• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

A Na Côi kích động trằn trọc cả một đêm.

Trời vừa rạng sáng, nàng đã xoay người bò dậy, ném áo da dê đi, đổi sang mặc áo bào mỏng và giày da hươu cho dễ đi đường, hai tay trống không, toàn thân nhẹ nhõm.

A Na Côi căm ghét mỗi một ngọn cỏ, mỗi một con vật và mùi gây sữa không sao gột sạch được của Nhu Nhiên. Tới Nam Tề có muôn vàn tơ lụa gấm vóc, sơn hào hải vị, chẳng lẽ còn sợ không có áo mặc, không có cơm ăn? A Na Côi tính toán trong lòng, phi như bay ra khỏi bộ lạc.

Không biết chạy bao lâu, A Na Côi đã mệt bã người, nàng thở hồng hộc nhìn quanh, chân trời lờ mờ sắc trắng bạc, núi non vẫn đương say giấc nồng, gió tinh mơ thổi lay từng cụm cỏ khô.

Đội ngũ của Nguyên Dực sẽ đi qua nơi này, A Na Côi ngồi bệt trên dốc thấp, trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm đường cái vô cùng chăm chú.

Sau nữa, mí mắt nàng đánh nhau, từ từ gục trong bụi cỏ ngủ thiếp đi.

Trong mộng như có tiếng vó ngựa trầm nặng, A Na Côi dụi mắt bò dậy, thấy một đội kị binh chậm rãi bước đi dưới nắng sớm, sắp khuất bóng ở cuối con đường. A Na Côi cả kinh nhảy dựng lên, vừa lăn vừa bò từ sườn dốc xuống đường cái. Nàng co giò đuổi theo, lớn giọng kêu: “Điện hạ! Điện hạ!”

“Xuy.” Đàn Đạo Nhất kéo cương ngựa, quay đầu nhìn lại, trông thấy A Na Côi chạy đuổi theo. Áo bào mới đổi dính đầy lá cỏ, búi tóc nàng cẩn thận vấn lên cũng bung ra.

“Điện hạ! Điện hạ!” A Na Côi cuống cuồng chạy quanh xe ngựa. Nhưng Nguyên Dực say rượu chưa tỉnh, tiếng ngáy vang lên không dứt trong xe. Nàng chạy đến trước ngựa Đàn Đạo Nhất, lấy lòng nói: “Cho tôi lên xe với, tôi không chạy nổi nữa.”

Đàn Đạo Nhất nhíu mày, “Xa giá của điện hạ mà ngươi cũng xứng ngồi?”

A Na Côi bèn nói: “Vậy thì tôi cưỡi ngựa, tôi biết cưỡi ngựa!”

Đàn Đạo Nhất ngạo nghễ ngước cằm, “Không dư ngựa cho ngươi.”

“Vậy, vậy thì các anh đi chậm thôi, tôi chạy theo phía sau cũng được.”

Đàn Đạo Nhất làm lơ nàng, giơ roi ngựa lên, nói với đám thị vệ: “Đi.”

A Na Côi thấy sắc mặt chàng lãnh đạm, tức khắc hoảng hốt, vội vàng tóm chặt cương ngựa của chàng, “Điện hạ đã đồng ý dẫn tôi đi rồi, anh đừng hòng bỏ rơi ta!”

“Điện hạ đổi ý rồi.”

Đời nào A Na Côi chịu tin Nguyên Dực đã đổi ý. Mà đổi thì đã sao? Nàng đã hạ quyết tâm nhất định phải theo họ rồi.

Nàng ôm cổ ngựa, thoăn thoắt trèo lên lưng ngựa, chen vào trước người Đàn Đạo Nhất. Đàn Đạo Nhất không ngờ động tác của A Na Côi nhanh đến vậy, suýt bị nàng giằng mất cả dây cương. Chàng cả giận nói: “Đi xuống.”

Hai tay A Na Côi nắm chặt vạt áo Đàn Đạo Nhất, “Tôi không xuống.” Nàng vội vã giục những người khác, “Mau đi thôi.”

Bọn thị vệ đợi chỉ thị của Đàn Đạo Nhất, không ai lên tiếng. Ngoại bào của Đàn Đạo Nhất bị nàng kéo rách, dứt khoát cởi phắt ra. A Na Côi bị áo trùm lên đầu, còn chưa kịp phản ứng đã bị chàng xách đai lưng ném xuống ngựa.

Nàng chẳng có lòng dạ nào mà lo đau, bò dậy khỏi mặt đất, chắp tay trước ngực, rưng rưng van nài: “Cầu xin anh…”

Đàn Đạo Nhất khẽ quát một tiếng “Giá”, phóng đi như tên bắn, bọn thị vệ theo sát phía sau. A Na Côi guồng chân đuổi theo, nhưng đội ngũ của hoàng tử Nam Tề rất nhanh đã biến mất nơi chân trời.

Nguyên Dực ngáp dài ngồi dậy, ngó ra ngoài xe, mặt trời đã ngả tây, núi non hiểm trở biến thành từng vệt nối nhau xanh ngắt, “Ra khỏi địa giới Nhu Nhiên rồi à?”

Đàn Đạo Nhất không còn ngoại bào, chỉ mặc một chiếc áo lụa trắng phau, mái tóc đen rủ xuống cổ áo sạch sẽ. Chàng ngồi xếp bằng bên bàn, tự chơi cờ một mình, một lát sau mới lơ đãng ừ một tiếng.

Nguyên Dực ngắm phong cảnh thấy chán, bèn xáp lại gần Đàn Đạo Nhất. Hắn vừa mới tỉnh ngủ, người bốc khí nóng hầm hập, bả vai Đàn Đạo Nhất kề sát bả vai hắn, chàng cảm thấy khó chịu, dịch ra một ít. Nguyên Dực lại chẳng phát hiện ra, giật mất quân cờ trên đầu ngón tay Đàn Đạo Nhất, nói: “Sai rồi sai rồi, quân đen đã vây thành hoa tụ ngũ1 rồi, quân trắng của cậu sắp chết rồi.”

1 Thuật ngữ cờ vây, chỉ thế cờ một quân bị bao vây như hình hoa mai, năm đường không có cửa thoát.

Kì nghệ của Nguyên Dực muốn khen cũng chẳng có gì mà khen song cứ thích chỉ tay năm ngón. Mỗi lần Đàn Đạo Nhất bị hắn xen vào là mất sạch hứng thú, xoa loạn bàn cờ, lôi một cuốn sách ra xem. Nguyên Dực thấy chàng ngồi thẳng tắp, hồi lâu bất động, không nhịn được vỗ vai Đàn Đạo Nhất, “Đạo Nhất, cậu không thấy chán à?”

Đàn Đạo Nhất đáp: “Không chán.”

“Cũng không thấy mệt à?”

“Không mệt.”

“Không cả khát luôn?”

“Không khát.”

Nguyên Dực phì cười, “Không tật không lỗi, bất động như núi, cậu nên đi làm hòa thượng đi, bảo sao tên là Đạo Nhất.”

Đàn Đạo Nhất mặc hắn huyên thuyên, mắt điếc tai ngơ. Chàng vốn hơi lo Nguyên Dực sẽ hỏi về A Na Côi, nhưng hiển nhiên Nguyên Dực đã sớm quên sạch bách lời hứa hẹn sau khi say rượu đêm qua. Đàn Đạo Nhất yên lòng, mắt nhìn sách chòng chọc, mỉm cười nho nhỏ. Chàng thuận miệng bảo: “Họ tên da tóc là do cha mẹ ban tặng, ngoại trừ đội ơn, thần còn cách nào khác đâu?”

Nguyên Dực thở dài: “Tuổi còn nhỏ mà đã như ông cụ non rồi.”

Đàn Đạo Nhất không chịu thua, “Điện hạ thì lớn hơn thần bao nhiêu?”

Nguyên Dực cười đáp: “Tuy ta chỉ lớn hơn cậu một tuổi, nhưng mười tám năm nay, có ngày nào không sống trong nơm nớp lo âu? Bệ hạ hoa mắt ù tai, thái tử gian manh xảo trá, cái mạng ta sớm muộn cũng đến lúc mất, đành sống được ngày nào hay ngày ấy, có rượu thì uống, có gái thì ngủ. Đạo Nhất, ta thực sự hâm mộ cậu lắm.”

Đàn Đạo Nhất trầm mặc hồi lâu, nghiêm túc nói: “Thần sẽ bảo vệ điện hạ.”

“Lời trẻ con.” Nụ cười Nguyên Dực phai nhạt, “Thái tử từng nhiều lần khen ngợi cậu, cậu gặp y đừng lạnh mặt như vậy nữa. Cái gì cậu cũng tốt, chỉ có mỗi một khuyết điểm trí mạng là hay nhìn người bằng nửa con mắt. Người khác thì cũng thôi, chẳng lẽ thái tử mà còn thấp hơn cậu? Đợi ta thất thế rồi, y sẽ không tha cho cậu đâu.”

Đàn Đạo Nhất ngước khóe mắt liếc hắn.

Hiếm khi nào ra ngoài được một chuyến, Nguyên Dực không vội hồi kinh, trên đường vừa đi vừa nghỉ, lúc ngang qua Tuy Dương thì dừng chân ngủ lại ở dịch quán. Hai quân Nam Bắc triều giao chiến ở Tuy Dương quanh năm, thành trì tan tác, dân sinh tàn lụi, người ra đường bán con nhiều không kể xiết, Nguyên Dực cũng thở vắn than dài, nói: “Không nỡ nhìn, đi thôi.”

Trên đường chiêng trống inh ỏi, bách tính lổn nhổn. Nguyên Dực và Đàn Đạo Nhất cải trang ra ngoài cùng vài tên thị vệ, bị người đi đường chen lấn đến nửa bước khó dời, bèn cũng chen chúc trong đám đông nghển cổ hóng hớt, trông thấy là người Tề bán man nô ven đường. Bách tính đều chê man nô thô tục, sợ chúng ăn thịt người, lắc đầu nói: “Không được không được, thà mua con bò dùng còn hơn.”

Cò mồi dắt một man nô đầu bù tóc rối ra, mời chào: “Con nhóc man di này sạch sẽ lắm, xinh đẹp cực kì.” Vạch miệng ra thấy răng trắng bóc, lại vén vạt áo cấu véo da thịt, quả nhiên có người mắc câu, cò mồi cười không ngậm được miệng, vừa nới lỏng dây thừng, con man di đã trốn vào đám đông nhanh như khỉ, chớp mắt đã mất dạng.

Người mua la lên lừa đảo, quần thảo túi bụi với cò mồi. Nguyên Dực xem mà tấm tắc bảo lạ, thở phào một hơi, “Chạy được cũng tốt.” Sau đó trở về dịch quán, không còn tâm trạng du ngoạn nữa, thu dọn hành lý, định hôm sau lên đường ngay.

Khi ấy trời mới tờ mờ, trên dịch đạo người ngựa thưa thớt, chỉ có quán hàng rong dậy sớm dựng sạp bán bánh cháo. Đàn Đạo Nhất lên ngựa, không khỏi ngoảnh đầu nhìn ra xa.

Con nhóc man di kia lại xuất hiện, chui xuống dưới sạp cháo nhặt nửa cái bánh hấp, lại nhảy vào hào bảo vệ thành vớt mấy cọng rau. Những thứ này đủ để no bụng, nàng ôm trong lòng như nhặt được của báu, cảnh giác hết nhìn đông lại nhìn tây.

Đàn Đạo Nhất đã nhận ra nàng từ hôm qua, bởi quấn lung tung trên người nàng là tấm áo bào của chàng, chỉ có điều đã dơ dáy đến không nhìn ra màu sắc ban đầu.

A Na Côi liếc bên này vài lần, bỗng chạy ù về phía Đàn Đạo Nhất.

Đàn Đạo Nhất giật mình thu dây cương, đang định quay mặt bỏ đi thì lại thấy A Na Côi khom người xuống, nhặt một đồng tiền dưới móng ngựa lên, thổi sạch bụi rồi sung sướng đi mất.

Đàn Đạo Nhất giục ngựa, chậm rãi đi theo nàng một đoạn đường, lúc sượt qua người nàng, chàng giũ một bánh vàng trong tay áo ra, thảy xuống dưới chân A Na Côi.

A Na Côi sửng sốt, nhặt bánh vàng lên đuổi theo. Bốn mắt nhìn nhau, A Na Côi ngơ ngác thoáng chốc, đợi đến khi nhận ra Đàn Đạo Nhất rồi, mắt nàng vụt sáng quắc, Đàn Đạo Nhất tưởng là nàng định nhào lên cắn xé, ai ngờ A Na Côi lại vượt qua chàng, bổ nhào tới trước xe Nguyên Dực, nước mắt lưng tròng gọi: “Điện hạ!”

Nguyên Dực thò nửa người ra, “Ơ” một tiếng, cười nói: “Nhóc nô lệ.”

A Na Côi nín khóc mỉm cười, vịn càng xe toan trèo lên. Nguyên Dực vươn tay ra nửa chừng, thoáng chần chừ rồi rụt lại, hắn bịt mũi nói: “Em thối quá!”

Như Nguyên Dực đã nói trước đó, nếu A Na Côi rời được khỏi Nhu Nhiên, hắn không có lí gì đuổi nàng đi. Trở lại dịch quán, hắn bảo Đàn Đạo Nhất: “Cậu gọi người thu xếp cho nó đi.”

“Vâng.” Đàn Đạo Nhất bất đắc dĩ nhận lời.

A Na Côi tắm gội xong, lau tóc, đạp tấm áo bẩn của Đàn Đạo Nhất xuống dưới chân. Nàng đi tới bên giường, trông thấy y phục lụa là mới mang đến chất thành đống. Nàng lập tức mê mẩn, vuốt ve không rời, cuối cùng thay vào một bộ váy lụa đỏ thắm dài chấm đất, soi gương vấn tóc rồi ra cửa, rụt rè mỉm cười với Đàn Đạo Nhất.

Đàn Đạo Nhất liếc nàng, không có bao nhiêu phản ứng, chàng nói: “Ngươi vẫn nên giả trang con trai thì hơn.”

A Na Côi nhấc làn váy dè chừng lùi một bước, sợ Đàn Đạo Nhất nhào lên giật hết trâm vòng váy áo của nàng xuống, “Không, tôi muốn thế này.”

Đàn Đạo Nhất hừ lạnh, “Điện hạ không phải người thường, ngươi theo ngài ấy, thân phận không rõ, định giải thích thế nào với nội cung?”

A Na Côi oán hận nhìn chàng chòng chọc, đôi mắt to chập chờn sóng nước.

Hắn cố ý chứ gì? Nàng thầm suy đoán, hắn cố ý muốn khiến nàng xấu xí trước mặt Nguyên Dực. Nhưng nàng biết trong lòng Nguyên Dực mình chẳng đáng nhắc đến, không thể đắc tội Đàn Đạo Nhất, cuối cùng chỉ đành giận dữ về phòng, dỡ trâm khuyên xuống mà lòng đau như cắt, giả trang thành một tiểu đồng áo xanh, trèo lên xe ngựa của Nguyên Dực.

Nguyên Dực còn đang cân nhắc chuyện thái tử, không để ý đến A Na Côi.

A Na Côi trời sinh không chịu ngồi yên, ngoan ngoãn ngồi một hồi, nàng lặng lẽ bò lên đầu gối Nguyên Dực, cười ngọt ngào, “Điện hạ, về kinh thành rồi, em sẽ sống trong cung cùng ngài ạ?”

Nguyên Dực kinh ngạc nhìn nàng, hơi trầm ngâm rồi hỏi: “Em muốn vào cung?”

A Na Côi gật đầu, “Muốn ạ.”

“Vào cung làm gì chứ, trong cung có gì hay đâu?”

A Na Côi ôm cánh tay Nguyên Dực, “Nhưng em muốn được gả cho điện hạ, không thể ở chung với ngài, sao em gả được cho ngài?”

Nguyên Dực trố mắt ngoác mồm, “Em muốn được gả cho ta?” Thấy A Na Côi kiên định gật đầu, dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên, hắn không khỏi bật cười.

A Na Côi thất vọng, “Ngài không muốn cưới em, vậy thì mang em theo làm gì?”

“Không phải ta muốn mang em theo, là em khăng khăng đòi theo ta mà.” Nguyên Dực rất mực tiêu sái.

Nước mắt rơm rớm trong mắt A Na Côi, nàng gắng cười gượng, “Ngài chê em xấu ư?”

“Đẹp.” Nguyên Dực xoa má nàng, “Nhưng đẹp cũng vô dụng, xuất thân em như vậy, tối đa chỉ có thể làm nô tì của ta.”

Cõi lòng A Na Côi chùng xuống, sau khi xác định được rằng Nguyên Dực thực sự không có ý định cưới nàng, nàng cất hết những giọt lệ giả mù sa mưa đi, ân cần bưng trà rót nước, đấm lưng bóp vai cho Nguyên Dực. Nguyên Dực đang buồn nỗi lữ đồ tịch mịch, có ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, chẳng khác nào mở cờ trong bụng. Hai nắm tay trắng muốt đấm bóp làm lòng hắn ngứa ngáy, hắn thừa thế kéo A Na Côi vào lòng, niết nhẹ quai hàm nàng, cười nói: “Em ngoan thế này, ta lại không nỡ để em làm nô tì.”

A Na Côi tựa trước ngực Nguyên Dực, sóng mắt trượt ra khe hở vách xe, trông thấy Đàn Đạo Nhất vai lưng thẳng tắp, im lặng kiệm lời trên lưng ngựa. Kể từ khi nàng đến bên Nguyên Dực, Đàn Đạo Nhất không còn lên xe nữa. A Na Côi dương dương tự đắc, nũng nịu nói với Nguyên Dực: “Điện hạ, cái tên họ Đàn kia thật đáng ghét, ngài đuổi hắn đi đi.”

Nguyên Dực ngạc nhiên, “Ta đuổi hắn đi đâu?”

“Không phải hắn là hoạn quan sao? Ngài đuổi hắn xuất cung là được.”

Nguyên Dực cười phá lên, vươn tay mở cửa sổ xe. Đàn Đạo Nhất đột ngột nghe thấy tiếng cười, ấn đường khẽ nhíu, như không có chuyện gì xảy ra. Nguyên Dực buồn cười ngó chàng, quay mặt nói với A Na Côi: “Đàn thị trâm anh thế gia, sang quý hiển hách, so ra, tiên đế cũng chỉ là một thợ ngói mà thôi. Tổ phụ hắn là trung thư lệnh, thúc bá hắn nhất công tam khanh, em nói xem, ta có thể đuổi hắn đi đâu?”

A Na Côi mở môi hồng há hốc, hồi lâu sau mới “ồ” một tiếng khô khốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK