" Vy, con nói linh tinh gì thế?"
" Mẹ còn che dấu giúp chị ta làm gì? Rõ ràng là con và mẹ nghe thấy ai gọi cho chị ta, nói chuyện anh anh em em. Sau đó chị ta thu dọn ít đồ rồi đi còn gì."
Những lời con Vy nói như mũi dao nhọn đâm sâu vào trong trái tim anh. Anh nhíu mày, nhìn con Vy, gằn giọng hỏi:
" Em nói thật???"
" Em nói thật mà, không tin anh lên phòng anh mà xem. Không thì anh gọi điện cho chị ta là biết mà."
Nam nghi hoặc nhìn con Vy, nhưng sau đó cũng lấy điện thoại ra gọi điện cho cô. Mặc cho anh gọi đến cuộc thứ mười, đầu dây bên kia vẫn truyền đến câu nói " Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
Gương mặt anh bỗng chốc tối sầm lại, hai tay nắm chặt lại thành quyền, chiếc bánh kem cầm trên tay cũng bị anh ném ra ngoài cửa. Anh lao thẳng lên phòng, những đồ cá nhân của cô trên bàn cũng không thấy, tủ quần áo cũng thiếu rất nhiều.
Anh đấm mạnh vào tường, nghiến răng: " Em dám phản bội tôi."
Tuyết vừa xuống xe, định lấy điện thoại ra gọi cho Bà Sử đón mình liền thở dài, bởi điện thoại cô không có nổi một vạch sóng. Đành phải một mình lóc cóc xách đống đồ về nhà.
Hình ảnh Bà Sử đang cặm cụi bên bếp củi để nấu đồ hiện lên trước mắt cô. Vẫn dáng người nhỏ nhắn gầy gò ấy, sống mũi cô đột nhiên cay cay, vài giọt nước mắt rơi xuống, giọng nói nghẹn ngào:
" Mẹ."
Bà Sử nghe tiếng gọi, liền ngẩn người, một lúc lâu sau mới quay lại, như sợ mình nghe nhầm tiếng con gái mình.
" Mẹ, con về rồi."
Bà Sử lau hai tay vào quần áo mình, chạy đến ôm lấy cô:
" Con về rồi, về thật rồi."
" Vâng, con về rồi đây."
Bà Sử xách đỡ đồ cho cô vào trong nhà, ánh mắt bà nhìn quanh một lượt, rất lâu sau mới lên tiếng:
" Có một mình con về thôi à? Thằng Nam đâu.?"
Tuyết nhìn mẹ mình, nở nụ cười chua nhát:
" Chồng con bận công việc, nên không có về chung với con được."
Bà Sử gật gù, quan sát cô một lượt, sau đó liền hoảng hốt khi thấy bụng cô phẳng lì, ngón tay bà run run chỉ vào bụng cô:
" Con...con...cái thai...con..."
Cô biết mẹ mình đang thắc mắc điều gì, liền cúi đầu im lặng. Cô không biết nên giải thích như thế nào, không biết bắt đầu từ đâu.
Nhìn thấy cô một mực im lặng như vậy, trong lòng Bà Sử lo lắng vô cùng. Bàn tay thô ráp của bà nắm lấy tay cô:
" Có chuyện gì vậy? Con đừng im lặng như vậy? Hãy nói cho mẹ nghe được không?"
Tuyết ngẩng đầu lên nhìn Bà Sử, nước mắt lăn dài hai bên má. Cô ôm lấy Bà Sử khóc ngon lành, cô khóc giống như chưa bao giờ được khóc. Sau đó liền đem hết thảy mọi chuyện kể cho Bà Sử nghe, cô kể đến đâu, bà Sử liền đau đến đó. Con gái bà, rốt cuộc lại phải một mình trải qua những chuyện như vậy, bà thật không cam lòng.
Ông Lía nghe tin cô về, thì chạy vội từ ngoài đồng về, cả người vẫn lấm lem bùn đất. Nụ cười trên gương mặt Ông Lía trở lên cứng ngắc khi nghe thấy hết thảy mọi chuyện.
Bàn tay thô ráp, đen nắng nắm chặt vào thành cửa, hai mắt ông cay xè vì thương con gái. Giọng nói ông nghẹn ngào:
" Mất rồi thì thôi con ạ."
Tuyết giật mình quay lại đằng sau, hoá ra bố cô đã nghe thấy hết mọi chuyện. Chỉ một câu của Ông Lía thôi cũng đủ khiến cho mọi tủi thân của cô được vơi bớt.
Cô cứ nghĩ rằng, bố mẹ cô sẽ trách móc cô, không ngờ rằng, bố mẹ cô lại cảm thông và động viên với cô như vậy.
Hoá ra, sau cơn bão, nhà luôn là nơi đáng để trở về.
Cả đêm hôm đó gọi cho cô không được, những đồ đạc trong phòng đều bị anh đập vỡ hết.
" Làm cái gì mà ầm ầm thế? Định phá nhà à?" Ông Thắng từ dưới nhà giận dữ đi lên nói.
Nam để ngoài tai những lời Ông Thắng nói, vẫn tiếp tục đập phá đồ đạc trong phòng.
" Mày có dừng lại không?"
" Bố kệ con."
Ông Thắng quay sang Bà Hoa đứng bên cạnh, lạnh giọng nói:
" Có chuyện gì? Tại sao lại như thế này? Còn con Tuyết đâu? Sao tôi cũng không thấy?"
" Chị ta bỏ đi với bồ rồi, nên anh Nam mới như vậy đó bố."
Con Vy đứng bên cạnh chen mồm nói kể tội cô cho Ông Thắng nghe. Vài tia ngạc nhiên xuất hiện trong mắt ông Thắng rồi nhanh chóng biến mất. Ông ta quay sang vợ và con gái mình mắng:
" Hồ đồ, làm sao có chuyện như vậy được."
Nam dừng hành động của mình, khoé miệng nhếch lên:
" Người ta thà lấy đĩ về làm vợ, chứ không ai lấy vợ về làm đĩ cả. Con không chấp nhận người vợ như thế."
Nam nói xong liền lấy chìa khoá lái xe rời khỏi nhà. Nơi anh đến chẳng đâu khác chính là một quán Bar trong Thành phố.
Chọn một phòng trong góc tối, nhìn những đôi tình nhân khác đang thân mật với nhau trong quán Bar, bàn tay anh siết chặt lấy ly rượu, chẳng mấy chốc là uống hết cả chai.
Cho đến khi nửa đêm, quán Bar trở nên đông khách, vũ công nhảy càng lúc càng hăng. Một người con gái xinh đẹp từ từ bước lại gần phía anh. Tuỳ tiện ngồi xuống bên cạnh anh, bàn tay trắng nõn giật lấy ly rượu trong tay anh uống, sau đó liền dùng đôi môi đỏ mọng của mình truyền số rượu vừa uống sang miệng anh. Bị bất ngờ, cả người Nam đột nhiên trở cứng ngắc, tuy nhiên một chút phản kháng cũng không có.