“Ngày mai em đi cùng mọi người nhé” Thẩm Tường Ý vẫn cố gắng thử thuyết phục lần cuối: “Như vậy sẽ tiện hơn.”
Hạ Tĩnh Sinh vẫn giữ giọng điệu nhẹ nhàng, bình thản: “Người đông sẽ làm em khó nghỉ ngơi.”
Lời nói ngắn gọn, không thừa một từ, dường như anh quan tâm đến cô, nhưng thực chất đã dứt khoát chặn đứng mọi hy vọng của cô.
Thẩm Tường Ý không phản kháng nữa, cô đã hiểu thái độ của anh. Cô chỉ nói “Em biết rồi” rồi cúp máy.
Cô đã quen với tính cách của anh, lịch sự và điềm tĩnh, anh luôn tôn trọng cô, đợi cô cúp máy trước. Mỗi lần như vậy, Thẩm Tường Ý lại cảm thấy mình chỉ có thể trút chút bất mãn qua việc tắt điện thoại mà không chút do dự.
Nhưng cô cũng cảm thấy anh là người đầy mâu thuẫn, vừa tôn trọng cô trong những chi tiết nhỏ, vừa kiểm soát cô chặt chẽ. Trong lòng cô đầy rối ren.
Đến nước này cô cũng không còn cách nào khác, sau khi đặt điện thoại xuống, cô tiếp tục tập luyện. Cô điên cuồng nhảy múa, mồ hôi ướt đẫm tóc, thở hổn hển vì mệt mới khiến tâm trạng cô nhẹ nhàng hơn một chút.
Vừa ngồi xuống uống nước, cô đã nhận được cuộc gọi từ tài xế nói rằng anh ta đang chờ trước cửa nhà hát.
Thẩm Tường Ý xách túi, rời nhà hát.
Cô về ký túc xá, Kiki đang ăn tối, thấy cô về lập tức niềm nở mời cô ăn cùng, nhưng Thẩm Tường Ý từ chối với nụ cười gượng gạo.
Cô vào phòng thu dọn hành lý.
Dù mọi đồ dùng sinh hoạt, Hạ Tĩnh Sinh đã chuẩn bị sẵn cho cô, tất cả đều đắt tiền, nhưng cô vẫn mang theo đồ của mình.
Thực ra cô chẳng có gì nhiều để mang, hành lý chủ yếu là giày múa.
Khi kéo vali ra, cô đã ngần ngại một lúc lâu, không biết phải giải thích với Kiki thế nào về việc cô sẽ đi ngay và ngày mai không bay cùng mọi người. Cô cảm thấy nếu nói gì cũng sẽ rất dễ lộ sơ hở.
Kết quả là khi thấy cô chuẩn bị đi, Kiki không tỏ ra ngạc nhiên chút nào, thậm chí còn đề nghị giúp cô mang hành lý xuống.
Sự hiểu ngầm này khiến Thẩm Tường Ý vừa thở phào nhẹ nhõm vừa cảm thấy càng xấu hổ.
Cô không nói gì, ngay cả cố gượng cười cũng không còn sức.
Xuống đến tầng dưới, tài xế ngay lập tức bước tới cầm hành lý giúp cô, rồi mở cửa xe.
Lại thêm một quãng đường dài đầy im lặng lẫn khó chịu.
Dù trời đã tối, lâu đài vẫn sáng rực ánh đèn, sừng sững giữa rừng cây ngô đồng, như tách biệt khỏi thế giới.
Hạ Tĩnh Sinh quả thật không có nhà như đã nói trước đó.
Bữa tối vẫn thừa mứa, bày biện trên bàn để cô lựa chọn, nhưng cô chỉ ăn qua loa rồi lên lầu tắm sau đó đi ngủ.
Cô có khả năng thích nghi tốt, đã ở đây vài đêm nên không còn sợ nữa, chỉ là vẫn duy trì thói quen để một chiếc đèn tường sáng, điều đó khiến cô cảm thấy an toàn.
Không biết có phải do tâm sự nặng nề hay không mà cô ngủ không sâu.
Khi đang mơ màng, cô cảm giác có người đang chạm vào mặt mình.
Cô hé mắt nhìn qua khe hở, lờ mờ thấy một bóng người ngược sáng ngồi trước mặt, cô giật mình, theo phản xạ lùi lại.
Giây tiếp theo, bàn tay nóng rẫy đã nắm lấy má cô.
Ánh mắt của Thẩm Tường Ý cuối cùng cũng tập trung lại, thấy rõ người trước mặt chính là Hạ Tĩnh Sinh.
Anh không mặc áo khoác, chỉ có một chiếc sơ mi chưa cài hết cúc, tay áo xắn đến khuỷu tay, bàn tay đang nâng mặt cô, gân xanh trên cánh tay nổi rõ chạm vào cổ cô.
Cô bất giác hít thở nhẹ hơn.
“Xin lỗi, anh chỉ muốn xem em.”
Trong không gian yên tĩnh, giọng anh trầm thấp, nghe có vẻ rất dịu dàng. Dây kính treo lủng lẳng, trông anh nhã nhặn và cao quý, gương mặt đẹp trai hoàn hảo, nụ cười mỉm của anh thật sự cuốn hút.
Rõ ràng chính anh làm cô giật mình, nhưng giọng nói của anh lại khiến cô cảm thấy có phải mình đã phản ứng thái quá không?
Thẩm Tường Ý chớp mắt, không tránh né nữa mà để anh vuốt ve khuôn mặt mình.
Cô thận trọng quan sát biểu cảm của anh, sự ngoan ngoãn của cô dường như khiến anh hài lòng.
Suy nghĩ một lúc lâu, cô quyết định thừa cơ.
“Ngài…”, theo thói quen, cô định gọi anh là ngài Hạ nhưng kịp thời sửa lại, nhẹ nhàng gọi tên anh: “Tĩnh Sinh.”
“Ừm.” Anh đáp lại, âm cuối kéo dài, có thể nghe thấy sự vui vẻ trong giọng nói.
“Ngày mai em vẫn muốn đi cùng đoàn múa, được không?” Cô cố gắng giữ giọng nói thật mềm mại vô hại, nhìn anh với ánh mắt đầy hy vọng.
Không biết người ta sẽ bàn tán gì khi cô vắng mặt vô lý như vậy.
Sắc mặt Hạ Tĩnh Sinh không thay đổi, ngón tay thô ráp của anh từ từ di chuyển từ má cô đến mắt, như thể đang trêu đùa, chạm nhẹ vào lông mi của cô. Nụ cười trên mặt anh vẫn còn, nhưng lời nói của anh lại lạnh lùng như gáo nước lạnh dội vào người cô.
“Không được.”
Anh từ chối không chút do dự.
Đôi mắt Thẩm Tường Ý tối sầm, biểu cảm cũng lập tức suy sụp.
Anh vẫn tiếp tục đùa với lông mi của cô, cô nhắm mắt lại, quay đầu tránh.
Tay anh khựng lại một chút.
Anh dường như khẽ cười: “Chỉ cần không như ý là em nổi giận?”
Nghe vậy, Thẩm Tường Ý bừng tỉnh, nhận ra mình vừa tỏ ra giận dỗi với anh. So với anh, cô rõ ràng quá dễ biểu lộ cảm xúc, không biết cách che giấu.
Dù gì cô cũng đang ở nhờ nhà người ta, hơn nữa cả đoàn múa đều trong tay anh. Anh có thể dễ dàng hủy bỏ tất cả chuyến lưu diễn châu u, hoặc chỉ cần một câu nói là chuyển lịch sang Hồng Kông.
Cô thật sự không dám chọc giận anh.
“Không, em chỉ là…”, Thẩm Tường Ý cố tỏ vẻ bình tĩnh, tìm lý do cho mình: “Em buồn ngủ thôi.”
“Không giận.” Cô nhấn mạnh thêm.
“Ừm.” Tay của Hạ Tĩnh Sinh lại chạm vào má cô, lần này không phải trêu đùa lông mi mà là lướt qua mũi cô rồi dừng lại trên đôi môi mềm mại của cô, khẽ chạm vào: “Chuyện này là lỗi của anh, em có thể giận.”
Anh xin lỗi cô với thái độ thành thật và dịu dàng.
Tuy nhiên ngay sau đó, anh nói tiếp: “Nhưng anh không thể đồng ý với em, vì anh muốn ở bên em.”
“…”
Nếu nói về nghệ thuật ngôn từ, có lẽ không ai có thể sánh bằng Hạ Tĩnh Sinh.
Anh dùng giọng điệu dịu dàng nhất để nói những lời bá đạo nhất.
Chính vì vậy mà Thẩm Tường Ý càng cảm thấy bất lực, anh quá thẳng thắn, không chút che đậy.
Cái “ở bên nhau” này có thể là một ẩn dụ, vừa ám chỉ việc đi Hồng Kông, vừa có thể mang một ý nghĩa khác.
Đôi khi, cô thậm chí mong anh đừng quá dịu dàng, thà anh hung dữ một chút, như vậy cô sẽ có lý do vững chắc hơn để thuyết phục bản thân.
Nhưng anh lại làm ngược lại, dùng sự dịu dàng mà đâm thẳng vào lòng cô.
Thẩm Tường Ý thật sự không biết phải đối phó thế nào.
Cô chỉ có thể gật đầu rồi thuận theo.
Không thể phủ nhận, lần này cô lại thất bại trong cuộc thương lượng.
“Buồn ngủ thì ngủ đi, anh không làm phiền em nghỉ ngơi nữa.”
Anh không nói gì thêm, rút tay về, nhìn cô vài giây rồi từ từ cúi xuống.
Thẩm Tường Ý nín thở, nhận ra anh sắp hôn mình, não cô lập tức cảnh báo nguy hiểm.
Hơi thở của anh áp sát, chạm vào trán và đầu mũi cô.
Cô theo phản xạ nhắm chặt mắt.
Nhưng ngay giây sau, hơi thở của anh bất ngờ rời xa.
“Ngủ ngon.”
Cô chỉ nghe thấy anh khẽ nói bằng giọng khàn khàn.
Khi mở mắt ra, anh đã ra khỏi phòng, tay cầm nắm đấm cửa, đang từ từ khép lại.
Trước khi cửa đóng lại, anh vẫn còn liếc nhìn cô.
Chạm phải ánh mắt của anh, Thẩm Tường Ý vội nhắm mắt, xoay người như kẻ trộm.
Dường như anh lại khẽ cười, sau đó cánh cửa đóng lại.
Căn phòng trở nên yên tĩnh.
Tiếng thở dài của cô gái mãi không tan biến.
Thẩm Tường Ý có đồng hồ sinh học rất chính xác, cô luôn tỉnh dậy lúc 6 giờ sáng.
Hôm nay, vì phải bay nên cô lấy từ vali ra một bộ đồ đơn giản.
Sau đó, cô tự đẩy vali xuống lầu.
Từ sáng sớm, những người hầu đã tất bật làm việc. Thấy cô xuống, họ lập tức đến lấy hành lý từ tay cô và thông báo rằng bữa sáng đã chuẩn bị xong, nhưng ngài Hạ đang tập thể dục.
Thẩm Tường Ý gật đầu, đi vào phòng ăn. Đợi lâu khiến cô mất kiên nhẫn, nên bảo người hầu dọn bữa sáng lên trước.
Ăn xong, cô không biết làm gì tiếp theo, cũng không biết khi nào sẽ đi. Để giết thời gian cô đi ra vườn dạo quanh.
