Hoàng đế đã tận mắt chứng kiến Nguyên Dực đang sống sờ sờ bỗng ngã vào vũng máu trong khoảnh khắc. Khi trận huyên náo như lật sông khuấy bể ấy trôi qua rồi, chỉ còn lại cảm giác trống rỗng bải hoải. Vung tay ra lệnh cho người hầu lui ra ngoài, y mặt mày âm trầm đi tới trước mặt hoàng hậu, giọng điệu tối tăm, “Nguyên Dực chết rồi.”
“Chết rồi?” Hoàng hậu kinh ngạc.
“Ngự y còn đang chẩn trị.” Hoàng đế lắc đầu, cũng chẳng biết bản thân đang nói gì. Y không dám nghĩ đến những hỗn loạn mà cái chết của Nguyên Dực có khả năng gây nên, cũng không muốn quay lại tiền điện tận mắt nhìn hắn trút hơi thở cuối cùng. “Trẫm muốn nghỉ ngơi ở đây một lát.” Y day day thái dương, nhấc chân bước lên bậc thang.
Vương Huyền Hạc lặng lẽ lui xuống, Đàn Đạo Nhất vẫn đi theo cạnh hoàng đế. Hoàng đế nhìn ai cũng thấy phiền, “Đạo Nhất, ngươi ra tiền điện trông giữ đi, có tin gì của Võ Lăng Vương lập tức tới bẩm báo.”
Đàn Đạo Nhất vẫn đứng bất động, nét mày đen nhánh như vừa được nước mưa gột rửa, sắc sảo bần bật, “Thần hộ giá ở đây ạ,” Nguyên Dực chưa rõ sinh tử, nhưng chàng vẫn rất bình tĩnh, “Ngộ nhỡ thích khách xâm nhập thì sao?”
“Cũng được, thân thủ ngươi tốt.” Hoàng đế bước một bước lên trước, đang định vào điện thì bị hoàng hậu ngăn trở, hoàng đế nhíu mày, “Hoàng hậu?”
“Không phải Lưu chiêu dung cũng tới sao?” Hoàng hậu bình thản nói, “Bệ hạ sang chỗ chiêu dung nghỉ ngơi đi.”
“Giờ đã là lúc nào rồi?” Hoàng đế không thể tin nổi, nhìn người vợ kết tóc nhiều năm, xưa nay khoan dung độ lượng này, “Mà nàng còn nói lời này với ta?”
Hoàng hậu cười mát, “Vậy thiếp nên đợi lúc nào để nói? Có lúc nào bệ hạ nhìn thấy thiếp mà mặt mày hòa nhã chưa?”
Hoàng đế không có tâm trạng ứng phó với cơn ghen tuông vu vơ của hoàng hậu, y dịu giọng đi phần nào, nói: “Hiện giờ còn chưa rõ thích khách trốn ở đâu trong chùa, trẫm không dám tin ai, vẫn là chỗ nàng yên tâm hơn chút.” Đoạn, đưa tay toan đẩy cánh cửa điện khép hờ.
Hoàng hậu rảo bước dấn tới, chặn đứng hoàng đế, kiên định nói: “Bệ hạ ở đây, thiếp càng không yên tâm. Bệ hạ vẫn nên sang chỗ chiêu dung thì hơn.”
“Hoàng hậu!” Hoàng đế chợt cao giọng.
“Bệ hạ!” Hoàng hậu cũng lạnh lùng đáp trả.
Hoàng đế lùi lại, nhìn chằm chằm vị hoàng hậu như xa cách ngàn dặm rồi ngó quanh. Trước điện vắng tanh không ai, chỉ có hai cây mộc tê đang lặng lẽ đâm chồi. Đằng sau hoàng hậu là cửa điện khép nửa, bên trong tĩnh lặng như tờ. Đường đường là hoàng hậu mà thậm chí đến tỳ nữ hầu hạ cũng không thấy một người.
“Người đâu? Chết đi đâu hết rồi?” Bấy giờ hoàng đế mới nhận ra bất thường, hét lớn.
“Bệ hạ muốn làm gì?”
Hoàng đế chỉ vào cửa điện, cười lạnh với hoàng hậu, “Trong điện này có thứ gì không thể cho người khác hay? Làm sao, thích khách là do nàng sai phái, chỉ để gây phiền phức cho trẫm thôi hả?”
Nói vậy rõ ràng là đổ oan cho hoàng hậu, thị vốn đang hơi chột dạ, nghe vậy ngẩng phắt đầu, quả quyết nói: “Thiếp còn chưa có lá gan ấy!”
“Trẫm muốn vào xem!”
“Bệ hạ muốn xem cái gì?” Hoàng hậu lập tức ứa nước mắt, chòng chọc nhìn hoàng đế với ánh mắt hận thấu xương, “Trong điện thiếp xưa nay đều chỉ mình thiếp cô độc! Bệ hạ chưa bao giờ thiếu mỹ nhân làm bạn, trước có công chúa Nhu Nhiên, sau có Lưu chiêu dung, ra khỏi cung còn có phi tần của tiên đế…”
Hai mắt hoàng đế lập tức trợn trừng giận dữ như muốn giết người, “Câm miệng!”
“Thiếp còn chưa nói xong!” Hoàng hậu đổ lệ ào ạt, không chịu ngậm miệng, “Lúc bệ hạ đắc ý có nhớ nổi đến thiếp không, bây giờ sợ hãi phiền lòng thì lại nhớ ngay đến thiếp? Bệ hạ đừng có nói cái gì mà chỉ tin thiếp, thiếp không gánh nổi! Có thể thanh tịnh sống nốt đời này trong chùa miếu, dẫu không giữ chức vị hoàng hậu này nữa, thiếp cũng đủ hài lòng rồi! Tín nhiệm và nể trọng của bệ hạ, thiếp không dám ao ước thêm nữa!”
Tiếng lên án bén nhọn của hoàng hậu gõ vào đầu hoàng đế nghe ong ong, y nhắm hai mắt lại, thỏa hiệp nói: “Được, nàng không muốn thấy ta thì cả đời này đừng nhìn thấy nữa!” Đoạn xoay người định đi.
Đàn Đạo Nhất nhíu mày, lòng hạ quyết tâm, vươn tay đẩy “uỳnh” cửa điện ra. Ánh nắng trong sân lập tức tràn vào điện, giường nằm sập trúc, bàn dài kỷ thấp đều hiện rõ trong tầm mắt.
“To gan!” Hoàng hậu hốt hoảng vịn cửa điện, tim như ngừng đập thoáng chốc, liếc mắt quét vào điện, không thấy bóng dáng Tiết Hoàn đâu, sống lưng cứng ngắc của thị chậm rãi dựng thẳng dậy, ngạo nghễ ngước cằm, hoàng hậu lẫm liệt nhìn hoàng đế, “Bệ hạ đã nhìn rõ chưa? Ở đây có thích khách không?”
Ban nãy hoàng đế chỉ thuận miệng đề cập, thấy hoàng hậu không chịu bỏ qua, cũng bị kích thích lửa giận, “Đi vào lục soát!”
“Lục soát cho kĩ.” Hoàng hậu lạnh giọng dặn Đàn Đạo Nhất, “Lục soát không ra, ta ban ngươi tội chết.”
Hoàng hậu phô trương thanh thế cũng chẳng dọa được Đàn Đạo Nhất, ánh mắt chàng lạnh băng, nhấc chân đi thẳng vào.
Tim hoàng hậu như thót lên họng, nghe tiếng bước chân Đàn Đạo Nhất nhẹ nhàng chậm rãi di chuyển mà sắc mặt tái nhợt, pha thêm chút bàng hoàng bất an nên vẻ đáng thương. Hoàng đế tưởng rằng thị hãy còn đang thương tâm vì chuyện Viên phu nhân và Lưu chiêu dung, giọng dịu xuống đôi chút, “Nàng là hoàng hậu, là nguyên phi của trẫm, mẫu nghi thiên hạ, cần gì phải chấp nhặt với họ?”
