Dương Thận quay đầu lại, cười xấu hổ giải thích thay cho Đường Đường: “Em ý gặp phải cướp ở ngoài cửa, may mà tên cướp đã bị bắt lại rồi, bây giờ chắc đã bị áp tải đến đồn cảnh sát.”
Nói xong lại tự nhiên quay đầu về, vẫn giữ nguyên tư thế nửa ngồi xổm trước đó.
Hắn nắm lấy bàn tay hãy còn run rẩy của Đường Đường, quan tâm hỏi: “Đau lắm hả?”
Vừa nói vừa cắt một đoạn băng gạt, thuần thục quấn quanh miệng vết thương.
Tất cả hành động của hắn ta rơi vào trong mắt của Dương Niệm Sâm lại không hề bình thường chút nào, từng lời nói, từng hành động và từng cái đụng chạm tưởng chừng như vô tình đó đều giống như một con dao sắc nhọn không ngừng đâm vào sau lưng của anh.
“Vốn chỉ là thương nhẹ thôi, cần gì phải làm quá lên như vậy.”, nói xong anh lập tức sải bước đi ra ngoài.
Đường Đường nhảy dựng lên, Dương Thận giữ chặt cánh tay cô: “Em cẩn thận chút, tính tình của Niệm Sâm là như vậy đó, Tiểu Đường, em không cần quá để ý.”
Chờ đến khi cô đuổi ra đến nơi thì thư ký Kim cũng vừa lúc chất xong hành lý lên chiếc xe Jaguar, cửa sau của xe đóng chặt kín kẽ, không chừa lại một khe hở.
Thấy Tri Thu đang đứng chờ bên chiếc xe Audi phía trước nhưng Đường Đường cắn răng một cái, cuối cùng vẫn mặt dày chui vào chiếc Jaguar.
Trên đường hai người không ai nói chuyện với ai, sau một tiếng rốt cuộc cũng về tới biệt thự lưng chừng núi.
Dương Niệm Sâm liếc mắt nhìn Tri Thu ở đằng sau, hỏi Đường Đường: ”Bình thường cậu ta ở đâu?”
Mặc dù giọng điệu của anh có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra cơn giận của anh sắp bốc ra khỏi đỉnh đầu tới nơi rồi.
Đường Đường vừa xấu hổ vừa khó chịu, anh nói cứ như là cô với Tri Thu đã làm ra việc gì mờ ám không bằng.
Lúc tôi với Tri Thu cùng nhau mặc quần hở đũng tắm mưa, không biết lão già là anh còn đang ở đâu đâu!
“Lúc anh không có nhà thì cậu ấy ở dưới tầng một.”
“Anh nhìn cậu ấy không vừa mắt có đúng không? Được rồi, tôi bảo cậy ấy dọn đến phòng chứa đồ ở dưới tầng một, được chưa!”
Cô thở phì phò chạy xuống tầng, lớn tiếng nói với Tri Thu: “Cậu đừng lên đây! Cứ ngủ ở dưới đi, cậu đâu là cái gì, nói gì cũng vô ích thôi!”
Tri Thu đang đỗ xe nghe vậy mà đau cả đầu, hai vợ chồng cãi nhau mà ruồi muỗi là cậu cũng tránh không thoát, bây giờ bảo đi lên cậu cũng không thèm đâu.
Động tác lên lầu của Dương Niệm Sâm cũng theo đó dừng lại.
Như có hàng ngàn hàng vạn ngọn lửa bùng lên thiêu đốt trong cơ thể khiến huy*t thái dương của Dương Niệm Sâm giật giật liên hồi.
Lúc anh tắm xong khoác áo choàng tắm bước ra thì nhìn cả phòng ngủ cũng không thấy bóng dáng Đường Đường ở đâu, ngoài phòng khách tầng 2 cũng không thấy.
Anh rút một điếu thuốc, đứng hút bên cạnh cầu thang thì nhìn thấy Đường Đường vẫn duy trì trạng thái bất động, hai tay khoanh trước ngực.
Thấy anh nhìn qua thì cô phóng cho anh một ánh mắt hình viên đạn. Dương Niệm Sâm nói: “Em muốn đứng ở đấy đến bao giờ?”
Đường Đường thay đổi sang tư thế chống nạnh: “Anh quan tâm tôi đứng đây bao lâu làm gì. Bây giờ anh nhìn Tri Thu không vừa mắt rồi cũng đến một ngày anh cũng nhìn tôi không thuận mắt, đến lúc đó anh muốn đá tôi ra khỏi nhà thì cũng chỉ một câu nói là xong thôi.”
Trên trán của Dương Niệm Sâm xuất hiện ba vạch đen: “…Tôi cũng không tệ bạc đến mức đấy.”
Sau đó anh vẫn đi xuống, nhả một làn khói trước mặt Đường Đường, cô bị sặc đến mức chảy cả nước mắt, hai tay cuộn tròn không ngừng đấm lên ngực anh.
Nắm đấm của cô đương nhiên là không có bao nhiêu sức lực, cô thích đấm thì cứ để cho cô đấm đi.
Anh vòng hai bàn tay to lớn của mình kéo con thú nhỏ mồm miệng lanh lợi vào lòng, nhân cơ hội cô chưa kịp phản ứng đã hôn xuống, nuốt hết những bực mình, phản kháng của Đường Đường vào trong bụng.
Anh ôm cô vào phòng tắm tắm rửa, Đường Đường ngồi trên bồn cầu đến mông cũng không muốn động.
Dương Niệm Sâm xuống tay lột sạch quần áo của cô, từng cái từng cái một, còn vô cùng cẩn thận tránh quệt vào cái tay trái đang bị thương của cô.
Một cơ thể trắng trắng hồng hồng lộ ra, vô cùng kiều diễm mê người. Anh nắm lấy tay cô, hôn lên nơi bị thương: “Đau không?”
Đường Đường âm dương quái khí* đáp: “Vết thương nhỏ thôi mà, có thể đau đến đâu chứ.”
*Âm dương quái khí: cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định.
Dương Niệm Sâm bế cô lên, để cô dựa lưng vào trong lòng ngực của mình, dương v*t đã bị đè nén lâu nay từ từ, chậm rãi chọc vào cái miệng nhỏ phía dưới của cô.
Mới ra vào vài cái mà cả người Đường Đường đã mềm nhũn cả ra. “Em không đau nhưng lòng của tôi đau lắm biết không?”
Đường Đường hô hấp khó khăn, đã lâu không làm nay đột nhiên lại có dị vật xâm nhập khiến cô có cảm giác như pháo hoa nổ tung trên bầu trời vậy.
Cơ thể mong manh kiều nộn không ngừng run rẩy, hoàn toàn dựa vào người đằng sau chống đỡ.
Không khí xung quanh thoang thoảng hương gỗ của sữa tắm kết hợp cùng với mùi hương và cái nóng hừng hực phát ra từ cơ thể của Dương Niệm Sâm.
Cô cố tình cắn một cái vào cổ của anh rồi nói: “Anh đau lòng chỗ nào chứ, rõ ràng là dương v*t đau.”
Dương Niệm Sâm sửng sốt, bóp chặt eo mềm của cô, tàn nhẫn đâm mấy cái: “Chết tiệt! Ai dạy em nói mấy lời thô tục này vậy hả? Hửm?”