Trong mắt A Na Côi như ngập nước, vừa trong vừa sáng, phản chiếu ra bóng người.
Nàng quỳ trên bồ đoàn, hai tay chống cằm, dùng đôi mắt ấy nhìn Đàn Đạo Nhất không chớp, có phần băn khoăn, “Thế nào thì là bất nhã?”
Đàn Đạo Nhất điềm nhiên, “Không dưng sờ tay ngươi, sờ mặt ngươi, hoặc là kéo tay ngươi sờ…” Chàng im lặng, câu kế tiếp không ra được khỏi miệng.
Nhưng A Na Côi đã thông tỏ, nàng xách váy ngồi xuống bên cạnh Đàn Đạo Nhất như một con bướm, ngón tay nhỏ nhắn chạm vào cổ áo trắng phau của chàng, vuốt lên như loài bò sát, cuối cùng cách một lớp lụa mỏng, mềm nhẹ dừng lại trước ngực Đàn Đạo Nhất. Hoa cài trâm ngọc thơm ngát cọ vào cằm người ta, nàng lại chẳng hay biết, ngoẹo đầu, ngẩng gương mặt vô tội lên, “Thế này đúng không?”
Mặt Đàn Đạo Nhất hơi biến sắc, trở tay đẩy A Na Côi ra.
A Na Côi bị đẩy mà lảo đảo, suýt nữa dập mông xuống đất. Nàng cảm thấy mất mặt, mắt đẹp lườm nguýt Đàn Đạo Nhất, “Anh uống rượu say, kéo tay tôi sờ ngực anh mà cũng gọi là nho nhã à?”
Đàn Đạo Nhất hiểu ra A Na Côi đang cố ý đùa mình. Chàng nén giận, chậm rãi phủi vạt áo, “Ngươi suốt ngày quấn quít với Nguyên Dực, ôm ôm ấp ấp, chắc hẳn cũng quen cửa quen nẻo, là ta lo hão rồi.”
A Na Côi nhăn mặt, hừ lạnh, “Thì sao? Dù sao tôi cũng sẽ được gả cho điện hạ làm vương phi.”
“Vương phi?” Đàn Đạo Nhất cười khẩy, “Ngày mai là thái thường1 sai người tới nhà họ Hà làm lễ nạp thải rồi, ngươi hãy còn nằm mộng hão huyền ư?”
1 Chức quan lo việc lễ nghi tông miếu thời cổ đại, có địa vị rất cao.
Chàng vốn tưởng bóc trần lời này rồi, A Na Côi không đau lòng muốn chết thì chí ít cũng khóc lóc lăn lộn, nào ngờ nàng chỉ cắn môi sững sờ một lúc, sau đó nở một nụ cười xinh đẹp với Đàn Đạo Nhất, giả giọng yêu kiều gọi: “Đàn lang.” Chẳng biết cố ý hay vô tình mà lúc nào nàng gọi Đàn lang cũng nghe như Bọ Ngựa, “Bao giờ điện hạ lại tới đây?”
Đàn Đạo Nhất chẳng thèm nghe giọng nịnh nọt của nàng, “Không biết.”
“Ngày mai thái thường nạp thải, chúng ta đi xem được không?”
“Có gì hay mà xem?”
“Đi xem xem nương tử nhà họ Hà trông như thế nào, có đẹp bằng tôi không.” A Na Côi kiêu ngạo giương mặt.
Đàn Đạo Nhất nhìn nàng cười lạnh.
Hôm sau là ngày lành Trùng Dương, bách quan hưu mộc1, Đàn Đạo Nhất bị Đàn Tế dặn dò sát sao, dậy thật sớm, cưỡi ngựa đến nhà họ Tạ biếu quà ngày lễ.
1 Lệ làm quan thời xưa cứ mười ngày thì được nghỉ (hưu) một lần để tắm gội (mộc), ngày này được gọi là hưu mộc nhật.
Dòng người đổ ùa lên phố, già trẻ gái trai, vạt áo cài thù du, hẹn nhau lên núi ngắm cảnh. Đàn Đạo Nhất sợ bị người ta chú ý, giục ngựa phóng vội, trông thấy một đồng nô bưng tráp dáo dác láo liên, chân càng chạy càng chậm, chàng giơ tay cho tên đồng nô kia một roi, quát: “Nhanh cái chân lên, đừng ngó nghiêng nữa!”
Mắt đồng nô chỉ mải nhìn sạp hàng muôn màu muôn vẻ, cánh tay bỗng đau nhói, vội né ra mấy bước, ném tráp xuống đất, nghẹn ngào nói: “Sao anh đánh tôi?”
Gương mặt trắng nõn hờn giận kia không phải A Na Côi thì là ai? Đàn Đạo Nhất đâu biết nàng cũng trà trộn ra ngoài, tức nghẹn cả thở, chĩa vỏ roi về phía nàng, “Ngươi…”
Ánh mắt A Na Côi lướt sang hai bên, vội vàng chỉnh lại ngay ngắn lung quan1, nhặt tráp lên ôm vào lòng, mỉm cười xán lạn với Đàn Đạo Nhất.
Đàn Đạo Nhất lạnh lùng liếc xéo nàng, không nói gì nữa, thu roi cầm cương chậm rãi đi.
A Na Côi rảo bước đi theo. Đàn Đạo Nhất ngồi trên ngựa cao, sắc mặt hờ hững, một lúc sau, nói: “Ta không có thời gian dẫn ngươi đến nhà họ Hà hóng hớt.”
1 Kiểu mão lung quan
A Na Côi xem đường phố say sưa, đã sớm quên sạch bách nương tử họ Hà và Nguyên Dực, cũng chẳng lọt tai lời Đàn Đạo Nhất nói. Đợi ngắm chán chê rồi, thấy Đàn Đạo Nhất ghìm ngựa, A Na Côi ngẩng đầu, tò mò ngước nhìn cửa hiên tráng lệ trước mắt, “Đây là nhà cha vợ anh à?”
Đàn Đạo Nhất ném roi lên mặt tráp nàng ôm, nhấc chân đi vào.
Trên dưới nhà họ Tạ đã hay tin quý tế chuẩn bị tới cửa từ lâu, già trẻ toàn gia ngồi chỉnh tề trên sảnh, Đàn Đạo Nhất vừa được mời vào sảnh, mười mấy cặp mắt sáng rực lập tức nhìn chằm chằm. Chàng chẳng đỏ mặt cũng chẳng thở gấp, lần lượt bái kiến mọi người, các chị em dâu thẹn thùng đỏ mặt, lão tổ mẫu mừng đến không khép được miệng. Tạ Tiện rất hoan hỉ, vứt hết bê bối chơi bời của Đàn Đạo Nhất và Nguyên Dực ra sau đầu, đích thân dắt tay chàng ngồi vào bàn tiệc. Đàn Đạo Nhất thấy A Na Côi nhắm mắt theo đuôi, trước khi ngồi xuống thuận miệng nói: “Ngươi lui ra đi.”
A Na Côi ngoài miệng vâng dạ, dưới chân lại không nhúc nhích.
Lòng hiếu kì của nàng lại dâng trào, muốn xem xem dáng dấp nương tử họ Tạ đẹp hay xấu.
Xấu thì tốt quá. Nàng cúi đầu, lẳng lặng nhếch miệng cười.
Đàn Đạo Nhất cầm đũa ngà lên, mắt liếc ngang, thấy A Na Côi hãy còn giả vờ câm điếc đằng sau, lông mày chàng khẽ nhíu, không lý tới nàng nữa.
“Hiền tế,” Tạ Tiện thân thiết gọi Đàn Đạo Nhất, “Uống một chén rượu hoa cúc đi.”
Đàn Đạo Nhất không thích Tạ Tiện, nhưng ngoài mặt vẫn khách sáo, nhận lấy chén rượu đầy uống cạn, gương mặt trắng trẻo hơi ửng đỏ, vẻ mặt vô cùng trầm tĩnh.
Tạ Tiện vê râu mỉm cười, nhìn chàng mấy lần rồi phân phó tì nữ, “Đi mời nương tử các ngươi lại đây, đều là người một nhà cả, không cần giữ lễ tiết.”
Đại khái là Tạ nương tử tránh ngay sau bình phong, tì nữ vòng ra sau bình phong thì thào mấy câu, liền nghe tiếng ngọc bội va chạm khe khẽ, một mĩ nhân nền nã đoan trang được hai tì nữ đỡ ra, đi về phía Đàn Đạo Nhất, bộ diêu trên tóc không mảy may đong đưa, mắt cũng chẳng ngước lên, chỉ giơ bàn tay láng mịn đưa một túi thù du tới trước mặt Đàn Đạo Nhất, nhẹ nhàng nói: “Mong có thể trừ tà xua lạnh cho lang quân.”
“Đa tạ.” Đàn Đạo Nhất nhận lấy, không đeo lên hông mà chỉ bỏ vào tay A Na Côi, “Cất đi.”
Tạ nương tử thoáng dừng, nói tiếp: “Bánh rau bồng1 là do mẫu thân tự tay làm, lang quân nếm thử.”
1 Món bánh truyền thống thường được ăn vào Tết Trùng Dương (hay còn gọi là Tết Trùng Cửu mồng Chín tháng Chín) ở Trung Quốc, được làm từ rau cỏ dại và gạo kê hoặc gạo cao lương.
Đàn Đạo Nhất gật đầu, “Phu nhân vất vả rồi.”
Tạ nương tử chờ thêm chốc lát, không còn lời gì để nói, bèn dịu hiền cúi chào chàng rồi dẫn tì nữ lui xuống.
Tạ Tiện thấy con gái con rể kính nhau như khách, tâm trạng rất tốt, khuyên Đàn Đạo Nhất dùng bữa, “Uống thêm mấy chén rượu đi.”
Đàn Đạo Nhất đâu chịu ăn nhiều ở nhà họ Tạ, chỉ nói tửu lượng không tốt, chiều còn phải tới nhà họ Hà dự lễ, sợ phải vạ thất lễ. Tạ Tiện lập tức nhíu mày, hận không thể chuốc Đàn Đạo Nhất say bí tỉ cho khỏi đi Hà gia. “Nhị hoàng tử nạp thải chứ có phải con nạp thải đâu, đi hay không có gì quan trọng.” Ông ta tự cảm thấy mình đã gần gũi hơn với rể hiền, nói năng cũng chẳng quá khách sáo nữa, “Nào, ăn đi, uống rượu.”
Đàn Đạo Nhất dẫu sao vẫn là một thiếu niên, bị ông ta vừa đấm vừa xoa, cũng nốc không ít rượu xuống bụng. A Na Côi từng tận mắt chứng kiến dáng vẻ bê tha của chàng sau khi say, đoán hôm nay chàng lại sắp ê mặt ở nhà họ Tạ rồi, nàng kìm nén hưng phấn, hai mắt nhìn chằm chằm Đàn Đạo Nhất, ngờ đâu Đàn Đạo Nhất ngồi rất đoan chính, mắt không loạn chút nào. A Na Côi vô cùng thất vọng, nàng xấu bụng khuyên chàng, “Lang quân uống nhiều thêm mấy chén đi, bao giờ về nô dìu ngài lên ngựa.”
“Không được.” Mặt Đàn Đạo Nhất đỏ lừ, mỉm cười với Tạ Tiện, “Về nhà phụ thân trách tội mất ạ.”
Tạ Tiện cười ha hả, sai nô bộc dẫn Đàn Đạo Nhất sang phòng khách nghỉ ngơi, “Đợi tan mùi rượu rồi hẵng về cho phụ thân con khỏi đánh con. Đàn Tế xưa nay không phải người biết phải quấy cho lắm.”
Đàn Đạo Nhất đáp tạ, lúc đứng dậy hơi lảo đảo, vịn vai A Na Côi chậm rãi đi ra ngoài. A Na Côi chỉ cảm thấy tay chàng nóng bỏng, không nhịn được muốn cựa vai hất ra, bị tay chàng bóp mạnh, nàng đau đến nhăn mặt, bĩu môi đi theo chàng sang phòng khách.
Sau khi nô bộc nhà họ Tạ lui đi, Đàn Đạo Nhất vung tay lên, bỏ mặc A Na Côi, ngả người xuống giường, nhắm mắt không nói.
A Na Côi ngồi xếp bằng dưới giường, mở túi thù du Tạ nương tử tự tay làm ra, hương thơm thoang thoảng bay vào mũi, nàng ngửi một hơi, không thích lắm, nhét túi vào người Đàn Đạo Nhất. Nghĩ đến chuyện thái thường sắp đến nhà họ Hà nạp thải cho Nguyên Dực, A Na Côi không khỏi đau lòng, kéo tay áo Đàn Đạo Nhất, “Bọ Ngựa, tôi không muốn ở đây, chúng ta đi thôi.”
Đàn Đạo Nhất trở mình, lầm bầm: “Ngươi ồn ào chết đi được.”
“Tạ nương tử dung mạo xinh đẹp, nhưng cũng không xinh đẹp bằng tôi.” A Na Côi buồn chán, hồi tưởng trang dung cử chỉ của Tạ nương tử, “Nàng ta chỉ ăn mặc đẹp hơn tôi một chút, giọng nhỏ nhẹ hơn tôi một chút, bước chân chậm hơn tôi một chút thôi. Anh thấy thế nào?”
Đàn Đạo Nhất đưa lưng về phía nàng, cũng chẳng biết đương mơ hay tỉnh, hồi lâu sau mới nghe chàng “ừ” khẽ một tiếng.
A Na Côi phấn khởi vô cùng, cho là Đàn Đạo Nhất đồng ý rằng nàng xinh đẹp hơn Tạ nương tử, gọi mấy tiếng Đàn Đạo Nhất không đáp lại, nàng trèo lên giường bẻ vai chàng. Đàn Đạo Nhất vén mí mắt nhìn nàng, con ngươi chàng vừa sâu vừa đen, hơi rượu mờ mịt khiến chúng không lạnh nhạt như trước, quả thực có phần dịu dàng khôn tả.
A Na Côi nghĩ đến cái gì, cười hì hì hỏi: “Nhớ tì nữ tỷ tỷ của anh à?”
Cứ hễ say rượu, phản ứng của Đàn Đạo Nhất chậm đi hẳn, rèm mi chàng chậm chạp chớp một cái, “Ai cơ?”
“Tì nữ tỷ tỷ ấy,” Giọng A Na Côi rất nhẹ, hai tay chống bên người Đàn Đạo Nhất, hơi thở nàng phả lên cổ chàng như có như không, tựa như hoa cài trâm ngọc, cọ người ta ngứa ngáy. Mắt nàng chớp sáng, bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo cố ý rờ lên, “Anh nóng quá, có muốn tỷ tỷ xoa ngực cho anh không…”
Đàn Đạo Nhất tay lanh mắt lẹ, tóm lấy cổ tay nàng.
A Na Côi kêu đau, không sờ được tiếp cũng chẳng rụt được về, chợt nghe ngoài cửa vang lên tiếng bước chân xột xoạt, nàng cuống quít giãy ra, ngã chúi xuống đất, dập đầu mà nước mắt lưng tròng.
Nô bộc họ Tạ đặt trà giải rượu lên bàn rồi lùi ra.
Đàn Đạo Nhất ngồi dậy, chẳng buồn nhìn A Na Côi chật vật, uống một âu trà, cơn say tạm tản bớt, “Đi.”
Đàn Đạo Nhất không đi nhà họ Hà mà dẫn A Na Côi tới thị lâu bên cầu Chu Tước. Chàng thuê một gian nhã phòng yên tĩnh, gọi một ấm trà ô long, chỉ ra ngoài lan can, nói: “Người của thái thường sẽ đi qua cầu Chu Tước.” Đoạn tự nằm nhoài ra bàn, nhíu mày nhắm mắt dưỡng thần.
A Na Côi nào quan tâm trong người chàng có khó chịu hay không, nàng vứt lung quan sang một bên, mở to hai mắt, tựa vào lan can nhìn xuống dưới lầu, thấy sông Tần Hoài dưới ánh nắng thu dập dờn sóng biếc, cầu Chu Tước như một mảnh trăng non thuần khiết, bắc ngang hai bờ. Trong tàu thuyền và phòng ốc san sát thò ra những cái đầu đang hóng xem lễ quan thái thường ôm ngỗng gánh dê, hòm tráp buộc dây ngũ sắc, trong cơn mưa đồng tiền, đoàn người dài liên miên băng qua cầu Chu Tước.
A Na Côi không nhìn ra Nguyên Dực ở đâu trong đội ngũ lễ quan, thấy đoàn người đi ngang qua trước cửa lầu, nàng cuống quít vươn nửa người ra ngoài lan can, hô: “Điện hạ, điện hạ!”
Tiếng hô gọi của nàng bị sóng âm của đám đông nhấn chìm.
“Hôm nay Nguyên Dực không tới.” Đàn Đạo Nhất đi tới bên cạnh nàng, “Ngài ấy là hoàng tử, với địa vị của nhà họ Hà, vốn cũng chẳng cần ngài ấy đích thân nạp thải.” Hà thị còn như vậy, huống hồ là ngươi? Chàng bỏ lửng không nói hết ý.
A Na Côi bỏ ngoài tai. Rèm mi nàng rung rinh, cô đơn nhìn đoàn người dần đi xa.
Đoàn người nạp thải đã khuất bóng, A Na Côi nghiêng mặt, chợt sửng sốt, nhã gian bên cạnh cũng có người đang đứng tựa lan can, nhìn nàng trừng trừng. A Na Côi đã sẵn tủi thân, thấy ánh mắt người này như móc câu, nàng lập tức không vui, hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang chỗ khác.
Bần thần nhìn nước sông dập dềnh dưới cầu Chu Tước một hồi, nàng vô tình ngoái đầu, thấy người kia vẫn đang nhìn mình.
Ánh mắt hai người một lần nữa chạm nhau, hắn tựa hồ rất vui, nhe răng cười với A Na Côi.
A Na Côi tự biết dung mạo của mình dễ khiến kẻ khác dòm ngó, không khỏi dương dương tự đắc, khóe mắt liếc người kia, thấy hắn mặc trường bào tay hẹp thượng hạng, anh tuấn phi phàm, phỏng chừng cũng là con cháu quan lại, nàng vô thức quấn quấn một lọn tóc vào ngón tay, cằm đẹp hếch lên, hỏi Đàn Đạo Nhất, “Anh có biết người kia không?”
Đàn Đạo Nhất liếc mắt, sắc mặt lập tức lạnh xuống, “Biết.”
“Hắn là ai thế?” A Na Côi hỏi, mắt vẫn đang ngó về phía kia.
Đàn Đạo Nhất thấy ánh mắt nàng như thế, động tác nàng như thế, trong lòng hiểu ngay, cười giễu một tiếng, đáp: “Kẻ đó là môn khách của thái tử.”
“Môn khách là làm gì?”
“Chẳng làm gì cả.” Chàng ung dung trở lại bên bàn, nhấp vài ngụm trà, “Nhà không của cải, nghèo rớt mồng tơi, thấy người sang bèn trổ vài mánh khóe gian giảo ra bắt quàng làm họ, vọng tưởng một bước lên trời. Môn khách chính là hạng người như thế.”
A Na Côi lập tức buồn bực, nguýt đối phương một tiếng, thầm nói: “Ngươi mà cũng xứng nhìn ta? Nhìn nữa ta móc mắt chó của ngươi ra bây giờ!”
Người kia vốn đang liếc mắt đưa tình với A Na Côi, thấy nàng không dưng đổi sắc mặt, cũng cảm thấy vô vị, xoay người bỏ đi.