Gọi cháu trai Chu Tuấn vào phòng, chỉ vào hắn ta mắng: “Mày dù sao cũng là sinh viên tốt nghiệp một trường đại học ở thành phố lớn, vậy mà chỉ một đứa con gái quê mùa mày cũng không làm gì được?”
Chu Tuấn khó chịu: “Còn không phải tại cái tên Tri Thu âm hồn bất tán kia sao! Cháu ngay cả tiếp cận cũng không có cơ hội!”
Trưởng thôn nói hắn không cần kiếm cớ: “Càng là thời điểm mấu chốt thì càng không thể từ bỏ.”
Ông ta kéo cháu trai qua nói nhỏ: “Đàn bà ý à, lên giường rồi thì còn không phải là người của mày rồi sao.”
“Nó bị mày phá thân rồi thì tên họ Dương kia làm sao còn muốn nó nữa.”
“Yên tâm, mày dù gì cũng là cháu trai ruột của bác, bác sẽ giúp mày.”
Chu Tuấn thật ra vẫn hơi sợ, trưởng thôn nhìn cái bộ dáng nhát cáy này của hắn thì lăn qua lộn lại nói lời ngon ngọt dụ dỗ.
Chu Tuấn chần chừ hỏi: “…Nghe nói nhà bọn họ cất giấu rất nhiều bảo bối?”
—
Cùng lúc đó, Dương Niệm Sâm cũng đang điều tra về lịch sử của nhà họ Đường.
Đường Trung Bình người kia tạo cho anh một cảm giác rất không bình thường.
Anh gọi điện thẳng về bên nhà cũ, nếu là ông nội đã giúp anh định ra hôn ước thì hẳn sẽ rõ ràng về nhà thông gia.
Hóa ra ở thế hệ trước, thời kỳ Cách mạng Văn hóa, cha mẹ của Đường Trung Bình – vợ chồng nhà họ Đường là giáo thụ dạy văn sử trong trường học, sau đó lại về quê lánh nạn, nhưng những tấm áp phích ‘có nhân vật lớn’ được dán trực tiếp ở khắp nơi trong thôn. Ban đầu, ngày nào bọn họ cũng bị kéo đi đánh đập, trừng phạt, bị ném phân bò rồi cả cạo đầu. Hai con người bình thường sao có thể chịu được sự dày vò như vậy, không bao lâu sau đã đốt than tự sát. Trong nhà của giáo thụ đương nhiên là cất chứa rất nhiều bộ sưu tập đồ cổ, nên sau khi bị xét nhà thì những thứ lặt vặt còn lại đều bị người dân trong thông tranh cướp nhau không còn một mảnh.
*Vì đoạn này nói về thời ngày xưa nên mình vẫn giữ nguyên từ “giáo thụ” mà không chỉnh nó thành giáo viên hay gì đó tương tự~
Dư âm của cuộc đấu tranh này trải qua hai, ba thế hệ rồi vẫn chưa thể hoàn toàn biến mất.
Mọi người đều cho rằng nhà họ Đường nhất định vẫn cất giấu không ít bảo bối, vậy mà suốt ngày giả nghèo.
“Ông nội Đường của cháu rất đáng thương, khi còn nhỏ thì mất cha mẹ, sau này lại mất đi cả con trai lẫn con dâu. Thật đáng tiếc cho ông ấy khi cuối cùng chỉ còn lại một cô cháu gái.”
“Sao, nghe được lời đồn đãi gì à?”
Dương Niệm Sâm lắc đầu nói không. Thật ra về việc của vườn trà thì thư ký Kim đã sớm báo cáo lại cho anh.
“Cháu sẽ sớm đưa cô ấy trở lại Đông Thành để tổ chức hôn lễ.” “Vậy là tốt rồi.”
—
Tuy nhiên, hơn tám giờ tối, đại bộ phận người dân trong thôn đã tắm rửa chuẩn bị đi ngủ thì bỗng nhiên một ngọn lửa rực cháy bốc lên ở một góc thôn.
Cửa lớn Đường gia bị gõ vang, nói rằng cần người trẻ tuổi khỏe mạnh phụ giúp dập lửa, vài người muốn lôi kéo cậu ba đi cùng.
Nhưng người nào đó lại không nhúc nhích, Đường Đường và ông nội liếc nhau, nói: “Cháu đi theo phụ giúp đi.”
Tri Thu vừa đi, Đường Đường liền gọi điện thoại cho Dương Niệm Sâm, người này buổi chiều rời đi, đến tận bây giờ vẫn chưa trở lại.
Ánh lửa gầm rú trong đêm đen, ngọn lửa bốc lên đến tận trời cao, thật sự không phải dấu hiệu tốt.
Đường Đường có một dự cảm chẳng lành nên cô cũng chẳng màng đến sự mâu thuẫn giữa cô và tên tài phiệt họ Dương kia nữa.
Thanh thế bên ngoài càng lúc càng lớn, Đường Đường khoác chăn ra khỏi cửa, ruộng lúa mì bên kia bốc cháy ngùn ngụt.
Ánh lửa hằn sâu lên gương mặt cô, nhìn vừa tàn khốc vừa nóng bóng.
Chu Tuấn nấp trong chỗ tối, thầm nghĩ, ‘Đường Đường, tôi thích em như vậy, em không biết sao?’
Không sao, kể từ giờ phút này em sẽ biết! Hắn nghiến răng lao ra, nắm lấy tay cô kéo đi.
Đường Đường giãy giụa, Chu Tuấn hét lên: “Tri Thu nhà em bị thương! Cậu ấy vẫn không ngừng gọi tên em!”
“Chờ một chút! Tôi đi gọi ông nội, ông của tôi biết y thuật.”
Chu Tuấn hoảng loạn, dứt khoát dùng sức đẩy mạnh người vào ngõ nhỏ, hoặc là không làm, còn đã làm thì phải làm đến cùng.
Một tiếng ‘roẹt’ vang lên, vạt áo của cô đã bị xé tung. Quần áo tơi tả nên cô cũng không dám chạy lung tung. Ngay sau đó, hắn ta ấn cô lên tường và hôn.
Khi máu nóng toàn thân Chu Tuấn sôi trào đến cực điểm, hắn ta rất muốn xâm phạm người phụ nữ đang trước mặt này khiến hắn ta ngày nhớ đêm mong, nhưng đột nhiên hai chân gã lại lơ lửng giữa không trung.
Đập vào mắt hắn ta là một gương mặt y hệt Hắc Diêm La, đôi mắt phản chiếu ánh lửa đỏ bừng cùng với đó là bộ dáng hoảng sợ của Chu Tuấn.
“Mày là cái thá gì, hả?”
Từng câu từng chữ truyền vào màng nhĩ ù ù của Chu Tuấn khiến hắn ta cảm tưởng mình như rơi vào địa ngục trần gian.
Chu Tuấn “a” một tiếng, bị ném lên vách tường bật trở lại, tiếp theo đó lại bị một bàn chân hung hăng dẫm lên.
Dương Niệm Sâm nhìn vị hôn thê của mình một cái thật sâu rồi gọi một cuộc điện thoại: “Có phải đồn công an đúng không, ở đây có một vụ cưỡng hiếp không thành.”