Suốt cả bữa ăn, hết thảy mọi chuyện cô đều để vào trong mắt. Từ những cử chỉ, hành động của bố mẹ anh đối với gia đình cô, cô sẽ ghi nhớ.
" Con phải đi rồi. Nhà trai sẽ định ngày, rồi báo cho nhà gái nhà mình."
" Con chịu khó. Đừng lo cho bố mẹ, cố gắng giữ sức khoẻ cho đứa bé được tốt."
" Vâng, con nhớ rồi."
Tuyết ôm chào tạm biệt Bà Sử, và mấy đứa em. Sau đó thì trở về dưới Thành phố. Suốt cả quãng đường trở về, không khí trong xe trở nên ngột ngạt, không ai nói với ai lời nào. Gương mặt ai nấy cũng đầy vẻ khó chịu.
" Đúng là lũ nhà quê mà. Bẩn chết tôi rồi." Bà Hoa vừa về đến nhà đã bắt đầu kêu ầm lên.
" Đúng đó mẹ, giày của con bẩn hết rồi. Đúng là chuột sa chĩnh gạo. Bảo sao nhất định phải cưới bằng được."
Con Vy đứng bên cạnh phụ hoạ, Ông Thắng im lặng hồi lâu, rất lâu sau mới lên tiếng:
" Tháng sau cho chúng nó tổ chức đám cưới luôn đi."
" Không được, phải đẻ đứa bé ra đã chứ. Tôi còn phải cho đi xét nghiệm ADN xem có đúng là cháu tôi không thì tôi mới cho cưới."
" Thế bà tính như thế nào?"
" Có cái lễ xin dâu gửi đến gia đình nhà gái. Còn nhà người ta tổ chức tiệc thế nào thì kệ họ. Nhà mình cứ bao giờ đúng là cháu thì cho cưới."
" Tuỳ bà."
Ông Thắng mệt mỏi nằm xuống giường. Dù gì con trai ông cũng là cháu đích tôn trong họ, lấy vợ sớm cũng không có vấn đề gì. Nhưng xét về gia cảnh, thì đúng là không xứng đáng với gia đình ông một chút nào cả.
Lễ xin dâu diễn ra một cách chóng vánh, gia đình cô cũng không thể làm một đám cưới cho đúng phong tục bản cô được. Mọi nghi thức, thủ tục đều bị huỷ bỏ, thay vào đó chỉ làm vài mâm cơm, mời anh em họ hàng đến chung vui.
" Gấp quá, trâu còn chưa kịp lớn con ạ. Mẹ mới bán con trâu được ít tiền, xuống dưới thị trấn mua cho con được cái kiềng. Giá mà trâu nó lớn hơn, bán đi cũng được thêm ít tiền. Nhà mình nghèo, con về đấy chịu khó nhé."
Bà Sử vừa nói vừa khóc, nhìn cái đám cưới mà chỉ có lèo tèo vài người chẳng khác gì cái đám ma như này. Bà thân làm mẹ, cũng tủi thân muốn khóc.
Con Nga đứng bên cạnh, vòng tay ôm lấy Bà Sử. Ngón tay Tuyết sờ lên chiếc kiềng trên cổ mà mẹ mình vừa đeo cho. Hai hàng nước mắt đã chảy dài hai bên má từ lúc nào. Cô thương mẹ cô, vì cô mà bán cả đàn trâu đi. Giọng cô nghẹn lại:
" Rồi tiền đâu mẹ mua trâu khác?"
" Con không phải lo đâu. Nhớ lời mẹ dặn, biết thân biết phận, chăm chỉ làm việc nha con."
Bà Sử nói xong, mở chiếc khăn ra, lấy trong đó một cuộn tiền nhỏ, đưa cho cô:
" Con cầm lấy, thời gian bầu bí nghén ngẩm. Thèm gì thì mua gì mà ăn."
" Không, con không lấy đâu. Mẹ để lại mà lo cho các em."
Tuyết vừa khóc vừa ôm lấy mẹ mình. Chưa bao giờ cô nghĩ đến cảnh mình lấy chồng mà lại tủi thân như thế này.
Từ ngày về nhà anh, cô làm quần quật từ sáng đến tối, từ dọn dẹp nhà cửa, cơm nước, giặt giũ, không thiếu thứ gì. Nam vừa bóp cai cho cô vừa nói:
" Em đừng làm nữa. Mai anh kêu mẹ bảo bác giúp việc đi làm lại. Em giờ bụng to rồi, phải nghỉ ngơi mới có sức khoẻ tốt được."
" Em không sao mà. À, ngày mai bố mẹ xuống thăm vợ chồng mình đấy."
" Thật à, để sớm mai anh đi đón bố mẹ."
" Vâng, anh báo với bố mẹ một tiếng cho em, để bố mẹ trưa mai ở nhà dùng cơm."
" Ông bà thông gia đến, không thể không ở nhà được."
Hôm sau, trái ngược với sự vui vẻ của vợ chồng cô, thì Bà Hoa lại mặt nặng mày nhẹ từ sáng sớm. Nếu không phải ông Thắng bắt Bà Hoa ở nhà để đón tiếp bố mẹ cô thì bà Hoà đã đi tụ tập với bạn bè từ sớm.
" Hừ, ai cần thăm nom mà xuống làm cái gì cơ chứ.?"
Mặc dù Bà Hoa chỉ lẩm bẩm nói, thế nhưng, cô lại nghe thấy không sót một chữ nào. Sống mũi cô cay cay, hai mắt đỏ hoe chỉ trực rơi nước mắt. Mấy tháng qua, về làm dâu mà không khác gì người ở. Cô nhẫn nhịn mọi thứ, đến cả đứa em chồng cô cũng có quyền chửi cô.
Bữa ăn nặng nề trôi qua, mỗi lần bố cô mở mồm định nói gì là lại bị Ông Thắng chặn họng. Sau khi dùng xong bữa, Bà Hoa quay sang con Vy đang ngồi cạnh:
" Dọn dẹp với chị đi."
Con Vy trợn mắt nhìn Bà Hoa, thấy bà vẫn im lặng con Vy đành hậm hực dọn. Con Vy đang dọn, thì ông Thắng không một chút kiêng nể lên tiếng:
" Ngồi xuống, không phải dọn. Để chị dâu con dọn."
Lời của Ông Thắng trong nhà chính là lệnh, con Vy nghe thấy vậy liền đắc ý nở nụ cười. Ánh mắt ngạc nhiên nhìn bố chồng mình vài giây rồi phải nhanh chóng cụp xuống.
" Ông lên nhà uống nước đi. Để tôi dọn với con." Bà Sử nhìn ông Lía nói.
Bà Sử ở lại dọn dẹp với con gái mình. Vốn dĩ bà cũng biết con gái sống không sung sướng gì, chỉ là không nghĩ tới mức độ như thế này.
" Hai tháng nữa là đẻ rồi. Con cố gắng ăn uống nhiều cho con nó khoẻ."
" Vâng."
" Để bố mẹ thấy cảnh này. Con xin lỗi."
" Không phải lỗi của con."
" Mẹ...mẹ đừng bắt các em nghỉ học nhé mẹ."
Bà Sử nghe cô nói liền khựng lại vài giây. Khoé mắt bà rưng rưng, nhưng rồi cũng cố gắng nở nụ cười: " Mẹ biết rồi."
Bố mẹ cô cũng không dám nán lại lâu, ngồi chơi được thêm vài phút, liền xin phép đứng dậy ra bến xe bắt xe về quê không muộn.
Những ngày sau đó, cô vẫn phải vác bụng bầu làm mọi việc trong nhà. Hôm đó, đang ngồi giặt giũ nốt đống quần áo, đột nhiên dưới bụng truyền đến một cơn đau dữ dội. Vì lần đầu làm mẹ, bản thân cô lại không có bất kì kinh nghiệm gì.
" Chị làm gì mà không giặt nốt quần áo đi??? Rồi quần áo đâu mai tôi đi chơi.?" Con Vy đứng ngoài cửa xa sả nói.
" Chị đau bụng quá, chị ngồi nghỉ một lúc."
" Tôi không quan tâm. Chị làm thế nào thì làm."
Con Vy nói xong bỏ lên trên phòng, mặc kệ cô với cơn đau bụng đang quằn quại dưới nhà. Cô với tay lấy điện thoại, gọi điện cho mẹ chồng mình, chỉ là những tiếng " Tút" dài. Cho đến khi cô gọi đến cuộc thứ năm, đầu dây bên kia mới bắt máy, giọng nói khó chịu vang lên:
" Làm cái gì mà gọi lắm thế.?"
" Mẹ ơi, đột nhiên con đau bụng quá."
" Đừng có kiếm cớ mà trốn việc. Hay lại ăn bậy ăn bạ cái gì.?"
" Con không trốn việc đâu mẹ. Con đau bụng lắm ạ."
" Ăn linh tinh cho lắm vào. Cứ nằm nghỉ đi là nó hết."
Bà Hoa nói xong liền tắt máy, chồng cô thì đi công tác, thành ra cô không thể gọi làm phiền được. Đành nghe lời mẹ chồng lên phòng nằm nghỉ. Cô nằm từ sáng đến chiều, cơn đau vẫn quặn từng cơn chứ chưa có dấu hiệu giảm. Từ dưới âm đ*o cô đột nhiên ộc ra một dòng nước ấm. Tuyết lo lắng gọi cho mẹ chồng, không thấy mẹ chồng nghe máy, đành bấm máy gọi cho con Nga:
" Mày qua đưa tao đi viện với. Tao đau bụng từ sáng đến giờ. Vừa nãy còn bị ộc ra nước nữa."
" Mẹ con điên, bị đau bụng phải đi viện luôn chứ."
" Mày qua đón tao, ở nhà không có ai."
" Đợi đó, tao qua luôn."
Con Nga phóng xe máy vội qua nhà cô. Nước vẫn chảy ra ướt hết cả cái váy bầu của Tuyết.
" Tao vẫn bị ra nước mày ạ.?"
" Tao không biết đâu, mày bám chắc vào tao phóng nhanh đấy."
Tuyết ngồi đằng sau, một tay ôm bụng, một tay ôm chặt lấy con Nga. Vừa đến bệnh viện, con Nga vội dìu cô đi vào phía phòng cấp cứu. Gương mặt cô tái mét lại, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu rỉ ra ngày càng nhiều.
" Mày chịu được không? Tao đi làm thủ tục rồi, mà mãi chưa đến lượt."
Tuyết " Ừ" một tiếng, mệt mỏi tựa đầu vào vai con Nga. Cơn đau vẫn quặn lên, cô không thể chịu được nữa, cả người như mất hết sức lực, chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc thật sâu.
" Dậy đi, đến lượt mày rồi kìa. Tuyết."
Con Nga ngồi bên cạnh lay lay cánh tay Tuyết, nhưng một chút phản ứng từ cô cũng không có. Con Nga hoảng hốt:
" Bác sĩ, mau cứu bạn cháu..."
Con Nga ngồi bên ngoài đi đi lại lại, ánh mắt sốt ruột nhìn chăm chăm vào cánh của phòng cấp cứu. Hơn một tiếng đồng hồ sau, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, vị bác sĩ nam nhìn Nga lắc đầu:
" Chúng tôi đã cố gắng hết sức."
" Bạn cháu sao rồi ạ?"
" Bạn cô đã qua cơn nguy kịch. Nhưng đứa bé thì không giữ được. Chúng tôi xin lỗi."