• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau bận công chúa bị thị vệ cưỡng hiếp, Vương thị hạ quyết tâm, lục mấy đĩnh bạc dưới đáy hòm ra, sai A Tùng biếu cho thị vệ, chỉ cầu được gặp Tiết Hoàn một lần, thị vệ lại không chịu: “Bệ hạ đã hạ lệnh, không ai được tự ý đến thăm phế hậu, vì chút tiền này mà khiến tướng quân phải chịu gánh đại tội làm trái lệnh cấm ư?”

A Tùng hận hắn muốn chết, nhưng không dám nổi cáu, một suy nghĩ vụt lướt qua, nàng cười lấy lòng tên thị vệ, nói: “Không phải là nương tử, là tôi có việc cần gặp tướng quân, tôi tên A Tùng, tướng quân nghe cái tên này nhất định sẽ tới.”

Thị vệ cười đánh giá nàng mấy lượt, còn cợt nhả nhéo má nàng một cái, nói: “Chờ đấy.”

Thị vệ đã nhận đĩnh bạc, nhưng chậm chạp mãi vẫn không có tin tức gì của Tiết Hoàn. Giữa chừng, trong chùa còn bị một đám dân chạy nạn xách thuổng sắt xông vào, đả thương thị vệ, đào rỗng vò gạo rồi nghênh ngang rời đi. Mẹ con Vương thị càng thêm nơm nớp lo sợ, lệnh A Tùng dời một cái sập trúc tới phòng ngoài, ban đêm ngủ trước cửa chặn.

Sang tháng Bảy, tiết trời nóng nực, ban đêm A Tùng trằn trọc mãi không ngủ được, tim đập rất mau. Tiếng Vương thị lải nhải vụn vặt trong trướng khoan thẳng vào tai, A Tùng nghe mà phiền lòng, ngồi phắt dậy.

Nàng cầm theo quạt hương bồ, rón rén đi ra ngoài, dạo chơi dưới cây mộc tê. Gió đêm đượm hơi lạnh, lướt qua cần cổ thấm mồ hôi.

Ngoài tường loáng thoáng có tiếng nói cười.

Quạt hương bồ trong tay A Tùng khựng lại, đi tới cửa nghiêng tai lắng nghe. Có người cười ha hả hò gọi: “Rượu ngon đích thân Tiết tướng quân mang đến, mau đi uống thôi.”

Tiếng kiếm kích va vào nhau rộ lên, là bọn thị vệ mừng rỡ vứt binh khí lại, chạy về phía đại điện.

Tim A Tùng thót lên tận cổ, mới lẻn hai bước ra cửa thì chợt thấy không ổn, lại xoay người chạy về phòng, dựng gương đồng lên xem, tóc tai bù xù, váy vải xanh nhăn nhúm. Nàng vội buông quạt hương bồ, thừa lúc mẹ con Vương thị còn đang ngủ say, nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, mở rương mây của Vương thị ra.

Bên trong là y phục cũ hồi Vương thị còn là hoàng hậu, lụa xanh nhiễu đào, dệt vàng thêu màu, được ánh nến chập chờn soi sáng, rực rỡ đốt mắt.

A Tùng nín thở, nhất thời không biết nên mặc bộ nào. Hoa đèn chớp lóe, nàng lập tức hoàn hồn – Còn rề rà nữa, Tiết Hoàn sẽ đi mất! Vội kéo một chiếc váy nhiễu ra khỏi rương, thay áo thô váy vải ra, nhúng ướt lược gỗ chải tóc, còn chẳng kịp soi gương đồng, A Tùng đã hấp tấp ra cửa.

Chính điện đèn đuốc sáng choang. Rèm trướng bị kéo xuống, trải lên bàn cúng, bên trên đặt khoảng mười vò rượu, bọn thị vệ uống đến chân nam đá chân chiêu, một tên bưng chén đứng bên cạnh Tiết Hoàn, đang đon đả mời rượu. Tiết Hoàn nhận lấy, còn chưa uống, mắt đã ngước lên khỏi chén, cười hỏi: “Thằng nào to gan thế hả? Còn gọi cả xướng khúc?”

Mọi người nghị hoặc đặt chén xuống.

A Tùng nâng váy đi lên điện, trên điện không có gió, eo nàng lại đong đưa thướt tha mềm mại. Váy nhiễu xanh gợn sóng lăn tăn theo mỗi nhịp bước. Đi đến trước mặt, thị vệ kia đột ngột biến sắc, bất giác sờ vết cắn trên cổ, hắn chột dạ quát: “Cút xuống!”

“Đây không phải là A Tùng à?” Có người ha hả cười, nháy mắt với Tiết Hoàn, “Nghe bảo cô nàng nhớ Tiết tướng quân lắm đấy, dăm hôm ba bữa lại hỏi bao giờ tướng quân đến đây.”

A Tùng ngó lơ những ánh mắt hoặc dè chừng hoặc trêu tức kia, nàng chằm chằm nhìn thẳng vào Tiết Hoàn – Nỗi phiền chán cố hữu trong quá khứ bặt tăm mất tích, trong mắt nàng dập dềnh sóng nước êm ả, đè tay Tiết Hoàn xuống, nàng nói: “Tướng quân, thiếp rót rượu cho chàng.”

Cảnh tượng này quả thực giống y như trong buổi dạ tiệc ở Hoa Nùng biệt viện khi xưa. Đuôi mày Tiết Hoàn nhướng lên, có phần kinh ngạc, có phần tự đắc. Hắn không lên tiếng, nhìn A Tùng ôm vò rượu vào bầu ngực phồng phồng, rượu rót xuống, vài giọt bắn vào tay hắn mát lạnh.

“Rót nhiều thế?” Tiết Hoàn cười nhìn chén rượu đầy ắp kia, “Cô muốn chuốc ta say chết à?”

“Đi đi đi.” Mọi người thấy mắt Tiết Hoàn dính chặt vào A Tùng, đều hiểu ngầm, ôm vò rượu kéo nhau đi ra ngoài.

Trong lòng A Tùng nôn nóng như có lửa đốt, nhưng vẫn nhịn được, ra vẻ ôn nhu ân cần, “Hai năm nay tướng quân vẫn khỏe chứ ạ?” Hắn vẫn mặc trường bào tay hẹp như trước, không đeo ngọc, không giắt vàng, nàng đoán hắn cũng chẳng làm ăn ra gì.

Tiết Hoàn bật cười, bưng chén lên một hơi cạn sạch. Đặt chén xuống, trong mắt hắn lóe lên ánh biếng nhác, cười nhạo, “Không thăng quan, không hưởng nổi tay ngọc ngón ngà của cô hầu hạ, có lỗi quá.”

A Tùng nào thèm quan tâm hoạn lộ của hắn có thênh thang hay không, hắn mà thăng tiến thuận lợi thật, nàng chỉ sợ không khống chế được bản thân đố kị đỏ cả mắt. Hắn quan trường thất ý, nàng khấp khởi mừng thầm, động tác rót rượu lại càng trôi chảy hơn, “Thiếp rót thêm chén nữa cho tướng quân nhé.”

“Khỏi.” Tiết Hoàn giữa vò rượu lại, “Rượu cô rót, ta không dám uống bừa.” Sắc mặt hắn nghiêm chỉnh, “Tìm ta làm gì, có chuyện gì nói thẳng đi.”

A Tùng trước nay chẳng thèm che giấu bản tính trước mặt hắn. Nhịn từ nãy đến giờ, nàng sắp ngộp chết tới nơi rồi, mở miệng hỏi ngay: “Hoàng đế còn định giam giữ bọn thiếp đến khi nào?”

“Không biết.” Có lẽ là cả đời? Tiết Hoàn không nói trắng, sợ chọc nàng tức chết tại chỗ, hắn nhìn A Tùng thương hại – đến giờ vẫn còn nhớ vẻ mặt mờ mịt của nàng khi bị ép rời cung. “Cô đần độn quá chừng, cậy nhờ hoàng hậu, còn chẳng bằng đến cậy nhờ ta.”

Cậy nhờ ngươi để bị ngươi đớp không còn vụn, cả đời này không nổi danh được à? A Tùng đâu có ngốc, nhưng nàng không dám châm chọc Tiết Hoàn, nhè nhẹ tựa vào người hắn, nàng tội nghiệp nhìn hắn, rèm mi lại bắt đầu ướt át, “Thiếp mới mười bảy tuổi,” Nàng ai oán nói, “Thiếp không muốn bị giam cả đời ở đây.”

Tiết Hoàn cười nói: “Ta chỉ là một Vũ Lâm vệ soái hèn mọn, không có cách nào bỏ cô lên long sàng hoàng đế đâu.”

A Tùng không nghe, lay tay hắn: “Tướng quân thần thông quảng đại, khẳng định là có cách mà.”

Tiết Hoàn trở tay nắm lấy tay nàng, lòng bàn tay hắn thực sự rất nóng, còn có vết chai cầm kiếm. Bị hắn như có như không vân vê, nàng mất tự nhiên, giả vờ muốn vuốt tóc mai, rút tay ra. Tiết Hoàn cũng chẳng để ý, vẫn là dáng vẻ đăm chiêu kia, hắn chăm chú nhìn lông mày, con mắt của nàng, trầm mặc rất lâu. A Tùng bị hắn nhìn có hơi thấp thỏm, nhất thời hối hận lúc ra cửa không soi lại gương đồng – là mày nàng chưa đủ đen hay môi nàng chưa đủ đỏ, hay trên mặt dính bụi bặm gì?

Vẻ phiền muộn của nàng rơi vào mắt Tiết Hoàn, hắn khẽ mỉm cười, ngón tay vuốt nhẹ hàng mày như lông quạ của nàng, nói: “Lần sau đừng mặc y phục của hoàng hậu, không đẹp.”

A Tùng nhẫn nhịn tính tình ăn nói khép nép, bị một câu nói hời hợt của hắn thổi phừng lửa giận, nàng đẩy phắt Tiết Hoàn ra, chế giễu: “Anh không vừa mắt hoàng hậu thì hồi đó đừng có lừa bà ấy ngủ với anh.”

Sống với Vương thị hai năm, nàng đã phát hiện chuyện Vương thị tằng tịu với Tiết Hoàn, vốn không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng Tiết Hoàn đã đắc tội với nàng, nàng cứ không vừa mắt hắn đấy! Nàng hung tợn phỉ nhổ hắn, tiện thể xả giận luôn cho Vương thị, trong lòng bỗng chốc sung sướng. “Thứ đàn ông trở mặt không nhận người, ta nhổ vào!”

Tiết Hoàn không nén được giận, cười lạnh nói: “Cô suốt ngày mong trèo lên long sàng của hoàng đế, cô thì yêu y chắc?”

“Ta cứ yêu y đấy!” A Tùng không biết xấu hổ, sắc mặt Tiết Hoàn càng khó coi hơn, giọng nàng càng cao vống, “Ta cứ đấy, ta cứ đấy!”

“Biết rồi.” Tiết Hoàn ngắt lời nàng, sắc mặt hơi nhợt nhạt, “Lễ Vu Lan mười lăm tháng Bảy, gần đây hoàng đế có nhắc đến đại hoàng tử, có thể sẽ đi chùa Thiên Bảo cầu phúc.”

“Thật à?” A Tùng ngờ vực nhìn hắn.

“Thật.” Tiết Hoàn dửng dưng, “Nếu đến lúc đó y giở quẻ không tới, cô cứ ở trong cái chùa này thêm mấy năm nữa đi.”

Hứ! Cẩu nam nhân nhẫn tâm. A Tùng đột ngột nghe được tin vui, tuy ghét Tiết Hoàn ăn nói không xuôi tai nhưng cũng không khỏi cười tươi rói với hắn, “Đa tạ anh.”

Tiết Hoàn nhếch miệng, rất hào phóng ném cho nàng một bánh vàng, “Đi mua ít son phấn trang sức thượng đẳng, may mấy bộ quần áo đi, trông cô bây giờ thật không dám cho đi gặp ai.”

Hắn có lòng tốt, A Tùng không vui cũng phải nhịn, nhét bánh vàng vào tay áo, thấy hắn định đi, nàng lại níu lại. Đám thị vệ ở bên ngoài hãy còn đang la hét uống rượu, A Tùng chợt nhớ đến ánh mắt dè chừng của tên thị vệ mới rồi, nàng ghé vào tay Tiết Hoàn, “Tên thị vệ kính rượu anh vừa nãy, ta và hắn có thù oán, ta sợ hắn trả đũa, anh điều hắn đi đi.”

Ánh mắt Tiết Hoàn cực kì nhạy bén, lập tức hỏi nàng: “Dấu răng trên cổ hắn là do cô cắn?”

“Phải,” A Tùng hơi do dự, vẫn không nói chuyện công chúa bị cưỡng hiếp ra, “Hắn muốn giở trò với ta…”

Tiết Hoàn cười bảo: “Cổ hắn cũng sắp bị cô cắn đứt rồi mà còn chưa hả giận à?”

A Tùng nhíu mày, “Có thể đêm nay hắn sẽ tới giết ta diệt khẩu!”

“Hắn có cái gan đó sao?” Tiết Hoàn lại không tỏ rõ ý kiến.

A Tùng đành từ bỏ ý định mượn đao giết người này. Nàng nghiến răng, trong lòng quyết tâm – đêm nay đối phương dám đến, nàng sẽ cắn đứt cổ hắn. “Anh đi đi.” Nàng hết kiên nhẫn lá mặt lá trái với hắn, đẩy người ra ngoài.

“Có chuyện này,” Mặc dù đang cười nhưng ánh mắt Tiết Hoàn lại hơi lạnh, “Nếu cô gặp hoàng đế thì quản cho kĩ cái miệng mình, đừng có nói lung tung.” Bàn tay ken một lớp chai mỏng của hắn dịu dàng vuốt ve cổ nàng, “Ta nóng giận lên sẽ không cắt tóc người đâu, ta cắt đầu người. Nhớ chưa?”