Khu vườn của lâu đài quá lớn, đi hết chỗ này đến chỗ khác một lúc là lạc đường. Mãi đến khi Hạ Tĩnh Sinh gọi điện hỏi cô đang ở đâu, cô mới thừa nhận mình không tìm được đường về.
Sau khi báo những công trình xung quanh, cô đợi một lát, một chiếc xe ngựa bốn bánh cổ điển xuất hiện.
Hạ Tĩnh Sinh ngồi trong xe ngựa, mặc bộ vest xám kẻ sọc, chân bắt chéo, ngả lưng thoải mái trên ghế.
Xe ngựa dừng trước mặt cô, người đánh xe chuyên nghiệp tháo mũ, đặt trước ngực, mỉm cười cúi chào.
Hạ Tĩnh Sinh đưa tay ra, cô đặt tay vào tay anh, anh nhẹ nhàng kéo cô lên xe.
Cô ngồi cạnh Hạ Tĩnh Sinh.
Anh có vẻ vừa tắm xong, mùi hương sữa tắm nam thoang thoảng trên người anh.
Cánh tay anh tự nhiên đặt lên lưng ghế, gần như bao quanh cô. Thẩm Tường Ý ngồi thẳng lưng, không dám tựa vào ghế.
“Sao em đi xa thế?” Hạ Tĩnh Sinh hỏi như đang trò chuyện.
“Chỉ là đi dạo thôi” Thẩm Tường Ý đáp: “Ở đây rộng quá.”
Xe ngựa di chuyển chầm chậm, đi qua những khu vườn trong lâu đài, như quay về thời kỳ Phục hưng của châu u. Anh thực sự giống người của thời đại đó, mọi cử chỉ đều toát lên vẻ quý tộc và tao nhã.
Xe đi ngang qua một căn nhà kính kiểu châu u, bên trong trồng đầy hoa, chính giữa có đài phun nước. Trên bàn sắt rèn có bình hoa và bộ ấm trà.
Thẩm Tường Ý không kìm được, lấy điện thoại ra chụp hình.
Cô nghĩ, nếu ngồi tắm nắng ở đây chắc rất dễ chịu, chỉ tiếc thời tiết ở Anh không thuận lợi, ngày nắng đẹp rất hiếm.
“Em thích không?” Anh hỏi.
Thẩm Tường Ý mở máy ảnh, chỉnh góc chụp: “Rất đẹp.”
“Anh cho dời nó sang Hồng Kông nhé?”
Anh vừa hỏi vừa nghiêng người về phía cô, đầu nghiêng một bên, cằm gần như chạm vào vai cô.
Ánh mắt anh dán vào màn hình điện thoại, thấy cô phóng to cảnh nhà kính.
Mùi hương từ sữa tắm trên người anh bỗng đậm hơn, hơi thở của anh lướt qua phía sau tai cô, tay cô run lên, suýt làm rơi điện thoại.
May mà Hạ Tĩnh Sinh nhanh tay nắm lấy.
Cầm được điện thoại cũng đồng thời nắm lấy tay cô.
Ngón tay cô cứng đờ.
“Bao giờ em mới hết căng thẳng khi anh lại gần?” Hạ Tĩnh Sinh không buông tay mà càng nắm chặt hơn, lòng bàn tay anh bao trọn lấy mu bàn tay cô.
“Em… không căng thẳng…” Thẩm Tường Ý cứng họng: “Chỉ là… chưa quen thôi…”
“Em có nhiều kinh nghiệm yêu đương hơn anh, chắc chắn không khó để thích nghi.” Giọng anh nhẹ nhàng vang bên tai cô. Trong khi nói, anh nhìn chằm chằm vào cô, tai cô đỏ lên rõ rệt.
Thẩm Tường Ý không kìm được lẩm bẩm: “Em có nhiều đâu… chỉ có mỗi một lần…”
Chỉ là yêu qua mạng vài tháng, gặp nhau chưa bao lâu thì chia tay…
Khoan đã…
Thẩm Tường Ý đột nhiên bắt kịp ý trong lời anh.
Cô biết Hạ Tĩnh Sinh đã điều tra cô, chuyện này anh cũng từng thừa nhận. Vậy thì chắc chắn anh biết rõ cô đã yêu bao nhiêu lần.
Nhưng anh nói kinh nghiệm yêu đương của cô còn phong phú hơn anh? Nếu cô đã được coi là nhiều… thì anh…
“Nghe như anh chưa từng yêu bao giờ vậy?” Cô buột miệng, trong giọng điệu còn pha chút khó tin.
Khi quay lại, cô thấy anh nghiêng người, gương mặt gần trong gang tấc, xe ngựa khẽ lắc lư, sợi dây kính lâu lâu lại quét qua vai cô.
Hơi thở của anh và cô giao hòa bất ngờ.
Cô lại giật mình lùi về sau.
Nhưng ngay sau đó, anh đã ra tay trước, mạnh mẽ giữ lấy sau gáy cô.
“Trước đây đúng là chưa có, nếu tính bây giờ,” Hạ Tĩnh Sinh nhìn thẳng vào mắt cô, không chớp: “Em là người đầu tiên.”
“Dùng cách nói của các em,”
Hạ Tĩnh Sinh từ từ cúi xuống, giữ nguyên tầm mắt ngang với cô, khẽ mỉm cười: “Là mối tình đầu.”
“…”
Thẩm Tường Ý sững sờ, không chỉ tai mà cả khuôn mặt đều đỏ ửng.
Cô như vừa nghe thấy điều gì đó kinh khủng.
Phản ứng đầu tiên của cô là thấy khó tin.
Anh đã 32 tuổi, mà vẫn là mối tình đầu?
Lừa ai đây. Mỗi mối tình đều là “tình đầu” phải không?
Dù trong lòng thầm phản bác, nhưng giọng nói và ánh mắt của Hạ Tĩnh Sinh đều quá thành thật. Không có dấu vết của sự đùa cợt hay dối trá.
Chính điều đó càng khiến cô bối rối hơn.
Không phải…
Ai yêu đương với anh chứ…
Chuyện này đâu phải là yêu đương?
“Tuổi tác không phải là thước đo kinh nghiệm yêu đương. Không ai quy định đến một độ tuổi nhất định thì phải trải qua vài mối tình.”
Hạ Tĩnh Sinh nhìn vẻ mặt thay đổi của cô là hiểu ngay suy nghĩ trong đầu cô. Anh vẫn cười, từng câu từng chữ đều rõ ràng: “Nếu không gặp được em, anh rất chắc chắn rằng cả đời này anh sẽ độc thân. Anh hy vọng em hiểu rằng anh rất nghiêm túc và mong em có thể gỡ bỏ sự cảnh giác với anh.”
Thẩm Tường Ý không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô bị anh nhìn đến mức tim đập loạn.
Đúng lúc bầu không khí căng thẳng và mập mờ, điện thoại của cô đột nhiên phát ra tiếng thông báo.
Vì tay cô vẫn đang cầm điện thoại, chạm vào màn hình, nên điện thoại chưa tắt và vẫn đang ở chế độ chụp ảnh.
Kèm theo tiếng thông báo, một tin nhắn xuất hiện.
Cô theo bản năng liếc nhìn, thấy tin nhắn từ Cao Du Lâm. Cô đã quên chặn số của anh ta ở Anh.
Phản ứng đầu tiên của cô là ngẩng lên nhìn Hạ Tĩnh Sinh.
Không kịp tránh, cô chạm phải ánh mắt anh.
Anh lập tức nheo mắt lại, nhưng nụ cười vẫn chưa biến mất.
“Em vẫn còn liên lạc với mối tình đầu của mình.”