• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc họp vừa kết thúc, xử lý thêm vài công việc nữa thì đến sáu giờ chiều, Hạ Tĩnh Sinh nhận được tin nhắn của Thẩm Tường Ý: [Em sắp xong việc rồi].

Anh nhắn lại: [Được, anh đến ngay].

Nhắn xong, anh cầm bút ký vội mấy cái tên vào văn kiện rồi đặt bút xuống, đứng dậy: “Cậu lo nốt phần còn lại đi, anh đi trước.”

Trần Gia Sơn cầm lấy tập tài liệu: “Anh Sinh, anh đi tìm cô Thẩm à?”

“Ừ.” Hạ Tĩnh Sinh mặc vào chiếc áo khoác đặt trên lưng ghế.

Trần Gia Sơn nhìn anh kỹ hơn vài lần. Dù biểu cảm của Hạ Tĩnh Sinh vẫn bình thản như thường ngày nhưng từ khí thế xung quanh cũng có thể cảm nhận được tâm trạng anh đang rất tốt.

Trần Gia Sơn không khỏi đoán, chẳng lẽ những gì anh nói với cô Thẩm hôm nay đã khiến cô nhanh chóng hiểu ra rồi sao?

“Cậu không cần theo, xong việc thì về đi.” Hạ Tĩnh Sinh cầm điện thoại đi ra ngoài.

“Vâng.”

Nghĩ đến mối quan hệ của hai người đang dần cải thiện, Trần Gia Sơn cũng thở phào nhẹ nhõm, giọng nói nhẹ nhàng hơn vài phần.

Nói vậy thì anh coi như đã lập được một công lớn.

Hạ Tĩnh Sinh xuống tầng, xe đã chờ sẵn ở dưới, phía sau vẫn là xe bảo vệ đi theo như thường lệ, rầm rộ hướng về phía Nhà hát Lớn Hồng Kông.

Thẩm Tường Ý đã nhắn cho anh biết mình đang ở phòng tập nào.

Anh đến nơi, đi thẳng lên lầu tìm đến phòng tập mà cô đang ở.

Nhà hát yên ắng vô cùng, hành lang chỉ còn lại tiếng bước chân giày da dội vang, nhẹ nhàng lẻ loi từ xa vọng đến, dần đến gần, rồi dừng lại chính xác trước cửa một phòng tập.

Cửa phòng đóng chặt, tay anh đặt lên tay nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy ra.

Phòng tập rộng rãi không bật đèn lớn, chỉ có vài ngọn đèn tường lờ mờ sáng, ánh sáng mờ ảo phủ lên người đang đứng xoay tròn ưu nhã ở giữa phòng.

Người phụ nữ mặc chiếc váy voan trắng, tóc búi cao, đỉnh đầu tròn trịa. Cổ thon dài, dáng người gầy nhưng tràn đầy sức mạnh. Khi nâng cánh tay xoay tròn, tà váy cũng theo đó mà tung bay.

Khung cảnh này thật sự rất đẹp mắt.

Nhưng Hạ Tĩnh Sinh lại không hề hứng thú nhìn lâu, anh lập tức nhận ra, đây không phải Thẩm Tường Ý.

Anh lặng lẽ lùi lại, không gây chút tiếng động, trong lòng nghĩ có lẽ mình đã vào nhầm phòng.

Ngay lúc anh định khép cửa lại, người phụ nữ đang tập trung nhảy múa đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía Hạ Tĩnh Sinh đang đứng.

Đối diện nhau trong một giây, ngay khoảnh khắc sau, cô ta dường như ngượng ngùng mà cúi đầu, ngón tay vén nhẹ vài sợi tóc mai.

Khi cô ta ngẩng đầu lên nhìn lại thì Hạ Tĩnh Sinh đã quay người, sắp sửa rời đi.

Chung Đình hoảng hốt, không suy nghĩ mà lập tức lên tiếng: “Anh Hạ.”

Bước chân Hạ Tĩnh Sinh dừng lại, anh chậm rãi quay đầu.

Cô ta mang giày mũi nhọn chạy đến, liếc nhìn anh rồi lại lập tức cúi đầu, không dám nhìn thêm nữa.

“Anh Hạ, xin chào anh, em ngưỡng mộ anh đã lâu…” Cô ta căng thẳng siết chặt lấy tà váy, hít sâu một hơi: “Không ngờ có thể gặp được anh ở đây, anh cũng thích múa ba lê sao?”

Hạ Tĩnh Sinh im lặng.

Chung Đình biết anh là người ở nội địa, cô ta cũng vậy, vì thế cô ta dùng tiếng phổ thông. Cô ta không nghĩ Hạ Tĩnh Sinh không phản ứng là vì không hiểu mình nói gì.

Thế nhưng cô ta vẫn tiếp tục: “Em là Chung Đình, là diễn viên chính của Đoàn Múa Ba Lê Hồng Kông, rất hân hạnh được gặp anh.”

Lúc nói những lời này, cô ta tỏ ra tự tin và điềm tĩnh.

Nói xong, cô ta đưa tay phải ra.

Cuối cùng cô ta cũng dám ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng không ngờ, Hạ Tĩnh Sinh cũng đang nhìn mình.

Chỉ có điều, gương mặt anh không chút biểu cảm, rõ ràng ánh mắt điềm tĩnh nhưng khí thế lại mạnh mẽ đến mức vô hình khiến không gian xung quanh như đông cứng lại, áp lực đè nén khắp không gian, xâm chiếm từng khe hở không khí.

Anh không nói lời nào, tay buông thõng bên người, hoàn toàn không có ý định đưa tay ra.

Ánh mắt lướt qua chiếc váy trắng trên người cô ta.

Chung Đình bỗng dưng thấy hoảng hốt, cảm giác khó chịu vì bị anh phớt lờ khiến cô ta vô cùng ngượng ngùng, vội vàng thu tay lại.

Cô ta đang định nói thêm điều gì đó thì Hạ Tĩnh Sinh đột ngột lên tiếng: “Thẩm Tường Ý bảo cô đến.”

Là câu khẳng định.

Dứt khoát, trúng ngay tim đen.

Quá bất ngờ, Chung Đình ngây người ra, mất vài nhịp mới vội vàng lắc đầu, đang định phủ nhận thì Hạ Tĩnh Sinh đã tiếp lời: “Cô nói mình là diễn viên chính.”

Nghe anh nói vậy, sự lo lắng trong lòng cô ta lập tức biến thành vui sướng, cô ta cười tươi, gật đầu lia lịa.

“Đã làm diễn viên chính thì không nên quá ngu ngốc như vậy.”

Giọng nói của Hạ Tĩnh Sinh không chút cảm xúc, sắc bén như dao: “Cô chỉ có một cơ hội để nói thật, suy nghĩ kỹ hậu quả đi.”

Sớm đã nghe nói Hạ Tĩnh Sinh quyết đoán vô tình, có khả năng nhìn thấu mọi việc, nay trực tiếp đối diện mới thấy so với lời đồn còn đáng sợ ngạt thở hơn nhiều.

Đúng như lời anh nói, tại sao cô ta có thể ngu xuẩn như vậy, lại để bản thân bị những lời của Thẩm Tường Ý làm cho mụ mị đầu óc, nghĩ rằng nếu Thẩm Tường Ý có thể, thì cô ta cũng có thể.

Từ đầu đến giờ, chỉ một hai câu nói ngắn gọn, thời gian chưa đầy hai phút.

Lời chào hỏi mở đầu của cô ta vốn không có gì bất thường.

Không ngờ lại bị Hạ Tĩnh Sinh nhìn thấu mọi mưu kế của họ chỉ trong nháy mắt.

Chung Đình lạnh buốt sống lưng, run rẩy sợ hãi.

Lập tức gật đầu, cuống cuồng mở miệng: “Là Thẩm Tường Ý nói… cô ấy không phải bạn gái của anh…”

Hạ Tĩnh Sinh khẽ nhếch môi, giọng nói trở nên trầm đục: “Tiếp đi.”

Thẩm Tường Ý lúc này đang ngồi trong một phòng tập khác, trong phòng chỉ còn lại một mình cô.

Cô không tài nào tập trung được.

Cô không biết bây giờ Hạ Tĩnh Sinh đã đến phòng tập chưa, cũng không biết mọi chuyện cụ thể diễn ra như thế nào, có thuận theo hướng mà cô mong muốn không.

Cho đến khi nhận được tin nhắn của Hạ Tĩnh Sinh, nói rằng anh đã đến.

Trái tim lập tức đập dồn dập, thậm chí hơi thở cũng loạn nhịp.

Cơn hoảng loạn ấy không sao đè nén được, cô đứng bật dậy, bồn chồn đi qua đi lại trong phòng tập, không hiểu tại sao mình lại hoảng sợ đến vậy.

Cô nghĩ Hạ Tĩnh Sinh chắc sẽ không phát hiện ra.

Vì mọi chuyện hoàn toàn không có vẻ gì là cố tình.

Lúc đó cô hỏi Chung Đình, có muốn giới thiệu hai người làm quen không.

Chung Đình đáp: “Nếu cô thật sự muốn giới thiệu thì tôi đương nhiên không ngại.”

Sau đó cô gọi điện cho Hạ Tĩnh Sinh, không trực tiếp nói rõ mục đích của mình mà tìm một cái cớ để anh đến nhà hát.

Rồi tạo cơ hội cho anh và Chung Đình tình cờ gặp nhau.

Cô còn cố ý bảo Chung Đình phải mặc váy trắng. Cô đoán, Hạ Tĩnh Sinh thích màu trắng.

Bằng không sẽ không chuẩn bị cho cô nhiều váy trắng đến vậy.

Không thể không nhớ lại buổi chiều mưa ở London, cô cũng mặc một chiếc váy trắng múa.

Ngày hôm sau, Hạ Tĩnh Sinh xuất hiện lần nữa, bắt đầu cái gọi là “theo đuổi” cô.

Cô nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ, suy cho cùng điều kiện của Chung Đình đáp ứng tất cả mọi yêu cầu.

Nhưng hiện giờ cảm giác vừa lo lắng vừa sợ hãi lại xen lẫn những xúc cảm phức tạp mà cô không sao nắm bắt được.

Bồn chồn, căng thẳng, sợ hãi, lo lắng…

Rõ ràng mong mọi chuyện sẽ thành công, nhưng lại như không mong mọi chuyện thành công…

Thẩm Tường Ý sắp bị cảm xúc mâu thuẫn, rối bời này làm cho phát điên. Ngay khoảnh khắc ấy cô bỗng bừng tỉnh lý trí.

Cô không muốn tiếp tục chờ đợi nữa, phải ra ngoài xem rốt cuộc tình hình thế nào.

Cô lập tức chạy khỏi phòng tập, nhẹ bước chân, định rón rén đến góc rẽ nhìn trộm.

Nhưng vừa rẽ vào hành lang, bước chân đột nhiên khựng lại, cô chết sững tại chỗ.

Vì Hạ Tĩnh Sinh đang đứng ngay trước mặt cô, mắt nhìn thẳng vào cô.

Hành lang không bật đèn, đúng lúc chiều tà.

Ánh nắng hoàng hôn chiếu qua cửa sổ, có thể nhìn thấy bụi đang lơ lửng trong không khí. Anh đứng giữa đám bụi, dưới mặt đất là cái bóng dài của anh.

Anh đứng yên, bất động, mặt không biểu cảm nhìn cô.

Gọng kính viền vàng phản chiếu ánh sáng lóa mắt, đôi mắt ẩn sau tròng kính bình thản không gợn sóng, dù anh đứng giữa một không gian tràn ngập ánh sáng ấm áp nhưng cũng không khiến ánh mắt đó nhuốm thêm chút độ ấm nào, ngược lại càng thêm u tối.

Thẩm Tường Ý lập tức thấy lạnh buốt sống lưng.

Đầu óc cô trống rỗng, không rõ rốt cuộc tình hình bây giờ ra sao, trong phòng tập đã không còn bóng dáng của Chung Đình.

Anh có gặp Chung Đình không?

Thời gian như ngừng lại.

Không ai lên tiếng.

Cứ im lặng đối mặt như vậy, cuối cùng Hạ Tĩnh Sinh cũng có động tĩnh, anh nhấc chân, bước về phía cô.

Thẩm Tường Ý vẫn trong trạng thái cực kỳ căng thẳng, thấy anh đi về phía mình, theo phản xạ lùi lại một bước.

Cô lùi lại khiến anh dừng bước.

Anh vẫn nhìn cô, nhưng lần này gương mặt không còn lạnh lùng, dường như khẽ nhếch môi cười, sau đó quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng anh dần khuất xa, Thẩm Tường Ý mới dám thở mạnh.

Cô tựa vào tường như kiệt sức.

Hạ Tĩnh Sinh vậy mà không bắt cô đi cùng.

Lẽ nào đã thành công rồi? Cô tự do rồi?

Có lẽ thế.

Nhưng nụ cười của anh trước khi rời đi lại khiến cô vô cùng bất an.

Hạ Tĩnh Sinh vốn luôn là người không dễ để lộ cảm xúc.

Nụ cười đó khiến cô nghĩ đến tối hôm anh từ Đức trở về, nhìn thấy cô uống thuốc tránh thai rồi cũng nhếch môi cười như vậy.

Nguy hiểm, nhẫn nhịn, lạnh lùng.

Hạ Tĩnh Sinh trở về biệt thự trên đỉnh núi.

“Trần Gia Sơn!”

Từ sảnh tầng một đi cầu thang xuống tầng hầm, tiếng hét giận dữ của anh vang vọng khắp căn biệt thự rộng lớn.

Trần Gia Sơn nghe tiếng lập tức chạy đến, không ngờ Hạ Tĩnh Sinh khi ra khỏi nhà vẫn còn vui vẻ mà bây giờ sắc mặt lại tối sầm đến dọa người.

“Anh Sinh, đã xảy ra chuyện gì… anh với cô Thẩm lại…”

Chữ “cãi nhau” còn chưa kịp thốt ra, Hạ Tĩnh Sinh đã sải bước đi thẳng xuống tầng hầm.

Trần Gia Sơn nhanh chóng theo sau, trong lòng thầm kêu không ổn.

Vừa về nhà đã đi thẳng xuống tầng hầm, tình huống này rõ ràng là tâm trạng cực kỳ tồi tệ, bị chọc giận rồi…

Hạ Tĩnh Sinh đi thẳng vào hầm rượu, tiện tay cầm đại một chai whisky, vặn nắp ra rồi ngửa cổ uống liền mấy ngụm.

Lửa giận trong lòng như đang bùng cháy, thiêu đốt dữ dội đến mức sắp tự thiêu chính mình, anh cần một dòng nước mát lạnh để dập tắt cơn lửa ấy.

Uống vội vàng, rượu tràn ra từ khóe môi, ướt đẫm áo sơ mi nhưng anh không bận tâm, đặt chai rượu xuống, tiện tay lau miệng, ánh mắt sắc bén chiếu thẳng vào Trần Gia Sơn: “Hôm nay cậu đã nói gì với cô ấy?”

Trần Gia Sơn sững sờ, lập tức ý thức được có lẽ mình đã gây họa.

Không chút do dự, cậu ta thành thật kể lại toàn bộ những gì đã nói với Thẩm Tường Ý hôm nay.

Từ cách Thẩm Tường Ý gọi tên anh, đến chuyện anh từng bị phản bội thế nào, đến cả lý do vì sao anh thích cô. Tất cả đều kể rõ ràng, bao gồm từng biểu cảm của cô.

“Anh Sinh, xin lỗi…”

“Rầm—”

Chai rượu trong tay anh văng ra, nặng nề đập vào tủ rượu, một tiếng vang dữ dội vang lên, kính tủ vỡ vụn ngay lập tức, những chai rượu quý giá xếp đầy bên trong cũng gặp nạn theo, mảnh vỡ bắn tung tóe khắp nơi rồi rơi xuống mặt đất, khắp sàn đầy rượu và mảnh kính vỡ, một đống hỗn loạn.

Rượu cồn không dập được lửa, chỉ càng khiến ngọn lửa cháy mạnh hơn.

Ngọn lửa giận dữ trong lồng ngực thiêu rụi lý trí của anh, anh chống hai tay lên quầy bar, đầu hơi cúi xuống, ngực phập phồng dữ dội.

Mảnh thủy tinh cắm vào lòng bàn tay, nhưng anh không hề cảm thấy đau đớn.

Anh im lặng hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên, chỉ tay bừa về phía cửa: “Ra ngoài.”

“Anh Sinh, tay anh…”

“Cút ra ngoài.”

m lượng tăng lên, không cho phép phản kháng.

Trần Gia Sơn chưa bao giờ thấy Hạ Tĩnh Sinh nổi giận đến thế.

Trong lòng vô cùng áy náy, lẽ nào thật sự vì anh ta mà quan hệ giữa Hạ Tĩnh Sinh và Thẩm Tường Ý lại rơi xuống vực thẳm?

Lúc này tuyệt đối không thể chọc giận anh thêm, Trần Gia Sơn xoay người đi ra ngoài, vừa đi được mấy bước thì đột nhiên nhớ ra điều gì, ngập ngừng vài giây rồi vẫn lên tiếng: “Anh Sinh, cô Thẩm hình như vẫn chưa về… có cần…”

“Không cần.”

Hạ Tĩnh Sinh nén khó chịu mà tháo mắt kính, ném mạnh sang một bên, tay kéo vài cái để cởi lỏng cà vạt rồi rút ra ném đi.

Cúc áo cài chặt nơi cổ dường như thít lấy cổ họng anh, khiến anh không thở nổi, anh nắm lấy cổ áo mà giật mạnh, vài chiếc cúc lập tức đứt ra.

Hạ Tĩnh Sinh cúi đầu nhìn mảnh kính cắm trong lòng bàn tay, máu tươi từ tay chảy xuống, thấm ướt chiếc áo sơ mi.

Mảnh kính cắm rất sâu.

Anh không chút động lòng, dùng ngón tay dò vào kẽ thịt, giữ lấy mảnh kính cắm sâu, từ từ rút ra.

Vết thương càng thêm máu thịt be bét.

Anh thở sâu một hơi.

Nhưng dường như ngay khoảnh khắc ấy, lý trí của anh đã quay trở lại, đôi mắt đang cháy rực lửa giờ trở nên tĩnh lặng.

Anh chậm rãi xắn tay áo đẫm máu lên, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định: “Cô ấy sẽ tự mình quay về.”

Trần Gia Sơn gật đầu, quay người đi ra.

Đi chưa được hai bước lại nghe thấy tiếng của Hạ Tĩnh Sinh: “Khoan đã.”

Trần Gia Sơn dừng bước, chờ đợi lệnh.

“Đi đến cổng nhà hát chờ cô ấy.” Anh day day thái dương, khẽ thở dài một hơi.

Cô tự về thì chẳng thể lên nổi ngọn núi này, nhỡ đâu lại trật chân thì sao.

Hạ Tĩnh Sinh không nói lời nào mà cứ thế rời đi.

Thẩm Tường Ý theo bản năng nghĩ rằng, có lẽ Chung Đình đã thành công rồi.

Quả thực cô đã thở phào nhẹ nhõm, nhưng lòng lại nặng nề thêm.

Không ngờ lại dễ dàng như vậy.

Cô quay về phòng tập ngồi ngây ngẩn rất lâu.

Trời dần tối, ánh nắng cuối cùng cũng bị tòa cao ốc trước mặt che khuất.

Cô đang nghĩ tối nay mình nên đi đâu, có lẽ đến khách sạn ở với Kiki một đêm. Đồ đạc vẫn còn ở biệt thự trên đỉnh núi… Hay đợi đến khi biểu diễn xong, chọn lúc Hạ Tĩnh Sinh không có ở nhà rồi quay về lấy đồ đi.

Dù đã lên kế hoạch như vậy nhưng cô vẫn ngồi yên không nhúc nhích.

Mãi đến khi bầu không khí yên lặng bị một loạt tiếng bước chân dồn dập phá vỡ.

Tiếng bước chân loạng choạng mất trật tự, có thể cảm nhận được sự hoảng loạn của người tới.

Thẩm Tường Ý chần chừ vài giây, từ từ đứng dậy đi ra ngoài.

Chưa kịp đến cửa, Chung Đình đã xông thẳng vào, bộ dạng nào còn vẻ tự tin kiêu ngạo như thường ngày, sắc mặt vô cùng hoảng loạn, cô ta trừng mắt nhìn Thẩm Tường Ý: “Cô hại tôi thảm rồi cô có biết không!”

“…” Thẩm Tường Ý không hiểu ra sao: “Chẳng phải cô…”

“Hạ Tĩnh Sinh đã bảo đoàn múa đuổi tôi rồi!” Chung Đình như sắp hét lên: “Thẩm Tường Ý cô cố tình hại tôi đúng không?! Cô ghen tị với tôi vì tôi được làm diễn viên chính?!”

Chung Đình đã thú nhận kế hoạch của hai người và thuật lại từng câu chữ Thẩm Tường Ý nói cho Hạ Tĩnh Sinh nghe, lúc đó anh vẫn giữ thái độ bình tĩnh không đổi sắc, chỉ nói một câu “Cô có thể đi rồi”.

Tưởng rằng đã khai báo thành khẩn là có thể thoát thân, ai ngờ vừa về đến nhà không bao lâu đã nhận được điện thoại của trưởng đoàn, chỉ một câu ngắn gọn, ngày mai không cần đến đoàn nữa.

Cô ta hỏi lý do, trưởng đoàn cũng không giấu giếm, chỉ hỏi: “Bình thường đang yên đang lành sao lại đi chọc giận Hạ Tĩnh Sinh làm gì?”

Thẩm Tường Ý chết lặng.

Hóa ra Hạ Tĩnh Sinh vẫn phát hiện ra.

Nụ cười cuối cùng đó của anh, thực chất là lời cảnh cáo.

“Đúng là cô ngu ngốc, cô nghĩ người như Hạ Tĩnh Sinh dễ lừa vậy sao?” Chung Đình cười lạnh: “Tôi cũng ngu, lại mắc bẫy của cô!”

“Làm ơn nghĩ cho rõ ràng, chính cô tự đồng ý đấy chứ.” Thẩm Tường Ý phản bác.

“Đúng đúng! Là tôi tự đồng ý! Ai mà biết có phải cô đã bẫy tôi không!” Chung Đình vừa mới nổi điên thì ngay sau đó lại túm lấy cánh tay Thẩm Tường Ý, nước mắt tức thì trào ra, van xin: “Tôi không thể bị đuổi việc được, tôi đã nỗ lực bao nhiêu năm, không thể cứ thế mà hủy hoại, Thẩm Tường Ý, tôi xin cô được không, cô giúp tôi với!”

Lòng Thẩm Tường Ý rối như tơ vò, không sao bình tĩnh được.

Cô đương nhiên hiểu cảm giác của Chung Đình, bao nhiêu năm lăn lộn vất vả mới được lên làm diễn viên chính, nay chỉ vì một quyết định sai lầm mà mất hết tất cả, nếu là cô, cô cũng sẽ phát điên.

Nhưng đó đều là sự lựa chọn của Chung Đình.

Giúp đỡ ư? Hiện giờ chính cô cũng như phật bằng bùn, qua sông còn khó tự lo thân.

Điều cô lo lắng nhất chính là, nếu Hạ Tĩnh Sinh tức giận thật sự, có khi nào sẽ dùng cách tương tự để đối phó với cô.

Lúc đó không chỉ ảnh hưởng đến sự nghiệp mà còn liên lụy đến cả đoàn múa của cô.

Nhận ra sự ngu ngốc và bồng bột của mình, tâm trạng Thẩm Tường Ý như sụp đổ.

Cô rút tay ra khỏi tay Chung Đình, vội vàng thay đồ, thu dọn đồ đạc rồi chạy ra ngoài.

Cô định bắt xe đi.

Không ngờ xe của Hạ Tĩnh Sinh lại đỗ ngay trước cửa nhà hát.

Cô tức khắc nín thở.

Dù sợ hãi nhưng cô vẫn lấy hết can đảm đi về phía đó, không rõ thứ gì đang chờ đợi mình.

Nhưng còn chưa kịp lại gần thì cửa xe đã mở ra, Trần Gia Sơn bước xuống.

Anh ta mở cửa sau.

Thấy không phải Hạ Tĩnh Sinh, cô mới dám thở mạnh.

Nhưng vẫn ngoan ngoãn bước lên xe.

Trên đường về biệt thự, Trần Gia Sơn nén nhịn mãi, cuối cùng không chịu được bèn hỏi: “Cô Thẩm, cô đã làm gì vậy? Anh Sinh rất giận.”

Rất giận…

Cô không thể hình dung nổi, rốt cuộc mức độ giận này sẽ như thế nào.

Cô luôn căng thẳng suốt chặng đường, mãi đến khi về tới đỉnh núi, tim mới như nhảy thót lên cổ họng.

Trần Gia Sơn dẫn Thẩm Tường Ý vào tầng hầm, đến cửa, Trần Gia Sơn khẽ dặn dò: “Đừng đối đầu với anh Sinh, cô Thẩm, thực ra nếu cô nhún nhường một chút dỗ anh ấy, chắc sẽ không sao đâu.”

Thẩm Tường Ý không nói gì, bước vào trong.

Đây là lần đầu tiên cô đến tầng hầm này.

Diện tích lớn đến kỳ lạ, có vẻ như thông sang tầng hầm của căn biệt thự bên cạnh.

Nơi này giống như một khu thể thao trong nhà, có cả sân bắn, bi-a, bowling, máy tập bóng chày, nhưng bắt mắt nhất chính là một cái lồng bát giác rất lớn ở giữa.

Hạ Tĩnh Sinh đang ở trong lồng bát giác, hai tay đeo găng đấm bốc đen, hết cú đấm này đến cú đấm khác đánh vào bao cát, từng cú đấm đều thành thục, mạnh mẽ và chính xác.

Thật là một cảnh tượng trái ngược.

Bởi vì anh vẫn mặc áo sơ mi trắng, quần tây, nhưng không còn một chút nào dáng vẻ nhã nhặn, lịch sự thường ngày, thay vào đó là sự hung hãn đầy bạo lực, mỗi cú đấm đều như muốn nghiền nát bao cát.

Bịch, bịch, bịch.

Mỗi tiếng bịch phát ra từ bao cát lại càng chói tai.

Cô lại nhớ đến võ đài ngầm ở London, hình ảnh Cao Du Lâm bị đánh đến máu me be bét, sống dở chết dở.

Trần Gia Sơn bảo Hạ Tĩnh Sinh đang rất giận.

Lẽ nào cô sẽ rơi vào kết cục giống Cao Du Lâm…

Sắc mặt Thẩm Tường Ý trắng bệch, sợ đến mức đầu gối run rẩy, suýt chút nữa không đứng nổi, may mà bám được vào tường.

Hạ Tĩnh Sinh dường như nhận ra sự hiện diện của cô, anh dừng lại.

Không đeo kính, theo phản xạ nheo mắt nhìn sang, giọng điệu rõ ràng không bình ổn, cực kỳ khàn: “Lại đây.”

Giọng điệu hờ hững không biểu lộ chút cảm xúc.

Dù sợ hãi nhưng cô không dám chống lại mệnh lệnh, từng bước từng bước cứng ngắc, rón rén bước về phía anh.

Đi ngang qua hầm rượu, một đống hỗn độn, mảnh kính vỡ khắp nơi, nồng nặc mùi cồn.

Cô theo bản năng lấy tay che mũi, đi đến ngoài lồng bát giác thì dừng lại.

“Vào đây.” Anh khẽ nâng cằm, chỉ vào trong lồng.

Tim Thẩm Tường Ý như ngừng đập, đầu óc cũng ngừng hoạt động.

Phản ứng đầu tiên là, có phải anh định đánh cô không.

Cô đứng đó không dám nhúc nhích, đầu óc như thắt lại, giọng nói như tiếng muỗi kêu: “Ngài, ngài Hạ…”

“Gọi anh là gì?”

Hạ Tĩnh Sinh không vội không tức, nhắc nhở nhẹ nhàng.

Thẩm Tường Ý căng thẳng đến nỗi quên mất anh từng yêu cầu cô không được gọi anh là “ngài Hạ” nữa, lập tức sửa lại: “… Tĩnh Sinh.”

Hạ Tĩnh Sinh tháo găng tay ra, ném xuống đất, quay người đi về phía góc lồng, nhặt lên hai tờ giấy xét nghiệm dưới sàn, thong thả bước ra khỏi lồng bát giác.

Anh rõ ràng đang trong trạng thái lộn xộn, áo sơ mi nhăn nhúm, vài chiếc cúc lỏng lẻo như sắp bung ra, cổ áo mở rộng, cơ ngực cường tráng đầy những giọt mồ hôi dày đặc, lăn qua từng múi bụng, cuối cùng thấm vào chiếc áo sơ mi đã sũng nước, tóc tai bù xù, đuôi tóc không ngừng nhỏ giọt.

Đây là lần đầu tiên cô thấy anh nhếch nhác đến thế.

Thẩm Tường Ý thấy anh lại gần, theo phản xạ lùi về sau.

Anh không bận tâm, từ tốn tiến lại gần thêm vài bước, đưa tờ kết quả xét nghiệm cho cô, nhẹ giọng: “Kết quả kiểm tra của em đã có. Anh đã hỏi bác sĩ, có thể uống thuốc đông y từ từ điều trị, thuốc tránh thai có tác dụng phụ rất lớn.”

Anh nói, giọng điệu pha chút mệnh lệnh mạnh mẽ: “Anh đã bảo nhà bếp sắc thuốc cho em, lát nữa ra uống, không được uống thuốc tránh thai nữa.”

Thẩm Tường Ý cúi đầu nhìn tờ kết quả xét nghiệm trong tay anh.

Hôm đó bác sĩ gia đình đã lấy máu cô, đồng thời lấy cả dịch âm đ*o. Kết quả dịch âm đ*o bình thường, chỉ số hormone so với kết quả kiểm tra ở phòng khám tư cũng không khác biệt mấy, chỉ là do uống mấy hôm thuốc tránh thai mà có chút cải thiện.

Thẩm Tường Ý vẫn không hài lòng với lý do Hạ Tĩnh Sinh lấy cớ quan tâm sức khỏe mà đi xét nghiệm những thứ riêng tư của cô, có lẽ trong đó có sự lo lắng cho sức khỏe của cô, nhưng anh cũng hoàn toàn không tin tưởng cô.

“Nghe A Sơn nói, sáng nay em xoa chân.” Hạ Tĩnh Sinh cúi đầu nhìn chân cô: “Lát nữa bác sĩ gia đình sẽ đến kiểm tra.”

“…”

Giây phút này, thái độ bình tĩnh của Hạ Tĩnh Sinh, sự quan tâm chi tiết như thường ngày của anh càng khiến cô thêm hoang mang, bất an.

Trần Gia Sơn bảo anh rất tức giận, nhưng ngoài sự hung hãn bạo liệt khi nãy lúc đánh bao cát ra, anh vẫn biểu hiện như mọi khi, nhàn nhã, bình thản, không hề lộ ra chút bất thường nào.

Có lẽ hiện tại mới thực sự là lúc nguy hiểm.

Anh càng bình tĩnh, cô càng nơm nớp lo sợ.

Dù anh biểu hiện không hề quan tâm đến điều gì, nhưng khí thế bẩm sinh của anh vẫn khiến người ta nghẹt thở.

Cô vẫn không dám nhìn thẳng vào anh, ánh mắt vô thức nhìn từ tờ kết quả xét nghiệm trong tay anh xuống bàn tay đầy máu của anh.

Tay anh có những lớp chai dày, nhưng đó vẫn là một đôi tay rất đẹp.

Nhưng lúc này, đôi tay đẹp đẽ đó lại chi chít vết máu, lòng bàn tay rõ ràng có một vết thương be bét máu thịt, không được băng bó.

Cô nghĩ đến cảnh tủ rượu bị đập nát, lập tức hiểu ra vết thương này của anh là từ đâu mà có.

Đúng là như lời Trần Gia Sơn, anh rất giận.

Nhưng anh hiện tại… rốt cuộc là sao đây? Giận nhưng lại không trút lên đầu cô.

Nếu đã muốn giết muốn đánh thì cứ làm cho xong, như vậy còn dễ chịu hơn, bằng không cô không biết phải xuống nước như thế nào. Giày vò bằng dao cùn, chẳng khác gì sống không bằng chết.

Hạ Tĩnh Sinh tất nhiên nhận ra Thẩm Tường Ý đang nhìn chằm chằm vào tay anh, không phải đui mù thì không thể không thấy vết thương của anh.

Rõ ràng biết cô sẽ không quan tâm, nhưng anh vẫn tự lừa dối mình mà nói một câu: “Không đau.”

Cuối cùng cô dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.

Hạ Tĩnh Sinh nhếch môi cười, khẽ khàng chế giễu, ngón tay chỉ vào trái tim mình: “Đau là ở đây.”

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Thẩm Tường Ý thấy anh vung tay ném tờ giấy xét nghiệm sang một bên, cuối cùng đi thẳng vào vấn đề, đánh trúng tâm can: “Có phải em thật sự nghĩ rằng tìm một người giống em là có thể thoát thân?”

Hạ Tĩnh Sinh đã sớm đoán được cô có ý đồ khác, nhưng vẫn lựa chọn đến.

Bất kể mục đích của cô là gì, chỉ cần cô lên tiếng, anh đều sẽ đến.

Đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng cô sẽ tiếp tục giận dỗi, gây chuyện với mình.

Chỉ là không ngờ cô lại bày ra trò này.

Tống một người phụ nữ khác vào trước mặt anh. Một người tự cho rằng mình có thể thay thế cô.

Cơn giận ngút trời, nhưng còn hơn cả thế, chính là câu “Không phải bạn gái của anh” của cô.

Cơn giận ấy gần như muốn nhấn chìm anh, khiến trời long đất lở cũng không quá đáng.

Nhưng từ khoảnh khắc nhìn thấy cô, anh vẫn lựa chọn kìm nén.

Một người yếu đuối mềm mại như vậy, sao có thể chịu đựng được cơn giận của anh.

Anh không nỡ.

Bàn tay nhuốm máu của Hạ Tĩnh Sinh nhẹ nhàng giữ lấy cằm cô, mỉm cười: “Y Y, đừng ngây thơ. Người có thể ở bên anh, chỉ có em thôi.”

“Vì sao?” Thẩm Tường Ý nghe thấy mình hỏi như vậy. Hoàn toàn là tự nhiên bật ra, đầu óc không chịu sự điều khiển của chính mình.

“Vì sao?” Hạ Tĩnh Sinh như thể không thể tin nổi câu hỏi này của cô, anh nhíu mày: “Anh đối với em chẳng phải đã rất thẳng thắn rồi sao? Y Y, từ lần đầu gặp em, anh đã nói rõ ràng rồi. Anh thích em, muốn theo đuổi em, muốn em làm bạn gái anh, ở bên anh.”

Rõ ràng biết anh là một người đàn ông nguy hiểm, anh khó đoán, không biết sẽ dùng cách gì để trừng phạt cô.

Nhưng khi nghe anh nói như vậy, cô lại như không còn sợ nữa, thẳng thắn đối diện với anh, nhìn vào đôi mắt sắc lạnh bị sự âu yếm che đậy kia, hỏi ngược lại: “Anh thật sự thích em sao? Thật sự coi em là bạn gái sao? Nếu thật sự như vậy, sẽ không đối xử với em như vậy, sẽ không nghi ngờ em. Nếu không tin em, anh hoàn toàn có thể nói thẳng với em.”

Hạ Tĩnh Sinh buông cằm cô ra, lùi lại hai bước, nheo mắt, dường như đang suy nghĩ.

Anh biết, trong lòng cô có khúc mắc, mãi không vượt qua được thì mãi sẽ đối nghịch với anh.

“Được thôi, anh sẽ nói với em.”

“Em nghĩ rằng anh phải lấy gì, dựa vào đâu để tin tưởng một người thậm chí chưa từng nở nụ cười với anh, không có khả năng phản bội anh?”

Được rồi, nói hết cho cô biết.

Nói cho cô biết, anh so với ai khác đều hiểu rõ cô không yêu anh, so với ai khác đều hiểu rõ vì sao cô lại ở bên anh, so với ai khác đều hiểu rõ tất cả những điều này đều là do anh dùng thủ đoạn cưỡng ép mà có. Nên anh không có niềm tin, anh phải làm sao để tin đây?

Nói cho cô biết, sự nhạy cảm và đa nghi ngấm sâu vào xương tủy là cách duy nhất để anh tự bảo vệ bản thân suốt bao năm qua.

Nói cho cô biết, chỉ vì chuyện tối qua, mà anh gần như căm ghét chính sự lý trí của mình, lý trí đến mức bất cứ chuyện gì xảy ra, đều sẽ ngay lập tức phân tích rằng— Có mục đích gì không, có âm mưu không, có phải lời nói dối không, có phải là mưu kế không.

Cho nên sau vài ngày chia xa, khi về đến nhà lại phát hiện cô uống thuốc tránh thai, bộ não của anh lập tức ra quyết định thay anh.

…..

Lần đầu tiên, Hạ Tĩnh Sinh nói với cô một tràng dài như vậy.

Nói liền một mạch, anh đã hoàn toàn phơi bày bản thân trước mặt cô.

Trước nay chưa từng nghiêm túc đến thế, ánh mắt sáng rực, từng chữ rõ ràng mạnh mẽ.

Thẩm Tường Ý sững sờ hồi lâu, chưa bao giờ nghĩ anh lại có suy nghĩ và tâm lý như vậy.

Trần Gia Sơn đã nói, anh rất khó để tin tưởng một người.

Nhưng khi nghe chính miệng anh nói ra sự nhạy cảm và đa nghi của mình, cô vẫn không khỏi run sợ.

Cô không muốn bị anh mê hoặc, không muốn bị anh lay động.

“Anh nói chúng ta bình đẳng, nhưng anh… không tôn trọng em.” Thẩm Tường Ý nắm chặt lấy góc áo của mình, đã nói đến nước này rồi, thôi cứ mạnh dạn bày tỏ suy nghĩ trong lòng mình.

“Anh không tôn trọng em?”

Hạ Tĩnh Sinh bỗng nhiên bật cười, tiếng cười ngắn và trầm thấp. Dù anh đang cười nhưng không thể đoán được cảm xúc thật sự của anh.

“Nếu anh tôn trọng em, sẽ không nghi ngờ em, tổn thương em, sẽ không tùy tiện can thiệp vào công việc của em, chỉ một câu là có thể đưa cả đoàn múa đến Hồng Kông, thậm chí nhảy điệu gì, động tác thế nào cũng phải nghe theo anh, em đi ăn với bạn cũng phải xin phép anh.” Thẩm Tường Ý lấy hết can đảm nói một hơi: “Anh chưa từng tôn trọng em, dù em có thấp kém hơn anh… phải nhờ cậy anh mới ở bên anh, nhưng điều đó không có nghĩa là anh có quyền không tôn trọng em.”

Anh nhìn cô chằm chằm mà không chút kiêng dè, không đeo kính nên tầm nhìn hơi mờ nhưng anh vẫn khóa chặt được gương mặt cô.

Cô không vui, dường như đang bướng bỉnh giữ lấy chiến tuyến cuối cùng của mình.

Anh cũng không vui.

Bởi vì.

Nếu anh không tôn trọng em—— Ngay khoảnh khắc gặp lại em ở London, anh sẽ không lấy tư cách người theo đuổi mà đến với em, anh sẽ trực tiếp không từ thủ đoạn bắt em ở bên mình. Không tôn trọng em, thì cái ngày em chủ động tìm đến cửa, anh đã mặc kệ em bị sốt mà chiếm lấy em, chẳng quan tâm em có chịu hay không. Không tôn trọng em, thì khi nhìn thấy em và bạn diễn ôm ấp nhau chọc vào mắt anh, anh đã bóp chết ước mơ làm vũ công của em, nhốt em lại, để em suốt đời chỉ nhảy vì anh mà thôi. Không tôn trọng em, thì khi thấy em uống thuốc tránh thai, dù biết rõ em có khả năng phản bội anh, dù không thể chịu nổi, anh cũng sẽ không trách em, mà sẽ giết kẻ đã khiến em phản bội anh, rồi thản nhiên tiếp tục ở bên em. Không tôn trọng em, thì khi em dám giở trò với anh hôm nay, anh đã hủy hoại em rồi.

Y Y, sao anh có thể không tôn trọng em.

Làm thế nào để em tin rằng, anh thật sự yêu em.

Hạ Tĩnh Sinh chỉ im lặng.

Không nói cho cô nghe những lời phản bác từ trong thâm tâm này. Bộ mặt thật của anh, cô không chịu nổi đâu.

Anh không thể để lộ mọi thứ trước mặt cô.

“Xin lỗi.”

Hạ Tĩnh Sinh dẹp hết suy nghĩ, thở dài.

Anh đến gần cô hơn, ngón tay khẽ vuốt ve má cô, trịnh trọng: “Anh xin lỗi em, vì tất cả những gì đã làm trước đây. Nghi ngờ em, tổn thương em, không tôn trọng em.”

Anh hiểu rằng Thẩm Tường Ý là người nhìn có vẻ yếu đuối nhưng thực ra lại rất kiên cường.

Có lúc cứng rắn không phải là điều hay.

Anh âm thầm nhận hết mọi lời buộc tội của cô.

“Tha thứ cho anh, Y Y.” Anh hạ giọng, không chỉ là giọng nói, mà còn là cả tư thế của anh nữa: “Em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được, miễn là không rời bỏ anh.”

Thẩm Tường Ý không tự chủ mà nhìn thẳng vào mắt anh.

Hốc mắt dài hẹp, lúc này ngoài sự chân thành, chỉ còn lại vẻ dịu dàng.

Anh trước nay vẫn luôn đứng trên cao, nhìn xuống mọi thứ. Một người cao ngạo khinh thường tất cả.

Vậy mà người đàn ông như thế này lại đang nói lời xin lỗi với cô.

Tim Thẩm Tường Ý đập loạn nhịp.

Anh tức giận đến thế nhưng không phát hỏa với cô. Thậm chí còn chưa cần cô xuống nước nhận lỗi, người xin lỗi trước đã là anh.

Có lẽ đây chính là kế sách dịu dàng của anh.

Có lẽ đây lại là một lớp vỏ bọc của anh, chỉ để nhốt chặt cô.

Dù sao thì anh quá am hiểu lòng người, đây là sở trường của anh, anh biết phải nói gì cô mới chịu nghe theo.

Nhưng tại sao anh chỉ muốn giam cầm cô cơ chứ?

Có một giọng nói bỗng vang lên bên tai cô—— Hạ Tĩnh Sinh, hình như anh ấy thật sự thích mình.

Nhưng mà, thật sự thích thì đã sao.

Bản chất của anh ấy là một kẻ mạnh mẽ, độc đoán, ở bên anh ấy chỉ càng bị kiểm soát mà thôi.

Bọn họ rốt cuộc vẫn không bình đẳng.

Đồng thời, Thẩm Tường Ý cũng hoàn toàn tỉnh ngộ, cho dù thế nào đi nữa, Hạ Tĩnh Sinh cũng sẽ không để cô rời đi.

Nếu đã không có khả năng thay đổi tình thế.

“Em đồng ý sẽ ở bên anh thật tốt, làm bạn gái của anh.”

Thẩm Tường Ý nhẹ nhàng đáp, trở lại dáng vẻ ngoan ngoãn dịu dàng như thường ngày.

Cô chủ động tiến về phía trước một bước, nói tiếp: “Nhưng em mong chúng ta có thể đổi cách sống chung, em không muốn phải sợ anh nữa, em muốn có một mối quan hệ yêu đương bình thường với anh.”

Thay vì đau khổ giãy giụa, cuối cùng chỉ có bản thân là chịu khổ, chi bằng tỉnh táo chấp nhận thực tại.

Cô cũng có thể dùng chính chiêu “lấy nhu khắc cương” của anh để đối phó anh.

Có lẽ, vẫn còn cơ hội xoay chuyển.

Giai cấp là một khoảng cách không thể vượt qua, nhưng nếu anh thật sự thích cô, vậy tại sao không lợi dụng điểm này để đổi lấy sự bình đẳng thật sự——

Cô không muốn bị nhốt lại, không muốn bị kiểm soát.

Cô cũng muốn có quyền chủ động trong mối quan hệ này.

Cô ngẫm nghĩ vài giây, nắm lấy bàn tay bị thương của anh, nâng lên rồi đặt nhẹ môi vào vết thương trên lòng bàn tay anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK