Ngay khi trong đầu hiện lên hình ảnh một người đàn ông nào đó, cô hít một hơi như bị đau răng, lại thở hắt ra như muốn thổi bay sự đen đủi.
So ra thì Lưu Ly xưởng đông đúc, ồn ào còn dễ chịu hơn nơi này.
Lưu Ly xưởng là nơi buôn bán đồ cổ nổi tiếng tại Bắc Kinh, thậm chí còn vang danh khắp trong nước.
Đó giống như một cái hồ nước sâu không đáy, mà muốn đi xuống thì cần phải có người giới thiệu.
Lão Lục chính là cái người giới thiệu nơi này, lão ta lúc nào cũng mang theo bên mình một bao thuốc lá Chunghwa[1] và một bao thuốc lá Song Hỷ[2], nhìn mọi người chia nhau đồ ăn và thuốc lá.
Sau khi chen chúc khắp nơi, vòng đi vòng lại, cuối cùng lão ta cũng vén rèm bước vào một cửa tiệm nhỏ tên “Cửa hàng Trân Bảo”. (đồ quý báu)
Đường Đường mới vừa đi vào đã bị vô số hàng giả, hàng nhái trên Đa Bảo Cách[3] và trong tủ kính chọc cho mù mắt.
Đứng giữa đống đồ giả đó, cô cảm thấy cả người không được tự nhiên, lão Lục tỏ vẻ tốt bụng đi tới vỗ vai cô: “Thấy sao, tôi không nói điêu chứ?”
Một bàn tay từ phía sau chen vào giữa, giống như con rắn, nhẹ nhàng khéo léo tách hai người ra.
Tri Thu khoanh tay trước ngực, nhìn trái nhìn phải, tỏ vẻ không phải mình làm.
Lão Lục hắc hắc hai tiếng, mặt dày theo chân bọn họ nói nhỏ: “Những thứ này đều là sản phẩm thủ công, không có vấn đề gì đâu, nhưng mấu chốt không phải ở chỗ này.”
Lão ta vừa nghe điện thoại vừa nói oang oang mấy câu rồi đi ra bên ngoài.
Mấy phút sau, một vị thiếu gia trẻ tuổi bước vào.
Đường Đường và Tri Thu đi đến trước quầy ở bên cạnh, trên mặt bàn bày mấy chuỗi hạt ngọc Phật[4] được đánh bóng xuất sắc, so với đồ nhựa thì còn muốn nhựa hơn, nâng trên tay thấy rất nhẹ.
Hai người châu đầu ghé tai, Đường Đường nói: “Để xem rốt cuộc lão ta muốn dở trò gì.”
Thấy ông chủ vén rèm đi ra, lão Lục cười nói: “Tô thiếu muốn mua đồ để đi tặng người khác.”
Bên miệng của ông chủ có một nốt ruồi đen to tướng, trong nốt ruồi còn mọc ra một sợi râu rất dài, cười hắc hắc dẫn người vào phòng phía trong cùng.
Rèm cửa đung đưa, hai người đứng ngoài nghe không rõ động tĩnh ở bên trong.
Cô không có việc gì để làm nên chuyển một cái ghế nhỏ tới cửa ngồi tắm nắng.
Bầu trời ở thành phố Bắc Kinh mênh mông xanh biếc, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chim ca hót líu lo.
Tri Thu vỗ nhẹ rồi đưa điện thoại cho cô, vừa nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, cô thiếu chút nữa là nhảy dựng lên.
Mấy chữ “Cuộc gọi đến từ Dương Niệm Sâm” không ngừng rung lên, rung đến mức Đường Đường hoa mắt chóng mặt, vô thức nuốt nước bọt.
Tri Thu dùng ánh mắt hỏi cô có nghe hay không, cô hung hăng trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái: “Mặc kệ anh ta!”
Sợ Tri Thu không hiểu được quyết tâm của mình, cô lại che ngực, nghiến răng nghiến lợi nhấn mạnh: “Chỉ cần là cuộc gọi của anh ta, tôi sẽ không nghe!”
Dương Niệm Sâm người này lai lịch không nhỏ, mà điều quan trọng nhất đó là vị hôn phu không biết từ đâu xuất hiện của cô.
Vì chuyện này mà cô và ông nội đã chiến tranh lạnh một thời gian.
Dương Niệm Sâm sau khi biết chuyện, để biểu hiện thành ý của mình đã ngàn dặm xa xôi bay từ Đông thành đến Nam thành, tìm thấy cô tại một góc xó xỉnh ở quê nhà họ Đường.
Đều do thủ đoạn của Dương Niệm Sâm quá cao siêu, quá vô sỉ, khi đó anh đã ngụy trang thành một người đàn ông không thể dịu dàng hơn, nho nhã lễ độ như tắm mình trong gió xuân. Lại còn nói với cô rằng, chỉ cần cô không muốn thì sẽ không ai ép buộc cô.
Dương Niệm Sâm rất biết kiềm chế cảm xúc, lại thêm vẻ đẹp trai ngời ngời, gương mặt góc cạnh thâm thúy, đeo một chiếc kính gọng bạc mỏng, nhìn thế nào cũng thấy giống mấy giáo sư giàu có ở trường đại học.
Anh vui vẻ tiếp nhận mọi sự đối xử trễ nải, lạnh nhạt của Đường Đường, còn chủ động đứng ra hòa giải mâu thuẫn giữa cô và ông nội. Cái loại thành ý “tế thủy trường lưu”[5] này của anh khéo mấy con chó hoang trên đường cũng bị làm cho cảm động.
[5] làm từng chút một mà không bị gián đoạn, sắp xếp cẩn thận và lên kế hoạch lâu dài.
Về sau Đường Đường mới nghĩ lại xem mình có hơi quá đáng rồi hay không.
Một ngày trời trong nắng ấm, bỗng nhiên lại âm u lộng gió, lúc ấy cô còn đang quan sát quá trình sinh trưởng và chăm bón của những cây trà ở vườn sau núi, cô cũng không ngờ trời lại chuyển mưa nặng hạt nhanh đến vậy.
Cô nhanh chóng chạy về hướng đình bát giác gần đó, được nửa đường lại bị vấp ngã, bò dậy lại trượt xuống, sau đó trên đỉnh đầu của cô xuất hiện một chiếc ô.
Dương Niệm Sâm không nói gì, chỉ cúi xuống đỡ cô dậy, hai người cùng nhau băng qua chỗ bùn đục ngầu.
Đường Đường như bị ma xui quỷ khiến mà đột nhiên ngáng chân anh một cái, cô muốn nhìn xem cái người đàn ông quanh năm ở nước ngoài này có quan tâm đến mặt mũi hay không.
Cô từ lâu đã muốn hỏi anh xem họ xứng đôi sao? – “Dương gia các anh là loại người gì, tình cảnh Đường gia chúng tôi thế nào? Anh tới làm từ thiện đấy à?”
Nhưng lời này cô đã giấu trong lòng từ lâu, vì lòng tự trọng nên cô quyết định sẽ không bao giờ nói ra.
Dương Niệm Sâm quả nhiên té ngã, mặt anh thiếu chút nữa là đâm vào mấy bụi cây trà, còn may cánh tay của anh rất khỏe, vẫn kịp chống đỡ.
Cuối cùng mặt mũi cũng mất hết, ô che mưa cũng bị gió thổi bay, mây đen bao phủ khắp sườn núi.
Người đàn ông xắn ống quần đã bị bùn vấy bẩn lên, cởi cả áo khoác tây trang trùm lên đầu cô rồi xắn nốt ống tay áo lên đến khuỷu tay.
Hình như, chính từ giây phút đó, lòng cô đã mềm nhũn.
Có lẽ thời tiết cũng muốn tác oai tác quái một chút giống như những giấc mộng đêm hè. Sau khi ngồi nghỉ ở đình bát giác một lúc, mây đen đã tan đi hết, sau cơn mưa trời lại sáng, sau những khe núi truyền đến âm thanh tiếng nước chảy róc rách.
Tâm tình khi đó của Đường Đường rất tốt nên đã nói “Để tôi dẫn anh đi bắt cá.”
Chiều tối, bọn họ đứng bên bờ sông rửa ráy mặt mũi chân tay, sau đó lại ngồi trên một tảng đá lớn màu đen bóng loáng ngắm cảnh hoàng hôn.
Mặt sông phản chiếu vầng trăng tròn vành vạnh cùng với những muôn ngàn vì sao sáng ngời.
Sau đó, cái gì không muốn đến rồi cũng phải đến.
—
[1] Thuốc lá Chunghwa
[2] Thuốc lá Song Hỷ
[3] Đa Bảo Cách
[4] Chuỗi hạt ngọc phật