Ông nội chắp tay sau lưng, ở trong phòng khách luyện viết chữ.
Thấy Đường Đường tiến vào, ông nói: “Niệm Sâm đã thu thập xong hết rồi, đang chờ cháu ở ngoài sân đấy.”
Cô không nói gì, nhìn quanh bốn phía một vòng rồi tiến tới kéo tay ông nội.
Bàn tay ông thô ráp, đầy nếp nhăn giống như một chiếc vỏ cây khô héo.
Ông Đường so với những người bạn già cùng tuổi thì nhìn ông trông già hơn nhiều.
Ông xoay người lại, tươi cười rạng rỡ, rồi chậm rãi trở lại bộ dáng bình thản, ôn hòa.
“Bé con, cháu biết không thuyết phục được ông mà, một lão già như ông còn đi khắp nơi làm cái gì? Bạn bè dù có thân thiết cỡ nào cũng không phải để dưỡng lão mà.”
Đường Đường biết ông nói đúng, xưa nay chỉ có lá rụng về cội chứ sao có thể bắt ép các cụ làm trái cái quy luật ấy được.
Đều do con cháu bất hiếu, con cháu bất tài.
“Ông nội, cháu sẽ sớm trở về thôi, ông biết mà đúng không?”
Ông nội thở dài một hơi, vuốt ve mặt cô: “Cái con bé này, chỉ biết cười lại không biết khóc, không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.”
Mười mấy năm trước cô còn nhỏ như vậy, thấy cha mẹ nằm trong quan tài vậy mà cũng không rơi một giọt nước mắt.
Đường Đường nhướn mi: “Ông nội, nhà họ Đường chúng ta không nói mấy loại lời nói này.”
“Được rồi.” Ông nội vỗ vỗ mu bàn tay cô, dặn dò: “Mang hết đồ đi chưa, ông đỡ mất công ném đi.”
Dương Niệm Sâm lại cùng Đường Trung Bình nói chuyện trong chốc lát nhưng thật ra cũng chẳng có gì để nói, ngoại trừ lời hứa sẽ chăm sóc cháu gái ông thật tốt.
Đường Trung Bình cũng không thích nghe anh nói nên chỉ dặn dò thêm hai câu.
“Bé con của ông đôi khi rất cố chấp, nếu lỡ có chọc cho anh tức giận, thì mong anh cũng nhường nhịn con bé một chút.”
Dương Niệm Sâm coi mấy lời này như lời nói khách sáo, cái bộ dáng đó của Đường Đường đối với anh chỉ là chuyện nhỏ. Hơn nữa cô cũng là người của anh, mấy việc nhỏ nhặt như vậy đương nhiên anh sẽ không so đo với cô.
Ô tô dần dần chạy ra khỏi thôn, Đường trạch ẩn hiện sau tầng tầng lớp lớp tường trắng ngói đen, đã sớm khuất bóng.
Chỉ còn thấy được vườn trà nơi xa xa ẩn hiện sau làn sương mờ trắng.
Dương Niệm Sâm sau khi cúp điện thoại thì mới phát hiện…Đường Đường từ lúc lên xe tới giờ chưa nói một câu nào.
Có lẽ đây là lần đầu tiên cô phải rời xa nhà, lại còn là gả chồng xa, tâm tình áp lực cũng là chuyện bình thường.
Anh sắp xếp từ ngữ một chút, định an ủi cô nhưng đột nhiên lại nhận ra mình chưa từng có kinh nghiệm an ủi phụ nữ.
Thời điểm lên máy bay, Dương Niệm Sâm lạnh lùng trừng mắt nhìn Tri Thu đang soát vé phía sau.
Cậu ba nào đó cũng rất thờ ơ lạnh nhạt, không thèm nhìn anh cái nào.
Anh tiếp tục nhịn rồi lại nhịn, nhịn xuống một ngọn lửa sắp phun trào, hỏi Đường Đường: “Cậu ấy đi đâu?”
Đường Đường khó chịu lầm bầm, chuyện này không phải quá rõ ràng rồi sao?
Cô cười cười: “Ông nội không nói với anh hả, tôi còn tưởng rằng anh biết rồi chứ.”
“Tri Thu xem như là của hồi môn của tôi.”
Lúc này đến phiên Dương Niệm Sâm trầm mặc, trong toàn bộ hành trình hai tiếng rưỡi trên máy bay, ngay cả rắm anh cũng không thả.
Cô gái nhỏ bên cạnh thì hay rồi, đang đắp chăn ngủ ngon lành, vừa lên máy bay đã ngủ, chiếc chăn màu nâu đỏ càng tôn thêm gương mặt ửng hồng, cô ngủ vô cùng an tĩnh.
Tâm tư của anh theo sự xóc nảy của máy bay cũng phập phồng lên xuống.
Khi máy bay đáp xuống, việc xây dựng tâm lý cũng gần như xong.
Của hồi môn thì của hồi môn, một người một thân một mình tới một nơi xa lạ, cái gì cũng không có, thôi thì cô mang theo một cái gọi là “anh em” cũng tạm chấp nhận được.
Cùng lắm cũng chỉ là một cái mũ bảo hiểm thôi.
Việc này anh cũng không dám nói với ông nội nhà mình, cũng không hẳn là không dám, mà anh chỉ đơn giản là không muốn vơ thêm rắc rối vào người.
Bọn họ đến gặp ông nội Dương trước, ông ấy đã đặc biệt bảo người chuẩn bị quần áo, trang sức của phụ nữ đưa tới khách sạn.
“Phòng tân hôn vẫn đang trong quá trình chuẩn bị, ủy khuất em ở đây trước một thời gian vậy.”
Dương Niệm Sâm đi tới đi lui trong phòng, ngón tay quét một đường từ cửa sổ tới mặt bàn xem mọi thứ đã được vệ sinh sạch sẽ hay chưa.
Đường Đường cái gì cũng nói được, cái gì cũng không có ý kiến, vô cùng dễ nói chuyện.
“Ừ, ừ, tôi sao cũng được.” “Anh nhìn xem được không?”
Dương Niệm Sâm nhíu mày: “Ừ là ai? Ngay cả một tiếng chồng cũng không gọi được à?”
Cưới mấy cô gái nhỏ chính là không tốt ở điểm này đây, cái gì cũng cần được dạy bảo lại một lần.
Anh xoay người lại nhưng sững sờ một hồi lâu…
Đường Đường đứng trước gương xoay nửa vòng: “Không hợp à? Tôi cảm thấy…cũng được mà.”
Chiếc váy không thể đơn giản hơn, màu trắng ngọc trai, dài đến đầu gối, đôi chân mảnh khảnh trắng nõn lộ ra bên ngoài.
Cổ váy tròn nhỏ nhắn bảo thủ nhưng lại để lộ ra một đôi vai tròn trịa giống như ngọc bích cùng với hai cánh tay dài rũ xuống.
Khiến cho anh muốn khám phá, chạm vào rồi mạnh mẽ siết chặt lấy. Tốt nhất là bện thành một sợi dây để nó luôn quấn lấy cổ của anh.