Người đàn ông nửa quỳ, đem chậu nước đặt xuống mặt đất, là vì cô không muốn anh đặt lên chỗ đặt chân, tránh việc anh làm tấm ván gỗ gần trăm năm tuổi này ướt nhẹp.
Hàng cúc áo ngủ xô lệch, không biết từ khi nào đã làm lộ ra bộ ngực mềm mại trắng nõn.
Cô không mặc quần lót, hai chân khép lại, vạt áo ngủ khó khăn che đi vùng tam giác thần bí.
Tùy tiện ngồi xuống thôi mà cũng là một bộ dáng vừa được yêu thương.
Lửa nóng trong ngực và bụng dưới của Dương Niệm Sâm dần dần bùng phát trở lại.
Vừa rồi bị quấy rầy nên rõ ràng là anh chưa đủ thỏa mãn.
Anh cầm lấy chân cô chậm rãi đặt vào trong chậu nước. Thế nhưng, cô rút chân mình ra khỏi tay anh một cách bất ngờ.
Mặt anh bị bắn lên một ít nước ấm.
Cũng may có kính mắt ngăn chặn phần lớn chỗ nước đó, anh tháo xuống chùi vào góc áo, không thèm nhìn cô một cái.
Môi khẽ mở: “Sao vậy, nóng quá à?”
Giọng nói chứa đựng sự tức giận mà ôn hòa thuộc về bản tính của người đàn ông.
Đường Đường cười lạnh trong lòng một tiếng, khom lưng cúi đầu. Quả nhiên, bình thường không phải là phong cách của anh, nhìn xem, mới như vậy thôi mà đã hiện nguyên hình.
Đoạn nói chuyện lúc nãy của anh và Tri Thu, cô đều nghe thấy hết. Cô vô cùng đau lòng thay Tri Thu.
Cô có thể đánh có thể mắng Tri Thu, nhưng không có nghĩa người khác cũng có cái quyền đó.
Bọn họ so với quan hệ huyết thống chân chính cũng không khác mấy, sao cô có thể chịu đựng việc tên họ Dương này chỉ trách cậu như vậy được.
Thanh thế của Dương Niệm Sâm lúc này vô cùng dọa người, Đường Đường nín thở lựa chọn né tránh.
Sau một lúc, cô lạnh lùng nói tôi mệt nên ngủ trước, khi anh ra ngoài nhớ đóng cửa.
Mới sáng sớm ngày hôm sau, ông nội đã dọn sẵn một bữa sáng thịnh soạn trong nhà ăn.
Cháu gái ngồi bên tay trái, còn lão tam thì ngồi bên cạnh cô. “Niệm Sâm đâu? Sao cháu không gọi thằng bé tới đây ăn sáng?”
Đường Đường gắp một đũa củ cải sợi xào cay, thầm nghĩ anh ta đói chết càng tốt: “Chắc là do lạ chỗ nên ngủ không ngon.”
Đường Trung Bình vừa nghe giọng điệu của cô đã biết có gì đó mờ ám: “Bé con.”
Đúng lúc này Dương Niệm Sâm tây trang phẳng phiu bước vào từ phía cửa lớn, mỉm cười ngồi xuống, quay sang phía Đường Trung Bình thành khẩn nói: “Xin lỗi ông, vừa nãy cháu ra ngoài có chút việc.”
Đường Đường nghiêng người sang chỗ khác, chừa cho anh nửa cái gáy khinh thường.
Kẻ hai mặt dối trá!
Hai người đàn ông vừa ăn vừa nói chuyện, Đường Đường đứng lên, gắp luôn quả trứng ốp cuối cùng ở phía trước mặt Dương Niệm Sâm.
Ba người còn lại tuy vẻ mặt không đồng nhất nhưng toàn bộ đều yên lặng mà nhìn động tác của cô.
Đường Trung Bình vẫy tay gọi chú Bùi, bảo ông ấy làm riêng cho Dương Niệm Sâm một phần trứng ốp la khác.
Đường Đường nhấm nháp lòng đỏ trứng trong miệng nói: “Không cần đâu chú Bùi, người ta đến từ thành phố lớn trên thế giới, hiếm lạ gì một quả trứng gà nhà chúng ta được chứ.”
Mấy chữ ở cuối cô nói ra vô cùng khó nghe.
Đôi chân dưới gầm bàn của cô đột nhiên bị kẹp lấy.
Dương Niệm Sâm khi ở trước mặt người khác vẫn luôn giữ thái độ thân sĩ, lễ phép cười: “Tôi rất hiếm lạ, rất tò mò.”
“Chú Bùi, phiền chú rồi.”
Sau khi bữa ăn kết thúc thì thư ký Kim cũng vừa lúc tới đây, anh ta căn thời gian thật sự rất chuẩn, không biết có phải đã hỏi trước ông chủ của anh ta rồi hay không.
Đường Đường theo ông nội ra phía bên ngoài.
Đường Trung Bình bắt chéo hai tay ở sau lưng, ông sẽ không quan tâm về những gì xảy ra trên bàn ăn lúc nãy, người trẻ tuổi có cách ở chung của người trẻ tuổi.
Những gì nên dạy thì ông đều đã dạy hết cho cháu gái của mình.
“Hôm qua Tri Thu có nói cho cháu về việc vườn trà sau núi nhà chúng ta chưa?”
Đường Đường chột dạ lắc đầu.
Cũng may ông nội không cần cô giải thích, nói vài câu đơn giản miêu tả lại tình huống cho cô.
Trong một tháng cô tới Bắc Kinh, 30 mẫu[1] vườn trà thuộc sở hữu của nhà họ Đường đã lọt vào mắt xanh của một nhà đầu tư trong thành phố.
[1] 1 mẫu = 3600m²
Phong cảnh núi sông của thôn Tê Hà vô cùng duyên dáng, xinh đẹp, tiêu biểu cho vùng sông nước Giang Nam.
Phía Bắc là núi, phía Nam là thôn.
Chủ đầu tư muốn xây một tòa biệt thự nghỉ dưỡng trên núi, đồng thời muốn thu mua vườn trà để thống nhất quy hoạch.
Vẻ mặt Đường Đường chợt biến, nghiêm túc nói: “Ông nội, cháu biết ông sẽ không đồng ý.”
Đường Trung Bình nhìn khung cảnh một màu xanh ngọc bích ở phía xa xa, than nhẹ: “Sự việc có chút phức tạp, không chỉ là việc của một mình nhà chúng ta.”