Anh biết phải nói những gì để cô thích.
Anh biết phải làm những điều gì để cô vui.
Cô vốn không hứng thú với những món đồ xa hoa lấp lánh, thế mà lần nào anh tặng quà cho cô cũng đều đắt đỏ, đặc biệt là chiếc trâm cài ấy, nặng như một chiếc xiềng xích. Cô chỉ cài nó một lần duy nhất khi tìm thấy anh, rồi sau đó cất đi và không động đến nữa.
Nó đẹp, nhưng không hợp với cô.
Giống như khoảng cách giữa cô và Hạ Tĩnh Sinh.
Cô rõ ràng không thích những món quà anh tặng.
Cô biết Hạ Tĩnh Sinh giỏi nhất là cách khiến người khác mềm lòng.
Thế nhưng khi nhìn thấy phòng luyện múa bằng kính tuyệt đẹp này và đôi giày múa đính đầy kim cương, cô vẫn không cưỡng lại được sức hấp dẫn.
Cô buộc phải thừa nhận rằng, mình thích món quà này.
Nếu đi đôi giày mũi cứng này khiêu vũ trong không gian đầy ánh sáng và hương hoa, đó thật sự là một trải nghiệm tuyệt vời.
Sau khi giúp cô xỏ giày, Hạ Tĩnh Sinh nhận một cuộc điện thoại rồi rời đi.
Trước khi đi, anh còn ôm hôn cô thật lâu, dặn dò cô lịch trình của mình trong ngày sau đó còn hứa sẽ cố gắng về sớm để ăn tối cùng cô.
Sau khi Hạ Tĩnh Sinh đi, Thẩm Tường Ý vẫn nán lại trong căn phòng kính này, thử nhón gót xoay một vòng với đôi giày ấy, rồi sau cùng vẫn tháo ra.
Đối với một vũ công ballet, giày mũi cứng là món đồ không chỉ dùng nhiều mà còn mau hỏng, hầu như mỗi lần diễn xong một hai buổi là phải thay một đôi mới.
Một đôi giày xa xỉ như thế này, cô thật sự không nỡ dùng nó để luyện tập.
Cô nâng niu nó trong tay.
Dưới ánh sáng, từng viên kim cương lấp lánh, tỏa sáng rực rỡ mà không hề chói mắt.
Quả thật là một đôi giày hoa mỹ nhưng không thực dụng, nhưng không thể phủ nhận, nó quá đẹp.
Có lẽ bất kỳ ai yêu ballet cũng khó mà cưỡng lại một đôi giày như thế này.
Cô lại cẩn thận đặt đôi giày vào trong hộp cứng và sắp xếp gọn gàng.
Cô đi một vòng quanh phòng kính, ngửi mùi hương hoa thơm dịu, cả người như đang chìm đắm trong vườn hoa Monet, lòng dâng tràn niềm hân hoan, thư thái.
Sự kết hợp giữa phòng tập và nhà kính không hề có chút gượng gạo, ở một góc trong vườn hoa còn có một chiếc bàn kính kiểu Âu, nằm trong khu vực thư giãn, không dùng sàn chuyên dụng cho khiêu vũ mà kết hợp với lớp gỗ lát cổ điển, rải đá cuội nhỏ ở viền mép. Thật lý tưởng để đọc sách hay thưởng thức trà chiều.
Cô hứng khởi chạy về phòng thay đồ, lấy một bộ đồ luyện tập, búi tóc lên. Cô lại chạy tới phòng kính trong tâm trạng phấn khích.
Chỉ cần nhìn từ xa thôi là cô đã cảm thấy rất thích.
Thậm chí còn thấy nó đẹp hơn cả phòng kính trong lâu đài ở Anh.
Cô lấy điện thoại ra và chụp rất nhiều ảnh.
Khi chuyển sang chế độ camera trước định chụp selfie, thì cuộc gọi từ Kiki hiện lên.
Tối qua xảy ra quá nhiều chuyện hỗn loạn, Thẩm Tường Ý đã quên bẵng đi việc giải thích với Kiki.
Kiki chắc chắn vẫn còn đầy thắc mắc.
Cô vội nghe máy, chưa kịp mở miệng thì Kiki đã hỏi dồn: “Cynthia, cậu ổn không? Tối qua rốt cuộc là chuyện gì vậy? Cậu quen Alan sao? Tối qua Ethan He đột nhiên xuất hiện, sau khi cậu đi, dường như anh ấy còn làm gì với Alan nữa, mình thấy một vũng máu dưới đất, thật đáng sợ! Mình gọi cho Alan nhưng không ai bắt máy, đã mất liên lạc rồi.”
“Kiki, mình cũng không biết nên giải thích thế nào cho cậu hiểu rõ. Nhưng tin mình đi, Alan có lẽ cố ý tiếp cận cậu, tối qua cũng nằm trong kế hoạch của anh ta, bởi anh ta vốn quen biết Ethan He. Alan không phải người tốt đâu, tốt nhất là cậu đừng liên lạc với anh ta nữa.”
Chuyện giữa Hạ Tĩnh Sinh và Diệp Lâm Chu không tiện nói với Kiki, dù sao cũng liên quan đến đời tư của anh.
So với Diệp Lâm Chu chỉ mới gặp mặt, cô vẫn chọn tin tưởng Hạ Tĩnh Sinh. Cô không biết giữa họ có thù hận sâu nặng đến đâu, nhưng nếu đã là con nuôi của Diệp Diệu Khôn, Diệp Lâm Chu chắc chắn không phải người đơn giản.
Cô không muốn Kiki bị tổn thương, dù Kiki có lẽ đã động lòng với Diệp Lâm Chu, biết đâu khi nghe điều này sẽ rất buồn.
Kiki im lặng một lúc, rồi dường như thở dài, không hỏi thêm gì, chỉ nói: “Thôi được rồi, mình hiểu rồi.”
Trong giọng của Kiki, cô có thể nghe thấy sự thất vọng.
Thẩm Tường Ý có chút khó chịu, cô hỏi: “Cậu đang làm gì? Có cần mình đến với cậu không? Hoặc là chúng ta đi dạo cho khuây khỏa.”
Kiki từ chối: “Thôi đi, mình định hôm nay sẽ ngủ một giấc thật dài ở khách sạn, cậu đừng lo, mình ổn mà.”
Rồi lại đổi chủ đề, Kiki hỏi: “Tối qua Ethan He đến, mình thấy anh ấy rất giận. Anh ấy không làm gì cậu đấy chứ? Hai người không cãi nhau chứ?”
Nghe tới đây, mặt Thẩm Tường Ý bất giác đỏ lên.
Những gì anh làm với cô tối qua… quá nhiều.
Đúng là có cãi nhau.
Chỉ là có chút không hiểu, nhưng như vậy còn hơn là cãi với anh.
“Không có, mình ổn.” Thẩm Tường Ý khẽ chạm lên vành tai nóng rực, nhớ lại những cảnh tượng tối qua, cô vô thức khép chân lại.
“Vậy thì mình yên tâm rồi.” Kiki đáp.
Hai người trò chuyện thêm vài câu rồi ngắt máy.
Thẩm Tường Ý bước vào phòng kính, lấy một đôi giày mũi cứng mới từ trên tường giày xuống, chuẩn bị tập luyện.
Đôi giày mũi cứng bình thường này cũng vừa vặn với cô, thường thì cô phải tự điều chỉnh đế giày, tháo bớt một phần đệm bên trong để giúp làm nổi bật vòm chân, nhưng đôi giày này không cần sửa, vừa khít mọi chỗ như được thiết kế riêng cho chân cô.
Cô thật không biết Hạ Tĩnh Sinh đã lấy thông tin này từ đâu.
Khẽ mím môi, cô cố gắng kìm nén nụ cười, nhón chân đi đến chỗ thanh vịn, định bắt đầu một số bài tập cơ bản.
Vừa nhấc chân lên, cảm giác khó chịu ở đùi lại càng rõ rệt, nhưng cô cắn răng chịu đựng.
Có lẽ vì đã quen với cơn đau âm ỉ hay nhờ adrenaline tăng cao khi khiêu vũ, cô quên bẵng đi sự đau đớn, cứ tiếp tục luyện tập cho đến tận chiều tối.
Giữa chừng, người giúp việc mang trà đỏ và bánh ngọt vào cho cô.
Cả ngày hôm đó cô ở lì trong phòng tập.
Đến khi người giúp việc gọi cô ra ăn tối, cô mới dừng lại.
Rời khỏi phòng kính, Thẩm Tường Ý cầm điện thoại xem, có mấy cuộc gọi nhỡ từ Hạ Tĩnh Sinh từ khoảng một giờ trước, và một tin nhắn chưa đọc.
Anh nói không thể về ăn tối cùng cô, sẽ về muộn.
Cô đáp: “Được rồi.”
Tin nhắn vừa gửi đi thì anh gọi lại ngay.
Cô nghe máy: “Alo?”
“Em đang làm gì vậy?” Hạ Tĩnh Sinh hỏi.
Cô từ từ đi qua sân trước, về phía biệt thự, nhẹ nhàng đáp: “Em vừa tập xong.”
Nhịp thở vẫn còn chút gấp gáp.
“Anh đoán thế mà.” Anh khẽ cười: “Chứ không thì sao em thở gấp thế này.”
“….”
Nghe có vẻ bình thường, nhưng nghĩ kỹ thì lại thấy có gì đó kỳ quặc.
“Anh còn một cuộc họp quốc tế, có lẽ sẽ kết thúc muộn.” Anh nói tiếp.
“Dạ.” Thẩm Tường Ý khẽ đáp: “Em biết mà, anh đã nói rồi.”
Đầu dây bên kia rất yên tĩnh, không có tiếng động nào, im lặng vài giây, anh bất ngờ hỏi: “Em có muốn đến công ty không?”
Cô ngẩn ra: “Hả? Đến làm gì?”
Anh trả lời ngắn gọn: “Đến để bên anh.”
“….” Thẩm Tường Ý lập tức từ chối: “Em không đi đâu.”
Đến công ty anh thì chỉ tổ mất mặt chết.
Bị từ chối thẳng thừng, Hạ Tĩnh Sinh không bực bội, vẫn giữ nụ cười dịu dàng, giọng tuy bình thường nhưng chứa đựng chút gì đó thân thiết: “Nhưng anh muốn gặp em, phải làm sao đây?”
“…”
Từ khi Hạ Tĩnh Sinh thổ lộ tình cảm, nói “Anh yêu em,” anh luôn bất ngờ nói ra những lời như thế này, nghe qua thì nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng ám muội. Rõ ràng và chẳng hề che giấu.
Cô không biết đây có phải là… những lời yêu thương không.
Nhưng khi nghe, cô lại thấy… ngượng ngùng.
Anh thật sự quá dính người.
Đã hơn ba mươi tuổi rồi mà như trẻ con ba tuổi.
“Không phải tối về sẽ gặp nhau sao.” Đầu óc cô rối bời, vô thức nói ra điều này, rồi chợt nhận ra và lập tức ngậm miệng lại.
“Vậy tối em đừng ngủ sớm nhé.” Anh yêu cầu.
“Tại sao?” Cô ngạc nhiên.
“Nếu em ngủ rồi, anh sẽ không nỡ đánh thức em.”
Giọng anh nghe có vẻ thật lòng, chút khổ tâm, lại quan tâm, nhưng lại gợi lên một tầng nghĩa đầy ẩn ý.
Cô chỉ cần nghe là lập tức hiểu ngay điều anh đang nghĩ.
Chữ “đánh thức” ấy thật sự khiến người ta nghĩ ngợi xa xôi.
“Anh…” Cô định nói gì đó nhưng lại im lặng.
“Chỉ đùa thôi mà.”
Phản ứng của cô dường như rất hợp ý anh, anh cười khẽ, âm trầm mà dịu dàng, ngấm vào tai cô như tiếng ru êm ái.
Sau đó, cô nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh: “Ngủ sớm nhé.”
Cô nhanh chóng đáp: “Dạ” rồi vội cúp máy.
Bước vào cửa chính của biệt thự, Thẩm Tường Ý đi thẳng đến phòng ăn, nhưng khi đi qua gương trong hành lang, cô bất giác lùi lại vài bước, đứng trước gương nhìn kỹ.
Cô chợt nhận ra mặt mình đỏ ửng cả lên.
“Sao lại như vậy được!” Cô dùng tay ôm lấy hai má, rồi vội vã bước nhanh đi.
