Sau ngày hôm đó, Vân Nam, một tỉnh trồng trà lớn đã chọn ngày mùng 8 tháng 5 làm Lễ hội trà, cùng với đó sẽ có rất nhiều các buổi hội chợ trưng bày đa dạng các loại sản phẩm được làm từ lá trà.
Tất cả nhân viên từ lớn tới nhỏ của tập đoàn Bảo Sơn đều mặt mày hớn hở rạng rỡ, tự hào về khung cảnh mà họ đã tạo ra trong một thời đại thịnh vượng.
Tuy nhiên, Đường Đường đã triệu tập một cuộc họp tại trụ sở chính và nói: “Trào lưu về trà sớm muộn cũng sẽ qua đi. Nó đã giúp chúng ta tích góp được xô vàng đầu tiên, nhưng lại không thể nào củng cố địa vị về lâu về dài cho chúng ta được.”
Nhiều người có mặt cảm thấy cô đang nói lời thừa thãi. Đang ở đỉnh cao toàn thắng thì có ai mà lại suy xét đến trường hợp nó sẽ xuống dốc trong tương lai chứ.”
Với tư cách là Phó Chủ tịch điều hành, Thẩm Vĩnh Thanh trấn an mọi người nói: “Chúng ta cứ nghe xem Đường tổng nói như nào trước đã.”
Đường Đường ngồi ở ghế chủ vị, nói: “Nói trắng ra lần này chúng ta thuận theo hướng gió, gió tan thì chúng ta cũng tan. Vậy sau này thì sao? Mọi người có từng nghĩ tới sau này chúng ta sẽ phải đi trên con đường như thế nào hay chưa?”
Có người nói: “Tập đoàn của chúng ta đã đạt tới quy mô như ngày hôm nay rồi sao chúng ta không nghĩ đến việc lên sàn?” (Ý chỉ việc lên sàn chứng khoán, bán cổ phiếu)
Đường Đường gật đầu: “Đúng vậy, bước tiếp theo của chúng ta là gia nhập thị trường chứng khoán. Thế nhưng chúng ta dựa vào cái gì để lên sàn? Ngoại trừ cái sản phẩm lá trà rang thì vườn trà của chúng ta, phương thức sản xuất, phương thức tiêu thụ, thậm chí là cả nhãn hiệu sản phẩm có thể đem ra so sánh với các đối thủ khác hay không? Nước Anh
thì có Lipton, còn chúng ta thì sao, tiếng tăm ở trong nước còn chưa đến đâu chứ nói gì đến độ nhận diện ngoài quốc tế?”
Khát khao chính là nấc thang thúc đẩy sự tiến bộ của nhân loại và Đường Đường chỉ nắm bắt chính xác các khát khao ấy của mọi người và cả dã tâm trời sinh của cánh đàn ông.
“Tiếp theo chúng ta sẽ cần xây dựng một thương hiệu hoàn toàn mới, đồng thời chuyển đổi chuỗi sản xuất và cung ứng của vườn trà. Cứ bắt đầu từ vườn trà Thanh Hà dưới trướng Vĩnh Thanh đi.”
Vườn trà Thanh Hà có diện tích hơn nghìn mẫu, hai bên sườn lại thuộc sở hữu của các hộ gia đình khác nên không tránh khỏi một hồi thu mua xác nhập.
Máy móc tiên tiến, đào tạo nhân viên rồi cả ý tưởng đột phá dành cho thương hiệu mới đều được vận hành bởi một đội ngũ có chuyên môn. Sau cùng Đường Đường mới liên hệ với Trịnh Hữu Tài, ông Trịnh ở đầu dây bên kia oa oa kêu to: “Tôi đã nhận được tiền hoa hồng rồi! Ha ha tôi đã sớm biết cô là một người có tiền đồ vô lượng mà!”
Đường Đường cười, lại nhớ đến Tấn Đông, trên lông mày lộ ra vẻ cô đơn hiếm thấy.
“Lão Trịnh, nếu không bận việc gì thì qua đây đi.” “Đến làm gì cơ?”
“Đương nhiên là làm nghề cũ rồi, thời cơ của chúng ta đã đến.”
Nhà họ Đường không thể không gắn liền với đồ cổ được, căn cơ nhà bọn họ chính là bắt nguồn từ đó, đồng thời cũng không thể bỏ bê nghề trà, trà vừa là sách lược mà cũng là một thứ vũ khí của cô.
Trời vừa tối Trịnh Hữu Tài đã đáp chuyến bay tới, hai người bàn bạc suốt cả đêm quyết định sẽ cùng hùn vốn mở các tiệm cầm đồ trải dài từ Vân Nam đến Tấn Đông và cả các tỉnh lân cận. Điểm tập kết cuối cùng sẽ được đặt ở Tấn Đông.
Trịnh Hữu Tài tự mình đi lo liệu việc bên Tấn Đông. Một nhà đấu giá tên Hải Đường cứ thế vô thanh vô thức gia nhập thị trường.
Trịnh Hữu Tài thắc mắc hỏi: “Việc này cô là người hiểu rõ nhất, hay là cô cùng tôi trở về?”
“Không được,” Đường Đường quay mặt đi: “Tôi có việc khác phải làm.”
“Còn nữa, ông nhớ tranh thủ thời gian, bên tôi sẽ sớm kết nối với bên ông.”
Chủ tịch tập đoàn Bảo Sơn – Đường Đường dẫn theo Tri Thu về Tô Bắc.
Trạm dừng đầu tiên không phải là thôn Tê Hà, cô lấy tư cách là một nhà đầu tư để bàn bạc với chính quyền địa phương sẽ đem công nghệ bên Vân Nam chuyển giao về đây, và đương nhiên chính quyền vô cùng chào đón điều đó.
Điểm dừng chân thứ hai mới là thôn Tê Hà. Cô cùng với đoàn lãnh đạo đi khảo sát hoàn cảnh địa lý và quy mô hoạt động của thôn.
Hàng nghìn người trong thôn kéo ra xem náo nhiệt giữa tiếng pháo nổ inh trời, hầu hết đều không nhận ra người con gái đang theo chân các lãnh đạo lại là đứa cháu gái nhà họ Đường bị cả dân làng âm thầm xa lánh.
Trưởng thôn và bí thư đã sớm có chuẩn bị sẵn, bọn họ đang chờ xe về đến cửa thôn.
Khi lãnh đạo giới thiệu vị đứng bên cạnh mình là Đường tổng – người đã và đang giúp đỡ kinh tế của thôn phát triển thì vẻ mặt của hai người kia đều biến sắc trở nên tái nhợt.
Chỉ có ông nội Đường Trung Bình đã lớn tuổi, người vẫn mặc bộ Đường trang cũ kỹ đang đứng ở ngã tư có những phiến đá xanh, chắp tay sau lưng mỉm cười với Đường Đường.
Cùng lúc đó, Dương Niệm Sâm, người nắm trong tay dòng vốn lưu động của Châu Âu tại phố Wall đã nhìn thấy các tin tức về việc trà rang Vân Nam được bán với giá trên trời.
Đối với sự lăng xê trà cổ, có không ít những tư bản sẵn sàng đổ vốn vào để được chia một bát canh.
Trong vô số tin tức, anh nhìn được một bức ảnh, một bức ảnh chụp tập thể của Hiệp hội Công nghiệp Trà Vân Nam, trong đó có một bóng dáng nho nhỏ với khuôn mặt chỉ bé bằng một lòng bàn tay đang khoác trên mình một bộ lễ phục màu đen. Bức ảnh không có độ sắc nét cao nhưng anh chỉ vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô.
Những ngón tay của Dương Niệm Sâm không ngừng vuốt ve lên, che mặt của cô đi, rồi lại hé ra.
Thư ký Kim gõ cửa bước vào chờ chỉ thị của ông chủ.
Quai hàm gầy gò của Dương Niệm Sâm khẽ nhích, ngửa đầu nhắm mắt lại: “Việc bên Vân Nam đã sắp xếp xong hết chưa?”