Hoàng hậu đứng dưới mái hiên cong, hờ hững nhìn chồi non xanh mướt trên đầu cành, hồi lâu sau mới nói: “Bệ hạ ngự cực đã một tháng có thừa, bao giờ thì định sắc phong thái tử?”
Hoàng đế nghe vậy tức thì phản cảm, “Nàng càn quấy quá lắm rồi đấy, chỉ vì chuyện này thôi ư? Ta mới ba mươi mấy mà nàng đã ngóng đợi ta chết đi rồi?”
“Bệ hạ nói lời điên khùng gì vậy?” Hoàng hậu ăn miếng trả miếng, “Hồng Nhi mười tuổi, thiên tư hơn người, lại là con trưởng dòng đích của bệ hạ, sách phong thái tử vốn là chuyện đương nhiên. Huống hồ sớm lập thái tử củng cố quốc bản,” Hoàng hậu thoáng dừng lại, gằn từng chữ, “Cũng là để đại tướng quân yên tâm.”
Sắc mặt hoàng đế sa sầm, “Mới mười tuổi,” Y chắp tay sau lưng, đi vào trong điện, “Đợi thêm hai năm nữa đi.”
Trong điện yên ắng đến một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy. Đàn Đạo Nhất tay không tấc sắt, vạt quần trắng lần lượt lướt qua chân bàn, mép giường. Đi vòng từ sau bình phong ra, giày da đen đổi hướng, quay thẳng về phía giường buông màn thêu.
Chăm chú nhìn màn thêu một hồi, chàng chậm rãi vươn tay, thình lình có vật bắn mạnh về phía cửa, Đàn Đạo Nhất tưởng là mũi kiếm, nghiêng người tránh đi, tấm màn thêu kia bỗng rung lên bần bật, có người nhảy ra khỏi cửa sổ, Đàn Đạo Nhất đuổi theo ra ngoài điện, bọn thị vệ bị kinh động cầm binh khí ùa tới, kiếm quang lạnh lẽo chớp nhoáng trước mắt, người kia đã đâm hai thị vệ bị thương, phi người ra ngoài chùa.
“Là ai?” Hoàng đế truy vấn, còn chưa hoàn hồn.
Vương Huyền Hạc chạy đến thỉnh tội, “Che mặt, nhìn không rõ.” Hắn hỏi Đàn Đạo Nhất, “Cậu có nhìn được không?”
Đàn Đạo Nhất không có binh khí, chỉ có thể đứng nhìn, mặt chàng lạnh tanh, lắc đầu.
Hoàng đế chợt xoay phắt lại, thò tay tóm chặt vạt áo hoàng hậu, mắt bắn tóe lửa giận. Y trỏ về phía thích khách chạy trốn, “Kia là cái gì!”
Hoàng hậu lảo đảo, mặt cắt không còn một giọt máu.
Vương Phu nghe tin chạy đến, đường đường một đại tướng quân mà lê gối đến trước mặt hoàng đế, dập đầu nói: “Bệ hạ, thần có tội, thích khách náu trong điện hoàng hậu mà cũng không phát hiện ra, may mà bệ hạ và hoàng hậu bình an vô sự, xin bệ hạ giáng tội!”
Hoàng đế âm trầm lừ mắt nhìn Vương Phu, “Cha con các người…” Tiếng nói bật ra qua hàm răng nghiến chặt, mặt y nhăn nhúm, nuốt nửa câu còn còn lại vào, từ từ buông vạt áo hoàng hậu ra, còn săn sóc vuốt phẳng nếp nhăn trước ngực thị. Hoàng đế nở nụ cười bình tĩnh, “May mà hoàng hậu không sao.” Y uy nghiêm quét mắt qua tất cả thị vệ trước điện, “Đi bắt thích khách, trẫm muốn người sống.”
“Vâng.” Vương Phu vã mồ hôi lạnh đứng dậy, lập tức sai Vương Huyền Hạc dẫn hơn nửa cấm vệ đi khắp thành lùng bắt thích khách.
Đàn Đạo Nhất cũng đi ra khỏi điện, quay người lại, chàng mở lòng bàn tay, tràng hạt gỗ đào này bị thích khách giả vờ thành ám khí, bên trên còn dính vết máu đỏ thắm, đã ngấm vào đường vân gỗ đào.
Hắn bị thương lúc hành thích Nguyên Dực.
Vết thương trước ngực Tiết Hoàn là do bị trường kích của thị vệ đâm.
Lúc ở chỗ hoàng hậu không dám cởi áo, vừa rồi động thủ một phen, máu đã thấm ướt vạt áo. Trung khí tán loạn, bước chân cũng mỗi lúc một lờ đờ, truy binh bám sát không dứt đằng sau, tiếng vó ngựa tới gần bên tai. Hắn bỗng dừng chân, cắm đầu nhảy xuống đê, dán sát người vào vòm cầu lạnh buốt của cầu Chu Tước.
Truy binh chạy đến, mấy cửa ngõ gần đó đều đã được canh phòng nghiêm ngặt. Lúc vào đêm hãy còn cấm quân liên tục đi dọc đê, đèn đuốc chiếu mặt sông lấp loáng sóng nước. Tiết Hoàn ngâm nửa người trong nước sông giá ngắt, bị cóng đến cả người run rẩy, hắn cởi áo, cúi đầu nhìn. Vừa cử động, vết thương lại càng thêm đau nhức tê tâm phế liệt, cắn răng nhẫn nhịn một hồi, hắn xé trung y, qua loa băng vết thương, nhắm mắt tựa vào vòm cầu, chậm rãi điều hòa hô hấp.
Gió đêm ào ào, móng ngựa lắc tắc, bánh xe lộc cộc, tay áo xột xoạt, là văn võ bá quan giải tán từ chùa Thê Vân, đang đi qua cầu Chu Tước. A Na Côi ngồi trên ngựa cùng Đàn Đạo Nhất, thì thầm, “Võ Lăng vương chết rồi ạ?”
Tâm trạng Đàn Đạo Nhất vô cùng u ám, một lúc lâu sau mới “ừ” khẽ một tiếng.
A Na Côi xoay mặt lại nhìn chàng, ánh trăng bị rèm mi dày của chàng cản lại, không soi tỏ thần sắc nơi đáy mắt. A Na Côi lần theo bàn tay Đàn Đạo Nhất, kéo cương ngựa, dừng lại trên cầu, “Đừng buồn,” nàng tựa vào lòng chàng, dịu dàng nói: “Huynh xem trăng kìa, đẹp quá.”
Cái nàng chỉ là trăng trong nước, bị sóng êm sông Tần Hoài đánh bập bềnh, tựa như từng sợi vàng vụn vung vãi giữa rêu tảo chồng chéo.
Đàn Đạo Nhất im lặng nhìn ánh trắng chốc lát, “giá” một tiếng, hai người cưỡi chung ngựa, chậm rãi trở về Đàn phủ.
Hôm sau, vừa đến quan xá, Đàn Đạo Nhất đi ngang qua cửa Thái thường tự, nhưng không vào ứng mão mà chạy thẳng tới thự phủ Vũ lâm giám. Đêm trước Vương Huyền Hạc lùng bắt thích khách trắng đêm mà không có thu hoạch gì, đang ỉu xìu ngáp sau bàn, trông thấy Đàn Đạo Nhất, hắn gượng gạo hỏi, “Cậu tới đây làm gì?”
Đàn Đạo Nhất cũng một đêm không ngủ, mặt mày trắng toát. Chẳng buồn để dáng vẻ giương cung bạt kiếm của Vương Huyền Hạc vào mắt, chàng trực tiếp hỏi: “Hôm nay Tiết Hoàn không đến à?”