Mặc dù bàn ăn bày đầy món ngon, Thẩm Tường Ý lại không có chút khẩu vị nào. Sau khi ăn qua loa vài miếng, cô quay về phòng và lập tức đi tắm. Mồ hôi dính trên người sau một ngày dài nhảy múa khiến cô rất khó chịu.
Trong lúc tắm, dòng nước chảy qua cơ thể, những chỗ nhức nhối lại thêm phần bỏng rát, khiến cô không thể chịu nổi khi adrenaline đã tan dần.
Cô nhanh chóng tắm qua rồi tắt nước, lau khô người và thay đồ ngủ.
Sau khi chăm sóc da xong, cô nằm lên giường, nhìn đồng hồ đã là 9 giờ tối.
Nằm trên giường, cơn đau nhức lại dội lên từng đợt, cô không ngờ đã một ngày trôi qua mà vẫn chưa đỡ.
Cô lấy điện thoại và tìm kiếm thông tin một lần nữa.
Kết quả hiển thị có thể là viêm hoặc là bị tổn thương nhẹ.
Viêm nhiễm thì khó xảy ra vì lần kiểm tra phụ khoa gần nhất, bác sĩ gia đình đã xác nhận mọi thứ đều ổn.
Vậy chỉ còn khả năng là tổn thương nhẹ.
Với tình trạng thế này, buổi diễn ngày mai chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
Ngày mai phải đi mua thuốc mới được.
Lúc đó còn sớm, thông thường cô đi ngủ lúc mười giờ, nên chưa buồn ngủ, cô lên Instagram lướt một vài video.
Thời gian thoáng chốc trôi qua gần mười một giờ, cô nhanh chóng tắt điện thoại, nằm thẳng nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Phòng im ắng đến mức cô có thể nghe rõ cả nhịp tim mình.
Cơn buồn ngủ dần kéo đến, nhưng có lẽ mới chỉ một phút, hoặc có thể đã mười phút trôi qua, cô vẫn không sao ngủ được, lăn qua lăn lại không biết đã thay đổi bao nhiêu tư thế.
Cuối cùng, không chịu nổi nữa, cô mở mắt nhìn đồng hồ, đã gần mười một rưỡi.
Theo lý thuyết, hôm nay cô vận động đủ để có thể ngã lưng là ngủ ngay, nhưng trái lại, dù rất mệt, đầu óc cô lại vô cùng tỉnh táo.
Điện thoại bên cạnh cũng im lìm như không tồn tại, trong lòng cô cảm thấy trống trải, như thể có thứ gì đó đang kéo cô lại, khiến cô mơ hồ không sao định hình được.
Đột nhiên, bụng cô kêu rột rột.
Có chút đói.
Vào giờ này, thường thì cô sẽ không ăn gì thêm để mặt tránh bị sưng vào ngày hôm sau.
Nhưng bây giờ tâm trạng và trạng thái đều quá bất thường, cô đổ mọi lý do lên cơn đói của mình, cho rằng vì bụng đói nên mới thấy bồn chồn thế này.
Sống trên núi, cô không thể gọi đồ ăn ngoài được.
Thế nên cô quyết định xuống bếp xem có món gì ăn được không.
Cô bật đèn bàn, chuẩn bị đứng dậy, đúng lúc đó, cửa phòng bỗng mở ra.
Hình dáng của Hạ Tĩnh Sinh xuất hiện.
Bước chân anh chậm rãi, rất nhẹ nhàng, vừa đi vào vừa nới lỏng cà vạt. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, anh khẽ mỉm cười: “Sao còn chưa ngủ?”
Thẩm Tường Ý ngồi dậy, Hạ Tĩnh Sinh đã bước tới bên giường, nhìn cô từ trên cao với ánh mắt trêu chọc: “Đang đợi anh sao?”
Vừa nói, anh vừa tháo cà vạt và vứt lên ghế, sau đó cởi áo khoác vest, cũng vứt vào đó.
Ánh mắt sắc bén từ trên nhìn xuống đầy thú vị và khám phá, tựa như có thể nhìn thấu cô, khiến Thẩm Tường Ý bỗng dưng cảm thấy tim mình đập mạnh.
Đặc biệt là ba chữ “đang đợi anh” kia.
Sắc mặt cô đột ngột trở nên không tự nhiên, ánh mắt thoáng tránh né, thậm chí cô còn bắt đầu bối rối và tự nghi ngờ. Nhưng rồi cô vẫn gắng gượng phản bác: “Không có, em đói bụng, định xuống ăn chút gì đó.”
Rõ ràng đó là sự thật, nhưng không hiểu sao, khi thốt ra lại có chút mất tự tin.
Hạ Tĩnh Sinh khẽ cười qua mũi, dường như không hoàn toàn đồng ý, lại thêm vài phần hàm ý khó đoán.
Anh không nói gì, nới lỏng vài chiếc nút áo, tháo kính gọng vàng ra rồi cúi xuống hôn cô.
Một chân anh quỳ xuống bên cạnh cô, chân kia đặt sát mép giường, tay anh nâng cằm cô, buộc cô ngẩng lên để đón nhận nụ hôn của anh.
Nụ hôn của anh luôn dữ dội, như thể đè nén cả ngày cuối cùng cũng được giải thoát, nụ hôn nóng bỏng và vội vã.
Trong lúc hôn, tay anh nhẹ nhàng mơn trớn, xoa nắn bờ vai tròn trịa của cô, rồi tự nhiên di chuyển xuống dưới, nắm lấy bàn tay cô.
Thẩm Tường Ý không kìm được phát ra một tiếng rên khẽ đầy nhạy cảm.
Gần như ngay lập tức, cô bị anh đẩy ngã xuống, ép chặt dưới thân hình mạnh mẽ của anh.
Anh vén mép váy ngủ của cô lên.
Bàn tay nóng hổi của anh di chuyển với một mục đích rõ ràng, tiến thẳng đến nơi đó.
Thẩm Tường Ý hiểu ý định của anh, liền co chân lại, nhanh chóng giữ lấy cổ tay anh, ngăn lại: “…Đừng mà.”
Anh không dừng lại, tay còn lại mở khóa thắt lưng, quăng dây lưng sang một bên, rồi hôn lên môi cô, hơi thở nóng bỏng: “Sao thế?”
“Đêm nay…không được.” Thẩm Tường Ý lúng túng đáp.
“Tại sao?” Hạ Tĩnh Sinh kéo khóa quần xuống, tiếp tục hôn cô: “Em cũng rất thích phải không?”
Thẩm Tường Ý không muốn nói, nhưng với tư thế này của anh…
“Chỗ đó của em… đau lắm…” Cô quay mặt đi, cắn chặt môi, thật sự khó nói nên lời.
Nụ hôn của Hạ Tĩnh Sinh dừng lại ở cổ cô, giọng anh trầm hẳn, tay lần xuống dưới.
“Để anh xem.”
Thẩm Tường Ý chưa kịp phản ứng thì đã bị anh giữ chặt, anh đeo kính trở lại.
Dù giữa hai người không còn gì để giấu giếm, nhưng ánh mắt anh nhìn chằm chằm như vậy vẫn khiến cô cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
Theo bản năng, cô muốn kéo chăn che đi.
Hạ Tĩnh Sinh ngăn cô lại, giọng trầm thấp: “Sao em không nói sớm với anh?”
Anh đã lấy lại vẻ nghiêm nghị thường thấy, ánh mắt chỉ còn lại sự nghiêm túc và lo lắng.
Anh cúi đầu, ánh mắt đăm chiêu, khuôn mặt càng lúc càng thêm phần trầm ngâm.
Tất cả đều là chứng cứ cho lỗi lầm của anh.
“Xin lỗi em, Ý Ý.” Hạ Tĩnh Sinh lại cúi đầu…
Không còn chút gì của sự vội vàng hay cộc cằn ban nãy, anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô, khẽ thở dài, cảm giác tội lỗi và áy náy khó diễn tả: “Đêm qua là lỗi của anh, hơi vụng về một chút.”
Lần đầu tiên trải nghiệm điều này, anh không thể kiểm soát cảm xúc phấn khích trào dâng, không ngờ lại làm cô bị đau.
Thẩm Tường Ý vội kéo váy xuống để che lại.
Không xin lỗi thì thôi, anh vừa xin lỗi là cô lại cảm thấy dâng lên sự giận dỗi và tủi thân, cô quay đầu tránh nụ hôn của anh, càu nhàu: “Có lẽ… chúng ta không hợp…”
Không rõ cô nói vậy là để chọc giận anh hay vì lý do nào khác.
“Hả?” Anh nhíu mày.
Thẩm Tường Ý nghiêm túc: “Em nghe nói nếu không phải là tri kỷ thì sẽ… không hòa hợp.”
Anh thật sự… không hợp với cô.
“Linh tinh.”
Giọng Hạ Tĩnh Sinh trầm xuống, chặn ngay lời cô.
Anh vốn là người lịch lãm, nho nhã, chưa từng nói thô lỗ. Lúc này, thái độ của anh cho thấy rõ anh không hài lòng thế nào với nhận xét của cô.
Nhưng điều đó lại khiến cô thấy hả dạ. Cô muốn chọc giận anh mà.
Cô không nói gì thêm. Hạ Tĩnh Sinh nhận ra thái độ của mình hơi gay gắt, anh dịu mặt xuống, ngón tay khẽ vuốt má cô, ôn tồn bảo ban: “Ý Ý, bất kỳ ai hay điều gì cũng cần thời gian để thích nghi, đừng đưa ra kết luận vội vàng chỉ vì chút việc nhỏ này.”
“Sau này đừng nói mấy câu kiểu đó nữa.” Giọng anh dịu dàng nhưng kiên quyết, không chấp nhận sự phản đối.
Cô vẫn không nói gì, chỉ cúi mắt, yên lặng.
Không nhắc đến chuyện đó nữa, anh lấy điện thoại ra, gấp gáp nói: “Anh sẽ gọi bác sĩ đến kiểm tra cho em.”
Nghe vậy, Thẩm Tường Ý lập tức ngồi bật dậy, buột miệng: “Không!”
Cô giữ tay anh lại, ngăn cản: “Đừng gọi bác sĩ.”
Hạ Tĩnh Sinh nhìn cô khó hiểu.
Thẩm Tường Ý cắn môi, ngập ngừng: “Chuyện này… xấu hổ lắm… em không muốn…”
Có lẽ vì lần trước anh gọi bác sĩ đến khám, cô vẫn còn chút ám ảnh, không muốn phải gặp bác sĩ đó nữa.
“Không sao đâu, mai em ra tiệm thuốc mua ít thuốc là được rồi. Không có vấn đề gì lớn đâu, em tra rồi,” cô nói như không có gì.
Hạ Tĩnh Sinh im lặng suy nghĩ, nhìn đồng hồ, sau đó vỗ về gương mặt cô, dịu giọng căn dặn: “Đợi anh chút, anh sẽ quay lại ngay.”
Anh cúi xuống hôn lên trán cô: “Nếu mệt thì cứ ngủ trước.”
Anh cất điện thoại vào túi, rồi quay người đi nhanh ra ngoài.
“Ơ…”
Nhìn theo bóng anh khuất dần, Thẩm Tường Ý bừng tỉnh hiểu ra, có lẽ anh đi mua thuốc cho cô.
Mặt cô lại đỏ bừng, cô nằm xuống, kéo chăn che đi một nửa khuôn mặt.
Anh là đàn ông đi mua loại thuốc đó chẳng phải sẽ xấu hổ sao?
Nhưng… chắc vẫn đỡ hơn cô đi mua.
Khoảng một tiếng sau, cánh cửa phòng mở ra lần nữa, có tiếng động ngoài cửa.
Thẩm Tường Ý đang lơ mơ buồn ngủ thì ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
Cô tưởng mình ngửi nhầm, hít sâu vài hơi, mùi thơm lại càng rõ.
Cô mở mắt, phản ứng chậm một nhịp, bỗng thấy mơ hồ.
Nhìn thấy Hạ Tĩnh Sinh bước vào, tay xách một túi lớn đựng các hộp thức ăn.
“Anh mua gì vậy?” Thẩm Tường Ý bật dậy. Thuốc thang gì nữa, cơn đau như bị quên sạch.
“Là đồ ăn ở quán tối qua,” Hạ Tĩnh Sinh nói điềm nhiên: “Tối qua em đói bụng, hôm nay bù lại cho em.”
Mắt Thẩm Tường Ý sáng rỡ, cô vén chăn định xuống giường, nhưng anh lại để hộp thức ăn sang bàn bên cạnh.
“Ăn sau,” anh lấy ra một tuýp thuốc, mở nắp: “trước hết phải bôi thuốc đã.”
Hạ Tĩnh Sinh vào phòng tắm, rửa tay kỹ lưỡng, rồi lau khô, quay lại bên giường, dặn: “Nằm xuống.”
“Em… em tự bôi được mà.” Thẩm Tường Ý ấp úng.
Anh không để ý, lấy thuốc, bóp ra một ít lên ngón tay rồi im lặng nhìn cô.
Ánh mắt điềm tĩnh mà đầy sức ép khiến cô không thể phản kháng.
Thẩm Tường Ý đành nằm xuống, để anh nhẹ nhàng tách chân.
Anh cúi xuống, ghé sát lại.
Dù không nhìn thấy, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực, sâu sắc của anh.
Dây kính lạnh lẽo khẽ lướt qua da thịt.
Thuốc bôi mát lạnh khiến cô run lên, ngón chân co lại.
Cùng lúc, hơi thở nặng nề của anh phả lên làn da nhạy cảm, như một cơn gió nóng ngày hè, khó mà chịu nổi.
Cô nghiêng đầu, cắn môi, ánh mắt chao đảo, cố tìm cách phân tán sự chú ý.
Trong đầu và trái tim cô lúc này đều hỗn loạn.
“Xong chưa…” Cuối cùng cô không chịu nổi, nhỏ giọng yếu ớt hỏi.
“Sắp xong rồi.” Hạ Tĩnh Sinh nghiêm giọng, gọi khẽ: “Ý Ý, bình tĩnh một chút. Không thì bôi không được.”
Cô chưa kịp hiểu: “Hả?”
Anh bật cười khẽ, giọng trầm thấp, không đáp.
Anh đưa ngón tay ra trước mắt cô.
Dưới ánh đèn, Thẩm Tường Ý nhìn thấy ánh sáng phản chiếu trên ngón tay anh, hơi thở cô lập tức khựng lại.
Muốn cãi lại gì đó nhưng không thốt nên lời.
May thay, điện thoại đột ngột reo.
Là điện thoại của Hạ Tĩnh Sinh.
Cô như được giải thoát, vội nói: “Điện thoại anh kìa! Mau nghe đi, để em tự bôi.”
“Không cần để ý.” Hạ Tĩnh Sinh thản nhiên.
“Nhưng nghe điện thoại vẫn hơn chứ,” Thẩm Tường Ý kiên quyết: “lỡ là chuyện quan trọng thì sao.”
“Lấy giúp anh.”
Anh cuối cùng cũng đứng thẳng dậy, nhích người một chút.
Ngón tay anh vẫn dính thuốc sáng bóng, không chút nao núng, anh ra hiệu về phía túi quần mình.
Cô cúi đầu tránh nhìn ngón tay anh, quay mặt đi.
Cô đưa tay vào túi quần anh.
Cả người cô lập tức cứng lại, vì chạm phải một vật không phải là điện thoại.
Thật khó mà chạm tay vào, cô chẳng biết làm sao.
Mặt cô đỏ rực, lúng túng, không biết làm thế nào.
Dù cẩn thận tránh né, tay cô vẫn không khỏi chạm vào bên cạnh.
Bàn tay cô vừa lướt qua, anh như nín thở, phát ra một tiếng thở dài trầm ấm, đầy nhẫn nhịn.
Cô cố không chú ý, nuốt nước bọt, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, nhanh chóng rút điện thoại ra.
“Của anh…”
“Ai gọi vậy?” Tuy đang kiềm chế, Hạ Tĩnh Sinh vẫn giữ vẻ bình thản, bóp thêm thuốc lên ngón tay, lại cúi xuống, giữ chân cô, bình tĩnh ra lệnh: “Giúp anh nghe máy.”
Trong đầu Thẩm Tường Ý trống rỗng, chỉ biết nghe theo.
Cô mở mắt, nhìn màn hình hiển thị mờ mờ, hiện lên ba chữ “Diệp Minh Châu.”