• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những ngày tháng nhão nhão dính dính này khiến tâm trí cô rối bời, đầu óc, ngũ cảm rồi cả tri giác của cô đều bị anh dẫn dắt.

Trong đầu cô lại đột nhiên nhảy ra một hình ảnh như nước sôi lửa bỏng.

Bàn tay to đẹp đẽ và mảnh khảnh của người đàn ông lướt qua bụng dưới của cô, xuyên qua vài sợi lông xoăn xoăn, lại tiếp tục đi xuống.

Sau khi đã đủ ướt át thì anh chậm rãi tháo mắt kính, vùi mặt vào nơi đào nguyên mọng nước.

Sống mũi cao thẳng không ngừng nghiêng trái phải kích thích, muốn cô nhanh chóng thích ứng.

Đầu lưỡi khiêu khích liếm mở âm huy*t, môi của Dương Niệm Sâm chẳng mấy chốc đã bị d*m thủy nhuộm bóng nhẫy.

“Bảo bối, em cần phải làm quen với những gì chồng em có.” “Tôi cũng vậy, cũng phải quen với mọi thứ của em.”



“Chị, chị có đang nghe em nói không đấy?”

Đường Đường tàn nhẫn mà véo mạnh lên đùi mình một cái: “Ừ, đang nghe.”

“Anh hai bên kia đã gọi cho em mấy cuộc điện thoại…”

Anh hai trong miệng Tri Thu đó là cậu hai của nhà họ Đường – Thẩm Vĩnh Thanh.

Hai người là cặp song sinh cùng một mẹ đẻ ra, đều được ông nội nhận về nuôi.

Là anh em ruột nhưng tính cách của hai người lại khác nhau một trời một vực, con đường họ chọn cũng hoàn toàn khác, có thể gọi là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.

Tri Thu vẫn luôn đi theo bên người cô, còn cậu hai Vĩnh Thanh khi vừa tròn 13 tuổi liền ra bên ngoài học, có việc gì quan trọng mới trở lại nhà họ Đường.

Cậu ở bên ngoài học hành như thế nào, người trong thôn không ai biết, mà nhà họ Đường cũng giữ kín không nói ra.

Nếu như thật sự muốn đem ra so sánh thì Thẩm Vĩnh Thanh – người thường xuyên nhảy lớp chắc chắc sẽ nghiền nát đứa cháu trai ngu ngốc kia của trưởng thôn Chu.

Ngay từ khi chưa tốt nghiệp Thẩm Vĩnh Thanh đã được cử đến tỉnh Vân Nam.

Đường Trung Bình vô cùng tin tưởng cậu, đem mấy vườn trà trọng điểm bên đó toàn bộ giao cho cậu xử lý.

Chờ đến khi cậu đứng vững rồi thì mấy sản nghiệp phân tán ở chỗ khác cũng sẽ giao hết cho cậu quản lý.

Sản nghiệp của nhà họ Đường, ở trong thôn từ trước đến nay vẫn luôn là điều bí mật.

Người khác chỉ biết Đường Trung Bình rời nhà sau khi cha mẹ mất được một năm, và chỉ trở lại cùng với con trai khi đang ở độ tuổi trung niên.

Nguyên nhân cơ bản của việc giấu giếm là do nhà họ Đường phân tán, không có người nối nghiệp, nay chỉ còn mỗi một cô cháu gái nhỏ, chắc chắn sẽ thu hút vô số bọn hổ báo trộm cướp.

Thất phu vô tội, hoài bích có tội.*

*Ở đây chỉ lão thất phu vốn không có tội, nhưng vì ông sở hữu thứ bảo ngọc quý giá mà thân phận của ông không xứng để có được khiến người ta thèm thuồng để ý, ấy chính là cái tội.

Nếu như không có hậu thuẫn thì cuối cùng tài sản cũng sẽ rơi vào túi của kẻ khác, thu hút cái ác và tội lỗi.

Đường Trung Bình đã lớn tuổi, lại thiếu kỹ năng nuôi dạy cháu gái, các sản nghiệp ở xa vẫn luôn được duy trì sự cũ kỹ, cổ xưa.

Vấn đề cần giải quyết nhiều như lông trâu, trước khi cậu hai nhúng tay vào thì sổ sách thu về mỗi năm tốt xấu lẫn lộn, cho dù muốn kiểm tra lại thì cũng không có biện pháp.

Nhớ tới cậu hai Thẩm Vĩnh Thanh, Đường Đường cau mày, không kiên nhẫn: “Nó thúc giục cái gì? Có gì đâu mà thúc giục mãi thế?”

Tri Thu im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng: “Nghe nói là ngành trà bên Vân Nam đang gặp thời cơ tốt…”

Đường Đường nói: “Hiện tại không thích hợp, sớm hay muộn đều phải chạm trán, không thiếu mấy tháng này.”

Tri Thu vốn muốn hỏi cô vì sao lại ghét việc liên hệ trực tiếp với anh hai, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra.

Đường Đường nhận ra được cậu đang do dự, cô cũng ý thức được thái độ của mình hơi thẳng thắn quá, nếu Tri Thu suy nghĩ nhiều thì sẽ ảnh hưởng đến công việc bên kia của Thẩm Vĩnh Thanh.

Miễn cho cậu lại suy nghĩ lung tung, Đường Đường lấp liếm nói: “Mấy ngày nay chị không thoải mái lắm…”

“Tình huống hiện tại có hơi đặc biệt, liên hệ với em là được rồi, hơn nữa không khéo thì Dương Niệm Sâm sẽ nhận ra gì đó.”

Dương Niệm Sâm đúng là đã ngờ ngợ.

Anh đến Ngân hàng Tứ Phong xong lại phải tiếp hai tốp người nữa vào buổi tối, chờ đến khi trở lại khách sạn lại không thấy bóng dáng Đường Đường đâu.

21h45, Đường Đường xách theo mấy cái túi mua hàng đầy ắp chậm rãi bước vào.

Nhìn thấy những nhãn hiệu trên đó, Dương Niệm Sâm lập tức nở nụ cười: “Đi chơi ở đâu, mua được gì rồi?”

Đường Đường nói, Thái Cổ Lý, ở hơi xa, lúc về còn bị kẹt xe nữa nên mới muộn thế này.

Quay người liếc nhìn anh một cái, người đàn ông này thay đổi sắc mặt nhanh đến mức có thể so với mấy vở kịch đổi mặt Tứ Xuyên, nghĩ cô bị đục thủy tinh thể không nhìn thấy hay sao hả?

Vừa nói cô vừa đi tới chỗ mấy túi mua hàng chất như núi ở một bên, lấy ra một chiếc hộp đưa cho người đàn ông: “Mua cho anh này, nhìn xem có hợp không?”

Cô đã tùy ý chọn một đôi khuy măng sét ngọc ở tiệm trang sức đá quý.

Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chúng, cô đã cảm thấy vô cùng thích hợp với người đàn ông kiêu ngạo Dương Niệm Sâm kia.



Họ Dương nào đó: Chà~ Có vợ để tiêu tiền của mình thật là tốt mà!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK