
Nơi này hắn trước kia chạm qua mấy lần, hơi dùng sức đều có thể biến thành màu đỏ sẫm. Lúc này nếu khống chế không nổi, dễ như trở bàn tay liền có thể đem chỗ kia vặn gãy. Mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, để nàng kiếp này đời sau đều bồi tiếp mình.
Hắn bị ma quỷ mê hoặc, đột nhiên cảm thấy kiểu này cũng không có gì không tốt. Chí ít, hắn không cần lại nghe nàng nói lời lạnh nhạt, còn có thể nhớ lại tình cảm khi trước của bọn họ lúc trước lừa mình một chút, bọn hắn là một đôi lưỡng tâm tương thông.
Tiết Tẫn ngón cái lướt xuống, đang dừng ở chỗ mạch máu màu xanh hiện ra của nàng, hắn có thể cảm nhận được mạch đập của nàng nhảy lên, đó là sự sống trong sinh mệnh của nàng.
Tiết Tẫn đột nhiên dịch chuyển khỏi tay: "Nếu vừa rồi ở đây không phải là giả thì sao? Nếu ta không có đẩy nàng ta vào, ta thật thuận nàng ta thì sao?" Ngón tay hắn đi lên, đặt ở trên khuôn mặt đầy mê hoặc nhân tâm nhất của Giang Sương Hàn, ngả ngớn phác hoạ, "Dù sao, nàng ta kỳ thật cũng rất giống nàng."
Hắn trên miệng nói như thế, lại lần đầu có loại thanh tỉnh nhận thức thế này, hai người này một chút cũng không giống.
Tiết Tẫn nhịn không được hoài nghi mình lúc trước, là mắt mù mới có thể cảm thấy Giang Sương Hàn cùng Triệu Phù Khanh ngày thường giống nhau.
Nàng rõ ràng càng diễm lệ hơn, càng băng lãnh. Tự nhiên, cũng càng sẽ làm tâm hắn bị thương hơn.
Giang Sương Hàn lui về sau một bước, không có trả lời vấn đề của hắn, nàng giảm thấp thanh âm nói: "Đại Tướng Quân không sợ thần thiếp là Tân Quý Phi thứ hai sao?"
Tiết Tẫn khẽ động bờ môi, cười như không cười nhìn Giang Sương Hàn, một đôi mắt thấm sương nhảy nhót gần như đem tình cảm của Giang Sương Hàn cắn nuốt, lời nói ra ngược lại là tỉnh táo: "Tân Quý Phi soạn cho Tiên Hoàng một tràng mộng sáu năm, thời điểm hắn chết, nhất định không cam tâm."
Hắn nói xong, liếc nhìn Giang Sương Hàn, lại còn cười một tiếng, ánh mắt ôn nhu mà điên cuồng nói: "Nếu nàng muốn như thế, nói không chừng thời điểm ta chết là cười."