Nhất thời, Tiết Hoàn không xác định được thị thành tâm hay cố ý thăm dò, nhướng mày như chẳng thèm để ý, hắn cười đáp: “Một đứa trẻ vô tri mông muội, thần cần nó làm gì?”
Hoàng hậu đăm chiêu vẻ mặt của hắn, không nhìn ra manh mối gì. Tiết Hoàn tuy kính cẩn nhưng không để lộ một ngụ ý nào – Nam nhân, mấy tháng không dính người, quả nhiên một chút tình ý cũng chẳng còn – Hoàng hậu hơi khó chịu, ngồi trở lại bảo tọa, nhìn hai bên nhà vu y hệt cánh nhạn ngoài điện, thị lạnh nhạt nói: “Lời ta nói hôm nay, anh hãy giữ lấy mà suy xét… Nếu việc thật sự có thể như mong muốn, ta sẽ không bạc đãi anh.”
Với tính cách liều lĩnh của hoàng hậu, chuyện phong lưu giữa hắn và thị lại trở thành một nhược điểm, nói không chừng một ngày nào đấy sẽ bị thị phơi bày ra ngoài… Lông mày Tiết Hoàn khẽ động đậy rất khó phát hiện, vô cùng thận trọng gật đầu trước lời hoàng hậu, “Thần ghi nhớ trong lòng.”
Từ biệt hoàng hậu, Tiết Hoàn đi dưới hiên, thấy A Na Côi ôm một con mèo mướp, đang ở dưới tán hòe xanh xem một cung tỳ chải đầu, tàn nắng rơi trên mái tóc dài đen như gấm, dường như phản xạ vào mắt nàng. Tiết Hoàn cầm lòng không đậu dừng chân mỉm cười, gọi: “A Tùng.”
A Tùng thu ánh mắt lưu luyến về, đi đến dưới hàng hiên.
Tiết Hoàn cố ý ngó nàng từ trên xuống dưới: “Đàn Đạo Nhất từng nói nếu Bắc phạt thất bại sẽ tặng cô cho ta làm nô tỳ rửa chân, cô có biết không?”
A Na Côi nghe vậy, lập tức ôm mèo lùi hai bước, toàn thân như xù gai nhím, “Ngươi điêu!”
“Không lừa cô đâu,” Tiết Hoàn vẫn cười, “Ta nói thật đấy.”
Chữ “tặng” khiến A Na Côi nhớ đến nô lệ và dê bò bị tùy ý đem tặng ở Nhu Nhiên, chạm vào một cái vảy ngược to đùng của nàng. Chút ít thân cận khó khăn lắm mới sinh ra được với Tiết Hoàn trong nháy mắt bay biến mất sạch, A Na Côi nhíu chặt mày, lạnh lùng lườm hắn, “Huynh ấy nhận lời, nhưng ta không nhận lời.”
“Được.” Bị từ chối thẳng mặt, song Tiết Hoàn lại cười tán thưởng nàng, “Lần sau ai nói muốn tặng cô cho người khác, cô cũng phải có cốt khí như thế đấy nhé.”
Hoàng hậu dùng mĩ nhân kế mà vẫn chẳng mời chào được Tiết Hoàn, vừa nhụt chí, lại vừa chua xót, lên tinh thần đi đến trước gương đồng, ngón tay mơn trớn đuôi mắt xem như vẫn bóng loáng của mình, tỉ mỉ nhìn hồi lâu, lại gọi cung tỳ: “Mờ quá, nhìn không rõ, châm nến lên.”
Trước mắt bỗng sáng rực, một nội thị trẻ tuổi mang nến lại gần, nhìn vào gương đồng, hiểu rõ lòng thị mà nịnh nọt: “Điện hạ hãy còn diễm lệ thanh xuân lắm, châm nến lên nhìn vẫn chẳng thấy một nếp nhăn nào.”
“Ta là người đã hơn ba mươi rồi,” Hoàng hậu có phần ủ ê, “Chiêu dung năm nay còn chưa đến hai mươi…”
Hai đầu gối Nội thị quỳ xuống đất, ôm chặt chân hoàng hậu, “Trong lòng nô, điện hạ là bồ tát, là nữ thần, ba mươi, bốn mươi, năm mươi đều không ai diễm lệ cao quý bằng.”
Hoàng hậu là một nữ nhân, nghe lời a dua ton hót như vậy cũng khó tránh khấp khởi, “Vẫn là ngươi dẻo miệng, không giống hạng vô tình vô nghĩa Tiết Hoàn kia.” Nghĩ đến chuyện lập thái tử, sắc mặt thị sầm xuống.
Nội thị nói: “Hay là điện hạ bàn chuyện người suy tính với đại tướng quân trước đã, người trong nhà, cũng không sợ để lộ phong thanh.”
Gần đây Vương Phu bị hoàng đế ngờ vực, bình thường không chịu vào cung, hoàng hậu suy tư chốc lát, nói: “Thực ra ở ngoài cung vẫn dễ làm việc hơn.”
Thị đương trù tính đại sự, hai tay nội thị trèo từ đùi lên eo thị, lần mò dưới váy hoàng hậu. Hoàng hậu bị hắn trêu chọc đến cả người mềm nhũn, đá nhẹ hắn một cước, cười mắng: “Cái thứ gan to tày trời, đây là trong cung! Ai biết có bao nhiêu con mắt đang theo dõi?”
Nội thị mặt dày mày dạn bò lại: “Nô kìm lòng không đậu…”
Hoàng hậu chê hắn thấp kém, lại mải mê chút an ủi này, cũng bèn mặc hắn.
Đến nửa đêm, hoàng hậu còn đang ngủ say, bỗng bị nội thị ra sức lay dậy. Ánh đèn ngoài điện chiếu sáng màn song, rọi vào mặt người trắng bệch, nội thị run rẩy nói: “Bệ hạ tới…”
Hoàng hậu cũng toát mồ hôi lạnh, dưới tình thế cấp bách, đá thẳng nội thị xuống giường, hạ giọng trách mắng: “Còn chưa cút ra ngoài?”
Nội thị ôm y phục, lách mình chạy từ trắc điện ra ngoài. Theo tiếng thông báo chói tai ngoài cửa, hoàng đế rất không khách khí, đá văng cửa ra, xồng xộc xông vào.
Hoàng hậu khép vạt áo lại, trấn tĩnh ngồi ở mép giường, đợi hoàng đế đứng lại rồi, thị đứng dậy thi lễ với hoàng đế, “Sao bệ hạ lại tới đây vậy?”
“Làm xong chính sự rồi mới nhớ ra hôm nay hoàng hậu hồi cung, đặc biệt đến thăm xem thế nào.” Cằm hoàng đế liên tục giật giật, trên mặt còn hơi cười. “Sao ngủ sớm vậy?” Vén vạt áo lên, y cũng ngồi lên mép giường phượng, giống như một cặp vợ chồng bình thường, ánh mắt trầm mặc quẩn quanh mặt hoàng hậu.
Hoàng hậu gượng gạo cười, “Sao bệ hạ lại nhìn thiếp như vậy?”
Bất đồ, hoàng đế giật vạt áo của hoàng hậu xuống, hoàng hậu kinh hãi, la lên: “Bệ hạ!”
Ánh mắt sắc bén của hoàng đế quét qua cần cổ và ngực hoàng hậu, cười khẽ một tiếng, y ghé lại nhỏ giọng thì thầm vào tai hoàng hậu: “Cô đúng là rẻ rúng… Rốt cuộc là sắc dục đốt lòng, quên mất thân phận, hay là ỷ thế họ Vương, không thèm để trẫm vào mắt?”
Hoàng hậu giãy khỏi tay hoàng đế, bàn tay run nhè nhẹ kéo vạt áo lên, cười lạnh, “Bệ hạ nghe lời mình nói xem, có giống lời vua một nước nên nói không?”
Hoàng đế phá ra cười.
Hoàng hậu đang giả vờ định đi, bị tiếng cười của y dọa sợ, sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm hoàng đế.
Hoàng đế chỉnh trang lại vạt áo, ngạo nghễ ngồi ở mép giường, hạ lệnh: “Cho truyền tất cả người hầu bên cạnh hoàng hậu đến đây, trẫm có lời muốn hỏi chúng.”
Người hầu bên cạnh hoàng hậu ít nhất cũng phải tám chục một trăm người, toàn bộ bị gọi đến, chen chúc đứng ngoài điện. Hoàng đế sai người giơ cao nến, thần sắc khó dò săm soi mặt từng người một. Ánh mắt y lạnh lẽo như một tia chớp trong đêm tối, người bị quét qua đều run rẩy cúi đầu, chợt nghe thấy tiếng tí tách vang lên, là một nội thị trong góc sợ đến tiểu trong quần.
Hoàng đế híp đôi mắt sắc lại, chắp tay chậm rãi đi đến trước mặt nội thị kia, nhìn hắn vài lượt, đột nhiên rút trường kiếm trên hông thị vệ ra, nhẹ nhàng vung lên, cắt đứt đai lưng hắn. Hai chân nội thị nhũn ra, ngã vật ra đất.
“Xách nó lên.” Hoàng đế nói, cầm kiếm đẩy trường sam của nội thị ra, khuôn mặt y hơi méo mó, có phần nhục nhã, lại có chút thống khoái, “Thứ thiến chưa sạch, sao cũng trà trộn được vào cung?” Một nhát kiếm chém xuống, nội thị hét thảm một tiếng, ngã xuống đất ngất đi. Hoàng đế vứt kiếm, mỉm cười nói: “Khiêng nó đến nhà họ Vương cho đại tướng quân xử trí.”
Hoàng hậu bị cảnh tượng này dọa cho tay chân lạnh toát, vận hết sức mình, thị nhấc chân bước đến trước mặt hoàng đế, rưng rưng nói: “Thiếp đã sai khi hồi cung, lại làm chướng mắt bệ hạ… Thiếp sẽ quay về chùa ngay bây giờ…”
“Đúng là cô nên về chùa mà ở liền mấy năm đi.” Hoàng đế căm ghét hoàng hậu khôn cùng, nhìn cũng không muốn nhìn thị thêm cái nào, “Người đâu, hộ tống hoàng hậu về chùa Thê Vân, không có lệnh của trẫm, hoàng hậu và người hầu kẻ hạ bên cạnh không được rời chùa Thê Vân nửa bước.”
Hoàng hậu giận dữ đến run bần bật, đến “Bệ hạ” cũng không chịu gọi, “Ông muốn giam giữ ta?”
Hoàng đế lắc đầu, “Kể từ ngày Võ Lăng vương gặp chuyện, trẫm đã muốn một đao kết liễu cô rồi.” Nghĩ đến bắt được điểm yếu trí mạng nàng của hoàng hậu là có thể chèn ép Vương Phu, tâm trạng hoàng đế sảng khoái cực kì, cười to mấy tiếng, dẫn đầu rời đi.
Hoàng hậu ngất xỉu tại chỗ, các cung tỳ luống cuống tay chân, mãi mới nâng được hoàng hậu lên giường phượng. Đã sớm có Vũ Lâm vệ nhận được khẩu dụ của hoàng đế, đến đây bắt người, trong cung hoàng hậu như ong vò vẽ vỡ tổ, hoạn quan mặt mũi có đôi chút thanh tú đều bị kéo đi, đến cung tỳ cũng chịu vạ lây, trang sức bị mượn gió bẻ măng cuỗm mất, còn bị thừa lúc tối lửa sàm sỡ vô số.
Lúc Vũ Lâm vệ khua đao kiếm sáng như tuyết xông vào phòng, liên tiếp mấy cung tỳ bị dọa hôn mê bất tỉnh. A Na Côi chưa tỉnh ngủ được ngay, hãy còn sững người ngồi quỳ trên giường, bị một thị vệ nắm tóc lôi xuống. Nàng chân trần lảo đảo trên mặt đất, tức khắc xù lông như gà chọi, hất mạnh tay thị vệ ra, “Ta sẽ tự đi!”
Nàng đã quen với việc mái tóc tun hủn của mình bị người khác chú ý, tuy đầu bù chân trần, nhếch nhác khôn tả, nhưng bước ra rất hùng dũng, khí thế bừng bừng. Ra khỏi cửa cung trong cảnh loạn lạc tan tác, A Na Côi ngồi lên xe bò, vén rèm dõi mắt, cung thành nguy nga mỗi lúc một xa trong màn đêm, cõi lòng A Na Côi dâng lên nỗi chán chường.
Buổi sáng một ngày trước, nàng vừa mới kiềm chế trái tim nhảy nhót như se sẻ, đi vào cánh cửa cung kia.
Các cung tỳ cùng xe đang xì xầm khe khẽ, sợ hãi trước tiền đồ ảm đạm bị cầm tù trong chùa Thê Vân, có người sụt sùi nho nhỏ.
A Na Côi đang vắt hết óc nghĩ cách, bên tai cứ vang ong ong, ồn ào không sao tập trung suy nghĩ được. Nàng mất kiên nhẫn, gắt: “Câm miệng! Ồn chết đi được!”
Mọi người trợn trừng mắt nhìn nhau, A Na Côi chẳng buồn để ý, giật rèm vải ra, nàng leo lên càng xe, vẫn muốn nhìn tiếp cung thành nhưng trong tầm mắt chỉ còn dư bóng đêm vô tận. Một vệt ánh sao lướt qua khóe mắt, A Na Côi ngơ ngác quay đầu, thì ra không phải ánh sao mà là vài đốm lửa chập chờn, trôi nổi trong màn đêm.
A Na Côi chợt nhớ ra, đó là Phật đăng trên đỉnh tháp chùa Thiên Bảo.
Tiếng trống canh năm xa xôi được gió truyền vào tai. Thị vệ hai bên đội ngũ giục ngựa rảo bước, xe bò lắc lư. A Na Côi vịn thành xe, ánh mắt đuổi theo đốm lửa, cho đến khi nó dần biến mất.
Nàng đứng chông chênh trên càng xe, xe bò dừng lại, A Na Côi chúi đầu ngã sấp xuống trước chùa Thê Vân.
Tiết Hoàn lạnh mắt nhìn trên lưng ngựa – Hoàng đế né tránh Vương Huyền Hạc, cố ý sai hắn chờ lệnh ở Vũ Lâm giám tối nay. Chứng kiến tấn trò đời nhơ nhớp này giữa đế hậu, sắc mặt hắn cũng chẳng dễ coi là bao. Im lặng nhìn A Na Côi bò dậy khỏi mặt đất, dụi mắt, Tiết Hoàn thúc ngựa tiến lên, nhìn xuống nàng.
Trên mặt hắn có chút thương xót, có cả phần nào tỏ tường đã thấu rõ sự đời.
“Hối hận rồi à?”
A Na Côi vẫn đang ngóng nhìn về hướng chùa Thiên Bảo, nghe vậy, nàng tức giận nghiêng đầu lại, hốc mắt tuy hoen đỏ song không mảy may thấy một giọt lệ. “Hối hận cái gì?” Mắt nàng sáng rực, miệng cũng cứng, “Ta chưa bao giờ hối hận.”
Tiết Hoàn cười xòa, xuống ngựa đi đến trước phượng liễn. Hoàng hậu vẫn đang hôn mê, Tiết Hoàn ra hiệu với cung tỳ, “Nâng điện hạ vào.” So với đám thị vệ động tí là quát mắng, hắn cũng coi như khắc chế ôn hòa.
Phái người vào chùa thu xếp các nơi rồi, Tiết Hoàn cầm roi đen, đứng dưới bậc thêm suy tư chốc lát. Mấy cung tỳ dìu đỡ hoàng hậu mê man đi vào chùa, đuôi mắt Tiết Hoàn liếc thấy, vừa định tránh đi đã bị hoàng hậu níu chặt lấy vạt áo.
“Điện hạ tỉnh rồi ạ?” Tiết Hoàn khách sáo hỏi.
“Anh đã sớm biết bệ hạ định tới?” Môi hoàng hậu run rẩy.
Tiết Hoàn bình tĩnh nhìn thị, “Thần cũng chỉ phụng mệnh hành sự.”
“Giúp ta,” Ngón tay nhợt nhạt của hoàng hậu xoắn vạt áo hắn, môi mấp máy, trong mắt là ánh nến lập lòe, là cơn cuồng điên cùng đường bí lối, “Bằng không ta sẽ kéo anh chết chung.”