Tống Dực và giám đốc Phan làm việc cho đến 12 giờ trưa thì mới xong, thường thì sẽ vào văn phòng họp để bàn bạc nhưng không hiểu sao hôm nay lại làm ở tại văn phòng. Phan Hiền Mi lúc này định mời Tống Dực xuống căn tin ăn trưa nhưng người đàn ông này đã ra sức từ chối,cô ta thấy vậy cũng chỉ biết cúi đầu lấy hồ sơ rồi đi ra khỏi văn phòng.
Khi cánh cửa đã được đóng lại, mọi thứ rơi vào yên tĩnh thì cô mới đứng dậy đi về phía bàn làm việc lớn ở giữa phòng..
" Chủ tịch,đây là văn kiện tôi vừa mới lấy về ở phòng tài vụ "
" Ừm, tối nay tôi có cuộc hẹn gì không "
" Dạ không có,hôm nay anh chỉ cần giải quyết hồ sơ ở phòng tài vụ và họp hội thảo vào lúc 3 giờ chiều mà thôi "
" Ừm "
" Chủ tịch,đã đến giờ nghỉ trưa rồi để tôi đi mua cơm cho anh "
" Trợ lý Trần đâu "
" À hôm nay trợ lý Trần xin phép nghỉ rồi nên nhờ tôi đi mua giúp anh "
" Ừm cũng được " Tống Dực gật đầu nhưng sau đó lại nghĩ cô thư ký này mà đi mua cơm bằng xe buýt,thì không biết khi nào anh mới được ăn nữa.
" Tiền đây,cô đi bằng taxi đi,đi nhanh rồi về. Tôi không thích những người chậm chạp "
" Vâng, tôi hiểu rồi "
Mộng Ninh nhận lấy tiền rồi đi lại bàn làm việc của mình lấy túi xách và sau đó thì rời khỏi văn phòng.Do là đi giày cao gót cho nên không thể đi nhanh quá mức cho phép được,lúc trước cô đâu có biết đi giày cao gót đâu cho nên mấy ngày đầu tiên cứ té lên té xuống,có những lúc thấy bản thân mình thật vô dụng chỉ có đi giày cao gót thôi mà vẫn không được nữa.
Cô nghe theo lời của sếp mình mà bắt taxi đi cho nhanh,đúng thật là người có tiền có khác. Ngồi trên taxi rất thoải mái,dễ chịu vô cùng..
Hơn 15 phút thì cũng đến nhà hàng, trước khi nghỉ phép thì trợ lý có nói khẩu vị của Tống Dực cho nên cô cũng biết được đôi chút. Tống Dực không kén ăn cho lắm,món anh thích ăn là thịt bò, hải sản, hương vị thì cay nhiều một chút..
Trong thời gian chờ đợi thì Mộng Ninh mở điện thoại lên xem có tin nhắn gì không,quả thật là có tin nhắn..
[ Mộng Ninh, tối nay chúng ta đi ăn đi,cậu đừng ăn mì gói nữa ]
[ Được,vậy hẹn nhau 8 giờ tối ]
[ Oke ]
Thời gian cứ thế mà trôi qua,thức ăn cũng đã xong.Mộng Ninh thanh toán tiền rồi lên xe về công ty,trời hôm nay khá là nóng lúc này cô đang ngó trên taxi có máy lạnh vậy mà vẫn đổ mồ hôi liên tục..
Văn phòng chủ tịch ở lầu 58 nhưng cũng may là cô được đi thang máy chuyên dụng của sếp, nên mọi thứ dần trở nên nhanh hơn và cũng không có chen lấn.
" Cạch "
Mộng Ninh đẩy cửa vào thì thấy có một cô gái ngồi ở trên đùi của Tống Dực,bộ ngực thì cạ vào người của anh giống như loã thể tất cả..
" Sao cô không gõ cửa "
Giọng nói của anh có chút cáo gắt khiến cho cô thư ký này có chút sợ hãi,bàn tay thì nắm chặt túi thức ăn lại.
" Chủ tịch tôi xin lỗi,lần sau tôi sẽ chú ý hơn "
" Vi Uyên,em vào trong chỉnh sửa lại quần áo đi "
" Dạ,vậy anh đợi em một chút nha "
Lúc này đây thì Mộng Ninh vẫn đang đứng ở sát cánh cửa,cô không biết là tiếp theo sẽ có chuyện gì đây..
" Chủ tịch tôi thật sự xin lỗi anh "
" Ừm,cô đặt đồ ăn lên bàn rồi đi ra ngoài đi "
" Vâng "
Cô nghe theo những gì anh nói đặt thức ăn lên bàn rồi nhanh chóng đi ra ngoài,lúc nãy thấy anh lớn tiếng như vậy cô cứ nghĩ là anh sẽ đuổi việc mình. Nhưng cũng may là không sao, chỉ bị mắng như bình thường mag thôi.
Giờ này cũng đã quá giờ ăn trưa rồi không biết là ở dưới căn tin còn thức ăn hay không nữa,đúng là người nghèo thường hay xui mà.Mộng Ninh thấy mọi người đã ăn xong rồi,thức ăn cũng không còn nữa và thứ còn xót lại chỉ là cơm trắng mà thôi..
" Cô gái,sao cô xuống trễ thế.Bây giờ chỉ còn cơm mà thôi"
" Dạ tại em có việc vẫn chưa làm xong nên mới xuống trễ,à chị cho em một phần cơm trắng đi,có ăn đỡ hơn không "
Chị nhân viên gượng cười rồi cũng bới cơm vào dĩa,Mộng Ninh nhận lấy rồi đi ra bàn ngồi xuống.Cô vừa ăn vừa nhớ lại khung cảnh lúc nãy sếp mình vậy mà lại chơi lớn như vậy,anh ấy ngang nhiên cùng nhân tình của mình thể hiện tình cảm ở công ty.Mộng Ninh nhớ là báo chí đưa tin anh ấy đã có bạn gái rồi, nhưng cô gái kia đang ở nước ngoài thực hiện đam mê của chính mình là trở thành người mẫu thời trang chuyên nghiệp..
Cơm trắng lạt quá cho nên cô chan thêm một ít nước tương để cho nó mặn mà,hơn 10 phút thì Mộng Ninh cũng ăn cơm xong,cô đứng dậy dọn dẹp rồi đi lại quầy nước lấy cho mình một ly nước lọc rồi uống cạn.
Lúc này cô mới nhớ ra là mình chưa trả lại tiền thừa cho sếp,cô cầm trên tay thì thấy nó còn khá là nhiều.Chỉ có một bữa ăn mà đưa muốn hơn một tháng lương của cô luôn.. Quả thật đây là cách nhà giàu xài tiền hay sao, đối với họ thì quá đỗi bình thường nhưng đối với Mộng Ninh thì quá là phun phí rồi..