• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Tĩnh Sinh lấy từ túi áo khoác ra một chiếc khăn vuông, ngay trước mặt Thẩm Tường Ý mà lau sạch ngón tay.

Vừa rồi, anh không hề làm gì quá mức, chỉ chạm vào một chút, nhưng ngón tay lại ướt nhẹp, như thể bị ai đó đổ nước lên.

Thẩm Tường Ý hít sâu liên tục, cố gắng trấn tĩnh cơ thể đang phản ứng mãnh liệt của mình. Sau khi chỉnh lại quần áo, cô ngẩng đầu lên thì trông thấy tay anh. Anh cố ý mà! Biết rõ cô sẽ phản ứng như thế nào khi nhìn thấy, anh chỉ muốn nhìn cô xấu hổ.

Trong lòng cô bốc lên một sự tức giận không sao giải thích được, cô bĩu môi, lén lút lườm anh một cái.

Nhìn xung quanh một lượt, may mắn là vừa rồi không có ai đi qua, cũng may mà Hạ Tĩnh Sinh không làm ra hành động điên cuồng gì khác. Vừa rồi anh thực sự dọa cô đến mức sợ chết khiếp, còn tưởng Hạ Tĩnh Sinh lại muốn làm mấy chuyện như lần trước trên xe nữa chứ.

Nhưng vừa rồi cô đã đồng ý sẽ cùng anh đi ăn trưa. Dù lúc đó là tình thế ép buộc phải thỏa hiệp, nhưng cô cũng thực sự đã nhận lời.

Nếu giờ đổi ý, chắc chắn Hạ Tĩnh Sinh sẽ lại làm gì đó để ép cô làm theo ý anh.

“Em có lẽ phải luyện tập thêm một lát nữa… Mọi người vẫn chưa đi, em cũng không tiện rời đi trước.” Thẩm Tường Ý giải thích.

“Không sao, không cần vội.” Hạ Tĩnh Sinh nói rất nhẹ nhàng: “Anh đợi em.”

Thẩm Tường Ý do dự một chút, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng nói: “Hay là… anh ra xe đợi em, ở đây không có chỗ ngồi, đứng mãi cũng mệt lắm.”

“Không mệt.”

Hạ Tĩnh Sinh lau xong tay, không bỏ chiếc khăn vào túi mà nắm trong tay, cúi đầu nhìn cô, nhếch mép cười, nói một cách thẳng thắn: “Em sợ anh đứng đây sao?”

“Không phải…”

Rõ ràng bị nói trúng tâm sự, cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, gồng mình muốn giải thích, nhưng nghĩ mãi cũng không tìm ra lý do hợp lý, cuối cùng đành thật thà đáp: “Anh đứng đây… rất dễ làm em phân tâm…”

Hạ Tĩnh Sinh không hiểu cho lắm, khẽ cười, giọng điệu vô tội: “Anh chỉ đứng đây thôi, không làm gì cả, sao lại làm em phân tâm?”

“… Anh cứ nhìn em.” Thẩm Tường Ý thì thầm.

Ánh mắt của anh quá lộ liễu, trắng trợn và không chút kiêng dè. Ánh nhìn nóng bỏng như muốn khóa chặt lấy cơ thể cô, sự xâm lấn vô hình bao trùm lấy cô, khiến cô khó mà tập trung được.

Hạ Tĩnh Sinh lại cảm thấy thật hoang đường, bất đắc dĩ bật cười: “Anh không nhìn em thì nhìn ai?”

“…”

Dù chỉ là một câu hỏi, nhưng lại vô cùng thản nhiên, đầy lý lẽ. Nụ cười trên mặt dường như đang chế giễu sự ngớ ngẩn của cô, làm sao có thể thốt ra mấy lời thừa thãi như thế.

Trái tim Thẩm Tường Ý bất chợt như bị câu nói ấy cào nhẹ một cái.

Nó khẽ nhói lên một cảm giác tê tê, ngứa ngáy.

Rõ ràng là một câu nói bình thường, nhẹ nhàng, vậy mà chẳng hiểu sao lại toát lên vẻ ám muội dịu dàng.

Từ sau khi đạt được thỏa thuận, Hạ Tĩnh Sinh dường như luôn vào vai “bạn trai” một cách tròn trịa, cùng cô nắm tay, ôm ấp, thân mật, tất cả đều tự nhiên và nhuần nhuyễn.

Cứ như thể bọn họ đã hẹn hò từ lâu.

Anh nói anh chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, nhưng xem ra còn thành thạo hơn cả cô.

Thẩm Tường Ý không có khả năng thích nghi mạnh mẽ như anh, đương nhiên cũng không thể ngay lập tức hiểu được cảm giác hoảng loạn thoáng qua này là do đâu.

Cô mím môi, ho khẽ một tiếng để che giấu sự ngượng ngùng trên mặt.

Ngay khi cô định lên tiếng thì Hạ Tĩnh Sinh bỗng như sực nhớ ra điều gì, hỏi: “Nhưng mà, em và bạn nhảy của em có chuyện gì vậy?”

“Hửm?” Thẩm Tường Ý ngơ ngác: “Chuyện gì là sao?”

“Những cái khác anh có thể bỏ qua,” anh khẽ “chậc” một tiếng, khó chịu hiện rõ trên mặt: “Động tác cuối cùng của bài nhảy ấy, là có ý gì? Muốn hôn sao?”

Thẩm Tường Ý ngớ người ra một lúc, hồi tưởng lại động tác cuối cùng trong bài nhảy mà anh nhắc tới, sau đó mới sực hiểu ra: “À, cái đó à.”

“Sao có thể!” Cô lập tức phủ nhận.

Hạ Tĩnh Sinh nhướng mày đầy ẩn ý: “Thật không?”

“Thật mà!” Thẩm Tường Ý nhấn mạnh: “Chỉ là hơi gần một chút thôi.”

“Được rồi,” anh mỉm cười: “Anh tin em.”

“Vậy em…” Thẩm Tường Ý không dám chần chừ thêm nữa, cô đã ra ngoài một lúc lâu rồi: “Vào trước đây.”

“Ừ, vào đi.” Anh không dùng tay cầm khăn mà tay kia lại đưa lên vuốt cằm cô.

Không biết có phải vì trong lòng quá nhạy cảm hay không, nhưng cô luôn cảm thấy hành động đó giống như đang trêu đùa một con thú cưng.

Thẩm Tường Ý không thoải mái, né tránh tay anh, rồi quay người chạy về phòng tập.

Hạ Tĩnh Sinh thì không vội không vàng, ung dung theo sau cô. Đi ngang qua nhà vệ sinh, anh bước vào, vứt chiếc khăn đi rồi rửa tay.

Sau đó, anh đi đến cửa sổ phòng tập, vị trí ban đầu anh đứng.

Thẩm Tường Ý lại bắt đầu tập luyện với bạn nhảy.

Nhưng lần này, cả cô lẫn bạn nhảy đều rõ ràng mất tập trung. Bạn nhảy thỉnh thoảng lại liếc về phía Hạ Tĩnh Sinh, mặc dù khuôn mặt anh không biểu cảm, nhưng bạn nhảy vẫn cảm thấy áp lực đè nặng. Lẽ ra cậu ta phải ôm eo dưới của Thẩm Tường Ý, nhưng giờ chỉ dám ôm hông của cô.

Thẩm Tường Ý cũng không nhập tâm, Hạ Tĩnh Sinh cứ bất động đứng đó, trông chẳng khác nào một lãnh đạo đang giám sát công việc. Đối phương càng sợ hãi, cô lại càng khó tập trung.

Cố gắng thêm một lát, Thẩm Tường Ý chịu không nổi nữa, cô ra hiệu tạm dừng cho bạn nhảy rồi đi tới góc tường, giả vờ uống nước nhưng thực ra là xoay người lại, nhăn nhó nhíu mày, ra dấu cho Hạ Tĩnh Sinh, làm động tác “đi nhanh đi”, cuối cùng bĩu môi, hai tay chắp lại cầu xin.

Biểu cảm tức giận mà không dám nói ra của cô trông thật buồn cười, cũng thật đáng yêu.

Hạ Tĩnh Sinh không nhịn được bật cười.

Anh cố ý đứng thêm hai phút, sau đó lấy điện thoại ra, gõ nhanh hai cái rồi giơ điện thoại lên, lắc lắc về phía Thẩm Tường Ý.

Thẩm Tường Ý hiểu ra anh đang nhắc nhở cô kiểm tra điện thoại. Cô vội lấy điện thoại ra từ trong túi, mở lên xem thử.

Hạ Tĩnh Sinh nhắn một tin: [Anh đợi trên xe.]

Thẩm Tường Ý ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài, cuối cùng cũng không thấy bóng dáng của Hạ Tĩnh Sinh đâu nữa.

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Không nhắn lại tin của anh, cô để điện thoại xuống rồi tiếp tục tập luyện.

Lần này mới tập được một lát thì Hedy đột nhiên bước vào, nói gì đó với Delia, sau đó Delia đi tới trước mặt Thẩm Tường Ý và bạn nhảy, gọi họ dừng lại.

Thẩm Tường Ý cứ tưởng là có động tác nào đó chưa chuẩn, Delia đến để hướng dẫn. Không ngờ Delia lại bảo đoạn động tác bạn nhảy quỳ một gối đỡ eo của Tiên nữ kẹo ngọt, hai người như sắp hôn nhau ấy hơi dài dòng, xét đến nhịp điệu nên sẽ cắt bỏ đoạn đó, trực tiếp chuyển sang cảnh cuối khi hai người nắm tay cúi chào.

Quyết định này quá đột ngột, đã tập gần một tháng rồi, giờ lại thấy dài dòng?

Thẩm Tường Ý nghi ngờ Delia đang bịa chuyện.

Càng nghĩ càng thấy không hợp lý, đột nhiên cô nhớ tới việc trước khi đi, Hạ Tĩnh Sinh cũng nói về động tác đó.

Chẳng lẽ…

Trong lúc cô suy đoán, Delia đã nhanh chóng biên soạn lại đoạn kết nối đó rồi đích thân thị phạm.

Dưới sự chỉ đạo của Delia, cô và bạn nhảy cùng nhau thực hiện lại vài lần.

Phải công nhận rằng Delia quả là bậc thầy biên đạo nổi tiếng, không thua kém gì phiên bản gốc, mà nhịp điệu cũng nhanh hơn nhiều.

Nhưng Thẩm Tường Ý nghĩ tới khả năng là Hạ Tĩnh Sinh đứng đằng sau, trong lòng vẫn có chút khó chịu.

Khoảng một giờ chiều, cuối cùng buổi tập cũng kết thúc.

Kiki chạy tới rủ cô đi ăn trưa, nói rằng đã tìm được một quán ăn ngon trên mạng, Thẩm Tường Ý cảm thấy áy náy vô cùng, không tiện nói rằng cô đã hẹn đi ăn trưa cùng Hạ Tĩnh Sinh, đành bịa một cái cớ, nói là mình có việc gấp phải về, hẹn Kiki ăn trưa vào ngày mai.

Kiki và cô thân thiết nhưng rất tôn trọng không gian riêng tư của nhau, không hỏi cô có chuyện gì gấp, chỉ gật đầu đồng ý, tỏ vẻ thông cảm.

Thẩm Tường Ý vội vã chạy vào phòng thay đồ.

Cởi bỏ bộ đồ tập, dấu vết nổi bật nhất vẫn là những vết mờ mờ đó, cộng thêm cả mấy vết hôm qua nữa, không biết còn tưởng cô bị ai đó đánh.

Cô bực bội ôm mặt.

Chắc là do rối loạn hormone thôi, nhất định là thế!

Cô vừa nhanh chóng thay quần áo, vừa ra sức tự thôi miên bản thân.

Không muốn để Hạ Tĩnh Sinh phải đợi lâu, cô thay đồ xong lập tức xách túi vải lên, không kịp thở mà chạy ra ngoài.

Xe của Hạ Tĩnh Sinh đỗ ngay trước cửa nhà hát.

Nhân lúc các đồng nghiệp chưa ra ngoài, cô nhanh chóng bước tới, tự mình mở cửa chui vào xe trước khi tài xế kịp xuống mở cửa.

Hạ Tĩnh Sinh đang nghe điện thoại.

Ngôn ngữ không phải tiếng Anh hay tiếng Quảng, cô lắng nghe kỹ một chút, hình như là tiếng Đức.

Trong đoàn múa có một đồng nghiệp nữ là người Đức, tuy không hiểu lắm nhưng cô có thể phân biệt được.

Không khỏi có chút ngạc nhiên, tiếng Đức khó như vậy mà anh có thể nói trôi chảy thế.

Sau khi cô lên xe, xe bắt đầu lăn bánh.

Cô giữ im lặng, không dám làm phiền anh.

Cô đặt túi xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đúng lúc này, tay của Hạ Tĩnh Sinh đột nhiên đưa qua, nắm lấy tay cô.

Thẩm Tường Ý không hiểu chuyện gì, quay sang nhìn anh.

Anh vẫn đang nói chuyện điện thoại, phía trước có một chiếc bàn nhỏ kê một chiếc iPad, thỉnh thoảng anh buông tay cô ra để lướt iPad, sau đó lại nắm lấy tay cô.

Cứ thế không biết chán mà lặp đi lặp lại.

Mỗi lần nắm, ngón tay anh lại vô thức bóp bóp các khớp ngón tay của cô, rồi lại vẽ vòng quanh cổ tay cô.

Hình như có hơi nhíu mày.

Giây tiếp theo, anh lấy điện thoại ra xa một chút, cúi đầu lại gần cô, thấp giọng nói: “Gầy quá.”

Một câu nói bất ngờ, Thẩm Tường Ý ngơ ngác.

Lòng bàn tay anh lật nhẹ tay cô lên, dùng cằm ra hiệu cho cô nhìn. Sau đó lại đưa điện thoại lên tai, tiếp tục cuộc gọi, liền mạch không chút ngắt quãng, như thể chưa hề có đoạn nói chen kia.

Thẩm Tường Ý theo tầm mắt anh mà nhìn xuống.

Ngón tay anh thon dài, bao quanh cổ tay cô, giữa hai tay trống ra một khoảng rộng lớn.

“…”

Hóa ra là nói cái này.

Thẩm Tường Ý không lên tiếng.

Nhớ lại lần đầu tra thông tin của anh, biết được anh là thạc sĩ tốt nghiệp Đại học Oxford với hai bằng học vị. Quả nhiên là thiên tài học bá, dù làm hai việc cùng lúc nhưng vẫn không ảnh hưởng tới chất lượng công việc.

Anh vừa gọi điện vừa mân mê tay cô.

Không biết đầu dây bên kia nói gì, giọng điệu anh bỗng trở nên nghiêm túc, hình như gặp phải vấn đề cần suy nghĩ, đầu ngón tay lại vô thức vẽ vòng tròn nhẹ trên lòng bàn tay cô.

Từng đợt tê dại từ lòng bàn tay truyền tới tim.

Ngón tay cô không kìm được mà co lại, theo phản xạ định rút tay về, nhưng lại bị anh nắm chặt hơn.

Nói anh bá đạo đến mức nào.

Đến cả tay của cô mà cũng không buông tha.

Vài phút sau, cuối cùng Hạ Tĩnh Sinh cũng gọi điện xong, anh bỏ điện thoại vào túi áo khoác, quay đầu nhìn cô, hỏi một cách thản nhiên: “Muốn ăn gì?”

“Cái gì cũng được, em không kén ăn.” Thẩm Tường Ý đáp.

“Trả lời sai.” Hạ Tĩnh Sinh nói: “Nghĩ lại đi.”

Thẩm Tường Ý cảm thấy buồn cười nhưng lại không biết nên nói gì. Cuộc đối thoại của họ chẳng khác gì câu chuyện kinh điển trên mạng về việc hỏi “Ăn gì cũng được”, chỉ là đổi ngược giới tính mà thôi.

Cô suy nghĩ nghiêm túc một lát, cuối cùng nói: “Thế thì ăn đồ nướng nhé.”

“Được.” Hạ Tĩnh Sinh hỏi: “Em thích ăn đồ nướng à?”

“Cũng được.” Thẩm Tường Ý trả lời: “Chỉ là đã lâu không ăn.”

“Vậy món em thích nhất là gì?” Anh tiếp tục hỏi.

Câu hỏi này làm khó Thẩm Tường Ý, cô nghĩ ngợi vài giây, cuối cùng vẫn là đáp án kia: “Em không kén ăn, ngon là được.”

Hạ Tĩnh Sinh bật cười trêu: “Dễ nuôi ghê.”

Ngừng một lát, anh lại tiếp tục hỏi: “Vậy thích loại trái cây nào? Thích ăn cay hay ngọt? Thích làm gì?”

Anh lẩm bẩm: “Anh biết em dị ứng với mật ong, còn thích uống món ca cao nóng của quán ở Anh đúng không?”

Anh hỏi liền một loạt như thẩm vấn, Thẩm Tường Ý ngơ ngác nhìn anh, không nói gì.

Có lẽ nhìn ra được sự ngạc nhiên trong mắt cô, Hạ Tĩnh Sinh kiên nhẫn giải thích: “Anh muốn hiểu rõ hơn về em, Y Y.”

Thẩm Tường Ý ngẩn ra.

Tim đột nhiên lỡ mất một nhịp.

“Ồ.” Cô tỏ ra bình tĩnh.

“Vậy là gì?” Anh không buông tha, muốn một đáp án rõ ràng.

“Em thích ăn quýt, ăn cay hơn một chút, ngoài khiêu vũ thì không có sở thích gì khác,” Thẩm Tường Ý lần lượt trả lời: “Ừm… thực sự rất thích uống ca cao nóng.”

“Được.” Anh gật đầu, nắm chặt tay cô: “Anh hiểu rồi.”

Thẩm Tường Ý hít sâu một hơi, ổn định lại cảm xúc trong lòng.

Xe dừng lại ở Quảng trường Thời đại tại Vịnh Đồng La.

Đây là thiên đường mua sắm, khắp nơi đều là những biển quảng cáo hàng xa xỉ. Người qua lại nườm nượp.

Hạ Tĩnh Sinh dẫn cô tới một quán nướng kiểu Nhật.

Đang vào giờ cao điểm ăn uống, quán này rất nổi tiếng, trước cửa đã xếp thành một hàng dài, nhưng Hạ Tĩnh Sinh vẫn nắm tay cô đi thẳng vào, quản lý nhà hàng đích thân ra đón, đưa bọn họ vào một phòng riêng.

Sau khi ngồi xuống, Hạ Tĩnh Sinh để cô gọi món trước.

Thẩm Tường Ý ăn không nhiều, chỉ gọi vài món thịt ba chỉ heo và bò cùng với chút rau củ.

Gọi món xong, ngồi đây mà một lúc cũng không biết phải làm gì. Phòng riêng cách âm tốt, ngăn cách hết tiếng ồn bên ngoài.

Nhưng quá yên tĩnh cũng không tốt, ít nhất là cô sẽ thấy hơi ngại ngùng.

Lúc này thường là thích hợp nhất để trò chuyện.

Nhưng Thẩm Tường Ý thực sự không biết nên nói chuyện gì với Hạ Tĩnh Sinh.

Cô giả vờ bận rộn, cầm ly nước lên uống một ngụm.

Đúng lúc đó, cô sực nhớ ra một chuyện quan trọng, cuối cùng cũng biết nên nói gì.

“Lúc anh đi, Delia đã tới tìm em, đột nhiên thay đổi động tác cuối cùng của bài nhảy đôi, có phải…”

“Là anh.”

Chưa kịp nói xong, anh đã thẳng thắn thừa nhận suy đoán của cô.

Thẩm Tường Ý không khỏi cau mày, còn anh thì thản nhiên như không, giải thích: “Y Y, có lẽ anh là một người đàn ông nhỏ mọn, lý trí nói với anh rằng đó là công việc của em, nhưng khi con người ghen thì luôn làm ra những chuyện chẳng còn chút lý trí nào.”

“Vì vậy, xin hãy bỏ qua hành động độc đoán của anh lần này.”

Rõ ràng nhận ra sự không vui của cô lúc này, anh nghiêm túc đảm bảo: “Xin lỗi, đừng giận. Anh hứa với em, chỉ lần này thôi, lần sau sẽ không tái phạm.”

“…”

Cả một bụng lý lẽ định nói ra để phản bác, nhưng câu xin lỗi và lời hứa của Hạ Tĩnh Sinh đã trực tiếp chặn cô lại.

Anh thành thật đến mức nào, thẳng thắn nói cho cô biết tất cả là do anh làm.

Nhưng anh cũng dịu dàng đến nhường nào, hạ thấp tư thế, nhẹ nhàng dỗ dành, trấn an cảm xúc của cô.

Hạ Tĩnh Sinh thực sự quá hiểu lòng người. Tư duy mưu lược của anh, cô vĩnh viễn không phải là đối thủ.

Gọi món xong không lâu, nhân viên phục vụ đã bưng đồ lên, mang theo các loại nước chấm với nhiều hương vị khác nhau.

Thẩm Tường Ý khó chịu, cảm thấy mệt mỏi, không định tiếp tục nói chuyện này với Hạ Tĩnh Sinh, vì có nói thêm cũng chẳng ích gì.

Cô cầm kẹp gắp thịt lên, đặt thịt ba chỉ vào vỉ nướng.

Hạ Tĩnh Sinh dùng đũa nhúng thử vào nước chấm trong chén của mình, nếm một chút, vị cay nhè nhẹ, vừa đủ.

Lúc này anh mới nói tiếng Quảng với nhân viên phục vụ, yêu cầu chuẩn bị thêm một phần nước chấm chỉ có vị chua cay.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang lên, Hạ Tĩnh Sinh nhận lấy rồi đặt trước mặt Thẩm Tường Ý: “Em thích ăn cay, nhưng cũng cần tiết chế. Nước chấm này không quá cay, ăn nhiều một chút cũng không làm đau dạ dày.”

Vỉ nướng đã nóng, thịt đặt lên phát ra tiếng xèo xèo, Hạ Tĩnh Sinh giơ tay, giành lấy chiếc kẹp từ tay cô: “Để anh, coi chừng dầu bắn vào tay em.”

Thẩm Tường Ý trông thấy Hạ Tĩnh Sinh cởi áo vest, xắn tay áo sơ mi, cầm chiếc kẹp, thành thục lật từng miếng thịt ba chỉ xen kẽ lớp nạc mỡ.

Sau đó lại cầm kéo cắt từng miếng nhỏ, gắp vào chén của Thẩm Tường Ý.

Không thể tin được, một người vốn cao sang quyền quý, bình thường uống nước cũng phải có người bưng tới tận tay, vậy mà giờ lại đang nướng thịt cho cô. Trong lúc nướng, dầu mỡ bắn lên chiếc áo sơ mi tinh tươm và đắt tiền của anh, bắn cả lên cánh tay, vậy mà anh chẳng hề bận tâm.

“Đợi một chút cho nguội, coi chừng phỏng.” Anh dặn dò.

Nhìn chén nước chấm chua cay dư ra một phần trước mặt, cùng với miếng thịt nướng trong chén, Thẩm Tường Ý cảm thấy trong lòng càng thêm phức tạp.

Có lẽ nên nói rằng Hạ Tĩnh Sinh quá phức tạp. Thật sự khiến người khác khó lòng đoán được.

Dịu dàng chu đáo là thật, nhưng mạnh mẽ bá đạo cũng là thật, sự kiểm soát của anh đã đạt đến mức độ đáng sợ.

Cô không hiểu, rốt cuộc đâu mới là con người thật của anh.

Hay cũng có lẽ, tất cả những mặt ấy đều là thật.

Cô suy nghĩ miên man, không biết nên hình dung cảm xúc của mình lúc này như thế nào.

Dứt khoát không nghĩ thêm nữa, cúi đầu ăn thịt nướng, dù sao anh cũng thích phục vụ, vậy tại sao cô phải câu nệ.

Một lát lại bảo anh nướng thịt bò, một lát lại bảo anh nướng nấm. Một lát sau lại yêu cầu anh gói rau cho cô.

Quả thực anh rất bận rộn, hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, vậy mà vẫn kiên nhẫn nướng thịt cho cô, còn bản thân anh thì ăn không được bao nhiêu.

Thẩm Tường Ý bỗng cảm thấy việc sai bảo anh lại rất thú vị. Trong lòng cuối cùng cũng dễ chịu hơn chút.

Ăn xong bữa nướng, Thẩm Tường Ý phải quay về tập luyện.

Hạ Tĩnh Sinh đưa cô về nhà hát.

Trên xe, Hạ Tĩnh Sinh lại tiếp tục nghe điện thoại.

Sau khi ăn xong con người ta thường dễ buồn ngủ, cô nằm tựa vào lưng ghế, định ngủ một giấc, không ngờ lại vô tình tựa phải vật nhọn gì đó, cô đưa tay ra sau sờ.

Chạm vào chiếc túi vải của mình.

Trong túi vải có một cuốn album rất dày. Lúc đó cô định mang album tới nhà hát rồi in ảnh ra để cho vào.

Sợ để Hạ Tĩnh Sinh phải đợi lâu nên vừa cầm túi là cô chạy luôn, cũng không để ý thấy trong túi còn cuốn album nặng trịch này.

Đang rảnh không có việc gì làm, cô bèn lấy album ra giở giở để giết thời gian, dự định lát nữa xuống xe sẽ tìm xem gần nhà hát có tiệm in nào không.

Xe nhanh chóng dừng lại trước cửa nhà hát.

Hạ Tĩnh Sinh cũng vừa nghe điện thoại xong.

“Vậy em đi trước nhé.”

Thẩm Tường Ý ôm cuốn album định bước xuống xe thì Hạ Tĩnh Sinh lại nắm lấy cổ tay cô: “Đợi đã.”

Thẩm Tường Ý dừng lại.

“Chuyến công tác phát sinh ngoài ý muốn.” Anh chủ động giải thích: “Có lẽ sẽ phải rời đi khoảng một tuần.”

Thẩm Tường Ý mím môi, suy nghĩ một lát, rồi dè dặt nói: “… Thuận buồm xuôi gió nhé?”

Hạ Tĩnh Sinh bật cười, không biết là bị chọc giận hay chỉ bất lực.

Nhưng cũng không mong cô sẽ nói ra lời nào mà anh muốn nghe.

Tay anh vẫn nắm lấy cổ tay cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn lên làn da bên trong: “Anh muốn xin em một thứ.”

“Thứ gì?” Thẩm Tường Ý hỏi, không khỏi suy nghĩ lung tung, chẳng biết anh lại có ý tưởng mới lạ gì nữa.

Lúc này, anh đột nhiên từ từ nghiêng người lại gần cô.

Cảnh tượng quen thuộc lại ùa về, khiến cô không khỏi nhớ đến nụ hôn bất thành bên ngoài phòng tập hôm ấy.

Thẩm Tường Ý hoảng loạn cúi đầu. Ngay khi cô theo phản xạ định cúi xuống, không ngờ tay anh lại trực tiếp vươn tới album trong lòng cô.

Anh kẹp lấy một góc album, rút ra khỏi tay cô.

Lật nhanh qua, dường như đã xác định sẵn vị trí, cuối cùng dừng lại ở trang toàn ảnh chụp cô năm 17 tuổi, rút ra một tấm.

“Không gặp em mấy ngày, anh phải có thứ gì đó để tương tư mới được.”

“Bức ảnh này tặng anh nhé?” Tấm ảnh được kẹp giữa ngón tay thon dài của anh, giơ lên trước mặt cô, lễ phép hỏi.

Mà bức ảnh bị anh lấy đi đó chính là tấm chụp năm cô 17 tuổi, vào cái ngày biết mình đã vượt qua vòng sơ khảo cuộc thi lớn ấy, cô cột tóc đuôi sam lệch một bên, mặc váy trắng, tay ôm một bó hoa hướng dương.

“Được thôi.”

Chỉ là một bức ảnh, anh muốn thì cho anh vậy.

Nhưng Thẩm Tường Ý không ngờ anh lại xin ảnh. Thực sự nằm ngoài dự đoán của cô.

Hạ Tĩnh Sinh lấy ví tiền ra, nhét tấm ảnh vào trong, hài lòng nhếch môi cười.

Không khó để nhìn ra, tâm trạng anh hiện tại rất tốt.

“Vậy… em đi nhé?” Thẩm Tường Ý lại hỏi.

“Còn một chuyện nữa.”

“…” Còn chuyện gì nữa đây…

Hạ Tĩnh Sinh chậm rãi cất ví vào túi áo vest, sau đó lần nữa siết lấy cổ tay Thẩm Tường Ý, chỉ là lần này không còn dịu dàng như trước, mà có phần thô lỗ cưỡng chế, kéo cô vào lòng anh.

Giống như lần trước, cô ngồi lên đùi anh.

Anh ngẩng lên nhìn cô, ngón tay vuốt ve má cô: “Anh đã hứa sẽ đi vòng đu quay với em, lần này lỡ hẹn, lần sau nhất định bù lại.”

Thẩm Tường Ý chớp chớp mắt.

Có cảm giác anh vẫn còn điều muốn nói.

Quả nhiên, giây tiếp theo anh đột nhiên bóp lấy cằm cô: “Vừa rồi là lần thứ ba em tránh né nụ hôn của anh.”

Tim Thẩm Tường Ý ngừng đập một nhịp.

“Có lẽ những ngày này là khoảng thời gian thích hợp nhất để em suy nghĩ.”

Tay anh di chuyển ra sau gáy cô, giữ chặt, đẩy cô về phía trước.

Cô bị ép cúi đầu, tiến lại gần anh.

Hơi thở của anh phả vào mặt cô. Rất kiên nhẫn.

“Hy vọng khi anh trở về, sẽ không còn lần thứ tư nữa.”



Hạ Tĩnh Sinh bay sang Đức.

Nhưng đến tối, tài xế vẫn đúng giờ đỗ trước cửa nhà hát, đợi cô tan làm rồi đưa cô về biệt thự trên đỉnh núi.

Buổi tối khi trở về biệt thự, sau khi tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ, cô đột nhiên nhớ ra chuyện chưa đến kỳ kinh nguyệt.

Cô cầm điện thoại lên, tra cứu quy trình khám bệnh tại Hồng Kông.

Phát hiện ra rằng khám bệnh ở Hồng Kông cũng phiền phức như ở Anh.

Thực ra không phải là phiền, mà là cần phải đặt lịch hẹn và xếp hàng trước, cô còn đọc được một bài đăng ai đó than thở rằng xếp hàng khám bệnh ở Hồng Kông đến tận năm sau mới đến lượt.

Hạ Tĩnh Sinh có bác sĩ gia đình, hơn nữa không chỉ có một người. Nhưng cô lại thấy hơi ngại. Dù không dùng bác sĩ gia đình, chỉ cần một câu nói của Hạ Tĩnh Sinh, thì cô đến bệnh viện nào cũng không cần xếp hàng.

Nhưng cô không muốn để Hạ Tĩnh Sinh biết, dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của mình.

Suy đi nghĩ lại, cô quyết định đến phòng khám tư. Tuy đắt hơn nhiều nhưng dù sao cũng là để bảo vệ sức khỏe, đáng chi vẫn phải chi.

Ngày hôm sau, sau khi kết thúc buổi tập luyện buổi sáng, tranh thủ thời gian nghỉ trưa đi ăn cơm, cô tới phòng khám tư nhân đã đặt hẹn trước để khám phụ khoa.

Bác sĩ là một bà lão tóc hoa râm, trông rất hòa nhã. Cô chủ động chào hỏi bằng tiếng phổ thông “Chào bác”, sau đó bác sĩ cũng dùng tiếng phổ thông đáp lại, hỏi thăm cô bị làm sao.

Thẩm Tường Ý đơn giản nói về tình trạng kinh nguyệt của mình.

Cuối cùng, bác sĩ cho cô làm xét nghiệm sáu loại hormone.

Phòng khám tư nhân trả kết quả khá nhanh, chưa tới một tiếng đồng hồ đã có kết quả xét nghiệm.

Bác sĩ nói sáu loại hormone của cô không được bình thường, nội tiết tố nam quá cao, dẫn đến rối loạn kinh nguyệt.

Cuối cùng, bác sĩ kê cho cô một đơn thuốc tránh thai ngắn hạn để điều hòa hormone. Cần uống vào cùng một thời điểm trong ngày, liên tục trong 21 ngày.

May mà không phải bệnh gì nghiêm trọng.

Thẩm Tường Ý thở phào nhẹ nhõm.

Nghe theo lời dặn của bác sĩ, mỗi tối trước khi đi ngủ, cô đều uống một viên.

Hạ Tĩnh Sinh đi vắng mấy ngày nay, hầu như mỗi ngày đều căn đúng giờ để gọi một cuộc điện thoại cho cô, tán gẫu đôi ba câu.

Anh thực sự nhớ kỹ những sở thích mà cô từng nói.

Mỗi ngày đều có quýt tươi nhập khẩu được đưa tới biệt thự. Phòng bếp sẽ ép cho cô một cốc nước cam tươi, thậm chí còn dùng quýt để làm đủ món bánh ngọt cho cô.

Điều khiến cô bất ngờ nhất là, vào một buổi tối sau khi kết thúc buổi tập về nhà, cô ngồi trong xe, vô tình lướt qua cửa kính nhìn ra ngoài, trông thấy một cửa tiệm đang treo biển hiệu, biểu tượng quen thuộc làm cô ngẩn người.

Là quán nước mà cô thường uống ở Anh.

Dù là chuỗi cửa hàng nhưng chỉ có chi nhánh tại Anh, thuộc thương hiệu nội địa của Anh.

Không ngờ lại mở chi nhánh ở Hồng Kông.

Chiếc xe lao đi nhanh chóng, cô vẫn ngỡ ngàng đến mức quên mất bảo tài xế dừng xe.

Nghĩ bụng chờ tiệm khai trương chính thức sẽ ghé mua một ly, nói ra thì cũng đã lâu không uống, thèm đến phát ngán rồi.

Thế nhưng, khi cô trở lại biệt thự, lúc dùng bữa tối, hôm nay nước ép hoa quả bỗng nhiên được thay thế bằng một cốc ca cao nóng quen thuộc.

Cô bưng lên, vừa uống một ngụm thì điện thoại bắt đầu đổ chuông.

Cô cầm lên xem, là cuộc gọi của Hạ Tĩnh Sinh.

Vừa nhấn nút nhận, chưa kịp nói gì, anh đã lên tiếng trước: “Em đã uống ly ca cao nóng yêu thích của mình chưa?”

Lúc này Thẩm Tường Ý mới nhận ra: “Hôm nay em vừa thấy một tiệm mới mở, chẳng lẽ là do anh mở?”

Giọng của Hạ Tĩnh Sinh truyền qua điện thoại, thấp trầm và từ tốn: “Sau này em muốn uống lúc nào, đều có thể uống được.”

Ca cao nóng len lỏi vào phổi, sưởi ấm cả trái tim.

Cô mím môi không nói gì, trong miệng chỉ toàn vị chocolate, vị đắng qua đi là vị ngọt ngào, cứ thế xuôi theo đầu lưỡi, không chút báo trước, thấm vào tận đáy lòng.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Hạ Tĩnh Sinh đã rời đi không chỉ bảy ngày.

Vào ngày thứ chín, Thẩm Tường Ý vẫn như thường lệ luyện tập xong trở về biệt thự, buổi tối sau khi tắm rửa xong đi ra khỏi phòng tắm, cô sẽ vô thức cầm điện thoại lên nhìn.

Nếu như mọi ngày thì vào thời gian này, cô sẽ nhận được điện thoại của Hạ Tĩnh Sinh.

Thế nhưng hôm nay lại không có.

Thẩm Tường Ý nhận ra một chuyện rất đáng sợ.

Đó là vừa rồi khi nhìn thấy không có bất kỳ cuộc gọi hay tin nhắn nào, cô bỗng thoáng cảm thấy thất vọng.

Thất vọng vì Hạ Tĩnh Sinh không gọi cho cô.

Cô ngồi trên giường, lòng ngổn ngang trăm mối.

Cho đến khi chuông báo thức vang lên, tới giờ uống thuốc.

Cô đứng dậy, bước xuống lầu. Đột nhiên cảm thấy tâm trạng khác lạ của mình vừa rồi có thể được giải thích hợp lý.

Thực ra đây chỉ là một loại phản xạ có điều kiện.

Mỗi ngày đều nhận được cuộc gọi của Hạ Tĩnh Sinh, nên cô hình thành thói quen cầm điện thoại lên kiểm tra, giống như mỗi ngày cô đều uống thuốc, tới cùng một thời điểm, cơ thể và não bộ sẽ như chiếc đồng hồ nhắc nhở cô phải uống thuốc.

Đúng rồi.

Nhất định là vậy.

Nghĩ thông rồi, cô thở ra một hơi.

Không biết là nhẹ nhõm, hay là càng thêm hoang mang rối loạn.

Cô xuống lầu, tới quầy bar ở tầng một, lấy một cốc nước ấm.

Cầm vỉ thuốc trong tay, bấm ra một viên, cho vào miệng rồi uống nước nuốt xuống.

Cô nắm chặt cốc nước, vừa uống vừa bước về phía thang máy.

Trời vừa tối, trên đỉnh núi trở nên yên tĩnh lạ thường.

Thế nên khi bên ngoài thấp thoáng truyền đến tiếng động cơ xe, Thẩm Tường Ý nghe thấy rõ mồn một.

Cô vô thức dừng bước, do dự mấy giây rồi thử đi tới đại sảnh.

Toàn bộ biệt thự đều sáng đèn.

Đứng ở cửa, cô nhìn thấy rõ một chiếc xe đỗ lại trước sân, tài xế mở cửa xe.

Cô thấy Hạ Tĩnh Sinh bước xuống.

Anh mặc áo sơ mi trắng, tay tùy tiện vắt áo khoác vest, sải bước đi về phía cô.

Đèn đường mờ ảo, ánh sáng lấm tấm rơi đầy lên người anh, chỉ thấy được những đường nét mảnh khảnh, bờ vai rộng, vòng eo nhỏ, dáng người cao lớn đầy sức mạnh.

Không nhìn rõ biểu cảm của anh, nhưng Thẩm Tường Ý lại có thể cảm nhận rõ ánh mắt nóng rực của anh.

Cuối cùng nhận ra Hạ Tĩnh Sinh đã trở về.

Tim cô bắt đầu đập nhanh một cách kỳ lạ.

Bất giác siết chặt cốc nước trong tay.

Bây giờ phải làm sao, nên đi hay tiếp tục đứng đây.

Trong lúc đầu óc cô còn đang rối bời thì chẳng kịp đưa ra lựa chọn, Hạ Tĩnh Sinh chân dài sải bước đã đi tới trước mặt cô.

Cuối cùng cô cũng thấy rõ vẻ mặt của anh, đúng như dự đoán, tràn đầy ý cười.

Ánh mắt sau cặp kính ấy, dịu dàng đến lạ, dường như còn có chút bất ngờ vui mừng: “Ngoan vậy, biết anh về nên cố ý đợi anh sao?”

Anh giơ tay, xoa xoa mặt cô.

Cười khẽ trêu chọc.

Thẩm Tường Ý biểu cảm không tự nhiên, lập tức phản bác: “Không có, em chỉ là đi ngang qua thôi.”

Hạ Tĩnh Sinh vẫn cười, tay không buông ra, tiếp tục vuốt ve gương mặt cô.

Má cô có chút lạnh.

Ban đêm trên núi nhiệt độ rất thấp, cô chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng.

“Xuống lầu thì phải mặc thêm một chiếc áo, cẩn thận kẻo bị cảm.” Giọng anh nghiêm túc như đang răn dạy một đứa trẻ: “Lớn rồi mà không biết tự chăm sóc bản thân.”

Hạ Tĩnh Sinh nhấc chiếc áo vest trong tay, khoác lên vai cô.

“Sao giờ này vẫn chưa ngủ?”

Đương nhiên anh biết, cô không thể nào đứng đây để đợi anh.

Anh cũng chưa từng nói với cô là sẽ về tối nay. Chỉ là muốn đột ngột về, xem thử phản ứng của cô ra sao.

“Em xuống lầu…”

Cô giơ giơ cốc nước trong tay, lời còn chưa dứt thì Hạ Tĩnh Sinh đã đột ngột nắm lấy tay kia của cô.

Thấy một vỉ thuốc trong tay cô: “Bị cảm rồi sao? Uống thuốc gì đây.”

Thẩm Tường Ý chưa kịp phản ứng, Hạ Tĩnh Sinh đã lấy vỉ thuốc trong tay cô, không có hộp thuốc, nhưng trên vỏ vỉ thuốc vẫn có tên thuốc và cách dùng, cũng như hướng dẫn.

Tên thuốc chuyên ngành dài ngoằng, anh trực tiếp bỏ qua.

Đi thẳng tới phần hướng dẫn.

Và trên phần hướng dẫn chỉ ghi một câu: Thuốc tránh thai dành cho nữ giới uống đường miệng.

Không cần phải đọc thêm nữa.

Chỉ một câu ngắn gọn thế thôi, đã đủ khiến ánh mắt anh trầm xuống.

Anh nhìn chằm chằm hồi lâu.

Rồi mới ngẩng đầu lên, ánh mắt dán chặt vào Thẩm Tường Ý, từng chữ một hỏi: “Em đang uống thuốc tránh thai?”

Hiện tại, sắc mặt Hạ Tĩnh Sinh vẫn bình thản như thường, không chút cảm xúc dao động, nhưng không biết có phải là ảo giác hay không, Thẩm Tường Ý cảm thấy ánh mắt của anh đặc biệt lạnh lẽo sắc bén, sự lạnh lùng quen thuộc ùa tới, áp lực theo đó mà dâng lên.

Rõ ràng không thấy lạnh, vậy mà khi anh nhìn cô như thế, cứ như có một luồng gió lạnh xuyên thẳng vào xương sống.

“Là…”

Cô sực hiểu ra, ý thức được anh có thể đã hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Em uống thuốc tránh thai là do kinh nguyệt không đều, kiểm tra ra là rối loạn hormone, bác sĩ kê đơn cho em để điều hòa hormone thôi.”

Hạ Tĩnh Sinh vẫn không nói một lời, chỉ nhìn cô. Ánh mắt bình tĩnh tới mức khiến người ta sởn gai ốc.

Rõ ràng đây là sự thật, vậy mà bị ánh mắt chất vấn của anh chiếu vào, cô lại chột dạ.

“… Thật mà.” Cô nhẹ giọng mở lời, nhấn mạnh thêm lần nữa.

Bầu không khí lặng đi, có thể là mười mấy giây, có thể là một phút.

Cuối cùng anh cũng có động tĩnh.

Đó là việc đặt lại vỉ thuốc vào tay cô.

“Cơ thể không khỏe sao không nói sớm với anh?” Hạ Tĩnh Sinh vẫn không chút biểu cảm, rút điện thoại từ túi quần ra: “Anh tìm bác sĩ gia đình tới kiểm tra cẩn thận cho em.”

“… Không cần đâu, em đã kiểm tra rồi, chỉ là rối loạn hormone dẫn đến kinh nguyệt không đều thôi.”

Thẩm Tường Ý cảm thấy không cần thiết phải phiền phức đến vậy.

Hạ Tĩnh Sinh làm ngơ, lập tức bấm gọi cho Trần Gia Sơn: “Tìm một nữ bác sĩ tới đây, ngay lập tức.”

Gọn lỏn một câu rồi cúp máy.

Anh nhìn cô một cái, trầm ngâm vài giây, nhếch môi cười: “Lên lầu nghỉ ngơi, đợi bác sĩ tới.”

Hạ Tĩnh Sinh không phải là kiểu người không bao giờ cười.

Ngược lại, khi ở cùng cô, anh thường xuyên giữ trên mặt một nụ cười.

Nhưng không hiểu sao, cô lại cảm thấy nụ cười hiện tại của anh có chút kỳ quái.

Nụ cười ấy không chạm đến đáy mắt. Không hề có chút cảm xúc.

Cô bất giác dâng lên một dự cảm không lành.

Thẩm Tường Ý do dự một hồi, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi lên lầu.

Cô trở về phòng, đặt thuốc lên tủ đầu giường, uống nốt cốc nước.

Hạ Tĩnh Sinh không đi theo cô, cũng không rõ đang bận gì.

Có lẽ là đi xử lý công việc.

Cô không để ý.

Kéo chăn ra nằm lên giường, lật người tìm một tư thế thoải mái để ngủ, nhắm mắt lại để cố gắng đi vào giấc ngủ.

Khi đang ngủ lơ mơ thì đột nhiên vang lên hai tiếng gõ cửa.

Cô ngái ngủ mở mắt, trong tầm nhìn mờ ảo, cửa phòng được mở ra, có người bước vào.

“Xin lỗi đã làm phiền, cô Thẩm.”

Là giọng nói của một người phụ nữ.

Thẩm Tường Ý cuối cùng cũng tỉnh táo, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, cô ngồi dậy, bối rối nhìn đám phụ nữ bước vào.

Một người phụ nữ mang theo một chiếc hộp y tế, những người khác thì đẩy một cỗ máy, trên mặt mang theo nụ cười, gật đầu chào cô, rồi dùng tiếng phổ thông nói: “Ngài Hạ nói cô bị rối loạn kinh nguyệt, chúng tôi đến để làm kiểm tra.”

Một nữ bác sĩ đẩy máy tới bên giường lắp đặt: “Cô Thẩm, hiện tại cô có muốn đi vệ sinh không?”

Một trận lớn như vậy, Thẩm Tường Ý vẫn còn đang mờ mịt giữa cơn gió, cô cảm nhận một chút, ngơ ngác gật đầu.

Uống một cốc nước to trước khi ngủ, đúng là hơi buồn tiểu.

“Vậy thì nhịn một chút nhé, cần phải làm siêu âm.”

Một nữ bác sĩ khác nói: “Xin mời cô nằm xuống, sẽ lấy máu trước.”

Thẩm Tường Ý làm theo hướng dẫn của nữ bác sĩ, nằm xuống.

Nữ bác sĩ mở hộp y tế, lấy ra một chiếc kim tiêm, sau đó đeo găng tay y tế, rồi tỉ mỉ bóp vài giọt nước rửa tay khô, bôi ra, cột dây lên cánh tay cô, bôi cồn i-ốt, cắm kim vào rút ra một ống máu.

Cứ tưởng rút máu xong là kết thúc, không ngờ bác sĩ lại đội một chiếc đèn soi lên đầu, bật đèn.

Nói với Thẩm Tường Ý: “Xin cô dạng chân ra.”

“Còn phải làm gì nữa ạ?” Thẩm Tường Ý hỏi.

“Kiểm tra nội tiết cần lấy dịch âm đ*o để xét nghiệm.” Nữ bác sĩ giải thích.

Thẩm Tường Ý không nghĩ nhiều, làm theo lời bác sĩ.

Chuẩn bị đâu vào đó, nữ bác sĩ liền dạng rộng hai chân cô hơn, quỳ trên giường, cúi người, tiến sát vào, bàn tay đeo găng giữ chặt hai bên nơi thầm kín của cô, nhẹ nhàng tách ra.

Ánh đèn chiếu thẳng vào bên trong.

Cô cảm nhận được nữ bác sĩ dùng tăm bông chọc vào một chút, sau đó lấy ra bỏ vào ống nghiệm chứa dung dịch nước muối sinh lý.

Không tới hai phút, cuối cùng nữ bác sĩ cũng kiểm tra xong.

Một nữ bác sĩ khác kéo váy ngủ của cô lên, kéo quần lót xuống, bôi gel lạnh lên bụng, đầu dò đặt lên bắt đầu di chuyển, vừa dò vừa nhìn màn hình, một nữ bác sĩ khác thì đang đánh chữ trên bàn phím.

Vài phút sau, siêu âm kết thúc.

Hình ảnh siêu âm từ máy in ra: “Cô Thẩm, tử cung, buồng trứng, ống dẫn trứng của cô đều bình thường, loại trừ khả năng kinh nguyệt không đều do tổn thương bệnh lý.”

Nữ bác sĩ vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp: “Kết quả kiểm tra khác sẽ có vào ngày mai, nếu kinh nguyệt không đều, phần lớn là do rối loạn hormone, cô Thẩm nên chú ý nghỉ ngơi, chúng tôi không làm phiền nữa.”

Nói xong, bọn họ thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi phòng, còn nhẹ nhàng khép cửa lại.

Thẩm Tường Ý ngồi dậy, chỉnh lại quần áo.

Xuống giường đi vệ sinh một lát.

Do dự hồi lâu, vẫn quyết định ra ngoài xem Hạ Tĩnh Sinh đang làm gì.

Vừa mở cửa ra, cô đã thấp thoáng nghe thấy giọng của nữ bác sĩ.

Cô mở cửa to thêm một chút, chăm chú lắng nghe.

“Chúng tôi đã kiểm tra xong, tử cung không có vấn đề gì, khi lấy dịch âm đ*o cũng không thấy có quá nhiều dịch tiết, có thể bước đầu loại trừ vấn đề tử cung và phụ khoa. Nếu đúng là kinh nguyệt không đều, mười phần chắc chín là do rối loạn hormone, ngài Hạ có thể yên tâm. Rối loạn hormone không phải bệnh gì to tát cả.”

Đây chỉ là báo cáo tình trạng kiểm tra bình thường.

Thẩm Tường Ý vốn không để ý, nhưng giây tiếp theo, lại nghe thấy nữ bác sĩ nói thêm: “Còn nữa… khi lấy dịch âm đ*o, tôi đã quan sát. Dùng mắt thường có thể thấy, không có vết rách hay tụ máu, mọi thứ đều bình thường, cô Thẩm chưa từng có quan hệ tình dục.”

“…”

Thẩm Tường Ý sững người.

Lập tức hiểu ra… thì ra là vì…

Toàn bộ máu trong người như đông cứng lại, dần dần trở nên lạnh lẽo.

Cô bất giác siết chặt nắm tay. Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

Cơn đau nhói sắc lẹm cuối cùng kéo ý thức đang mơ màng của cô về lại hiện thực.

Cô đột ngột đẩy cửa phòng ra chạy ra ngoài.

Nghe thấy tiếng động từ phía phòng cô truyền đến, cả đám người không hẹn mà cùng ngoảnh đầu về phía âm thanh.

Vừa nhìn thấy Thẩm Tường Ý ăn mặc không chỉnh tề lao xuống lầu, Hạ Tĩnh Sinh lập tức bước nhanh đuổi theo.

Thẩm Tường Ý đã chạy tới cầu thang.

Nhưng dù cô có chạy nhanh đến đâu, Hạ Tĩnh Sinh vẫn dễ dàng đuổi kịp.

Anh nắm chặt lấy cánh tay cô.

Chưa kịp mở miệng, Thẩm Tường Ý đã kích động giãy giụa: “Buông tôi ra! Để tôi đi!”

“Giờ này còn muốn đi đâu?” Dĩ nhiên Hạ Tĩnh Sinh không có ý định buông tay, giữ chặt lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng, cô chỉ mặc mỗi một chiếc váy ngủ mỏng manh, anh ôm chặt lấy cô: “Đến cả áo cũng không mặc.”

Thẩm Tường Ý nhìn anh.

Anh vẫn luôn dịu dàng chu đáo, trầm ổn và bao dung.

Nhưng sao cô lại quên được, anh thực chất là kẻ lạnh lùng vô tình ra sao.

Anh giỏi che giấu đến mức nào, cô rõ ràng hiểu điều đó, vậy mà mấy ngày qua vẫn bị sự giả dối của anh che mắt.

Miệng không ít lần nói “Anh tin em”, luôn miệng bảo rằng họ là mối quan hệ bình đẳng.

Sự thật đã chứng minh.

Bọn họ mãi mãi không thể bình đẳng. Anh mãi mãi cao cao tại thượng, nhìn xuống người khác.

Anh chưa bao giờ thực sự tin tưởng cô.

Sự nhục nhã chưa từng có bao phủ lấy cô, đến cả nỗi sợ thường ngày dành cho anh vào giây phút này cũng chẳng còn giá trị, cô vốn luôn nhẹ nhàng ôn hòa, giờ lại gào lên như mất hết lý trí: “Anh nghi ngờ tôi lúc anh không có ở đây đã quan hệ với người khác, còn gọi bác sĩ tới kiểm tra tôi có sạch sẽ hay không sao?”

Hạ Tĩnh Sinh cau mày, rõ ràng cảm thấy những lời này rất chói tai, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng vỗ vai cô, chỉnh lại: “Y Y, anh chỉ lo cho sức khỏe của em.”

“Tôi nghe thấy hết rồi!” Thẩm Tường Ý kích động.

“Vậy tôi nói cho anh biết, anh không cần nghi ngờ, đúng như anh nghĩ đó.”

Sắc mặt Hạ Tĩnh Sinh tối sầm, chỉ nghe cô nói vậy thôi anh đã không chịu nổi, gần như cảnh cáo: “Y Y, đừng nói mấy lời như thế nữa.”

Thẩm Tường Ý cười lạnh đầy châm chọc: “Là anh nghi ngờ tôi trước, còn không cho tôi nói sao? Nếu đã nghi ngờ thì dứt khoát thả tôi đi! Chẳng lẽ còn muốn tôi ở đây chịu nhục nhã sao.”

Không biết dũng khí từ đâu đến, cô không hề sợ hãi, đối diện thẳng với anh: “Từ đầu đến cuối tôi đều không muốn ở bên anh!”

Hạ Tĩnh Sinh hơi ngẩn ra.

Thẩm Tường Ý tranh thủ cơ hội ấy đẩy mạnh anh ra, tiếp tục chạy xuống lầu.

Hạ Tĩnh Sinh phản ứng rất nhanh, lần nữa bắt lấy cô.

Không nói một lời, bế thốc cô lên, sải bước đi về phòng.

“Rầm” một tiếng, cửa phòng bị đá mạnh đóng lại.

Cơ thể cô một lần nữa rơi xuống chiếc giường mềm mại.

Cô choáng váng một lúc, bàng hoàng ngẩng đầu lên, cuối cùng trông thấy anh đã xé nát lớp bình tĩnh bên ngoài, biểu lộ ra cảm xúc thực sự, sắc mặt u ám, lông mày đầy sự hung ác và hận thù.

Cô chống tay ngồi dậy.

Bàn tay thô ráp nóng rực của anh ấn xuống bả vai cô, khóa chặt cô trên giường.

Cặp mắt sau lớp kính kia ẩn chứa quá nhiều cảm xúc, thứ duy nhất rõ ràng là cơn giận ngút ngàn, anh nhả từng chữ: “Thả em đi.”

Anh đứng bên mép giường, quỳ một gối xuống cạnh cô, một tay giữ lấy cằm cô, từ từ nâng lên.

Cúi đầu nhìn xuống.

Rồi giây tiếp theo, nhếch môi mỉm cười: “Xin lỗi, Y Y.”

“Anh không thể đáp ứng yêu cầu này của em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK