Khi hai người gặp lại đã là đêm cuối cùng trước hôn lễ, anh vội vàng tới xem cô một chút rồi lại vội vàng chuẩn bị cho hôn lễ ngày mai.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng thì nhà họ Dương quyết định không tổ chức hôn lễ hoành tráng.
Nhưng dù vậy cũng đủ để làm người ta vội đến đầu óc choáng váng, thể lực cũng hết chống đỡ nổi.
Có câu “xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng” vậy mà đôi vợ chồng trẻ vừa đặt đầu xuống gối cái đã ngủ luôn.
Đường Đường bị âm thanh sột soạt bên cạnh đánh thức, đầu óc cô hơi choáng váng, giống như thiếu ngủ vậy.
Môi trường lạ lẫm, bầu không khí xa lạ cùng với một người chồng mới nửa thật nửa giả.
Cô cảm nhận được hơi ấm còn sót lại trên giường, là của Dương Niệm Sâm.
Người đàn ông thậm chí cả dép cũng không kịp xỏ, bước nhanh về phía nhà tắm, cửa không đóng chặt, phát ra tiếng nôn mửa khó chịu.
Theo sau đó là tiếng nước rào rào.
Cô trở mình, nhìn về phía nhà tắm, bóng dáng của một người đàn ông hiện ra sau tấm kính mờ.
Nó giống như một chiếc kính vạn hoa, bờ vai rộng eo hẹp cùng với cánh tay dài duỗi thẳng, tất cả như được tẩm đầy rượu thơm ngon, đung đưa qua lại khiến đầu óc của cô bay xa.
Cách tấm áo ngủ, Đường Đường đưa tay tự sờ ngực của mình, bóp mấy cái rồi khẽ rên rỉ.
Dương Niệm Sâm nhẹ nhàng trở lại, chiếc giường lún xuống đầy nguy hiểm.
Động tác của anh rất cẩn thận, lúc này Dương phu nhân, cô vợ nhỏ của anh đang mềm nhũn dưới lớp chăn.
Tiến sát đến, là một hương thơm nồng đậm. Đó là mùi hương của thịt non mềm dẻo.
Khối thịt non mềm kia còn đang gối lên cánh tay tự hỏi xem nên cho anh ôm hay vẫn là không cho ôm đây?
Đều đã kết hôn rồi, ôm một chút…cũng không sao đâu nhỉ.
Ngực của Dương Niệm Sâm bắt đầu ngứa ngáy, bụng dưới trướng đau khó chịu, muốn vươn tay qua kéo người đè xuống dưới thân.
Nhưng khi tay vươn sang lại đổi thành động tác chỉnh chăn cho cô.
Một lần nữa gặp nhau trên bàn cơm thì dưới mắt hai người đều mang theo quầng thâm đen.
Thư ký Kim mua bữa sáng mang đến, rồi bước vào phòng quần áo thu xếp hành lý cho ông chủ của mình.
Khi Dương Niệm Sâm nói chuyện điện thoại xong quay lại thì Đường Đường đã dọn dẹp bàn ăn sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.
Cô nở nụ cười rạng rỡ, chớp chớp mắt, phảng phất như muốn nói mau khen em đi, mau khen em đi.
Dương Niệm Sâm cố gắng khắc chế ý muốn đè cô xuống dưới thân làm một trận, nói: “Tôi phải đi công tác Hong Kong ngay lập tức, em…”
Anh muốn nói ‘em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt’, nhưng vừa thấy đôi mắt hạnh trong veo của cô, thì lại dâng lên chút không đành lòng.
Cái không đành lòng này làm anh vô cùng không thoải mái.
Anh vốn là một người rất ít khi chịu sự sắp xếp của người khác, lại vào chính lúc này dễ dàng thay đổi kế hoạch của mình.
Anh vẫn là nên buộc cô trên lưng quần mới phải.
Chuyến đi Hong Kong này của anh vô cùng cấp bách, thời gian gần đây các chỉ số bên Hong Kong đã bị sụt giảm nghiêm trọng, anh muốn đích
thân mình qua đó giải quyết.
—
Màn đêm buông xuống, mấy người bọn họ liền nghỉ lại ở khách sạn Victoria.
Thư ký Kim cùng ông chủ bôn ba hai ngày nay thành thật nói: “Phu nhân ở chỗ này trời xa đất lạ, có cần tôi tìm người dẫn cô ấy ra ngoài đi dạo không?”
Trái tim Dương Niệm Sâm cuộn lên một hồi cảm xúc: “Làm việc trước đã.”
Đường Đường cúp điện thoại của Tri Thu xong thì chán muốn chết, một ngày tàu xe mệt nhọc lại càng làm đầu óc của cô trở nên thanh tỉnh.
Tri Thu nằng nặc muốn theo tới đây nhưng cô không cho phép.
Giai đoạn tân hôn này cần bồi dưỡng và duy trì sự chia sẻ để hình thành một mối quan hệ ổn định trước đã, những cái khác thì tính sau.
Cô tự nhắc nhở bản thân rằng hiện tại cô phải chờ đợi, phải kiên nhẫn vì cuộc sống sau này có lẽ còn nhàm chán dài dài.
Một quãng thời gian vô tận đang chờ cô đối mặt, thật là nhàm chán quá đi, cô tùy tiện đứng vào một quán nước ven đường đang xếp hàng dài dằng dặc.
Quán trà sữa mới khai trương nên đông nghịt người, lại có rất nhiều hương vị mới lạ, cô cẩn thận nhìn phần ảnh minh họa một lát, thì ra là một lớp kem cheese dày phía trên phần trà.
Hong Kong vô cùng ẩm ướt, ẩm ướt đến có chút quá mức, cánh tay lộ ra của cô đã dính một tầng mồ hôi mỏng.
Hóa ra không chỉ có mồ hôi mà còn cả những hạt mưa li ti trên bầu trời. Đồ uống khá ngon, lớp kem cheese ngậy béo.
Cô kéo ống hút lên để hút lớp kem cheese ở phía trên cùng. Đột nhiên một chiếc ô đen lớn giương tới, bóng râm đổ xuống.
Đường Đường kinh ngạc ngẩng đầu, đập vào mắt không phải anh chồng mới cưới thích làm bộ làm tịch kia của cô thì ai.
Dương Niệm Sâm nhíu mày, mở miệng chất vấn: “Trời mưa mà cũng không biết à? Ra ngoài cũng không biết mang ô theo.”
Hơi thở Đường Đường hơi cứng lại, cất chứa oán giận, không biết có phải ảo giác của cô không mà từ sau khi kết hôn, tính tình của anh càng lúc càng lớn.
Cô không nói một lời mà tiếp tục đi về phía trước, muốn băng qua đường.
Dương Niệm Sâm đem người túm trở về, ôm vào trong ngực: “Nhìn đường đi, sắp tới đèn đỏ rồi.”
Anh vội vàng hoàn thành công việc ngày hôm nay còn không phải vì sớm trở về cùng cô hay sao.
Còn cô thì hay rồi, người không ở khách sạn, gọi điện cũng không nghe, anh đã lái xe khắp nơi để tìm cô.
Thật vất vả mới bắt được người, vậy mà cô lại không cho anh sắc mặt tốt.
Cúi đầu nhìn xuống thì cái miệng nhỏ đỏ thẳm của Đường Đường đang phồng lên ngậm ống hút.
Lại còn rất dùng sức.
Bụng dưới của người đàn ông căng chặt, ha hả cười một tiếng, đoạt lấy ly trà sữa, trực tiếp uống hết phân nửa.
Cái thứ ngọt ngọt dính dính này không phải khẩu vị của anh, khẽ mỉm cười nhìn Đường Đường, một nụ cười trào phúng không lẫn vào đâu được.
“Sung sướng quá nhỉ, uống có ngon không? Ngay cả trời mưa cũng cố mà đứng xếp hàng thế này?”