Bị bàn tay nóng rực của hắn sờ, A Tùng không kìm được rùng mình, nàng co rụt lại, lập tức đáp: “Nhớ rồi!”

Tiết Hoàn rời đi rồi, bọn thị vệ tiếp tục uống rượu hóng mát trong sân, ầm ĩ đến hơn nửa đêm. Cách cửa sổ, A Tùng nghe những tiếng nói chuyện chợt cao chợt thấp kia, trong lòng cứ có cảm giác không yên, ngủ đến nửa đêm, nàng mò lấy cái kéo đặt dưới gối. Đêm đó lo lắng đề phòng, hôm sau tỉnh dậy, trong chùa yên ả tĩnh lặng, không có sóng gió gì.

Nàng vẫn còn nhớ chuyện hoàng đế chuẩn bị đi chùa Thiên Bảo vào lễ Vu Lan, vừa có thời gian rảnh, nàng lập tức bịa một cái cớ nói với Vương thị, chạy ra cửa chùa. Bọn thị vệ vẫn canh ở đó, thấy A Tùng lại nháy mắt, chủ động hỏi: “Ra ngoài à? Nhớ về sớm chút.”

Đại khái là Tiết Hoàn đã dặn họ. Người này rất kĩ tính.

A Tùng nhớ đến bàn tay vuốt ve cổ mình, tức thì nổi da gà. Nàng dáo dác ngó nghiêng suốt dọc đường, không trông thấy tên thị vệ cưỡng hiếp công chúa đâu, làm bộ lơ đãng hỏi thăm thị vệ, “Gã thị vệ trên má có nốt ruồi, lông mày rất rậm kia đâu?”

“Hắn hả? Tối qua nịnh nọt ân cần quá, trước khi đi Tiết tướng quân đã mang hắn theo rồi, sau này chắc sẽ được thăng chức!” Thị vệ căm giận văng nước bọt, nhưng cũng có phần hâm mộ, “Coi như hắn chó ngáp phải ruồi.”

“Ồ…” A Tùng cười gượng gạo, vừa xoay người, nụ cười đã tắt ngóm, tim nảy lên thình thịch.

Khẳng định là hắn đã bị Tiết Hoàn thủ tiêu rồi. Nàng chưa bao giờ chắc chắn như thế, nhất thời không biết nên vui hay nên sợ.

Đi vào chợ, A Tùng thong dong dạo từ tiệm son phấn sang hàng trang sức, xem lăng la lại xem tơ lụa, vì trong lòng trĩu nặng tâm sự nên không hào hứng mấy, mua linh tinh một hồi rồi ôm bọc lớn bọc nhỏ đi về.

Ra khỏi Chu Tước Môn, nàng không vội vã về ngay mà vòng sang chùa Thiên Bảo. A Tùng náu náu núp núp ngoài cửa, dõi mắt vào trong – mấy năm qua chiến tranh đã khiến quốc khố trống rỗng, bách tính trôi dạt khắp nơi, đường đường là chùa Thiên Bảo mà hương hỏa cũng không bằng khi trước, trong am thờ Phật bị nứt mẻ trước cửa chùa, tượng Phật sơn màu chịu gió táp mưa sa, đã có phần loang lổ.

Một sa di áo xám bưng lư hương nhỏ, đi tới am thờ Phật.

A Tùng vội ngồi xổm xuống giấu thân mình đi. Tiểu sa di không phát hiện ra nàng đang nhìn trộm, miệng lẩm bẩm niệm kinh, đặt xong lư hương toan rời đi.

“Này,” A Tùng gọi cậu ta lại, “Lại đây.”

Gần đây loạn dân hoành hành, tiểu sa di vốn hơi cảnh giác, thấy A Tùng ăn bận như đồng bộc, cũng không có gì nổi bật, mi thanh mục tú, bèn yên tâm đi tới, chắp tay hành lễ.

Bánh vàng đã được đổi thành tiền đồng, hãy còn dư hơn nửa, một túi nặng trịch, A Tùng dúi hết vào lòng hắn, “Đây là tiền quyên tặng… cho Đạo Nhất sư phụ.” Nàng cẩn thận, sợ tiểu sa di nuốt riêng, còn hung tợn trừng cậu ta, “Nhất định phải đưa cho Đạo Nhất sư phụ đấy!”

Tiểu sa di luôn miệng đồng ý, vội xin nàng để lại danh tính để ghi vào sổ công đức.

A Tùng hoảng loạn vội vàng khoát tay, sợ tiểu sa di hỏi nữa, nàng cúi đầu chạy đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK