Kể từ khi tới hành cung, hoàng hậu ăn ở không thoải mái, hơi ốm nhẹ, đôi gò má hơi nhợt nhạt nom ảm đạm và ủ dột khác thường trong ánh nến bập bùng.
A Tùng được cung tì đưa vào điện, bình tĩnh bái lạy hoàng hậu, “Điện hạ.”
Hoàng hậu trực tiếp hỏi thẳng, “Lư thị đi đâu rồi?”
A Tùng lắc đầu, “Thiếp cũng không biết, khi đó phu nhân chỉ nói muốn dẫn tiểu hoàng tử đi dạo dưới chân núi.”
Nghe thấy ba chữ tiểu hoàng tử, hoàng hậu nổi giận, cười lạnh nói: “Ha, các ngươi suốt ngày xì xà xì xồ tiếng Nhu Nhiên, ngươi mà lại không biết cô ta có ý định quái quỷ gì trong bụng ư?” Thị đỡ bàn đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt A Tùng, lạnh lùng lườm gương mặt như trăng sáng của A Tùng, ánh mắt lóe lên vẻ căm ghét chẳng buồn giấu giếm, “Là ai sai ngươi quyến rũ bệ hạ, che giấu hành tung cho cô ta hòng bắt cóc hoàng tử bỏ trốn?”
A Tùng ngẩng mặt, cười đáp: “Thiếp quang minh chính đại ngồi trong điện, bệ hạ tự chân đi vào. Cứ nói hai câu thì tức là quyến rũ bệ hạ ư? Trong cung hàng ngàn hàng vạn nữ nhân, tóm lại là ngoại trừ điện hạ, những người khác ở ngự tiền đều phải giả mù giả điếc mới được?”
“Còn giảo biện?” Nụ cười đắc ý của nàng chói mắt tột độ, hoàng hậu cả giận, vung tay cho nàng một cái tát. Thấy A Tùng sững sờ bưng mặt, hoàng hậu mới cảm thấy hả dạ hơn, chỉ ra ngoài lạnh nhạt nói: “Ngươi cút ra ngoài quỳ cho ta, cho đến khi tìm được A Nô về, nếu A Nô có chút ít thương tổn nào, ta sẽ không tha cho ngươi.”
Con ngươi như sao lạnh của A Tùng nhìn chằm chằm hoàng hậu, nàng bỗng bật cười, “Điện hạ đã sớm chờ ngày này rồi phải không?”
“Cút!” Hoàng hậu không nhịn nổi nữa, sẵng giọng quát.
A Tùng mỉm cười liếc xéo hoàng hậu, xách váy đứng dậy, lui ra ngoài điện, quỳ thẳng tắp trên mặt sàn lát đá.
Hoàng hậu trút giận xong, đầu ngón tay vẫn hơi run rẩy, cảm giác buồn nôn quay cuồng trong lồng ngực, thị khẽ rên một tiếng, cung tì tiến lại chậm rãi day trán cho thị. Hoàng hậu thờ ơ nhìn bóng dáng kiêu ngạo trong bóng tối kia, lẩm bẩm: “Nữ nhân trong cung muôn hình vạn trạng, ta cũng đã gặp rất nhiều kẻ không biết trời cao đất dày, mưu toan dựa dẫm quyền thế, mà chưa từng gặp kẻ nào khiến ta căm ghét như con ả này.”
“Gần đây điện hạ bị bệnh, uống bát canh nóng trước đã, đừng tức giận mà hại thân.”
Hoàng hậu xoa xoa vai, nói: “Đi mời Đàn tế tửu tới đây.”
Cung tì kia lĩnh mệnh, sai người đi mời Đàn Đạo Nhất. Hoàng hậu mới uống xong bát canh nóng, Đàn Đạo Nhất đã băng qua sân viện, rảo bước tới dưới thềm, chắp tay với cung tì.
“Lang quân đợi một lát, nô tì đi thông báo.” Cung tì nhẹ giọng dặn dò.
Đàn Đạo Nhất cảm ơn, yên lặng đợi dưới thềm, suy đoán dụng ý của hoàng hậu. Gió xuân hun người chuếnh choáng thổi phất phơ ống tay áo thùng thình của chàng, hương u lan thoang thoảng trong màn đêm, nỗi lòng hỗn loạn dần lắng xuống. Chàng liếc thoáng về phía A Tùng, toan mở miệng thì cung tì kia đã ra đón, “Đàn tế tửu, mời đi.”
Đàn Đạo Nhất nuốt lời định nói xuống, nhấc chân đi vào điện, cụp mắt thi lễ với hoàng hậu, “Điện hạ.”
“Lui xuống cả đi.” Cho thị tùng lui đi rồi, hoàng hậu cầm khăn lụa lau tay, quan sát Đàn Đạo Nhất – vẻ anh tuấn nổi danh khắp cõi của chàng không khiến hoàng hậu có chút rung động nào, nặng nề tâm sự trầm mặc chốc lát, hoàng hậu nói: “Mấy người An Quốc công đều đã phụng chỉ tùy giá hồi kinh, ở đây ta có chuyện muốn tìm một người làm, An Quốc công tin anh, ắt hẳn anh cũng là người cẩn thận.”
“Ý điện hạ là chuyện Lư phu nhân?”
“Ồ? Anh đã nghe nói về chuyện này rồi?” Giọng điệu hoàng hậu chừng như hơi không vui.
Đàn Đạo Nhất lựa từng câu chữ, “Thần nghe nói phu nhân mang hoàng tử đi chơi, bị lạc, đến nay vẫn chưa tìm được về.”
“Khỏi cần tìm,” Hoàng đế vừa khởi giá, hoàng hậu đã rút đám thị vệ ra ngoài tìm người về, lúc này tai mắt đã được thanh tịnh, hoàng hậu buông khăn lụa xuống, cười nhạo, “Ả bỏ trốn với thằng thị vệ tên Xa Lộc Hách đó rồi.”
Đàn Đạo Nhất khẽ nhướng mày, nhìn hoàng hậu có phần bất ngờ.
“Đường đường là tần phi mà lại bỏ trốn cùng thị vệ, có thấy lạ không?” Khóe miệng hoàng hậu vẫn ngậm nụ cười khó lòng phỏng đoán, “Người Nhu Nhiên, có gì mà chúng không làm được? Một người sống qua ngày đoạn tháng trong thâm cung tịch mịch, hàng đêm chỉ có thể nhìn cung thành trùng điệp thở dài, thì có gì mà không làm được? Chúng tự cho là có thể giấu trời qua bể, nhưng mỗi một ngóc ngách trong cung ẩn giấu bao nhiêu bí mật, thân là hoàng hậu, sao ta có thể không thấy?” Hoàng hậu thở dài một tiếng có phần tiếc nuối, “Ta vốn không định quản, bởi Lư thị là công chúa Nhu Nhiên, sợ làm tổn thương hòa khí hai nước, hủy hoại thể diện của bệ hạ, nhưng ả muốn bắt cóc hoàng tử bỏ trốn thì ta không thể không quản cho được.” Nói đến câu cuối, sắc mặt hoàng hậu trở nên lạnh ngắt.
Đàn Đạo Nhất yên lặng lắng nghe, nói: “Thần nghe điện hạ phân phó.”
Hoàng hậu nói: “Tiết Hoàn phụ trách phòng giữ hành cung, chuyện Lư thị bỏ trốn mà truy cứu xuống, hắn không được lợi chỗ nào, mà ngược lại, lại là cơ hội tốt cho ngươi ra mặt. Ta cho ngươi vài thị vệ đắc lực, đuổi theo hướng Nhu Nhiên ngay đêm nay, nhớ không được đả thương tiểu hoàng tử, còn Lư thị và tên thị vệ cả gan làm loạn kia thì…” Hoàng hậu chậm rãi phe phẩy cạp váy, thản nhiên nói: “Ngấm ngầm xử trí chúng đi. Ả là mẹ đẻ của A Nô, giữ lại tính mạng chỉ e hậu hoạn khôn lường, nhưng đừng làm kinh động người Nhu Nhiên, tránh cho hai nước bất hòa – hiện giờ man tộc Ung Châu nổi loạn, đang là thời điểm triều đình dụng binh.”
“Thần lĩnh mệnh.”
“Ngươi đi đi.” Hoàng hậu nói xong, vẻ mặt hiện lên nét mệt mỏi.
“Vâng,” Đàn Đạo Nhất không cáo lui ngay mà lưỡng lự đôi lát, hỏi: “Điện hạ muốn bắt Đàn phu nhân quỳ mãi như thế ư?”
“Nó cấu kết với Úc Lâu Lư thị, có khả năng còn là gian tế Nhu Nhiên, chẳng lẽ ta không thể phạt nó?”
“Nếu điện hạ không muốn chuyện này ầm ĩ lên làm mọi người biết thì đừng nên hành động theo cảm tính thì hơn.”
“Ngươi nói đúng.” Vẻ mặt hoàng hậu ôn hòa, “Lại nói, Đàn phu nhân và ngươi còn có tình thân, nể mặt ngươi, ta sẽ không gây khó dễ với nó, ngươi đi đi.”
Đàn Đạo Nhất đáp vâng, rời khỏi điện, thoáng dừng chân bên cạnh A Tùng rồi đi vào màn đêm.
Cung tì buông rèm châu, cắt hoa đèn, hỏi dò hoàng hậu: “Đàn thị vẫn đang quỳ bên ngoài đấy ạ.”
“Để nó quỳ đi.” Hoàng hậu chẳng mảy may lung lay, được cung tì đỡ lên giường phượng, buông màn sa xuống, mặc nguyên y phục mà ngủ. Giấc ngủ này không quá an ổn, đến canh ba, hoàng hậu thốt nhiên bật dậy hét lên. Cung tì cầm đèn vội vàng chạy vào, đưa tay rờ thử, từ sống lưng ra trước ngực hoàng hậu đều thấm ướt mồ hôi lạnh, dưới ánh nến như vàng giấy, môi thị trắng bệch, làm cung tì hãi hùng, nói: “Thật không rõ là bệnh gì nữa, hay là hồi cung mời ngự y khám cho chắc ạ?”
“Đàn thị vẫn đang ở bên ngoài à?”
“Để nô tì đi xem xem.” Cung tì buông đèn xuống, thò đầu ra cửa điện nhìn, thấy ánh trăng như sương, chiếu bậc thềm sáng lóa tựa tuyết, A Tùng đã sớm nằm ra mặt đất sát cột trụ hành lang, cuộn mình như một con thú nhỏ, ngủ say. Cung tì che miệng cười trộm, quay về bẩm với hoàng hậu: “Cứ thế mà đánh một giấc trên đất rồi ạ.”
“Chẳng ra cái thể thống gì.” Nhịp tim hoàng hậu dần chậm lại, thị cười lạnh, cũng chẳng thèm để ý đến nàng, chỉ tựa trên gối ngọc trầm ngâm suy tư. Không biết qua bao lâu sau, nghe thấy tiếng chim véo von, tiếng bước chân xột xoạt, cung tì tiến tới vén màn sa, vừa hầu hoàng hậu thay quần áo, vừa hỏi: “Điện hạ, chúng ta hồi kinh chưa ạ?”
“Đàn Đạo Nhất đã đi chưa?”
“Đi từ đêm qua rồi ạ.”
Đàn Đạo Nhất xem chừng là một người tính tình cẩn thận, hoàng hậu giao việc cho chàng làm, bớt được một mối bận tâm, tinh thần phấn chấn hơn hẳn, “Hồi kinh thôi, trong núi nhiều muỗi vo ve, ban đêm ngủ cũng không ngon.”
“Vâng.” Cung tì buông lược ngọc, đi ra ngoài điện, bảo mọi người đi thu dọn hành trang, xoay người nhìn lại, thấy A Tùng còn co ro dưới hiên, tinh mơ cuối xuân hãy còn vương hơi lạnh, áo quần mỏng manh, nàng lại vì ngủ say mà hai má đỏ lựng, như được ráng tà chiếu sáng. Tì nữ lắc đầu, lay nàng dậy, cười giễu: “Phu nhân đêm qua ngủ có ngon không?”
A Tùng hãy còn ngái ngủ, ngơ ngác nhìn cung tì, một hồi lâu sau mới tỉnh táo lại, đỡ cột quỳ dậy. Nàng nhìn vào điện, thấy hoàng hậu váy áo phiêu dật, cười nói: “Ngon chứ, sao lại không ngon? Thiếp còn chưa cảm tạ đại ân đại đức của điện hạ đâu.” Vừa dứt lời thì hắt xì một tiếng vang dội, hàm răng không tự chủ được đánh vào nhau cầm cập.
Hoàng hậu chải xong tóc mây, thay sang váy lụa, đi giày tơ bước ra ngoài điện, hững hờ quét mắt qua mái đầu rối bù của A Tùng, nói: “Tinh thần phu nhân tốt nhỉ? Vậy theo ta hồi kinh đi.” Tì nữ tới bẩm phượng liễn đã sẵn sàng, hoàng hậu gật đầu, ôn nhu nói: “Người Nhu Nhiên thích cưỡi ngựa, lên xe chỉ e chê tù túng, chuẩn bị một con ngựa cho Đàn phu nhân.”
“Tạ điện hạ.” A Tùng chịu đựng cơn lạnh buốt, không chịu thua lớn tiếng đáp, hai chân lại như đạp trên mây, bước cao bước thấp. Nàng nắm chặt dây cương, nghiến răng trèo lên lưng ngựa, nghe thấy một tiếng pháo vút cao, nhạc mừng rộn rã, lọng hoa như mây, nghi trượng của hoàng hậu trật tự chỉnh tề ra khỏi hành cung, đi về phía kinh thành.
Từ chùa Lai Thu đến kinh thành đi không quá nửa ngày, vì trong người hoàng hậu không khỏe nên trên đường không dừng lại, đội nắng chói chang đi liền một mạch. Đợi đến khi thấy Tuyên Dương Môn ở đằng xa, trên mặt hoàng hậu mới hé một nụ cười, nhẹ giọng nói với cung tì: “Cho người vào cung đưa tin cho bệ hạ trước đi.”
“Đã đi sớm rồi ạ.” Cung tì cười nói, phóng mắt về phía cổng thành, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ reo lên: “Vũ Lâm vệ, bệ hạ đích thân tới đón điện hạ hồi cung kìa.”
Hoàng hậu mừng ra mặt, thấy hai đội thị vệ mặc quân trang chạy từ trong cổng thành ra, hoa văn hình thú bằng tơ thêu trên vai và vạt áo gấm tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, hiển hách uy nghi như vậy làm hoàng hậu cũng không kìm được thẳng người dậy, chỉnh trang lại xiêm y, ngồi ngay ngắn trên phượng liễn. Chỉ thấy Tiết Hoàn tung người xuống ngựa, đi tới bái kiến, hoàng hậu thắc mắc: “Bệ hạ đâu?”
Tiết Hoàn đáp: “Bệ hạ vẫn đang bàn bạc chiến sự Ung Châu với chư vị triều thần trong cung, nghe nói điện hạ hồi cung, đặc biệt lệnh thần tới nghênh đón.”
Lúm đồng tiền như hoa bên khóe miệng hoàng hậu úa tàn trong nháy mắt, “Đã biết,” thị lạnh nhạt liếc Tiết Hoàn, “Làm phiền tướng quân.” Chẳng buồn nhiều lời thêm, chỉ lệnh mọi người tiếp tục lên đường.
Không dưng bị hoàng hậu lạnh mặt, Tiết Hoàn như không phát hiện ra, hòa nhã dắt ngựa lui sang bên đường, đợi phượng liễn của hoàng hậu đi tiếp, hắn mới đánh tiếng với chúng thị vệ, giẫm bàn đạp lên ngựa. Ánh mắt tùy ý lướt qua nghi vệ đằng sau phượng liễn, trông thấy A Tùng vẫn mặc bộ nam trang ở chùa Lai Thu, mặt đỏ lừ ngồi trên lưng ngựa, Tiết Hoàn khẽ nhíu mày.
A Tùng đờ đẫn nhìn hắn, người bỗng nghiêng đi, ngã chúi xuống đất.
Sắc mặt Tiết Hoàn đanh lại, nhảy xuống ngựa bước nhanh về phía trước, đẩy đám nội thị cung tì hoảng hốt ra, bế A Tùng lên. Mặt nàng nóng bỏng, mí mắt sưng đến không mở ra nổi, Tiết Hoàn lay lay, A Tùng không có phản ứng.
“Lần này đúng là ốm thật rồi.” Lông mày hắn cau chặt, thấy phượng liễn của hoàng hậu đã đi xa, hắn ôm A Tùng lên ngựa, bảo thị vệ: “Đàn phu nhân ngất xỉu, ta đưa nàng ấy về trước.” Đoạn quát khẽ một tiếng, quay đầu ngựa phóng về căn nhà ở ngoài Tây Dương Môn.
Cung tì đi tới trước phượng liễn, thì thầm vài câu với hoàng hậu. Hoàng hậu vén mành sa, nhìn bóng hình Tiết Hoàn rời khỏi đội ngũ, đi về phía tây, đôi môi mỏng của thị ngậm một nét giễu cợt, lắc đầu, không bình luận gì thêm, “Hồi cung đi.”