Dù Hạ Tĩnh Sinh cố ý hạ thấp giọng, thì thầm như nói với chính mình, Thẩm Tường Ý vẫn nghe thấy rõ ràng.
Anh nói – “Yêu em.”
Yêu cô sao?
Hạ Tĩnh Sinh yêu cô sao?
Trong phút chốc cô kinh ngạc đến mức quên cả phản kháng, hoặc có lẽ ngoài sự kinh ngạc còn là những cảm xúc khác, nhưng phức tạp đến mức cô không biết diễn tả thế nào.
Một người cao lớn, mạnh mẽ như Hạ Tĩnh Sinh lúc này dường như đang hoàn toàn dựa vào cô, giống như một dây leo đang quấn chặt lấy cô mà sống, một tay anh ôm chặt eo cô, tay kia đan chặt vào tay cô, từng ngón tay như muốn khóa chặt ngón tay cô.
Khuôn mặt anh vùi vào hõm vai cô, không hôn nữa, chỉ lặng lẽ ôm cô, cô cảm nhận rõ từng nhịp thở nóng hổi, nặng nề và đầy kiềm chế của anh.
Hơi thở của anh phả vào da cô, khiến mạch máu cô đập nhanh một cách kỳ lạ.
Cô không hiểu tại sao.
Giây phút này, cô lại cảm thấy sự yếu đuối ở Hạ Tĩnh Sinh.
Sao có thể chứ?
Anh rõ ràng là một người mạnh mẽ và kiêu hãnh, anh mạnh mẽ đến mức không ai sánh kịp, khiến người ta phải ngưỡng mộ và e sợ. Một người dường như không gì là không thể như anh, sao có thể yếu đuối?
Lý trí bảo cô đây chắc chắn là ảo giác của mình.
Nhưng trực giác của người phụ nữ thì không ngừng khẳng định, đó là thật. Cô cảm nhận được, tất cả đều là thật.
Hạ Tĩnh Sinh dù mạnh mẽ đến đâu, cũng chỉ là một con người bằng da bằng thịt, cũng là một người bình thường.
Bất chợt, cô nhớ lại câu nói của một đồng nghiệp nữ ở quán ăn tối nay – “Ethan đối với cậu tốt thật đấy, nhìn như yêu cậu vậy.”
Lúc đó cô chỉ cười nhạt.
Cô nghĩ rằng Hạ Tĩnh Sinh chỉ đơn thuần là thích cô, dù sự thích ấy là thật lòng nhưng không bao giờ có thể gọi là yêu.
Với địa vị hiện tại của anh, làm sao anh có thể yêu một người?
Nhưng bây giờ, anh lại tự mình nói ra như thế.
Thẩm Tường Ý nuốt nước bọt, hít một hơi sâu, hỏi lại như để thử và xác nhận: “Anh… anh nói gì?”
Có lẽ cô đã nghe nhầm.
Có lẽ đó chỉ là ảo giác của cô.
Có lẽ đây lại là một cái bẫy dịu dàng của anh.
Khi cô đang tìm đủ lý do trong lòng để tự thuyết phục, Hạ Tĩnh Sinh đang tựa vào người cô bỗng ngẩng đầu lên. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức hơi thở giao hòa, cô ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh vẫn như mọi khi, chăm chú nhìn cô, ánh mắt kiên định đến mức chẳng buồn chớp mắt.
Khoảng cách gần đến mức cô thậm chí có thể thấy hình bóng mình phản chiếu trong mắt anh. Đồng tử của anh dần co lại.
Đôi mắt này, từ trước đến nay cô luôn sợ phải đối diện, sợ ánh mắt kiên định và đầy chiếm hữu của anh, sợ ánh mắt nóng bỏng và đầy nguy hiểm của anh.
Nhưng ngay lúc này, khi hai ánh mắt chạm nhau, trái tim cô bỗng lỡ một nhịp.
Ánh mắt ấy dường như đã cho cô câu trả lời.
Một cảm xúc sâu đậm, đậm đặc và trực diện, không lời mà bao trùm lấy cô.
Trái tim Thẩm Tường Ý như ngừng đập, cô không thể chống lại ánh mắt ấy, nhanh chóng thất bại mà né tránh ánh nhìn của anh.
Ánh mắt ấy vẫn mãnh liệt như vậy, nhưng lần này cô né tránh không phải vì sợ hãi, mà là do sự xao động không thể nói thành lời.
Ngay khi cô vừa quay đầu, anh nhanh chóng giữ lấy cằm cô.
Anh kiên quyết ngăn cản sự né tránh của cô, mạnh mẽ quay mặt cô lại, bắt cô nhìn thẳng vào anh.
Anh dần cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, từng từ rõ ràng chắc chắn: “Anh nói là… yêu em.”
Anh bị cận nhẹ, nhưng khoảng cách gần như vậy đủ để nhìn thấy rõ từng biểu cảm của cô. Anh thấy rõ mí mắt cô hơi run lên khi nghe anh nói.
“Anh yêu em, Ý Ý.”
Anh nói tiếp, nhấn mạnh, không hề ngần ngại trong việc bày tỏ.
Rồi anh thấy đôi môi cô mím chặt, đường cong môi hơi run rẩy.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, anh cúi xuống, hôn lên môi cô. Ngay khi hai môi chạm nhau, anh lập tức tiến vào, hòa quyện cùng cô.
Bàn tay đan chặt lấy tay cô không rời, tay kia từ cằm di chuyển xuống cổ cô.
Trong tiếng hôn và tiếng rên rỉ khe khẽ của cô, đôi mắt cô khép lại, hàng mi ướt đẫm, ánh nhìn ngây ngất như chứa đựng cả hồ nước mùa xuân.
Ngay cả khi cô chỉ thở thôi cũng là một sự quyến rũ không lời đối với anh.
Nụ hôn của anh ngày càng sâu hơn, hai chân anh quỳ xuống hai bên, chiếc quần tây rộng thùng thình cũng dường như chật chội, căng ra.
Anh di chuyển, nhấn hông xuống, không cho cô bất kỳ cơ hội suy nghĩ nào, lại một lần nữa tiến tới.
Ngay khoảnh khắc đó, đôi mắt xinh đẹp của cô mở to, cô cắn vào lưỡi anh trong cơn đau đớn bất ngờ, ngửa đầu ra sau, xương quai xanh hiện lên rõ rệt khi cô hít thở sâu.
Ngón tay cô bấu chặt vào tay anh, móng tay cắm vào mu bàn tay anh, nhưng anh không hề buông cô ra mà để mặc cho cô giải tỏa cơn đau.
Cô nhìn anh đầy bất ngờ và oán giận, nước mắt đong đầy chảy dài trên má.
Cô chỉ vừa thốt ra một âm thanh không rõ thì anh đã chiếm lấy môi cô, không để cô nói hết lời, chỉ còn lại tiếng thổn thức yếu ớt của cô.
Anh không ngừng cướp lấy, không ngừng chiếm đoạt đôi môi mềm mại của cô và tiến sâu hơn nữa.
Không được chần chừ, không thể mềm lòng.
Anh đã chờ quá lâu rồi.
Anh không muốn đợi thêm giây phút nào nữa.
Anh muốn hoàn toàn có được cô.
Chỉ khi có được cô trọn vẹn, anh mới cảm thấy phần trống rỗng trong lòng mình được lấp đầy.
Sự khao khát chiếm hữu mạnh mẽ điều khiển toàn bộ lý trí của anh, anh như một con thú đói khát, một khi đã tìm thấy con mồi thì không thể nào ngừng lại, càng nếm trải lại càng không thỏa mãn.
Cuối cùng, Thẩm Tường Ý cũng lấy lại tinh thần, bắt đầu phản kháng, tay cô cố đẩy vai anh ra, đẩy mãi nhưng không thể nào lay chuyển được anh, cô cũng cố đạp chân vào anh.
Cô khóc lớn, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Anh cảm nhận được vị mặn của nước mắt, cuối cùng tỉnh táo lại, mở mắt, nhìn thấy gương mặt đẫm nước mắt của cô, trái tim như bị đâm một nhát.
Hạ Tĩnh Sinh rời khỏi môi cô, nhẹ nhàng hôn lên má và khóe mắt cô, kiên nhẫn lau đi từng giọt nước mắt, dù nước mắt cứ tiếp tục rơi, anh vẫn không phiền lòng, cứ tiếp tục hôn.
Cô khóc, lồng ngực phập phồng, oán trách sự cứng rắn của anh: “Anh… anh quá đáng quá…”
“Ừ.” Anh thừa nhận, không chút né tránh: “Anh quá đáng.”
Anh hôn nhẹ lên khóe môi cô, như để xoa dịu, nhưng lại khiến cô khóc dữ dội hơn.
Ngón tay Thẩm Tường Ý run rẩy, đôi mắt đỏ hoe lan tới má, không rõ là đau đớn hay xấu hổ.
Cô đã từng chịu đau đớn nhiều lần trong các buổi tập múa, giai đoạn đầu kéo căng cơ và ép dẻo còn đau đớn hơn thế nhiều. Cú sốc này không phải là không chịu nổi, chỉ là quá đột ngột làm cô không kịp chuẩn bị, cảm xúc bị xáo trộn, cô cảm thấy bản thân mình bị tổn thương một cách vô lý, nước mắt cứ thế không kiềm được mà tuôn rơi, vô thức chảy dài trên má.
“Đồ lừa đảo.” Thẩm Tường Ý thút thít, nước mắt lăn dài, làm ướt hàng mi và lọn tóc mai, đôi mắt trong veo, ánh nhìn mơ màng, như thể say sưa, vừa hoài nghi vừa quả quyết: “Anh không yêu em.”
Cô trông thật đáng thương, khiến lòng anh như bị siết chặt lại, nhưng đồng thời cũng làm sự khao khát của anh càng thêm mãnh liệt. Anh cúi xuống hôn lên môi cô, lần này không còn sự thô bạo như trước, mà là sự nhẹ nhàng từng chút một, từng nụ hôn âu yếm nơi đôi môi mềm mại. Anh không phản bác lời cô, chỉ khẽ khàng: “Anh không lừa em.”
Anh ngừng một lát, rồi nói như một lời thề: “Anh thật lòng yêu em.”
Thẩm Tường Ý hít sâu, quay mặt sang bên, nhưng anh vẫn bám theo, hôn lên khóe môi, lần xuống tới tai cô, trên đó vẫn còn vương vài giọt nước mắt, anh lại dịu dàng hôn đi.
“Ý Ý, đừng từ chối anh.”
Giọng nói anh thật nhẹ, như một hơi thở nóng hổi bên tai cô, ấm áp và run rẩy: “Được không?”
Giọng điệu của anh đầy âu yếm, nhẹ nhàng khẽ dỗ dành, như đang hạ mình để cầu xin sự chấp nhận từ cô.
Thẩm Tường Ý rụt rè ngẩng lên, qua lớp sương mờ trong đôi mắt nhòe lệ, cô nhìn anh.
Mồ hôi lấm tấm trên trán anh, các mạch máu nổi lên rõ rệt, lông mày chau lại, ánh mắt anh thẫm đen, sâu thẳm và rực lửa.
Dường như anh đã cố chịu đựng đến tận cùng.
Cô lặng lẽ nhìn anh.
Khi cô còn đang do dự, anh tự cho rằng sự im lặng của cô là ngầm đồng ý, lập tức ôm chặt lấy eo cô, tiếp tục tiến tới.
“Đừng sợ.”
Tay kia của anh dịu dàng vuốt ve gò má cô, giọng nói nhẹ nhàng chứa đầy tình ý sâu đậm.
Ban nãy anh đã tiến đến một chút, cô phản ứng quá mãnh liệt, khiến anh không nỡ ép cô hơn.
Trái tim Thẩm Tường Ý hỗn loạn, có lẽ bởi vì anh đã chạm tới cõi lòng cô, hoặc có lẽ vì cô biết rằng mình không thể trốn tránh được nữa, mối quan hệ của họ đến nước này sớm muộn gì cũng sẽ đi đến bước này, huống chi mọi chuyện đã xảy ra, cô còn có thể từ chối thế nào?
Ngay khi cô cảm nhận được sự dịu dàng ấy, nỗi đau dần lan ra.
Cô không kiềm được nhíu mày, vùi đầu vào ngực anh, vẫn thấy chưa hả dạ, liền cắn mạnh vào vai anh.
Bờ vai anh rắn chắc, cơ bắp nổi rõ, cứng tựa đá, khiến cô cắn đến ê răng.
Lực cắn của cô như kiến cắn đối với anh, nhưng anh lại thấy nóng rát, hơi thở của anh dồn dập, tựa như có một sợi dây căng thẳng trong đầu anh bất ngờ đứt phựt.
Anh buông thả lý trí, không còn kiềm chế.
Cơ bắp sau lưng anh căng lên rõ rệt, vai và cơ tam giác nổi bật, mở rộng mạnh mẽ.
Dưới ánh đèn sáng, từng khối cơ thể anh lấp lánh mồ hôi, phản chiếu ánh sáng.
Hai người cùng bật ra một âm thanh đầy cảm xúc.
Thẩm Tường Ý cong chân lại, ngón chân cô lúc trắng bệch, lúc đỏ ửng vì máu dồn lên, nước mắt cô lại tuôn rơi.
Cô cắn sâu vào vai anh, như muốn khắc vào đó một dấu ấn.
Vậy mà, khoảnh khắc ấy không phải là đau đớn.
Cô chậm rãi mở mắt, nhìn dáng hình anh lay động, khi mà đầu óc cô gần như mơ hồ, cô bất ngờ nhận ra rằng cửa phòng vẫn mở, lập tức tỉnh táo, kinh hãi, cố rút chân lại: “Anh không đóng cửa!”
Không biết ban nãy có ai đi ngang qua không, liệu có ai đã thấy…
Chỉ nghĩ tới đó, Thẩm Tường Ý đã đỏ mặt xấu hổ đến nỗi không biết giấu mặt vào đâu.
Anh đưa tay giữ chặt chân cô, không cho cô tránh né.
Cánh tay mạnh mẽ của anh vòng qua eo cô, nâng cô lên dễ dàng, giữ nguyên tư thế mà nhấc cô lên.
Cô hét lên, cảm thấy chóng mặt, trong lúc hỗn loạn cô đành vòng tay ôm lấy cổ anh để giữ thăng bằng.
Anh ôm cô đi từng bước.
Mỗi bước đi dường như đánh vào tận tâm can cô.
Điều đó khiến khoảng cách tới cửa càng ngày càng gần. Thẩm Tường Ý biết rõ cả hai người hiện tại ra sao, cô hoảng hốt cố gắng giữ khoảng cách, nhưng anh chỉ cần một động tác đã giữ chặt cô lại.
Tiếng ù ù trong đầu làm cô nhíu mày, hơi thở run rẩy: “Anh định làm gì… Đừng lại gần cửa!”
Lời nói vừa dứt, anh đã đến cửa, nhấc chân dài mà vẫn còn vướng chút quần tây, đá mạnh vào cánh cửa.
Ngay khi đó, lưng cô ép vào cánh cửa gỗ.
Chiếc áo len vẫn trên người cô, ngăn cách cái lạnh của cánh cửa, nhưng mặt trước lại chẳng có gì chắn giữa hai người, cảm nhận được hết sức nóng từ lồng ngực anh.
Hạ Tĩnh Sinh cao lớn, khiến cô như một dây leo dựa vào anh mà bám lấy, cả tay chân đều bám chặt lấy anh.
Mồ hôi trên người anh làm trơn trượt khiến cô không thể nào giữ vững được.
Cửa đóng lại. Phòng cách âm rất tốt.
Cô không còn giữ gìn nữa, òa khóc lớn, đầu óc choáng váng, đầu chỉ còn cách dựa vào vai anh. Cảm giác như mọi thứ đều đang xoay chuyển.
Phần bụng cô đau âm ỉ, đau đến mức như có gì đó lăn lộn trong bụng.
Vòng eo thon gọn giờ đã rõ ràng thay đổi.
“Ý Ý.”
Giọng anh khàn đặc, không ngừng gọi tên cô.
Giọng điệu mềm mại đầy yêu thương, nhưng cô càng khóc dữ dội, và anh càng trở nên mãnh liệt hơn.
Anh không còn là một quý ông lịch lãm, mà đã trở thành một con thú săn mồi đầy tham vọng.
“Em là của anh.”
Anh cúi đầu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào nơi hai người giao hòa, như thì thầm tự nói với mình, nhưng cũng như ra lệnh, kiên quyết không cho phép chối từ.
“Em chỉ có thể là của anh.”
Thật ra, anh không quan tâm quá khứ của Thẩm Tường Ý, không quan tâm những gì cô đã làm cùng bạn trai cũ, không quan tâm sự nguyên vẹn của cô.
Anh chỉ cần hiện tại và tương lai của cô thuộc về anh.
Nhưng khi thực sự có được cô trọn vẹn, anh vẫn cảm thấy một niềm hân hoan không thể kiềm chế, lần đầu tiên trong đời anh hiểu thế nào là sung sướng đến mức điên cuồng.
Dopamine điên cuồng tràn ngập trong anh, chiếm lấy toàn bộ trí óc. Phần linh hồn trống rỗng của anh, nay đã được lấp đầy.
Anh cúi xuống hôn lên đôi môi vẫn còn run rẩy của cô, vừa như an ủi, vừa như chiếm đoạt.
“Nói em là của anh.”
“Nói cho anh nghe.”
Không chỉ giọng nói, mọi thứ trong anh đều dồn dập đến mức cô không thể chống đỡ, ý thức của cô dần tan rã, không còn đủ sức để suy nghĩ, chỉ đành thuận theo: “… Em là của anh.”
“Nói lại lần nữa.” Anh ra lệnh.
“Em… là của anh.”
“Của ai?”
“Của anh.”
“Anh là ai?”
“Hạ Tĩnh Sinh.”
Hạ Tĩnh Sinh cuối cùng cũng mãn nguyện, tiếng cười trầm đục vang lên, chứa đựng một niềm vui khôn xiết, cả thân lẫn tâm đều mãn nguyện.
“Ý Ý của anh.” Anh lại dùng giọng điệu đầy quyến rũ gọi tên cô, hơi thở ấm áp phả vào tai cô: “Ngoan lắm.”
Đôi tai của Thẩm Tường Ý lập tức ửng đỏ, không thể kìm nén nổi nữa.
Cô cắn chặt môi, tự nhủ phải kìm chế không phát ra tiếng.
Sau cả đêm rối loạn, cuối cùng cũng trở về yên bình.
Đến tờ mờ sáng, khi mưa ngoài trời lớn nhất.
Chiếc giường trong phòng đã lấm lem vết tích của cả hai, không thể nào nằm được nữa, nên anh đành bế cô về phòng cũ của anh mà giờ cô đang ở.
Gần bốn giờ sáng.
Hạ Tĩnh Sinh tuy vậy lại không hề buồn ngủ, mà ngược lại cực kỳ tỉnh táo, chưa bao giờ tỉnh táo đến thế.
Những chuyện cũ tưởng đã chôn vùi lại hiện rõ ràng ngay trước mắt.
Hạ Tĩnh Sinh đứng ở ban công phòng, mặc một chiếc áo ngủ màu đen, vừa tắm xong, mái tóc ướt rủ xuống trán, che đi một phần ánh nhìn sâu thẳm. Anh hơi khom lưng, hai tay tựa vào lan can, dáng vẻ có phần buông thả.
Anh cúi đầu nhìn điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, làn khói mỏng nhanh chóng bị gió thổi tan.
Điếu thuốc cứ thế cháy dở giữa ngón tay, anh chẳng hề rít một hơi nào, gió làm nó cháy nhanh hơn.
Ánh mắt anh hơi nheo lại, nhìn chằm chằm vào điểm đỏ lấp lánh của điếu thuốc, mắt anh thăm thẳm khó lường.
Lần gần nhất anh hút thuốc có lẽ là mười ba năm trước.
Từ 19 đến 20 tuổi, anh nghiện thuốc nặng, gần như mỗi ngày đều phải hút hết một bao.
Nicotine quả thực là một liều thuốc tốt để giải tỏa áp lực và giải phóng cảm xúc.
Cho đến khi nhận ra mình đang phụ thuộc vào thuốc lá.
Cuộc đời anh chưa bao giờ cho phép sự lệ thuộc ấy tồn tại, nên dù nghiện nặng cỡ nào, anh cũng quyết tâm cai nghiện.
Từ đó, anh không bao giờ động vào thuốc lá nữa.
Anh chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt hướng về nơi xa.
Màn mưa phủ mờ phía chân núi, ánh đèn phồn hoa dưới kia vẫn chưa từng tắt, mãi mãi sáng bừng lên.
Đứng trên đỉnh cao như thế, ngay cả tòa nhà chọc trời ở trung tâm Cửu Long cũng như nằm dưới chân anh.
Ai mà ngờ một người đứng cao đến vậy lại từng bị chứng sợ độ cao nghiêm trọng.
Vì anh từng chứng kiến một cơn ác mộng đầy máu và bóng tối.
Nhưng hiện tại, dù đứng cao đến đâu, anh cũng có thể giữ tâm hồn bình yên. Cơn ác mộng ấy giờ chỉ là một ký ức xa xôi.
Anh từng nói với Thẩm Tường Ý, cách duy nhất để vượt qua nỗi sợ hãi là đối mặt với nó.
Càng sợ điều gì, càng phải đối mặt. Làm chủ được nó.
Sợ độ cao thì sẽ mãi mãi bị người khác dẫm đạp dưới chân.
Còn anh thì phải mãi mãi đứng trên đỉnh cao nhất.
Anh đã nói rồi.
Dù có mất kiểm soát, cũng không sao.
Dù có điểm yếu, cũng không sao.
Dù cô không yêu anh, cũng không sao.
Chỉ cần cô thuộc về anh.
Chỉ cần cô mãi mãi bên anh.
Thì mọi chuyện đều không còn quan trọng.
Hạ Tĩnh Sinh lại một lần nữa không thức dậy vào lúc năm giờ sáng như mọi khi.
Khi anh mở mắt, trời đã sáng rõ, đã là tám giờ sáng.
Rèm cửa kéo kín mít, ngăn hết ánh sáng bên ngoài, căn phòng vẫn chìm trong bóng tối mờ ảo. Anh vô thức đưa tay tìm kiếm bên cạnh, nhưng chỉ cảm thấy khoảng trống lạnh lẽo.
Anh bật đèn đầu giường, quay sang thì thấy bên cạnh không còn ai, chỉ còn lại dấu vết của người vừa rời khỏi.
Cảm giác buồn ngủ tan biến, Hạ Tĩnh Sinh vén chăn đứng dậy, nhanh chóng rời phòng, bước vào thang máy xuống lầu.
Vừa bước vào phòng khách, anh chạm mặt quản gia vừa đi ra, ông cung kính chào: “Chào buổi sáng, ngài Hạ.”
Hạ Tĩnh Sinh khẽ gật đầu.
Anh định hỏi ông có nhìn thấy Thẩm Tường Ý hay không.
Nhưng quản gia đã lên tiếng trước, báo cáo với anh: “Cô Thẩm đang ăn sáng ở phòng ăn. Ngài có muốn dùng bữa bây giờ không ạ?”
Một cảm giác nhẹ nhõm xâm chiếm anh.
Dưới con mắt của quản gia, dường như anh vẫn giữ được vẻ bình thản, anh chỉ đáp nhẹ nhàng: “Ừm.”
Quản gia gật đầu rồi đi vào nhà bếp để dặn dò mang bữa sáng của anh ra phòng ăn.
Hạ Tĩnh Sinh xoay người, bước về phía thang máy.
Bước chân anh trở lại vẻ nhàn nhã, thong dong như mọi khi, không còn chút vội vã lúc nãy.
Anh tự cười chế giễu mình.
Không hiểu sao vừa rồi anh lại lo lắng đến vậy.
Cô có thể đi đâu được chứ.
Hạ Tĩnh Sinh trở về phòng, rửa mặt, thay bộ đồ mới rồi xuống phòng ăn.
Thẩm Tường Ý đang cầm tách sữa, nhấp từng ngụm nhỏ trong trạng thái mơ màng, ánh mắt mông lung đầy tâm trạng, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, dường như đang gặp khó khăn nào đó.
Hạ Tĩnh Sinh bước tới, kéo ghế đối diện cô ngồi xuống, giọng anh bình thản: “Em đang xem gì đó?”
Thẩm Tường Ý giật mình, phản xạ tự nhiên vội úp chiếc điện thoại xuống bàn: “Không… không có gì.”
Cô làm như không có gì, lại nâng tách sữa lên uống tiếp.
Thấy cô lúng túng một cách đáng ngờ, Hạ Tĩnh Sinh nhướng mày, sau đó anh nghiêng người về phía trước, với chiều cao vượt trội, không chỉ đôi chân dài mà cả đôi tay cũng rất dài, dù có một chiếc bàn ngăn cách, anh vẫn dễ dàng với tay lấy chiếc điện thoại của cô.
“Anh trả lại cho em!” Thẩm Tường Ý phản ứng nhanh, buông tách sữa rồi vội vã chạy tới giành lại.
Anh né tránh, kéo điện thoại lên cao, đồng thời vòng tay ôm eo cô, nhẹ nhàng kéo cô ngồi lên đùi mình.
Cô loay hoay muốn nhảy xuống, nhưng anh chỉ cần dùng lực chút xíu ở tay là đã khiến cô không thể nào nhúc nhích được.
Cảm thấy hành động của anh không khác nào trêu ngươi, Hạ Tĩnh Sinh nảy sinh chút tò mò, anh nhìn vào điện thoại của cô, ngón tay vẫn chạm vào màn hình chưa tắt.
Cô vội đưa tay che màn hình lại.
“Anh sao có thể tự tiện xem điện thoại của em!” Cô oán trách.
“Em cũng có thể xem điện thoại của anh mà.”
“…”
Câu nói đó khiến cô nhớ tới một cuộc đối thoại quen thuộc.
Thẩm Tường Ý không cam tâm nhún nhường, tiếp tục giành lại: “Em không muốn xem điện thoại của anh! Trả lại đây!”
Hạ Tĩnh Sinh cầm điện thoại nghiêng người né tránh, tay còn lại như an ủi nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo cô không chút mỡ thừa: “Ngoan, đừng động đậy.”
Anh không dùng lực, chỉ là động tác vuốt ve, nhưng Thẩm Tường Ý vẫn cảm thấy không thoải mái mà nhích người ra, vì chỗ đó có dấu tay anh để lại tối qua, khi anh siết chặt eo cô ép cô vào người anh.
Vết bầm ấy có chút nhức, bây giờ bị anh chạm vào càng nóng ran hơn.
Trong lúc cô phân tâm, Hạ Tĩnh Sinh đã đọc được những gì trên màn hình điện thoại.
Đó là màn hình Google với một câu hỏi cô vừa tìm kiếm.
Hạ Tĩnh Sinh bật cười, giọng anh khẽ khàng nhưng lại rõ ràng từng chữ, đọc chậm rãi một cách cố ý: “Xin hỏi, nếu đã uống thuốc tránh thai loại ngắn hạn hơn chín ngày – ”
Anh còn chưa đọc hết.
Thẩm Tường Ý đã vội vàng bịt miệng anh lại, mặt đỏ bừng bừng.
Nhưng anh vẫn tiếp tục, giọng bị cô che đi nhưng vẫn đủ rõ để cô nghe được: “… sau hai ngày ngừng thuốc mà quan hệ không bảo vệ với bạn trai thì còn hiệu quả không?”
Cô tức giận, tay càng che chặt hơn, gương mặt vành tai đỏ bừng đến mức như có thể nhỏ từng giọt máu.
Nhìn biểu cảm vừa ngượng vừa giận của cô, Hạ Tĩnh Sinh không kiềm được mà bật cười thành tiếng, tay cô đang cầm còn đụng tới mắt kính của anh, làm chiếc kính hơi lệch đi, anh không chỉnh lại mà cứ để nguyên.
Ánh mắt anh đầy vẻ hứng thú.
Thẩm Tường Ý thấy anh cười như vậy, không chịu nổi nữa, trừng mắt nhìn anh, buông tay khỏi miệng anh, nhanh chóng giật lấy điện thoại từ tay anh.
Cô nhảy xuống khỏi đùi anh, tức giận bước đi.
Hạ Tĩnh Sinh không nhúc nhích, chỉ đưa tay kéo lại cổ tay cô, kéo cô lại gần, tay anh ôm trọn lấy eo cô, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết kéo cô ngồi xuống lại.
“Em đi hỏi Google làm gì?” Anh vẫn cười, giọng kéo dài từng từ, vẻ mặt chân thành: “Hỏi trực tiếp bạn trai của em có phải hơn không?”