Vương Huyền Hạc nhìn chung quanh, hơi ngơ ngác. Có đến hay không? Hắn cũng chẳng chú ý, “Cậu tìm anh ta?”
Thần sắc Đàn Đạo Nhất không để lộ dấu vết gì, “Đúng vậy.”
“Tìm tôi? Làm gì?” Tiết Hoàn cười, đi từ ngoài cửa vào, bận áo nhung ống tay hẹp, tôn lên eo hông thon chắc. Khóe miệng hắn nhếch lên, là một nụ cười khiêu khích, “Tới sớm quá nên ở ngoài luyện kiếm một lúc. Đàn huynh ngứa tay, muốn tại hạ so chiêu với ngài ư?”
Đàn Đạo Nhất không ngờ Tiết Hoàn lại thực sự xuất hiện, ánh mắt quét từ đầu xuống chân hắn rồi chuyển lên nhìn chòng chọc Tiết Hoàn, “Hôm qua Tiết huynh đánh rơi cái này ở chùa Thê vân,” Chàng chìa tràng hạt gỗ đào nhuốm máu ra, “Ta đặc biệt tới đưa trả anh.”
Vương Huyền Hạc hiếu kì chen vào, “Không phải hôm qua anh trấn thủ trong cung à, sao cũng tới chùa Thê Vân?”
“Tôi không đi, Đàn huynh nhận lầm người rồi?” Tiết Hoàn nhìn kĩ tràng hạt, đẩy tay Đàn Đạo Nhất, “Cái này không phải của tôi, tôi không tin Phật.”
Hắn thề thốt phủ nhận, Đàn Đạo nhất cũng chẳng chất vấn nữa, cất tràng hạt đi, chàng khẽ gật đầu với Tiết Hoàn rồi rời khỏi.
Võ Lăng vương vào kinh bái tế Viên phu nhân, lại bị thích khách sát hại, triều thần giữ kín như bưng chuyện này, mấy vạn đại quân ở Chung Ly lại hỏa tốc nghe được tin dữ, dưới sự kích động, đến tướng lĩnh Bắc phạt mới được hoàng đế bổ nhiệm cũng chém chết, công nhiên tạo phản. Tin tức truyền vào kiến Khang, Đàn Tế cả kinh rụng cả râu, cuống cuồng chỉnh mão thay y phục, vào cung diện thánh.
Ngự tiền lại hoàn toàn im ắng, hoàng đế ngồi ngay ngắn sau ngự án, trên mặt là cơn phẫn nộ không sao kìm nổi, không đợi Đàn Tế mở miệng, y đã kiên quyết nói: “Ta đã sai Vương Phu đích thân dẫn quân ra Kiến Khang nghênh đánh phản quân.”
Đàn Tế nhíu mày nhăn trán, “Chỉ sợ Hoạt Đài gặp bất trắc.”
“Phản quân đã chiếm đóng Chung Ly rồi!” Hoàng đế đập mạnh bàn, “Hai ngày nữa là đến Kiến Khang, chẳng lẽ trẫm lại ngồi xem mặc kệ? Một đám lính tạp nham, không đến nửa tháng là có thể tiêu diệt đầu sỏ giặc. Đến lúc đó chấn chỉnh lại binh mã, trực tiếp bắc phạt!”
Tháng Ba cỏ mọc én bay, chính là cơ hội quyết định thắng bại với Bắc triều. Kể từ sau cái chết của Nguyên Dực, cõi lòng chênh vênh của hoàng đế dứt khoát đằm xuống, tinh thần uể oải mấy ngày trước cũng bị quét sạch, thần thái trên mặt sáng sủa hơn hẳn.
Mọi người nói mấy câu chúc lành “Giương cờ đắc thắng” với Vương Phu rồi lui xuống.
Đàn Tế nặng nề tâm sự, rầu rĩ đi ra, lúc sắp tới cửa thì thấy Tạ Tiện ở ngay đằng trước, vội gọi ông ta lại. Hai người nhìn nhau, không dám nói gì, đều cười khổ. Hôn kỳ giữa hai nhà Đàn Tạ đã gần sát, nhưng gần đây ai nấy đều bất an, hai bên cũng chẳng qua lại mấy. Tạ Tiện lúng túng cười gượng, thấy bốn bề vắng vẻ mới ngập ngừng nói với Đàn Tế: “Quốc tang còn chưa qua ba tháng… Tôi thấy, hôn sự này, hay là chờ chiến sự Chung Ly ổn định rồi hẵng trù bị.”
Phản quân ở Chung Ly và Đàn Quyên không thể thoát khỏi liên can. Ý của Tạ Tiện là đợi chiến sự lắng xuống rồi, hoàng đế không tuy cứu tội vạ nhà họ Đàn thì hẵng bàn hôn sự. Ông ta không từ hôn ngay đã là nể mặt Đàn Tế lắm rồi, Đàn Tế chỉ có thể cười xòa: “Vậy cũng được.”
Về nhà trông thấy Đàn Đạo Nhất thì lại nổi giận đùng dùng, mắng chàng: “Giờ con đã vừa lòng chưa! Ta nói cho con biết, ta đã công khai nhận A Tùng làm nữ nhi rồi, con dám gây ra cái chuyện bẽ mặt không có luân thường kia thì sau này chẳng có nhà nào bằng lòng gả con gái cho con đâu!”
Hôn sự bị hoãn, Đàn Đạo Nhất lại như trút được gánh nặng, trở về phòng mình, ngẫm nghĩ chốc lát rồi lấy thư từ trao đổi giữa mình và Nguyên Dực lúc hắn ở Dự Châu ra, im lặng đọc một lượt. Nghĩ đến cái chết đột ngột của Nguyên Dực, trong lòng chàng ngột ngạt chẳng nên lời. Đương nhắm mắt suy tư trên giường thì chợt thấy có ngón tay vuốt qua ấn đường mình như một làn gió thoảng, chàng mỉm cười, vừa vươn tay ra, A Na Côi đã thuận thế lên giường, lăn vào lòng chàng.
“Huynh không cần cưới Tạ nương tử nữa rồi?” A Na Côi mở to hai mắt nhìn chàng. Nàng vừa nghe được tin vui này qua lời gia nô, bèn vội vàng chạy tới.
Đàn Đạo Nhất cố ý cười hỏi: “Phải, vậy thì sao?”
A Na Côi lồm cồm bò dậy, tay chống ở hai bên hông chàng, kích động đến độ hai mắt sáng rực, “Vậy thì huynh có thể cưới muội.”
Đàn Đạo Nhất đắm chìm trong ánh mắt nàng, cũng chẳng nghĩ nhiều, đáp rất tự nhiên, “Được.”
A Na Côi ở Kiến Khang lâu rồi, cũng hiểu được phải biết giữ mình, chỉ mím môi gật đầu, “Tuyệt quá.” Lúc gối lên ngực chàng, khuôn mặt nhỏ lại lặng lẽ ửng đỏ, khóe miệng nhoẻn cười không khép lại được. Trong đầu Đàn Đạo Nhất không nhiều phong hoa tuyết nguyệt được như nàng, chỉ vui mừng trong chớp mắt rồi mặt mày lại ủ dột.
A Na Côi biết tâm sự của chàng, cũng thầm lo lắng, “Huynh vẫn nhớ Nguyên Dực à?”
Đàn Đạo Nhất không nói gì.
A Na Côi buồn rầu nhìn chàng sầu não, nàng kéo ống tay áo chàng, khí phách hùng hồn, “Huynh tìm cho ra tên thích khách kia đi, giết hắn báo thù cho Nguyên Dực.”
Đàn Đạo Nhất cau mày, “Ta…” Chàng cảm thấy hơi khó mở miệng, “Ta đánh không lại hắn.”
Lúc này, A Na Côi chỉ nghĩ ra được một biện pháp, “Vậy thì huynh nịnh hoàng đế, làm quan to đi rồi chém đầu hắn.”
Đàn Đạo Nhất sửng sốt, nghiêm túc gật đầu: “Nói có lý.” Chàng trở mình ôm A Na Côi, vùi mặt vào ngực nàng, hít một hơi thật sâu.
A Na Côi chưa bao giờ thấy chàng hành động như vậy, khá giống dê con rúc vào dê già nàng từng thấy ở Nhu Nhiên, phần nào ngoan ngoãn hiền dịu, phần nào lưu luyến không rời. Nàng hơi mất tự nhiên ngọ nguậy, chỉ cảm thấy mình như bị hơi thở ấm áp của chàng hâm nóng, tim đập thình thịch gấp gáp. Nàng lặng lẽ bò xuống, nắm hai tai chàng, có chút ngại ngùng, “Huynh… muốn uống sữa à? Muội không có đâu.”
Đàn Đạo Nhất trầm mặc một chớp mắt, chống cánh tay nâng người dậy. Chàng tưởng A Na Côi nói đùa, nào ngờ nàng thẹn thùng thật, ánh mắt trốn tránh, hai má cũng nhuộm ráng chiều phơn phớt. Người chàng bỗng nóng lên, tay trượt từ má nàng xuống vạt áo, dừng lại ở đó, chàng hỏi: “Sao lại không?” Tẽ cổ áo ra, tay đã mò vào.
Mặt A Na Côi càng đỏ hơn, con ngươi nhìn chàng sáng như sao, răng trắng cắn cánh môi đỏ thắm tựa máu. Ngẩn ngơ ngắm gương mặt anh tuấn của chàng, nàng lúc thì điên đảo thần hồn, lúc thì âu lo trăm mối, sau cùng chỉ đành phiền muộn buông một tiếng thở dài: “Sao chức quan của huynh lại nhỏ vậy chứ?”
Câu này nghe đã nhàm tai, thoạt đầu Đàn Đạo Nhất còn thấy không vui, giờ thì đã quen rồi, chỉ nhéo nhẹ tai nàng một cái, cười hỏi: “Muội muốn chức quan to cỡ nào?”
A Na Côi bò dậy, chẳng cần biết trời cao đất rộng, há miệng đáp liền: “Huynh mà là hoàng đế thì tốt rồi!”
Hai má nàng hây hây, đôi mắt long lanh, biểu cảm muôn phần tha thiết khát khao.
Đàn Đạo Nhất nhìn nàng đăm đăm, trong mắt hiện lên chút chế nhạo, “Muội vẫn đang nhớ nhung người khác.”
“Muội,” A Na Côi không vững dạ, vô thức bĩu môi, “Muội không hề!”
Đàn Đạo Nhất vô tình nói: “Nếu ta là hoàng đế, nhất định sẽ không cưới muội.”
“Tại sao?” A Na Côi không phục.
“Sẽ mất nước.” Đàn Đạo Nhất đẩy nàng ra, xuống giường bỏ đi.
Trở lại thự phủ trong Chu Tước Môn, trên dưới Thái bốc ti đều ảm đạm ủ ê, mỗi bận trời có dị tượng hoặc trong triều có tin dữ, thái bốc ti thừa đều nơm nớp lo sợ. Nhận ra bất thường, trong lòng Đàn Đạo Nhất lập tức căng thẳng, quả nhiên, chàng còn chưa ngồi xuống, thái bốc ti thừa đã kéo chàng sang một bên, nói: “Bệ hạ triệu ti thừa lên ngự tiền hỏi chuyện, cậu đi đi.”
Đàn Đạo Nhất nhíu mày, “Hỏi chuyện gì?”
“Quân địch tập kích, lại mất Hoạt Đài rồi.” Ti thừa ai oán khôn kể, “Bệ hạ muốn hỏi trận này lành hay dữ.”