“ Vậy mẹ sẽ chấp thuận điều kiện của con?”
“ Hừ, còn để xem cô định đưa ra cái điều kiện gì. Tôi cũng chẳng phải người dễ tin, cô nghĩ cô nói vài lời đó mà tôi tin cô à?”
Khoé miêng Tuyết giương lên nụ cười tươi, sáng như trăng rằm:
“ Vậy để con cho mẹ xem ảnh nhé.”
Bà Hoa nghe cô nói thế, thì liền quay ra ngó ngang ngó dọc, sau đó mới cẩn thận lên tiếng:
“ Cô…cô định doạ ai hả?”
“ Mẹ, con không doạ mẹ, con nói con có ảnh là có ảnh. Doạ mẹ con cũng đâu được lợi ích gì đâu ạ.”
Tuyết nhìn thái độ Bà Hoa giống như vẫn còn nghi ngờ, chưa tin những gì cô nói. Thế nhưng, hiện tại, việc Bà Hoa tin hay không tin với cô cũng không còn quan trọng gì nữa.
Thấy thái độ dửng dưng như có như không của cô con dâu, Bà Hoa lại càng sợ hãi. Bà Hoa mím chặt môi lên tiếng:
“ Tôi muốn xem những hình ảnh cô có. Đưa tôi xem.”
Tuyết nở nụ cười tươi nhìn mẹ chồng mình. Cô cũng đâu ngu gì mà đưa điện thoại của mình cho Bà Hoa. Điện thoại Bà Hoa phát ra tiếng âm báo tin nhắn liên tục, cô hướng nhìn mẹ chồng mình nở nụ cười tươi:
“ Con đã gửi hình ảnh con có qua máy mẹ rồi đó ạ, mẹ xem đi ạ.”
Bà Hoa nghi hoặc nhìn cô, sau đó liền mở điện thoại ra, những hình ảnh thân mật của một đôi nam nữ hiện lên trước mắt bà. Hơn nữa, người phụ nữ kia cũng chính là Bà Hoa, còn người đàn ông kia là bồ của bà.
Cả người Bà Hoa run lẩy bẩy, mười đầu ngón tay cũng không giữ chặt được chiếc điện thoại. Bà Hoa nhìn cô chằm chặp, rất lâu sau mới lên tiếng:
“ Rốt cuộc, cô muốn thế nào?”
“ Con cũng không muốn gì thưa mẹ, con chỉ cần sống yên bình thôi.”
“ Tôi có thể không vô cớ gây sự với cô, nhưng còn con Vy. Tôi không chắc.”
Tuyết cười tươi:
“ Chỉ cần mẹ đứng ở giữa là được rồi ạ.”
Bà Hoa im lặng, không nói gì, đó cũng ngầm hiểu là sự chấp thuận lời đề nghị của cô. Tuyết xin phép Bà Hoa đi lên phòng, dưới nhà chỉ còn lại mình Bà Hoa vẫn nghệt mặt ra. Giống như bà không tin những gì bà vừa nhìn thấy vậy.
Mặc dù trong lòng rất ấm ức, rất tức giận, thế nhưng bà lại chẳng thể làm được gì. Nếu những bức ảnh này mà đến tay Ông Thắng chồng bà, bản thân bà không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.
Bất chợt, những hình ảnh man rợ của hai mươi năm trước tái hiện về rõ mồn một trước mắt bà. Những hình ảnh mà đời này kiếp này, thậm chí mà đầu thai sang kiếp khác bà cũng không thể quên được.
Ông Thắng là người như thế nào bà là người hiểu rõ. Chỉ là, đến cuối cùng bà vẫn không thể nào thoát khỏi người đàn ông đó.
Buổi tối, Nam vừa về đến nhà đã hỏi ngay mẹ mình:
“ Vợ con đâu mẹ.”
“ Ở trên phòng ý.”
Nam đi thẳng lên phòng, vừa thấy anh mở cửa, cô vui vẻ chào:
“ Anh về rồi à?”
Nam tức giận nhìn cô, không nói không rằng, đẩy cô ngã xuống giường, giọng nói ngập tràn tức giận:
“ Sao cô lại có thể thay đổi như thế hả Tuyết?”
Cô nhíu mày khó hiểu nhìn anh:
“ Anh nói gì? Em không hiểu?”
“ Cô không hiểu hay cố tình không hiểu?”
Hai đầu lông mày Tuyết vẫn nhíu chặt lại, cô vẫn không hiểu chồng mình đang nói chuyện gì. Không để cô chờ đợi lâu, anh đã nói tiếp:
“ Tôi cứ nghĩ cô là người phụ nữ hiền lành. Không ngờ rằng, cô cũng thủ đoạn như vậy? Vân đã làm gì cô??? Cô không đánh được nên bảo bạn cô đánh Vân đúng không? Sao cô có thể ác độc đến như vây??? Cô có nhất thiết phải ghen tuông như vậy không? Mười thằng giám đốc thì thằng nào chẳng thư kí nữ, cô nghĩ đi đâu vậy?”
Những lời anh nói, cô nghe không thiêú một từ. Khoé miệng cô giương lên nụ cười như có như không.
“ Anh tin lời cô ta nói à?”
“ Cô lại định giải thích cái gì vậy? Nếu ngày hôm nay tôi không nói, người ta lại bảo tôi không biết dạy vợ. Cô biết Vân là ai không hả? Là con gái của cổ đông lớn nhất công ty đấy.”
Cô cười một tiếng, nhàn nhạt lên tiếng:
“ Có ai biết anh có vợ mà anh bảo sợ người ngoài nói anh không biết dạy vợ? Ở ngoài có ai biết anh có vợ không? Đồng nghiệp công ty anh có biết anh có vợ không?”
“ Cô…cô…đúng là vô học.”
“ Anh nói cái gì? Anh nói ai vô học??? Vì ai mà tôi như thế này? Tại sao giờ anh quay sang trách tôi? Anh có bao giờ nghe tôi giải thích không? Anh có hỏi tôi một cách tử tế xem những gì anh được nghe nó là đúng hay sai không? Hay anh cứ thế về áp đặt lên nói tôi??? Là cô ta nói cô ta sẽ giành lấy anh, sẽ làm vợ anh nên mới bị bạn tôi đánh đấy.”
“ Cô…”
“ Bốp” một tiếng bạt tai vang lên giòn tan. Hai mắt cô trợn tròn nhìn anh, cả người ngây ra tại chỗ. Bàn tay trắng muốt đưa lên vuốt má, cô khẽ chớp mắt một cái, hai hàng nước mắt đã chảy dài hai bên má:
“ Anh đánh tôi???”
Nam bần thần vài giây, anh nhìn bàn tay mình vừa giơ lên đánh cô, không nói không rằng liền bỏ ra khỏi nhà.
Sau khi anh đi, cô ngồi sụp xuống đất, hai tay buông thõng, cả người tựa lưng vào thành giường một cách tuỳ ý.
Con Vy thấy Nam bỏ đi, liền chạy lên phòng cô. Lại thấy cô ngồi xơ xác dưới sàn nhà, nó tặc lưỡi một cái, vì đã bỏ lỡ mất kịch hay.