• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa nghe thấy Hạ Tĩnh Sinh nói sẽ không để cô đi, cảm xúc của Thẩm Tường Ý lập tức trở nên kích động, như thể hoàn toàn mất đi lý trí. Cô hất mạnh tay của Hạ Tĩnh Sinh đang nắm lấy cằm mình ra. “Chát” một tiếng vang lên, trong trẻo nhưng chói tai.

“Anh không tin tưởng tôi, lại còn muốn ép tôi ở lại,”

Thẩm Tường Ý ngồi bật dậy từ trên giường. Vừa rồi giằng co một hồi, mái tóc của cô rối tung, chiếc váy ngủ trên người cũng xộc xệch, một bên dây áo trễ xuống nhưng cô không hề để tâm. Đôi mắt trong trẻo sáng ngời như vầng trăng kia giờ đã ngập đầy oán hận và giận dữ, long sòng sọc nhìn Hạ Tĩnh Sinh: “Anh rốt cuộc muốn làm gì!”

Bàn tay Hạ Tĩnh Sinh bị cô hất mạnh, thậm chí còn bị đánh mạnh đến mức lưu lại trên da một vết hằn đỏ nhàn nhạt.

Anh đưa tay lên không trung, ánh mắt thoáng lướt qua mu bàn tay, sau đó chậm rãi thu tay lại.

Thần sắc vẫn bình thản, tựa hồ đang suy nghĩ về vấn đề này, sau đó anh nghiêm túc trả lời: “Anh muốn thế nào, còn phải xem em ra sao.”

“Anh không phải đã cho bác sĩ kiểm tra tôi rồi sao? Kết quả có khiến anh vừa lòng không?”

Giọng cô sắc bén: “Căn bản không cần kiểm tra, anh muốn biết thì cứ hỏi trực tiếp tôi là được! Đúng vậy, tôi đã ngủ với người khác rồi…”

Hai chữ cuối cùng vừa thốt ra, bàn tay của Hạ Tĩnh Sinh lại giơ lên, bàn tay to lớn khóa chặt cằm cô, mạnh mẽ ngăn lại những lời nói chạm đến giới hạn của anh. Biểu cảm trên mặt anh không hề thay đổi, nhưng ánh mắt lạnh lùng uy nghiêm vẫn vẹn nguyên.

Giây tiếp theo, anh nhắm mắt lại, không một tiếng động mà hít sâu một hơi.

Dường như đang cố gắng kiềm chế, không để bản thân lộ ra sự thất thố mà làm cô thêm sợ hãi.

Mở mắt ra lần nữa, trong đôi con ngươi lại khôi phục vẻ bình tĩnh trầm ổn thường ngày, anh buông tay ra: “Em vừa nói không muốn ở bên anh, anh hoàn toàn tôn trọng suy nghĩ của em.”

Bất ngờ thay đổi thái độ cứng rắn lúc trước, anh vẫn là Hạ Tĩnh Sinh phong độ, giữ đúng lễ nghi, cho dù lúc này cô quần áo xộc xệch, ngực áo hở rộng, anh vẫn không đổi sắc mặt, dùng ngón tay khéo léo kéo lại dây áo đang rơi của cô, chỉnh sửa lại về chỗ cũ. Sau đó, anh thu tay lại, từ tốn tiếp tục nói: “Em muốn đi, cũng được.”

Anh mỉm cười ôn hòa, bình thản cho cô một cơ hội tự do lựa chọn.

Những lời này vừa nói ra, Thẩm Tường Ý không chút do dự lật chăn xuống giường, vội vàng xỏ giày bước ra ngoài.

Tay chạm vào tay nắm cửa, vừa mới ấn xuống, phía sau đã vang lên giọng nói chậm rãi không nhanh không chậm của Hạ Tĩnh Sinh: “Nhưng, anh nghĩ có lẽ em đã quên mất mục đích ban đầu khi đến với anh.”

Một câu nói nhẹ tênh, khiến cả người Thẩm Tường Ý chợt cứng đờ, tay nắm cửa chỉ cần khẽ kéo là cô có thể rời khỏi đây, rời khỏi người đàn ông đáng sợ này.

Cô sợ anh, sợ ngay từ lần đầu gặp mặt.

Cô biết bộ mặt thật của anh hoàn toàn không giống với vẻ ngoài nho nhã ấm áp, lần đó ở sàn đấu ngầm cô đã tận mắt chứng kiến sự lạnh lùng tàn nhẫn của anh.

Chỉ là thời gian dài tiếp xúc, cô phải thừa nhận, sự sợ hãi và phòng bị đối với anh đã dần dần giảm bớt, thậm chí trong một khoảnh khắc nào đó, trái tim cô còn lỡ nhịp vì sự dịu dàng săn sóc của anh.

Nhưng tất cả những gì xảy ra tối nay đã khiến cô bừng tỉnh.

Anh quan tâm cô thì sao, hiểu rõ sở thích của cô thì sao.

Nói là yêu cô thì sao, nói rằng họ đang yêu nhau thì sao.

Anh có thể đối tốt với một người mà không có bất cứ giới hạn nào, đồng thời cũng có thể dễ dàng hủy hoại người đó một cách triệt để.

Anh vĩnh viễn là kẻ đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn.

Thân phận khác biệt không thể vượt qua, trong thế giới của kẻ cao cao tại thượng như anh, vốn dĩ không tồn tại hai chữ “bình đẳng.”

Bình đẳng cái quái gì chứ.

Anh luôn thích giống như đang trêu đùa một con vật cưng mà vuốt cằm cô.

Không phải ảo giác, cô đúng là con thú cưng mà anh nuôi.

Cho nên mới có thể tùy ý giẫm đạp lên tôn nghiêm của cô như tối nay.

Vẫn còn tức giận, nhưng lý trí đã trở lại.

Không còn sự dứt khoát và quyết liệt như vừa rồi.

Dĩ nhiên cô không quên.

Ban đầu là do cô chủ động tìm đến anh, vì đoàn vũ, vì giấc mộng thiên nga trắng của mình mà thỏa hiệp.

Nói cho cùng, tình cảnh hiện tại là do chính cô lựa chọn. Là cô vì lợi ích của bản thân mà để bản thân rơi vào hoàn cảnh này.

Đương nhiên cô cũng hiểu, nếu thật sự mở cánh cửa này đi ra ngoài, điều chờ đợi cô sẽ là gì.

Cô thật sự không chịu đựng được kết cục như vậy.

Tay của Thẩm Tường Ý chậm rãi buông xuống.

Ngây ngốc một hồi, cô ngồi xổm xuống, gục mặt vào hai cánh tay, tiếng nức nở khẽ khàng vang lên.

Hạ Tĩnh Sinh ngẩn người.

Thẩm Tường Ý ôm chặt lấy hai cánh tay, sự ủy khuất và tuyệt vọng tựa như những cơn sóng triều dâng, từng đợt từng đợt nhấn chìm cô.

Ngay sau đó, thân thể cô rơi vào một vòng ôm cứng rắn mà ấm áp.

Bàn tay mạnh mẽ của anh ôm lấy đôi vai đang run rẩy của cô: “Xin lỗi, Y Y.”

Anh vẫn dịu dàng như vậy, từng chữ đều mang theo sự chân thành: “Xin lỗi.”

Không còn biện bạch cho hành vi của mình, chỉ không ngừng tỏ vẻ áy náy với cô.

“Đều là lỗi của anh.”

Anh cúi đầu, hôn lên đỉnh đầu cô, giọng nói trầm thấp. Cảm xúc trong đó phức tạp khó lường, nhưng lại chẳng nói thêm gì, chỉ không ngừng lặp lại câu “xin lỗi.”

Anh không nói dối, lý do gọi bác sĩ đến quả thực vì lo lắng cho sức khỏe của cô, cũng quả thực…

Không thể giải thích, giải thích thế nào cũng không ổn.

Nói rằng anh nhạy cảm và đa nghi đến bệnh hoạn.

Thật sự tất cả đều là vấn đề của chính anh.

Anh không phủ nhận.

Lại càng không phủ nhận, anh là một kẻ thật sự tệ hại.

Thẩm Tường Ý căn bản không muốn nghe lời xin lỗi của anh, nước mắt như vỡ đê, không thể kìm nén được nữa, cả người run lên.

Hạ Tĩnh Sinh vẫn từng lần từng lần, không biết mệt mỏi mà xin lỗi.

“Em muốn ngủ.”

Giọng nói của cô nghẹn ngào nặng nề, cuối cùng vẫn là nhượng bộ.

“Được.”

Hạ Tĩnh Sinh bế cô lên, bước đến bên giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống.

Đôi mắt của cô khóc đến sưng đỏ, nước mắt giàn giụa, không ngừng nấc nghẹn. Không còn sự linh hoạt và sắc sảo thường ngày, thay vào đó là những mảnh vỡ vụn vỡ như sắp tràn ra.

Ngực Hạ Tĩnh Sinh tựa như bị đâm một nhát đau nhói.

Bàn tay anh lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, cúi xuống, muốn hôn lên trán cô, cô lại nghiêng đầu né tránh, kéo chăn lên trùm kín đầu quay người đi.

Nụ hôn của anh rơi vào khoảng không.

Dừng lại một chút, anh cũng không tiếp tục, đứng thẳng người lên.

Tay kéo chăn xuống một chút, để lộ khuôn mặt cô: “Đừng trùm kín như vậy, dễ thiếu dưỡng khí.”

“Ngủ ngon.” Anh vỗ nhẹ lên vai cô, một lát sau lại nói: “Tối nay, anh thật sự xin lỗi.”

Nói xong, anh quay người rời khỏi phòng.

Nghe tiếng cửa phòng đóng lại, Thẩm Tường Ý lại một lần nữa kéo chăn trùm kín đầu, cả người cuộn tròn thành một đống.

Đồng hồ sinh học của Hạ Tĩnh Sinh luôn đánh thức anh vào lúc năm giờ sáng mỗi ngày, đến nỗi chuông báo thức đã trở thành vật trang trí.

Nhưng hôm nay, đến tận năm giờ, anh vẫn chưa tỉnh.

Thứ đánh thức anh là tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Anh mở mắt ra một nửa, trong con ngươi toàn là tia máu đỏ ngầu, lông mày nhíu chặt, cánh tay vắt ngang trán, không nhúc nhích.

Sau chín ngày xa cách gặp lại, vốn dĩ nên là một đêm vui vẻ, nhưng lại bị anh tự tay hủy hoại.

Tâm trạng vô cùng bực bội, đêm qua anh đã xuống phòng ngầm đánh bao cát thật lâu, sau đó uống nửa bình rượu mạnh, giờ đây đầu đau như búa bổ.

Điện thoại vẫn không ngừng đổ chuông.

Hô hấp đầy chán nản, anh với tay cầm lấy điện thoại bên cạnh, nhìn thấy là cuộc gọi của Trần Gia Sơn, anh mới nhận máy.

“Chuyện gì.”

Nhắm mắt lại, ấn mạnh vào hai bên thái dương.

“Anh Sinh, vừa nãy quản gia Lý nói không thấy cô Thẩm đâu!” Trần Gia Sơn hốt hoảng nói.

Đôi mắt nhắm chặt bỗng mở bừng ra, toàn bộ sự mệt mỏi và buồn bã tan biến không còn sót lại chút gì, thay vào đó là sự tỉnh táo và sắc bén đầy lạnh lẽo, anh hất chăn ra, nhanh chóng xuống giường, lạnh lùng ra lệnh: “Đi kiểm tra camera ngay.”

“Vâng.”

Hạ Tĩnh Sinh cúp máy, trên người vẫn mặc áo ngủ, sải bước dài đi ra ngoài.

Thẩm Tường Ý luôn ở trong phòng của anh, mà lúc này cửa phòng đang mở rộng, trên giường vẫn còn dấu vết đã từng nằm.

Anh bước thẳng đến phòng thay đồ của cô.

Cô chưa từng mặc những bộ quần áo anh chuẩn bị cho cô, nhưng anh phát hiện ra toàn bộ quần áo của cô và vali đều vẫn còn ở đây.

Dây thần kinh căng thẳng giãn ra một chút.

Vừa đi ra ngoài, anh vừa gọi cho Thẩm Tường Ý.

Không ai bắt máy.

Anh tiếp tục gọi, đi thang máy xuống lầu.

Trần Gia Sơn đã kiểm tra xong camera, cầm iPad đưa đến trước mặt Hạ Tĩnh Sinh.

Trên màn hình camera, hiển thị rõ ràng vào khoảng thời gian hơn bốn giờ, trời vẫn tối đen như mực, Thẩm Tường Ý cũng mặc một chiếc áo khoác đen, vai đeo chiếc túi vải cô hay dùng, lặng lẽ rời đi.

Từ biệt thự đến cổng dưới chân núi, dọc đường đều có camera giám sát.

Ghi lại toàn bộ hành trình.

Lúc này, cô đã đến gần vị trí lưng chừng núi, dùng đèn pin trên điện thoại chiếu sáng, bước đi thật nhanh.

Ánh mắt Hạ Tĩnh Sinh trầm xuống: “Lập tức chuẩn bị xe.”

Bầu trời đen kịt như mực, đến một ngôi sao cũng không thấy.

Trên núi sương mù dày đặc, dù dọc đường đều có đèn đường chiếu sáng, trước mắt vẫn là một màn mờ ảo, ngoài con đường núi quanh co khúc khuỷu, xung quanh toàn là rừng cây um tùm. Trong rừng không được yên tĩnh, thỉnh thoảng lại có tiếng côn trùng kêu, hoặc vài âm thanh xào xạc lạ lùng.

Thẩm Tường Ý lo lắng đảo mắt nhìn quanh, đèn pin điện thoại lia loạn khắp nơi.

Nhiệt độ thấp khiến cô phải siết chặt áo khoác ngoài.

Chân bước nhanh, không dám dừng lại, cố gắng chạy xuống dưới.

May mà cứ mỗi khúc quanh đều có một trạm gác nhỏ, bên trong có người túc trực suốt đêm. Điều đó giúp nỗi sợ trong lòng cô vơi bớt phần nào, ít nhất nơi này còn có người.

Nhìn thấy cô, bảo vệ không hề ngăn cản, ngược lại còn cung kính gật đầu chào.

Thẩm Tường Ý không để ý, chỉ tiếp tục chạy.

Đã gần năm giờ sáng, bầu trời đen kịt cuối cùng cũng tan đi một chút, trở nên mờ mờ xám.

Nhưng con đường này như kéo dài mãi không dứt, cô mệt đến nỗi thở hổn hển.

Cho đến khi đèn pha xe từ phía sau chiếu sáng, con đường phía trước càng trở nên rõ ràng, Thẩm Tường Ý không quay đầu lại, cũng không cần nhìn cũng biết là xe của ai.

Con đường này chỉ có xe của Hạ Tĩnh Sinh xuất hiện.

Cô không ngờ, anh lại phát hiện nhanh như vậy, đã đuổi theo tới đây.

Chiếc xe vượt qua cô, rồi dừng ngang chắn ngay trước mặt.

Thẩm Tường Ý chỉ liếc mắt nhìn một cái, liền bước sang bên cạnh vài bước, tiếp tục đi.

Hạ Tĩnh Sinh mở cửa xe, chỉ vài bước đã đuổi kịp cô, nắm lấy cánh tay của cô.

“Em đi đâu?” Giọng anh khàn khàn, dịu dàng, nhưng lại lộ ra vẻ căng thẳng, thiếu đi sự bình tĩnh thường ngày.

Ngược lại, người bình tĩnh lại là cô: “Nhà hát.”

“Lên xe, anh đưa em đi.”

Hạ Tĩnh Sinh nhẹ nhàng kéo tay cô, dắt cô đến trước cửa xe, mở cửa.

Thẩm Tường Ý giật mạnh cánh tay mình ra, quay người tiếp tục đi tới: “Tôi tự đi.”

Cô vốn không định bỏ trốn. Chỉ là không muốn ở cùng anh mà thôi.

Hạ Tĩnh Sinh cau mày: “Em định đi bộ đến khi nào?”

“Tôi sẽ bắt xe sau khi xuống núi.” Giọng cô nhẹ nhàng, dịu dàng.

Cô không còn giống như tối qua, điên cuồng mất kiểm soát, nhưng lại dùng phương thức bình tĩnh này để phản kháng, thể hiện sự bất mãn của mình.

“Y Y.”

Hạ Tĩnh Sinh đứng yên tại chỗ, trầm giọng gọi tên cô, từng chữ từng chữ đều mang ý cảnh cáo.

Cô vẫn không dừng lại, giọng điệu không mang theo chút cảm xúc nào, như đang khuyên nhủ anh: “Còn sớm mà, anh quay về ngủ tiếp đi.”

Bóng lưng gầy gò mỏng manh, lại toát lên sự cố chấp và kiên định chưa từng có.

Hạ Tĩnh Sinh lại một lần nữa sải bước lớn đuổi theo, giữ chặt cánh tay cô, không nói một lời, bế thốc cô lên, đi đến bên xe, mạnh mẽ nhét vào trong.

Thẩm Tường Ý ngẩng đầu nhìn anh.

Anh không đeo kính, trên người chỉ mặc chiếc áo choàng ngủ rộng thùng thình, tóc tai rối bời, chân đi một đôi dép lê, không còn chút dáng vẻ tao nhã lịch thiệp thường ngày, ngược lại có chút tùy tiện, xuề xòa.

Khuôn mặt không biểu cảm, ánh mắt sâu thẳm.

Khó đoán, bí ẩn.

Thẩm Tường Ý tưởng rằng giây tiếp theo anh sẽ nổi giận.

Thế nhưng lại không.

Anh nhắm mắt lại, khẽ quay đầu, dùng tay xoa xoa hai bên lông mày, như thể bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng.

Quay đầu lại, tay anh chạm vào gương mặt cô, giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng dỗ dành: “Ngoan nào. Đừng tự làm khổ mình nữa, đi bộ nhiều quá, chân sẽ đau.”

“Tôi thường xuyên đi bộ, sẽ không đau chân.” Thẩm Tường Ý dửng dưng phản bác.

Thái độ vẫn như mọi khi.

Hạ Tĩnh Sinh dĩ nhiên biết cô đang cố chấp điều gì.

“Em không muốn nhìn thấy anh, để A Sơn đưa em đi, anh sẽ không đi cùng.” Anh lại lùi một bước: “Như vậy được không?”

Thẩm Tường Ý cuối cùng không phản kháng nữa, im lặng ngồi trong xe.

Hạ Tĩnh Sinh ngước mắt nhìn Trần Gia Sơn đang ngồi trên ghế lái, dặn dò: “Tìm một quán trà ăn sáng trước, sau đó đưa cô ấy đến nhà hát.”

“Vâng.” Trần Gia Sơn đáp.

Sự sắp xếp này, Thẩm Tường Ý không phản đối, vẫn giữ im lặng.

Ánh mắt Hạ Tĩnh Sinh lại rơi xuống người cô, cô cúi đầu không nhìn anh, trông có vẻ ngoan ngoãn, an tĩnh.

Bầu không khí im ắng trong chốc lát, anh nói với Trần Gia Sơn: “Đi thôi.”

Sau đó đóng cửa xe lại.

Chiếc xe từ từ lăn bánh đi xuống.

Lúc này Thẩm Tường Ý mới quay đầu lại nhìn.

Hạ Tĩnh Sinh vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Bóng người cao lớn thẳng tắp, ánh đèn xe chiếu rọi lên người anh, anh nheo mắt, đôi môi mím chặt, tập trung nhìn theo chiếc xe đang rời đi.

Gió nhẹ thổi lướt qua vạt áo choàng của anh, ánh sáng dần trôi xa, anh chìm vào bóng tối mờ mịt, lại toát ra vài phần cô đơn hiu quạnh.

Thẩm Tường Ý chỉ thoáng nhìn một cái, rồi thu hồi tầm mắt với vẻ mặt không biểu cảm.

Cô tự nhủ với bản thân.

Đừng bị anh che mắt nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK