• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần trước Thẩm Tường Ý quên chưa chặn số của Cao Du Lâm ở Anh, không ngờ sau ngần ấy thời gian anh ta lại liên lạc với cô. Hơn nữa, nội dung tin nhắn quá sức… nhạy cảm, mà còn bị Hạ Tĩnh Sinh bắt gặp. Đặc biệt là câu “mối tình đầu của em” anh nói rõ ràng từng chữ, như một cây gậy đập thẳng vào đầu cô.

Dù anh đang cười, Thẩm Tường Ý vẫn cảm thấy rợn tóc gáy, mồ hôi lạnh ướt cả sống lưng.

“Không có!” Thẩm Tường Ý lập tức lắc đầu phủ nhận: “Thật sự không có!”

“Ừ, anh tin em.” Hạ Tĩnh Sinh ngồi nghiêng, mắt nhìn cô không rời, gương mặt bình thản như thường, anh nhẹ gật đầu tỏ vẻ suy tư: “Thế thì chắc anh ta làm phiền em lắm.”

Một câu nói không chút lên xuống của anh khiến không khí áp lực lan tỏa, cảm giác nguy hiểm lơ lửng.

Để chứng minh mình vô tội, Thẩm Tường Ý vội giơ tay định khóa màn hình: “Em sẽ chặn số ngay…”

“Em không phiền khi anh xem điện thoại của em chứ?”

Câu nói còn chưa dứt, Hạ Tĩnh Sinh đã chặn tay cô lại, lịch sự hỏi.

Bản năng khiến Thẩm Tường Ý siết chặt điện thoại, định giấu ra sau lưng. Động tác này đã ngầm biểu thị từ chối, nhưng anh lại coi đó như sự đồng ý, lịch sự bề ngoài chỉ là hình thức. Sau đó, anh bất chấp sự kháng cự của cô mà thẳng tay lấy điện thoại.

Dù cô nắm chặt, chỉ cần một chút sức mạnh, chiếc điện thoại vẫn dễ dàng lọt vào tay anh.

“Công bằng mà nói, em có thể xem điện thoại của anh bất cứ lúc nào.” Điện thoại của cô xoay vòng trong tay anh, anh hờ hững hứa: “Bất cứ lúc nào.”

Thẩm Tường Ý nhíu mày, ai mà muốn xem điện thoại của anh chứ.

Hạ Tĩnh Sinh cầm điện thoại của cô, từ góc độ này cô không nhìn thấy màn hình nên không rõ anh có đọc tin nhắn hay không.

Nội dung tin nhắn đó như sau: [Y Y, anh rất nhớ em, cuối cùng anh cũng nhận ra anh đã sai lầm biết bao. Anh không thể sống thiếu em, chỉ có em mới thật sự đối tốt với anh. Ở bệnh viện một mình, anh mới hiểu được những năm tháng qua em cô đơn thế nào ở Luân Đôn. Lần trước anh không nên nói với em như vậy, anh là kẻ đáng chết nhất trên đời. Em có thể cho anh một cơ hội nữa không? Anh thề sẽ đối xử với em tốt nhất. Anh yêu em rất nhiều. Hạ Tĩnh Sinh là một kẻ nham hiểm, tất cả những gì xảy ra đều là do anh ta sắp đặt. Em đừng ở bên anh ta, anh ta sẽ hại em!]

Tin nhắn này chạm đến quá nhiều điểm nhạy cảm. Với một người như Hạ Tĩnh Sinh, lòng tự tôn kiêu ngạo của anh không bao giờ cho phép điều này.

Thẩm Tường Ý cảm thấy điềm chẳng lành, giống hệt cảm giác khi cô bước vào sàn đấu ngầm lần trước. Nỗi sợ hãi đang từ từ xâm chiếm.

Cô không chắc Hạ Tĩnh Sinh sẽ phản ứng ra sao, có trút giận lên cô không, có trừng phạt cô không?

Anh càng bình tĩnh, cô càng run sợ, đến mức hai chân cô bắt đầu run.

Ngón tay Hạ Tĩnh Sinh chỉ lướt nhẹ trên màn hình, không hề có biểu cảm gì, mắt cũng không động đậy.

Sau vài giây trầm tư, anh bỗng nhẹ nhàng cười khẽ: “Thì ra ‘Y Y’ của em là cái Y Y này.”

Thẩm Tường Ý nuốt khan, anh xem lâu vậy mà chỉ rút ra mỗi kết luận này?

“Đừng nhìn nữa…” Không biết lấy dũng khí từ đâu, cô vội nhào tới giật lại điện thoại từ tay anh. Lần này anh không tranh với cô, để mặc cô giành lại, điện thoại nhanh chóng trở về tay cô, cô vội khóa màn hình ngay.

Nhưng sau khi giành lại được điện thoại, cô lại sững người, vì cô đã lao vào lòng anh, cằm cô gần chạm vào vai anh.

Nhận ra điều đó, cô lập tức định rút lui, nhưng anh thuận thế giữ chặt lưng cô, thêm một cú va nhẹ khiến cả người cô dựa hẳn vào ngực anh.

Anh dường như vẫn chưa hài lòng với tư thế này, tay anh trượt xuống giữ lấy eo cô, nhấc nhẹ một cái, giây sau cô nhẹ như lông vũ, ngồi vắt vẻo trên đùi anh.

Thẩm Tường Ý cố gắng giãy giụa, nhưng anh càng siết chặt tay hơn.

Dù cô khá cao, khi ở trong lòng anh, cô vẫn trở nên bé nhỏ. Sức mạnh giữa nam và nữ quá chênh lệch, cô không thể lay chuyển anh chút nào.

Gương mặt anh tiến gần hơn, gần đến mức cô sắp không nhìn rõ.

Cuối cùng cô cũng nhìn rõ mắt anh, mắt anh dài, con ngươi đen láy, ở khóe mắt trái có một vết sẹo mờ, chỉ có ở khoảng cách gần như vậy mới thấy rõ.

“Y Y.”

Anh khẽ gọi.

Thẩm Tường Ý cố gắng giữ bình tĩnh: “Dạ.”

“Anh biết lần trước ở sàn đấu đã làm em sợ.” Hạ Tĩnh Sinh nhìn cô, giọng nói vẫn điềm đạm nhưng nghiêm túc: “Nhưng anh mong em hiểu, anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em. Thời gian sẽ chứng minh điều đó.”

“… Em tin anh.” Thẩm Tường Ý ngoài cách tán đồng, không còn cách nào khác.

“Còn về cậu ta, anh không bận tâm những gì đã xảy ra giữa hai người, tình cảm ra sao, đã làm gì.”

Hơi thở của anh phả vào cổ cô, khiến cô không thể chịu nổi, cô hơi lùi lại một chút. Ngay cả hành động tránh né này anh cũng không hài lòng, anh giữ chặt cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.

Cô nhìn vào đôi con ngươi đen thẳm của anh, thấy nó đang từ từ thu hẹp, sự cứng rắn và sắc bén bùng nổ, xé toạc lớp vỏ dịu dàng bên ngoài, khóa chặt cô: “Nhưng em không được phép liên lạc lại với cậu ta, không được gặp lại.”

“Ở đây,” ngón tay anh từ từ trượt từ cằm cô xuống ngực, dừng lại ngay trên lồng ngực cô: “không thể có chỗ cho cậu ta, cũng không thể cho ai khác. Nếu có, chỉ có thể là anh.”

Cách anh nói thật bá đạo và độc đoán.

Đó giống như một lời cảnh báo.

Ở sàn đấu hôm đó, anh cũng đã làm động tác tương tự, chỉ tay vào ngực cô, nhắc cô phải dọn chỗ trong tim.

Giờ cũng là động tác ấy, nhưng lần này không còn sự giữ chừng của một quý ông, bàn tay anh chạm hẳn vào ngực cô, như thể nắm trọn nhịp đập của trái tim cô.

Dù đã cách một lớp áo, cô vẫn có cảm giác như bản thân đang bị lột trần trước anh, hơi thở của cô trở nên gấp gáp, ngực cô phập phồng loạn nhịp.

Chiếc xe ngựa vẫn đang di chuyển, xe rung lắc nhẹ nhàng.

Ngồi trên đùi anh khó mà tránh khỏi sự va chạm.

Cô không thể không cảm nhận được thứ đang gào thét bên dưới, cô hoảng hốt muốn nhảy xuống, nhưng anh đã nhanh tay giữ chặt cô lại.

Lần này, cả hai tay anh giữ chặt eo cô, siết mạnh hơn, cô bắt đầu cảm thấy đau.

Cô nhíu mày, biểu cảm thay đổi, mắt bỗng trợn tròn, đầu óc trống rỗng.

Bởi vì anh siết eo cô, ép cô xuống, nhấn cô về phía trước và cọ xát từng chút một.

Vải vóc cọ sát khiến phần dưới của cô nóng rát.

“Anh làm gì…?” Thẩm Tường Ý đỏ bừng mặt, lấy lại tinh thần rồi bắt đầu giãy giụa, cố gắng gỡ tay anh ra, miệng nhỏ giọng thốt lên.

Hạ Tĩnh Sinh điên rồi sao?

Cô cố gắng chống cự nhưng vô ích. Anh như sóng thần cuốn trôi mọi sự phản kháng của cô.

Tay anh mạnh mẽ như thể dán chặt vào eo cô, cơ bắp trên tay anh nổi gân xanh theo từng nhịp chuyển động. Cô cố gắng giằng ra nhưng không thể.

“Anh?”

Giọng của anh khàn hẳn đi, đôi mắt tối sầm, mờ mịt và lẫn trong đó là sự không hài lòng. Anh đột nhiên phát ra một tiếng rên khẽ.

Anh muốn gì?

Anh muốn cô.

Phía trước vẫn còn người đánh xe. Ngay khi Hạ Tĩnh Sinh phát ra âm thanh, Thẩm Tường Ý hoảng hốt, mặt đỏ bừng, không cần nghĩ ngợi, cô vội lấy tay che miệng anh lại, ngăn anh tiếp tục phát ra bất cứ âm thanh nào.

“Anh… anh đừng làm vậy!” Cô khẩn trương nói nhỏ, cố gắng ngăn anh lại.

Cô có thể cảm nhận được yết hầu của anh di chuyển, hơi thở nóng rực của anh thấm qua lòng bàn tay cô, mang theo cả ẩm ướt của lưỡi anh. Cô cảm nhận được đầu lưỡi của anh chạm vào tay mình.

Thẩm Tường Ý suýt nữa thì phát điên. Bàn tay cô như bị phải thứ gì bỏng rát, vội rụt lại, nắm chặt tay sau lưng.

Dọc đường đi, bất kể có người hầu nào nhìn thấy xe ngựa, họ đều dừng công việc lại và cung kính cúi chào.

Dù đây là châu u, nơi những hành động thân mật công khai không phải là điều xa lạ, nhưng Thẩm Tường Ý vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, như thể đang bị người khác nhìn chằm chằm, thật sự khó xử.

“Nhiều người đang nhìn, anh bỏ em ra đi!” Cô thì thào, giọng lí nhí như muỗi vo ve.

Cô không biết liệu Hạ Tĩnh Sinh có nghe lời hay không, nhưng cuối cùng anh cũng chịu dừng lại, tuy vậy tay anh vẫn giữ lấy eo cô. Anh cúi đầu, trán chạm nhẹ vào vai cô.

Anh vẫn không hề động đậy.

Toàn bộ trọng lượng cơ thể của anh dường như đổ dồn lên cô, khiến cô không thể cử động, thậm chí hơi thở cũng phải kìm lại.

Cảm giác về sự hiện diện kia vẫn còn mạnh mẽ như vậy.

Thẩm Tường Ý không biết liệu đây có phải là ảo giác hay không, nhưng dường như sự căng thẳng đó còn trở nên tồi tệ hơn.

Lòng bàn tay cô vẫn còn ẩm ướt, không rõ là từ hơi thở của anh hay là mồ hôi của cô.

Sau khi đi qua phần lớn khu vườn, xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại.

Hạ Tĩnh Sinh vẫn giữ nguyên tư thế tựa vào vai cô, cô bắt đầu nghĩ liệu anh có ngủ thiếp đi hay không.

Sau một lúc suy nghĩ, cô đang định lên tiếng nhắc nhở, thì anh từ từ ngẩng đầu lên.

Gương mặt anh không có chút biểu cảm nào, vẫn giữ vẻ điềm nhiên thường ngày, bình thản đến mức như chẳng có chuyện gì xảy ra. Nếu không phải cô vẫn còn cảm nhận được rõ ràng sự bất thường dưới chân, có lẽ cô đã nghĩ rằng đó là hai người khác nhau.

Thẩm Tường Ý không thể giống anh mà hành xử như không có chuyện gì. Anh càng bình tĩnh, cô càng cảm thấy ngượng ngùng. Nhưng vì anh không nói gì, cô cũng chẳng thể làm khác, chỉ là gương mặt cô trông cứng đờ hơn bao giờ hết.

Cứ nghĩ rằng cả hai sẽ im lặng mà bỏ qua chuyện này.

Nhưng không, anh chậm rãi đẩy gọng kính lên, mỉm cười nhẹ: “Có những thứ anh có thể chờ, nhưng anh không chờ mãi đâu.”

Không cần nói quá rõ, Thẩm Tường Ý đã hiểu ngay.

Anh vẫn là Hạ Tĩnh Sinh lịch thiệp, phong độ, còn cô lúc này chẳng khác nào kẻ ngốc, không thể bình tĩnh được. Cô thậm chí không dám nhìn thẳng vào anh, lúng túng nhảy ra khỏi xe ngựa, như thể trốn chạy vào trong lâu đài.

Cô gần như chạy vội qua cầu vòm rồi lao vào lâu đài.

Người đánh xe đã lui đi, Hạ Tĩnh Sinh vẫn thong thả ngồi trong xe ngựa, chỉnh lại nếp nhăn trên quần âu, sau đó mới từ tốn xuống xe.

Trần Gia Sơn bước ra từ lâu đài, nói với Hạ Tĩnh Sinh: “Anh Sinh, sân bay đã chuẩn bị xong.”

“Ừ.” Hạ Tĩnh Sinh nghĩ một chút rồi ra lệnh: “Cho đoàn múa đi trước, chênh lệch thời gian với chúng ta.”

Anh biết Thẩm Tường Ý lo lắng về điều gì, xử lý như thế này có lẽ sẽ khiến cô an tâm hơn.

“Rõ.”

Hạ Tĩnh Sinh lấy điện thoại từ trong túi áo vest ra, định mở lên, rồi đột nhiên nhớ ra điều gì: “Cậu cho người đến bệnh viện một chuyến.”

“Bệnh viện?” Trần Gia Sơn thoáng ngạc nhiên.

“Cô ấy mềm lòng, đã gọi xe cấp cứu cho tên phế vật đó. Dù gì cũng là người bị thương trên địa bàn của tôi, phải đi thăm cho phải phép.” Hạ Tĩnh Sinh khẽ cười lạnh, đôi lông mày nhướn lên đầy vẻ thích thú nhưng ánh mắt lại băng giá: “Gia Sơn, nhớ thăm hỏi cho tử tế.”

Gửi được tin nhắn rồi, chắc là tay cậu ta đã hồi phục.

Thẩm Tường Ý chạy thẳng về phòng, vừa chạy vừa thở hổn hển. Căn nhà này quá lớn, khiến cô cảm giác như mình đã chạy cả ngàn bước.

Cô đóng sầm cửa lại, ngã xuống giường, cuối cùng cũng dám thở phào.

Lòng bàn tay cô tê rần, ngay cả phần dưới cũng tê dại.

Nghĩ lại cảm giác khi bị ma sát, Thẩm Tường Ý vô thức co chân lại, rồi đột nhiên sững người. Cô cảm nhận được một dòng ấm áp.

Cô nghĩ lại, hôm nay chắc là đến kỳ kinh nguyệt. Cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, cởi quần ra xem.

Phần vải cotton trắng đã ướt một mảng lớn.

Nhưng không phải màu đỏ như cô nghĩ, mà là màu trắng trong suốt.

Cô không phải là kẻ ngốc, tất nhiên biết điều đó có nghĩa gì.

Mặt cô lập tức đỏ bừng, đỏ như quả cà chua chín.

Hành động của Hạ Tĩnh Sinh có thể gọi là lưu manh.

Nhưng điều khiến cô bối rối hơn là phản ứng của mình…

Một lúc lâu, cô ngồi đó trong sự xấu hổ và bối rối không biết phải làm gì.

Cô muốn thay đồ, nhưng quần áo cá nhân của cô đã được xếp vào vali, đồ ướt mặc lại thì thật không thoải mái. Cô đành phải chạy vào phòng thay đồ, lấy bộ quần áo mà Hạ Tĩnh Sinh đã chuẩn bị cho cô rồi thay vào. Chiếc quần ướt thì cô nhắm mắt ném vào thùng rác.

Khi quay lại phòng, điện thoại cô reo lên.

Nhìn màn hình, đó là cuộc gọi của Hạ Tĩnh Sinh.

Chỉ cần nhìn số điện thoại đó thôi cũng đủ khiến cô không biết phải đối diện thế nào.

Dù không muốn nhưng cũng không dám không nghe, sau một hồi lưỡng lự, cô nhấc máy ngay trước khi cuộc gọi kết thúc.

“Em đang làm gì mà lâu thế mới nghe máy?” Giọng anh trầm thấp hỏi.

“Em không làm gì cả…” Thẩm Tường Ý ấp úng: “Sắp đi chưa?”

“Ừ, xuống đây đi.”

“Vâng.”

Cô đang định cúp máy thì nghe anh chậm rãi nói thêm: “Nghĩ kỹ xem, em có hứa gì với anh mà chưa làm không.”

Giọng điệu đầy bí ẩn của anh khiến Thẩm Tường Ý khựng lại.

Bản năng cô mách bảo có gì đó sai. Nhưng nghĩ mãi cô cũng không nhớ ra mình đã hứa gì.

Cô mơ màng cúp máy.

Thẩm Tường Ý vắt óc suy nghĩ.

Liệu có phải là chuyện chặn số của Cao Du Lâm trên xe ngựa?

Nghĩ vậy, cô mở điện thoại.

Sau khi giật lại điện thoại từ tay Hạ Tĩnh Sinh, cô chưa hề động đến. Mở khóa ra, giao diện điện thoại dừng lại ở nhật ký cuộc gọi.

Số điện thoại của Hạ Tĩnh Sinh hiện rõ trên màn hình, đơn giản chỉ là một dãy số.

Cô lập tức hiểu ra.

Hạ Tĩnh Sinh chắc chắn đã tìm kiếm trong danh bạ của cô, không thấy số của mình nên mới chuyển qua kiểm tra nhật ký cuộc gọi.

Cô nhớ ra mình đã hứa sẽ lưu số của anh.

Thẩm Tường Ý cảm thấy rối bời, không ngờ chỉ vì chuyện nhỏ này mà có thể “lật xe.”

Cô ngoan ngoãn lưu số của Hạ Tĩnh Sinh vào điện thoại, còn ghi chú là “Tĩnh Sinh,” sau đó không do dự xóa tin nhắn của Cao Du Lâm sau đó còn chặn luôn số của anh ta.

Mọi việc diễn ra một cách gọn gàng dứt khoát.

Cô đã gọi xe cấp cứu cho Cao Du Lâm lần cuối cùng, cũng đã quyết định rằng đây sẽ là lần cuối cùng.

Từ nay, sống chết của anh ta, tốt xấu ra sao đều không liên quan đến cô nữa.

Thẩm Tường Ý dành vài phút điều chỉnh lại cảm xúc.

Sau khi bình tĩnh, cô đã có câu trả lời cho sự xấu hổ vừa rồi.

Cô là một người bình thường, rất có thể ai trong tình huống đó cũng sẽ có phản ứng sinh lý.

Cô bước xuống lầu, rời khỏi lâu đài.

Ngay khi cô xuất hiện, người tài xế đeo găng tay trắng bước lên mở cửa xe cho cô.

Sau khi cô lên xe, xe từ từ lăn bánh.

Hạ Tĩnh Sinh ngồi bên cạnh cô. Cô chủ động mở điện thoại, đưa về phía anh.

Hạ Tĩnh Sinh nhìn lên, chăm chú quan sát.

Cô đã lưu tên anh là “Tĩnh Sinh.”

Giọng cô chắc nịch: “Em đã chặn số anh ta và xóa hết mọi liên lạc. Chúng em sẽ không liên hệ lại.”

Hạ Tĩnh Sinh đưa tay vuốt nhẹ cằm cô, khẽ cười: “Anh tin em.”

Thẩm Tường Ý chỉ gật đầu, không nói gì thêm.

Cô giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ, tránh né tay anh một cách kín đáo.

Hành động của anh khiến cô cảm thấy mình giống như một con thú cưng bị nuôi nhốt.

Còn hành động của cô lúc nãy, chẳng khác gì một con vật đang làm đủ trò để làm vui lòng chủ nhân.

Cô thấy khinh thường chính mình, nhưng không thể thay đổi.

Trên đường ra sân bay, Thẩm Tường Ý nhắm mắt giả vờ ngủ để tránh phải trò chuyện với anh, nhưng cuối cùng cô lại ngủ quên thật.

Hạ Tĩnh Sinh đặt máy tính xách tay lên đùi, bận rộn với công việc.

Đến khi đến sân bay.

Trên đường băng, ngoài các máy bay thương mại của các hãng hàng không, còn có một chiếc Boeing 787, một trong những chiếc máy bay thương mại hạng sang hiếm có trên thế giới.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là máy bay riêng của Hạ Tĩnh Sinh.

Có lẽ Thẩm Tường Ý đã quá quen với sự giàu có của anh, cô không còn thấy ngạc nhiên nữa, mà ngược lại, cảm thấy điều đó thật đương nhiên.

Xung quanh Hạ Tĩnh Sinh không có phụ nữ, thậm chí cả tiếp viên hàng không cũng không có nữ, chỉ toàn là nam.

Họ rất chuyên nghiệp, cúi đầu chào đón Hạ Tĩnh Sinh.

Dù anh thường đi đâu cũng chỉ có Trần Gia Sơn và vài vệ sĩ, nhưng lần này anh lại dẫn theo một người phụ nữ.

Cô còn đang ngái ngủ, dụi mắt. Hạ Tĩnh Sinh vòng tay qua eo cô, nhẹ nhàng nhắc cô bước cẩn thận khi lên cầu thang.

Mọi người không khỏi ngạc nhiên.

Họ không lộ liễu, nhưng vẫn kín đáo quan sát người phụ nữ bên cạnh Hạ Tĩnh Sinh. Cô có làn da trắng mịn, dáng người thanh mảnh, khuôn mặt sạch sẽ và thanh tú, đúng là một mỹ nhân hiếm có.

Khi xuống xe, Thẩm Tường Ý nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ 30 rồi.

Hôm qua Hedy nói máy bay của đoàn múa cất cánh lúc 10 giờ, giờ này chắc họ đã cất cánh từ lâu.

Nghĩ đến đây, cô thở phào nhẹ nhõm. May mắn là không bị ai nhìn thấy.

Sau khi lên máy bay, bước vào khoang hành khách, dù đã chuẩn bị tâm lý trước, Thẩm Tường Ý vẫn không khỏi ngỡ ngàng trước sự xa hoa của chiếc máy bay này.

Máy bay có đến bảy tám phòng ngủ đủ kích cỡ, có cả phòng tắm, phòng khách chính, phòng nghỉ cho khách, phòng chơi cờ, nhà bếp và phòng tập gym.

Đầy đủ tiện nghi.

Điều đó khiến cô bất giác nhớ đến bộ phim “Lâu đài bay của Howl.”

Hạ Tĩnh Sinh bảo Thẩm Tường Ý ở cùng anh trong phòng ngủ chính, vì phòng này có đầy đủ tiện nghi, ngoài phòng tắm còn có phòng khách riêng, văn phòng và tủ quần áo.

Anh đề nghị ở trong phòng nghỉ, để phòng ngủ chính cho cô.

Thẩm Tường Ý không từ chối.

Dù sáng nay trên xe ngựa cô đã hiểu rõ sự xâm chiếm về mặt tình dục của đàn ông mạnh mẽ đến mức nào, nhưng cô vẫn tin rằng Hạ Tĩnh Sinh sẽ không ép buộc cô.

Chuyến bay từ Luân Đôn đến Hồng Kông kéo dài khoảng mười hai tiếng.

Tuy nhiên, với đường bay riêng của máy bay tư nhân, hành trình còn nhanh hơn. Sau khi lên máy bay, Thẩm Tường Ý đã ngủ một giấc, ăn một bữa, rồi máy bay đã hạ cánh.

Suốt chuyến bay, ngoài việc ăn cùng nhau và trò chuyện ngắn gọn, Hạ Tĩnh Sinh đều bận rộn trong văn phòng, dường như anh thật sự rất bận.

Khi hạ cánh tại Hồng Kông.

Giờ địa phương là 9 giờ 40 sáng.

Thời tiết Hồng Kông đúng như lời Hạ Tĩnh Sinh nói, rất đẹp.

Trong khi Luân Đôn đã bắt đầu lạnh, Hồng Kông vẫn ấm áp như mùa xuân, nắng rực rỡ, đa số mọi người vẫn mặc áo ngắn tay.

Mặt trời chiếu trực tiếp lên da, khiến da cô nóng lên. Cô mặc hơi dày nên mồ hôi lấm tấm trên trán.

Lên xe.

Xe bắt đầu rời khỏi sân bay.

Chẳng bao lâu, xe từ vùng ngoại ô thưa thớt tiến vào khu đô thị đông đúc, cô ngả đầu hào hứng nhìn ra ngoài qua cửa sổ, ngắm nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau, dòng xe tấp nập và dòng người đông đúc.

Những biển hiệu bằng tiếng Anh và chữ Hán phồn thể trải khắp các con phố.

Khung cảnh quen thuộc như những bộ phim Hồng Kông mà cô từng xem.

Từ khi xuống máy bay, Hạ Tĩnh Sinh đã liên tục nhận các cuộc gọi, nói chuyện bằng tiếng Quảng Đông mà cô không hiểu. Nhưng cô phải thừa nhận, giọng anh nói tiếng Quảng thật dễ nghe.

“Anh sẽ đưa em về nhà trước, sau đó anh phải đến công ty. Anh sẽ cố gắng về sớm để cùng em ăn trưa.” Anh cúp điện thoại rồi nhanh chóng chuyển lại sang tiếng phổ thông, mắt vẫn chăm chú nhìn điện thoại, tay thì đưa lên vuốt má cô.

Anh dặn dò cô.

Thẩm Tường Ý lần này không tránh, vì cô có việc cần hỏi ý anh.

Cô ngoan ngoãn để anh vuốt má mình một lúc, rồi nhẹ nhàng hỏi: “Em muốn đến nhà hát ngay, có được không?”

Giọng nói thận trọng của cô khiến Hạ Tĩnh Sinh khựng lại khi đang vuốt màn hình điện thoại, anh ngước mắt khỏi điện thoại, nhìn cô.

Anh dường như lắc đầu bất lực, bật cười: “Y Y, em không cần phải thận trọng như thế khi ở bên anh.”

“Chỉ cần không phản bội anh, không rời xa anh, em có thể làm bất cứ điều gì em muốn, anh sẽ không hạn chế tự do của em.”

Hạ Tĩnh Sinh nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng, giọng anh trầm thấp:

“Em thử nhớ lại đi, từ lần đầu tiên anh gặp em, anh đã nhấn mạnh rồi, anh là người theo đuổi em.”

Anh kiên nhẫn giải thích: “Anh muốn em hiểu rằng, mối quan hệ giữa chúng ta không phải là một giao dịch tiền bạc, mà là một mối quan hệ bình đẳng, một mối quan hệ yêu đương.”

Hạ Tĩnh Sinh nắm lấy tay cô, ngón tay đan chặt như mọi khi.

Khoảnh khắc tay cô chạm vào tay anh, tim cô không tự chủ được mà khẽ rung lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK