Vừa kết nối, giọng một cô gái đã vang lên từ đầu dây bên kia.
“Anh Tĩnh Sinh.”
Thẩm Tường Ý không biểu hiện gì nhưng khẽ nhướn mày.
Giọng nói của cô gái này vừa ngọt ngào, vừa nhõng nhẽo, nghe như giọng em bé, ngọt đến mức như có thể tan chảy ra nước, nhưng lại không hề gượng gạo, giống như là một giọng nói tự nhiên chứ không phải cố tình làm ra vẻ.
Chỉ nghe một tiếng gọi, trái tim Thẩm Tường Ý cũng thoáng rung lên.
Không kìm được, cô liếc nhìn điện thoại, nhìn kỹ tên hiển thị.
Diệp Minh Châu.
Giọng này nghe thật trẻ trung, liệu có phải là một cô bé?
“Có chuyện gì?”
Giọng của Hạ Tĩnh Sinh lại rất bình thản, lạnh nhạt đến mức gần như xa cách.
“Em vừa về đến Hồng Kông! Vừa xuống máy bay,” giọng Diệp Minh Châu cao hẳn lên, tiếng nói nhõng nhẽo đầy vẻ phấn khởi: “Anh có bận không? Anh có thể đến đón em không?”
Giọng điệu này khiến Thẩm Tường Ý nghe mà tai cũng trở nên mềm mại, ngay cả cô là phụ nữ còn không thể chống lại sức hút đó.
Ấy vậy mà Hạ Tĩnh Sinh vẫn giữ được sự điềm tĩnh, bình thản như mặt nước.
“Rất bận.”
Giọng anh bình lặng đến mức không lộ một chút cảm xúc: “Em gọi cho A Sơn đi.”
“À…”
Diệp Minh Châu kéo dài giọng, thất vọng dâng lên rõ rệt, cô ta gần như buột miệng: “Anh đang bận gì thế? Vẫn còn ở công ty à?”
Có lẽ nhận ra mình vừa nói sai, cô ta vội vàng tỏ ra ngoan ngoãn, hiểu chuyện: “Vậy được, em sẽ đợi A Sơn ở sân bay.”
Cô ta tiếp tục nũng nịu: “Anh gọi A Sơn giúp em được không? Em không có số điện thoại của anh ấy. Bảo anh ấy đến nhanh một chút, em đói sắp chết rồi, trên máy bay không có gì ngon để ăn.”
Nói chưa hết câu, Hạ Tĩnh Sinh đã quay sang, nhẹ nhàng hôn lên đùi trong của Thẩm Tường Ý, như để nhắc nhở. Giọng nói vẫn bình thản nhưng lộ chút ân cần: “Ý Ý, cúp máy rồi gọi cho A Sơn giúp anh nhé.”
Thẩm Tường Ý: “…”
Diệp Minh Châu bên kia đột nhiên im bặt, rơi vào khoảng lặng đầy ám ảnh, gần như kỳ quái.
Cái hôn bất ngờ của Hạ Tĩnh Sinh khiến Thẩm Tường Ý theo phản xạ muốn khép chân lại, nhưng anh nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay giữ chặt lấy gốc đùi cô: “Đừng động đậy.”
Nói xong, anh còn cúi xuống hôn vào vị trí vừa nãy: “Cố chịu một chút, sắp xong rồi.”
Cuộc đối thoại này thật quá dễ khiến người khác nghĩ xa, nhất là khi còn có người đang nghe ở đầu dây bên kia. Thẩm Tường Ý tức giận trừng mắt nhìn anh, ngón tay chỉ mạnh vào điện thoại, rồi xấu hổ đến mức kéo chăn che kín mặt.
Hạ Tĩnh Sinh khẽ cười, đưa tay lên, dùng cổ tay chạm vào màn hình điện thoại, lập tức ngắt cuộc gọi.
Anh lại lấy thêm một ít thuốc mỡ, ngón tay nhẹ nhàng thoa vào phía trong, từ từ xoay tròn trên vùng da mềm.
Cùng lúc, từ trong chăn vang lên một tiếng rên nhẹ, mơ hồ và ngại ngùng.
Dù đã cố gắng hết sức nhẹ nhàng, đùi Thẩm Tường Ý vẫn khẽ run lên, vô thức co lại, kẹp chặt lấy ngón tay anh.
Hạ Tĩnh Sinh quan sát ở khoảng cách gần, đôi mắt anh như dòng mực đen ngày càng sẫm lại.
Anh khó có thể tin.
Một nơi nhỏ bé như vậy, làm sao có thể chứa đựng toàn bộ thứ đó của anh.
Yết hầu anh khẽ chuyển động vài lần, anh nhanh chóng hoàn thành việc thoa thuốc bên trong rồi thu tay về, ánh mắt cũng rời đi, không dám nhìn lâu.
Sợ rằng bản thân lại không kiềm chế được.
Lúc này, cô không thể chịu thêm bất cứ điều gì nữa.
Anh đứng lên, lần nữa vào phòng tắm, rửa sạch tay bằng xà phòng.
Lau khô tay, anh trở lại bên giường, chậm rãi giúp cô chỉnh lại váy ngủ, giải thích: “Người vừa gọi là con gái ruột của bố nuôi anh, hiện đang học ở Ý.”
Anh hỏi ý cô: “Cô ấy sẽ ở trong căn nhà bên cạnh khi về Hồng Kông, em có phiền không? Nếu em phiền, anh sẽ sắp xếp chỗ ở khác.”
Căn biệt thự bên cạnh là nơi ở riêng của Diệp Diệu Khôn.
Các con nuôi của ông đều sống ở Vịnh Nước Cạn, không phải ở Đỉnh Thái Bình. Năm năm trước, khi Hạ Tĩnh Sinh về từ Anh, anh đã xây một biệt thự riêng trên đỉnh núi này, sát cạnh biệt thự của Diệp Diệu Khôn, không ở chung với các anh em nuôi.
Sau khi Diệp Diệu Khôn qua đời, tất cả tài sản của ông đều đã được phân chia. Khu núi Thái Bình này đương nhiên thuộc về Hạ Tĩnh Sinh. Anh mở rộng diện tích biệt thự, gia cố an ninh. Khu vực này trở thành không gian riêng tư, người ngoài không thể tiếp cận.
Tuy nhiên, Diệp Minh Châu lớn lên ở đây, từng là nhà của cô ta. Một năm cô ta chỉ về Hồng Kông vài lần, không thể không cho cô ta vào nhà.
Nhưng nếu Thẩm Tường Ý cảm thấy không thoải mái, đó lại là chuyện khác.
Thẩm Tường Ý hất chăn ra, chậm rãi ngồi dậy, lắc đầu: “Không sao đâu.”
Khi tra thông tin về Hạ Tĩnh Sinh trên mạng, cô cũng tiện thể xem về Diệp Diệu Khôn, không ngờ ông lại có một người con ruột. Xem ra, những gì trên mạng cũng không thể tin hoàn toàn.
Nghe giọng của Diệp Minh Châu, có vẻ rất trẻ, như một cô bé mười mấy tuổi.
Huống hồ, đây là nơi của Hạ Tĩnh Sinh, anh có quyền quyết định. Dù không cùng huyết thống, anh và Diệp Minh Châu trên danh nghĩa vẫn là người một nhà.
Cô là người ngoài, làm sao có tư cách để phản đối.
Hạ Tĩnh Sinh lặng lẽ quan sát cô vài giây, thấy khuôn mặt cô không biểu hiện gì khác thường, vừa thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt anh đột nhiên lại trở nên tối sầm.
Anh không nói thêm gì, giúp cô mặc lại đồ lót, chỉnh sửa váy ngủ. Sau đó, anh lấy điện thoại, gọi cho Trần Gia Sơn, nói ngắn gọn: “Diệp Minh Châu về Hồng Kông rồi, cậu đến sân bay đón cô ấy.”
“Tiểu thư Minh Châu đã về?!” Trần Gia Sơn, người luôn điềm đạm, bỗng nhiên không giấu nổi cảm xúc, giọng ngạc nhiên, đầy hân hoan: “Tôi sẽ đi ngay!”
Thẩm Tường Ý không khỏi tò mò, liếc nhìn điện thoại của Hạ Tĩnh Sinh, không ngờ một người thường ngày nghiêm túc như Trần Gia Sơn lại có phản ứng như vậy. Nghe như anh ta đang rất vui mừng. Cô cũng không tưởng tượng nổi Trần Gia Sơn khi cười sẽ trông ra sao.
Sự ồn ào đột ngột của Trần Gia Sơn khiến Hạ Tĩnh Sinh cau mày, đưa điện thoại ra xa, không trả lời, cúp máy luôn.
Anh đặt điện thoại xuống bên cạnh, vừa ngẩng lên đã thấy Thẩm Tường Ý đang ngẩn ngơ mỉm cười.
“Đang nghĩ gì vậy?” Anh hỏi.
Thẩm Tường Ý thành thật đáp: “Em chỉ tò mò, một người trông đáng sợ như A Sơn, không biết khi cười sẽ thế nào.”
Ánh mắt của Hạ Tĩnh Sinh lạnh lẽo lướt qua: “Em vừa gọi cậu ấy là gì?”
“A… A Sơn,” Thẩm Tường Ý ngập ngừng, ngạc nhiên, vô thức chớp mắt với vẻ vô tội: “Gọi vậy không đúng sao? Anh cũng gọi anh ấy như thế mà?”
Sắc mặt Hạ Tĩnh Sinh tối đi một chút, nghiêm nghị: “Anh là anh, còn em thì không được.”
Thẩm Tường Ý ngẩn ra.
Cô tưởng rằng cách gọi này là bất kính, dù sao anh ấy cũng là người của anh.
Có lẽ trong mắt anh, cô vẫn chỉ là người ngoài…
Khi cô vừa nghĩ vậy, Hạ Tĩnh Sinh cúi xuống, cánh tay khỏe khoắn luồn qua đầu gối, bế cô lên.
Anh từ từ đi ra ngoài ban công.
“Ý Ý, em không được phép quan tâm hay chú ý đến người đàn ông nào khác.” Anh cúi đầu nhìn cô, giọng chậm rãi, từng chữ rõ ràng: “Anh sẽ ghen đấy.”
“…”
Thẩm Tường Ý sững sờ.
Thì ra, anh không vui là vì điều này?
Anh không hề coi cô là người ngoài sao?
Nhận thức này khiến chút buồn bực trong lòng Thẩm Tường Ý tan biến, cơ thể căng thẳng cũng dần thả lỏng.
Nhưng bên ngoài, cô vẫn tỏ ra không hài lòng, phản đối: “Chỉ là cách xưng hô thôi mà.”
“Không được, dù là xưng hô,” giọng anh không cho phép thỏa hiệp.
Biểu cảm của anh vẫn bình thản, nhưng những lời nói ra lại ẩn chứa sự lạnh lùng khó lường: “Ý Ý, em thế nào anh cũng không nỡ phạt em, chịu khổ sẽ là những người khiến em phân tâm.”
“…”
Thẩm Tường Ý ngây người.
Cô không ngờ anh lại có lời lẽ gần như cực đoan như vậy. Trong đầu cô đột nhiên hiện lên hình ảnh bàn tay trơ trụi của Diệp Lâm Chu.
Nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của anh, cô cảm thấy trái tim trĩu nặng.
Cô thở chậm lại, nuốt khan, né tránh ánh mắt: “Anh thật là không biết lý lẽ.”
“Ừ.” Biểu cảm của anh không thay đổi, lập tức đáp lại: “Anh không biết lý lẽ.”
Hạ Tĩnh Sinh bế Thẩm Tường Ý đến ban công, đặt cô ngồi lên sofa ngoài ban công, rồi quay lại phòng lấy một chiếc chăn lông và túi thức ăn mang ra.
“Trời bên ngoài lạnh, cẩn thận cảm lạnh,” Hạ Tĩnh Sinh khoác chăn lông lên người Thẩm Tường Ý.
Sau đó, anh mở túi thức ăn, lần lượt đặt từng hộp đồ ăn nóng hổi lên bàn đá trước sofa.
Mùi thức ăn thơm phức bốc lên cùng hơi nóng, lan tỏa khắp không gian.
Hạ Tĩnh Sinh đặt bát đũa trước mặt Thẩm Tường Ý.
Thẩm Tường Ý thấy trong túi còn có một chai Coca không đường. Cô định lấy thì anh đã nhanh chóng vặn nắp, đưa cho cô.
Thẩm Tường Ý nhấp một ngụm rồi đặt sang bên cạnh.
Ánh mắt cô lướt qua bàn ăn đầy các món ăn ngon, trong đó có cả món xào và hải sản.
Cô nuốt nước bọt, cầm đũa, gắp một miếng thịt hấp cải thảo mà tối qua đã gọi nhưng chưa ăn được.
Hạ Tĩnh Sinh ngồi bên cạnh đeo găng tay dùng một lần.
Cách anh bóc tôm không phải điệu nghệ nhưng lại rất nhanh, chỉ một lúc đã bóc được cả bát tôm.
Sau đó, anh đặt bát tôm đầy ắp trước mặt cô.
“Anh không ăn à?” Thẩm Tường Ý gắp một miếng tôm hỏi.
“Em ăn đi.” Hạ Tĩnh Sinh đáp.
“Anh cũng ăn đi mà,” Thẩm Tường Ý nói: “Một mình em không ăn hết được, đừng để lãng phí.”
“Em ăn trước đi, anh không giành của em đâu,” anh cười: “Phần còn lại anh sẽ ăn.”
Giọng nói của anh vẫn điềm tĩnh, tự nhiên, từng từ như toát lên sự bao dung, chiều chuộng.
“…”
Thật khó tin khi nghe những lời đó từ một người đàn ông đứng trên đỉnh cao quyền lực.
Thẩm Tường Ý không kìm được nhìn anh.
Hạ Tĩnh Sinh vẫn mặc sơ mi, quần tây, đeo kính gọng vàng.
Tay áo sơ mi được xắn lên đến khuỷu tay.
Toàn thân anh toát lên vẻ thanh lịch, quý phái, điềm đạm.
Nhưng ngay lúc này, anh lại đeo găng tay khác, tiếp tục bóc tôm.
Dầu mỡ bắn lên chiếc áo sơ mi trắng tinh của anh, nhưng anh không hề bận tâm.
Những chiếc gai nhọn trên vỏ tôm đâm thủng găng tay, chạm vào ngón tay anh, nhưng anh vẫn mặt không đổi sắc, tiếp tục bóc.
Thẩm Tường Ý không kìm được, bỏ đũa xuống, giữ lấy cổ tay anh: “…Đừng bóc nữa.”
Cô tháo găng tay dùng một lần trên tay anh, nắm lấy tay anh, cúi đầu nhìn kỹ.
Không kìm lòng được, cô nhẹ nhàng chạm vào.
Tay anh đẹp, xương khớp rõ ràng, dài và thon.
Nhưng bàn tay đẹp đẽ ấy lại có những lớp chai dày, thô ráp.
Những vết chai này không phải có thể tích lũy trong thời gian ngắn.
Tim cô như bị ai đó đâm một nhát.
Cô buông tay anh ra, vẫn khẽ lặp lại: “Đừng bóc nữa…”
Cảm giác bối rối lạ lùng, cô cầm lấy lon Coca uống hai ngụm, cố kìm nén cảm giác khó chịu trong lòng.
Cô không thích uống nước có gas, nqhưng thứ đồ uống này có thể kích thích não bộ tiết ra nhiều dopamine hơn, khiến con người trở nên phấn chấn. Cô nghĩ, người trong xã hội hiện đại có lẽ đều cần chút nước có gas để lấy lại tinh thần.
Coca không đường vừa đủ, không ngọt quá, không làm người ta cảm thấy ngấy.
Chai Coca không đường này, cũng là anh bù cho cô từ tối qua…
Những chi tiết nhỏ nhặt không quan trọng, vậy mà anh vẫn ghi nhớ rõ ràng.
Thẩm Tường Ý đột nhiên thấy chai Coca này cũng ngọt ngào đến mức khó chịu.
Những bong bóng khí bên trong kích thích vị giác và cổ họng, càng kích thích thần kinh, đầu óc và dòng suy nghĩ của cô.
“Hạ Tĩnh Sinh.”
Cô không kìm được gọi tên anh.
Đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh.
“Ừ.”
Anh đáp lời.
Thẩm Tường Ý ngước mắt lên, nhìn anh chằm chằm, như muốn tìm hiểu, như muốn khám phá, vừa tò mò, lại vừa có chút cảm xúc không thể diễn tả bằng lời.
“Rốt cuộc anh đã trải qua những gì?” Cô hỏi: “Mới trở thành con người như bây giờ.”
Ngay lúc cô ngẩng đầu, anh cũng đang nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
“Em thực sự muốn biết sao?” anh hỏi.
Đỉnh núi như cách biệt với thế giới.
Cả thành phố đều nằm dưới chân.
Chỉ cần quay đầu lại là có thể thấy cả Hồng Kông hoa lệ.
Ánh đèn ban công dịu dàng, gió thổi nhẹ nhàng mát lạnh.
Xung quanh yên tĩnh.
Chỉ có giọng trầm thấp của anh, và nhịp đập loạn nhịp của trái tim cô.
Trên cửa kính đối diện sofa, phản chiếu bóng dáng hai người.
Cô thấy mình khẽ gật đầu.
Anh dường như kiềm chế, hít một hơi sâu, hơi cúi mắt xuống: “Được.”
“Chỉ cần em đừng sợ hãi.”
Đừng sợ hãi quá khứ tối tăm của anh.