• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ khi bước ra khỏi tòa nhà đó, anh đã không rời mắt khỏi cô. Chắc chắn cũng đã thấy hết nụ cười giả tạo mà cô vừa diễn ra.

Nghĩ đến đây, Thẩm Tường Ý lập tức thu lại mọi biểu cảm, vờ như không có chuyện gì, cô bỏ hộp phấn vào túi rồi cúi đầu xuống.

Dù chỉ là một động tác bình thường, nhưng không hiểu sao lại toát lên sự lúng túng và ngượng ngùng của cô. Đôi tai cô bất giác nóng bừng lên.

“Y Y!”

Đúng lúc này, giọng nói đầy hứng khởi của Cao Du Lâm vang lên từ bên cạnh.

Thẩm Tường Ý lập tức ngước mắt nhìn, thấy anh ta bước xuống từ một chiếc taxi, vui mừng vẫy tay thật mạnh rồi chạy về phía cô.

Cùng lúc đó, cô cũng chạy đến phía anh ta. Cao Du Lâm vội mở chiếc ô trong suốt mà anh ta đang cầm.

“Em đợi lâu chưa?” Anh ta hỏi.

Thẩm Tường Ý lắc đầu: “Không, em cũng vừa mới ra thôi.”

Cao Du Lâm một tay cầm ô, tay còn lại đưa ra đón lấy chiếc túi vải trên vai cô. “Để anh cầm cho.”

Cô không từ chối, khẽ nói: “Cảm ơn.”

“Cảm ơn gì chứ, với anh mà còn khách sáo thế.” Anh ta khoác chiếc túi lên vai mình, rồi tự nhiên vòng tay qua vai cô, kéo cô vào lòng: “Anh không thấy ô trong phòng em nên vừa đi tiện thể mua luôn, có hơi nhỏ, em đứng sát vào kẻo ướt.”

Lòng bàn tay anh ấm áp, nơi anh ta chạm vào cô như bị thiêu đốt. Cả người cô bất giác run nhẹ, cảm giác ấm áp từ bàn tay anh ta dần lan tỏa khắp cơ thể, làm trái tim cô đập loạn nhịp.

“Sao em mặc ít thế, có lạnh không?” Cao Du Lâm cũng chỉ mặc một chiếc áo hoodie không thể cởi ra cho cô được, nên anh ta dùng tay xoa nhẹ cánh tay cô, như để truyền thêm hơi ấm.

Trong lúc nói, anh ta quay sang nhìn cô, thấy Thẩm Tường Ý cúi đầu, môi hơi mím lại, tai và má ửng đỏ trông có chút bẽn lẽn đáng yêu.

Cao Du Lâm cười lớn, trêu đùa: “Sao thế? Em ngại à?”

Nghe vậy, Thẩm Tường Ý nhắm mắt lại, cúi đầu thấp hơn.

Cao Du Lâm càng đùa giỡn ôm chặt cô hơn, ghé sát tai cô thì thầm: “Y Y ngốc, Y Y ngoan, em đúng là cô bé ngây thơ.”

Hồi cấp hai, Thẩm Tường Ý và Cao Du Lâm từng sống cùng khu, nhà ở đối diện nhau. Nhưng vào năm đó khi khu nhà bị giải tỏa, bố mẹ cô ly hôn, cô được giao cho bố. Hai gia đình chuyển về hai đầu thành phố.

Từ mẫu giáo đến trung học, họ học cùng một trường, lớn lên cùng nhau như đôi bạn thanh mai trúc mã. Lên cấp ba cô vào trường Phổ thông Năng khiếu thuộc Học viện Múa Bắc Kinh.

Khoảng cách xa xôi và cuộc sống tách biệt khiến mối quan hệ của họ tưởng chừng sẽ phai nhạt theo thời gian.

Nhưng họ là ngoại lệ. Họ vẫn thường xuyên giữ liên lạc.

Trường học rất nghiêm khắc, ngay khi đến lớp giáo viên chủ nhiệm sẽ thu hết điện thoại. Nhưng Cao Du Lâm có hai chiếc, anh ta lén giữ lại một cái. Mỗi tối trước khi về ký túc xá, cô sẽ dùng điện thoại công cộng gọi cho anh ta.

Cô nhớ mãi, mỗi lần tan học cô luôn là người đầu tiên chạy ra khỏi lớp để gọi cho anh, nhưng vì đông người chờ nên thời gian nói chuyện luôn ngắn ngủi.

Mỗi lần gọi cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là những câu chuyện vụn vặt trong ngày.

Anh thường đến đón cô tan học, dẫn cô đi quán net chơi game, thậm chí nửa đêm còn dẫn cô lẻn ra ngoài ăn khuya cùng bạn bè rồi lại chở cô về nhà.

Ngày đó, họ không hiểu thế nào là tình yêu, chỉ biết rằng họ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nhau, luôn nghĩ về nhau.

Dù lớn lên cùng nhau, xưng hô và cách cư xử của họ luôn giữ khoảng cách. Anh ta vẫn gọi cô là Y Y. Chỉ khi xác nhận mối quan hệ vào bốn tháng trước, anh ta mới bắt đầu gọi cô bằng những biệt danh thân mật. Thực ra, những cách gọi âu yếm giữa các cặp đôi cũng chỉ có vài loại: ngoan ngoãn, bé cưng gì đó.

Nhưng mỗi lần nghe anh ta gọi “Y Y ngoan,” Thẩm Tường Ý lại không kìm được mà đỏ mặt.

Dù họ đã quen biết nhiều năm, nhưng thật ra chỉ mới chính thức hẹn hò được bốn tháng.

Trong khoảng thời gian đó, họ chưa có dịp gặp mặt, chỉ thi thoảng gọi video. Tối qua, lúc cô ra sân bay đón anh ta, có bạn đi cùng nên không có cơ hội ở riêng, cũng chưa có sự đụng chạm nào.

Mãi đến bây giờ, khi được anh ta ôm vào lòng, nghe anh ta gọi “Y Y ngoan,” cô mới cảm nhận rõ ràng rằng mối quan hệ giữa họ thực sự đã thay đổi, có chút cảm giác của một tình yêu chân thực.

Nhưng thái độ của Cao Du Lâm thì lại rất tự nhiên, sự gần gũi của anh ta không có chút ngại ngùng nào, cứ như thể họ đã yêu nhau từ lâu. Còn Thẩm Tường Ý lại không thể tự nhiên như anh ta, cô vừa hồi hộp vừa ngọt ngào, tim đập loạn nhịp.

Dù sao, đây là lần đầu tiên cô thân mật với một chàng trai như vậy.

Cảm giác của cô lúc này chẳng khác nào lần đầu tiên gặp người yêu trên mạng ngoài đời thật. Chính cô cũng thấy mình quá đa cảm.

Nhưng nghe anh ta trêu chọc, cô vẫn không chịu nổi, úp mặt vào tay: “Thôi đi.”

“Được rồi, không trêu em nữa.” Cao Du Lâm cười lớn, cố gắng chuyển đề tài để cô bớt ngượng ngùng: “Ngày mai em có buổi diễn à?”

“Ừ, em đã đặt vé cho anh rồi, ngồi ở khu Orchestra Stall, vị trí rất gần sân khấu.”

West End London là thiên đường của nghệ thuật, không thể thiếu những vở nhạc kịch đình đám. Dù là vở diễn nào thì vé cũng gần như được bán hết. Đặc biệt là ở khu vực ngồi xem đẹp nhất.

May mắn là Thẩm Tường Ý đã có sự chuẩn bị trước mới đặt được vé nội bộ.

“Wow, tuyệt quá.”

Cao Du Lâm mở to mắt, ngạc nhiên: “Chắc đắt lắm nhỉ?”

“Không đắt đâu, giá nội bộ có ưu đãi.” Cô đáp.

Họ cao gần bằng nhau, Cao Du Lâm chỉ cần hơi nghiêng đầu đã có thể cọ má vào cô, giống như chú mèo nhỏ nũng nịu. “Y Y ngoan của anh thật tuyệt.”

Mái tóc anh ta cọ vào má và tai cô, cảm giác tê tê dễ chịu, nhưng cô cũng không né tránh.

Mặt Thẩm Tường Ý lại bắt đầu nóng lên. Cô khẽ ho, mím môi cố nén nụ cười.

Lúc này, Cao Du Lâm lại tiện miệng hỏi: “Ngày mai em diễn vở gì nhỉ?”

“‘Người đẹp ngủ trong rừng’ đó.” Thẩm Tường Ý lườm anh, giả vờ trách móc: “Em đã nói với anh mấy lần rồi mà.”

Cao Du Lâm như vừa chợt nhớ ra, lập tức lại cúi đầu xin lỗi, tay vuốt nhẹ tóc cô: “Xin lỗi, anh không rành về mấy chuyện này lắm.”

Có lẽ anh ta nhận ra sự sơ ý của mình, nên vội vàng đổi chủ đề: “Y Y ngoan của anh đẹp thế này, nhảy giỏi thế kia, ngày mai chắc chắn cả khán phòng sẽ ghen tỵ với anh cho mà xem.”

Một chàng trai lớn tướng mà dùng giọng điệu nhõng nhẽo như thế để bày tỏ sự “ghen tị” làm Thẩm Tường Ý mềm lòng, cảm giác ấm áp dâng trào.

Thế rồi cô đột nhiên chạy lên trước vài bước.

“Em làm gì vậy?” Cao Du Lâm không hiểu chuyện gì xảy ra.

Đêm buông xuống, ánh đèn lấp lánh phản chiếu.

Từng hạt mưa li ti rơi xuống, chiếu qua ánh đèn đậu lên mái tóc, mi mắt, và làn da của Thẩm Tường Ý, tạo nên một vầng sáng mờ ảo như giọt sương ban mai.

Cô đứng thẳng, cổ dài thanh mảnh, khẽ ngẩng cằm, nụ cười rạng rỡ, đôi mắt sáng ngời với vẻ tự tin lấp lánh. “Vậy thì em sẽ nhảy trước cho anh xem, chỉ một mình anh.”

Thẩm Tường Ý chỉnh lại váy, rồi từ từ giơ tay lên qua đầu, đôi tay trắng mịn và mảnh mai. Cô nhón chân, chân phải thẳng tắp nâng lên, váy nhẹ nhàng tung bay để lộ mắt cá chân mảnh khảnh.

Dù không thể thực hiện đúng động tác chuẩn vì điều kiện không phù hợp, váy dài và không có giày mũi cứng, nhưng cô vẫn xoay tròn một cách nhẹ nhàng, hướng về phía Cao Du Lâm từng bước một.

Váy trắng tinh khôi đung đưa như sóng nước, đôi giày ba lê buộc quanh đôi chân thon thả. Cô là cảnh tượng đẹp nhất của con phố ấy, nhưng ánh mắt cô chỉ dán vào một người duy nhất – Cao Du Lâm.

Cho đến khi nhẹ nhàng bước vào dưới chiếc ô của anh ta.

Cao Du Lâm nhìn đến ngẩn ngơ, quên cả việc đỡ cô.

Đất trơn ướt, lúc cô hạ chân suýt trượt ngã, nhưng thay vì lấy lại thăng bằng, Thẩm Tường Ý quyết định nhào vào lòng anh ta.

Mùi hương thoang thoảng của mái tóc cô khiến Cao Du Lâm cuối cùng cũng phản ứng kịp, đưa tay ôm chặt lấy đôi vai mỏng manh của cô, cảm nhận được nước mưa còn đọng lại.

“Lạnh lắm hả?” Cao Du Lâm dùng tay áo lau nhẹ nước mưa trên vai cô: “Lau khô đi cho khỏi ướt.”

Anh ta lau vai xong lại lau tiếp mái tóc cô, giọng điệu có chút phấn khích: “Y Y ngoan của anh thật tuyệt vời!”

Thẩm Tường Ý nghe anh ta khen mà mặt đỏ bừng, vội vùi đầu vào vai anh ta.

Nhưng ngay giây phút ngẩng đầu lên, cô bất ngờ chạm mắt với ánh nhìn sâu thẳm, đầy bí ẩn.

Trái tim cô như chậm lại một nhịp.

Là người đàn ông lúc nãy.

Anh đã lên xe, chiếc xe đang đi đến làn đường đối diện cô.

Đèn đỏ.

Xe dừng lại.

Cửa sổ xe hạ xuống, anh cởi áo khoác dài, bên trong là chiếc sơ mi đen sẫm.

Lúc này, cô nhìn rõ khuôn mặt của anh.

Đường nét gương mặt sắc sảo, sống mũi cao thẳng. Đôi mắt dài và sâu, đôi mí không quá dày.

Trên sống mũi anh là một cặp kính gọng vàng, hai bên kính có gắn dây đeo màu vàng, nối từ kính xuống chiếc sơ mi đang mở khuy lỏng lẻo, ôm sát đường vai kéo dài ra sau cổ.

Anh ngồi tựa vào ghế, ánh mắt hơi hạ xuống dõi theo họ.

Không đúng, chính xác là dõi theo cô.

Ánh mắt chuyên chú.

Rõ ràng là một người đàn ông nho nhã và điềm đạm, ánh mắt của anh lại mang theo một sự mạnh mẽ. Bây giờ, điều cô cảm nhận được từ anh, là một ánh nhìn trần trụi, không chút che đậy, đầy xâm chiếm.

Sang trọng và lạnh lùng, như một vị thần đang nhìn xuống chúng sinh.

Ánh mắt ấy bình tĩnh nhưng tràn ngập sự kiêu ngạo. Dưới vẻ ngoài bình lặng ấy, là một thứ khí chất đầy nguy hiểm.

Lần đầu tiên Thẩm Tường Ý gặp một người có khí thế đáng sợ như vậy, chỉ cần một cái nhìn đã đủ khiến cô cảm thấy bị áp đảo.

Không khí đột nhiên trở nên lạnh buốt.

Thẩm Tường Ý khẽ run lên.

Ngay giây sau đó, cô thấy anh khẽ gật đầu, môi nhếch nhẹ một nụ cười mơ hồ.

Nụ cười ấy có vẻ không có ý nghĩa gì đặc biệt, chỉ là một nụ cười nhạt như một lời chào bình thường. Nó đúng với ấn tượng đầu tiên của cô về anh – nho nhã và khiêm tốn.

Nhưng không hiểu sao, trái tim cô thắt lại.

“Y Y ngoan, tay em lạnh quá.”

Giọng Cao Du Lâm như phá vỡ lớp màng vô hình, kéo cô trở lại với thực tại. Trái tim cô lại đập trở lại, Thẩm Tường Ý lập tức quay mặt đi, nhanh chóng tránh ánh mắt của anh.

“Chúng ta mau về thôi, đừng để em bị cảm.” Cao Du Lâm nắm tay cô thật chặt. “Mình gọi taxi nhé?”

“Được.” Cô siết tay anh ta chặt hơn, kéo anh ta đi nhanh về phía bến xe.

Không hiểu sao, trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy lo lắng như thể muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này.

Trợ lý riêng của Hạ Tĩnh Sinh, Trần Gia Sơn nhìn theo bóng dáng đôi tình nhân đang dần khuất xa, rồi quay lại nhìn người ngồi ở ghế sau.

“Anh Hạ…”

Hạ Tĩnh Sinh vẫn không rời mắt, ánh mắt u tối khó lường.

Trần Gia Sơn định nói gì đó nhưng nuốt lại.

Hạ Tĩnh Sinh im lặng. Sau một lúc, anh giơ tay lên, ngón tay thon dài vươn ra khỏi cửa sổ, chạm nhẹ vào những giọt mưa.

Anh khẽ mỉm cười, xoa xoa ngón tay.

Trong thoáng chốc, anh nhớ ra.

Dường như lần nào gặp cô, trời cũng đều mưa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK