Cô ngồi một mình và uống rượu cũng một mình, khoảng gần 10 giờ thì cô mới về đến nhà.
Buổi chiều Mộng Ninh định qua nhà nấu ăn cho Tố Tố nhưng mà vừa mới đi ra cửa thì cô cảm thấy hơi choáng,cho nên liền nhờ Tô Châu qua đó mua cho bạn mình một ít thức ăn.Tống Dực thì đang đi công tác rồi,vệ sĩ cũng đã nghỉ phép rồi cho nên cô đành nhờ anh ấy mà thôi..
Tô Châu đứng đợi một hồi thì không thấy Tố Tố đâu cho nên anh đành phá cửa rồi đi vào trong nhà luôn. Tiểu Yến bây giờ đang đi du lịch cùng với bà nội rồi cho nên cũng không có qua đây,với lại thời gian này anh cũng muốn con bé được vui vẻ. Vậy cho nên cứ để cho Tiểu Yến đi chơi,có như vậy thì tâm trạng của con bé mới vui vẻ được.
Theo anh quan sát thì căn nhà này nó khá là nhỏ nhưng mà được một cái rất gọn gàng và ngăn nắp.
Giờ này mà cô ấy vẫn chưa về nữa rốt cuộc là cô ấy đang ở đâu chứ.Tự nhiên anh cảm thấy có chút lo lắng ở trong lòng,nỗi bất an bao trùm lên cả người của anh.
Một lát sau anh nghe tiếng động ở bên ngoài thì mới biết là Tố Tố đã về nhà,đã vậy trên người còn đầy mùi rượu nữa.
Tô Châu đi lại đỡ Tố Tố đi lại ghế sofa ngồi xuống…
" Sao cô uống rượu vậy,cô vừa mới hồi phục mà "
" Anh cứ mặc kệ tôi đi,bỏ cho tôi chết luôn cũng được "
Sau đó thì cô nằm xuống ghế sofa mà khóc thút thích không ngừng,Tô Châu lúc bây giờ cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ là anh muốn hỏi thăm quan tâm đến sức khỏe của cô thôi mà.
Tô Châu thở dài một cái rồi đi vào bên trong pha cho cô một ly trà gừng.Khi mà anh đi ra thì không thấy cô đâu cả,sau đó thì anh mới đi vào trong phòng tìm người.
Khi anh bước vào thì thấy cô đang cuộn người ở trong chăn và đang khóc.Anh nghe được tiếng khóc của cô, không biết là cô gái này đang gặp chuyện gì mà lại khóc như vậy nữa.
" Tố Tố cô uống chút nước đi. “”
"Tôi không uống đâu,anh ra ngoài đi "
" Cô đang thất tình à ‘’_ Tô Châu hỏi vu vơ nhưng không ngờ lại trúng thiệt,anh định chọc cô mà thôi. Nhưng ngay lúc này Tố Tố đã bỏ chăn ra rồi cầm lấy ly nước mà uống cạn.
" Vậy là tôi nói đúng rồi à,cô đang thất tinh’ "
" Anh đừng có nói nữa, tôi đã đau khổ lắm rồi.Ngay lúc chiều tôi vừa gặp hai người họ đây này,đã vậy còn chọc tức tôi nữa chứ …"
" Vậy bọn họ đã nói gì"_ Không biết tại sao anh lại có chút hứng thú với câu chuyện của cô gái ngốc này nữa.
" Anh ta nói tôi cổ hủ,anh ta muốn đụng chạm mà tôi không cho …"
" À mà bỏ qua chuyện này đi anh đến đây làm gì vậy "
" Ừm thì bạn cô nhờ tôi đến đây coi cô sống như thế nào…"
" Tôi không sao đâu cho nên anh cứ yên tâm.Bây giờ cũng tối rồi hay là anh ở lại đây đi, buổi tối nguy hiểm lắm."
" Cô cũng biết nguy hiểm vậy mà đi uống rượu một mình"
" À à, tôi biết rồi anh đừng nói nữa "
" Ở kế bên vẫn còn một phòng đó để tôi qua đó dọn dẹp cho anh."
" Ừm "
Bất giác Tô Châu lại nở một nụ cười trên môi,đột nhiên anh lại có hứng thú với cô gái này.
Sau đó thì anh liền đi qua phòng thì thấy Tố Tố đang sắp xếp lại mền gối,anh bước vào phòng rồi khoá cửa lại một cái "cạch " khiến cho cô cũng phải bất ngờ..
" Tô Châu sao anh lại khoá cửa …" _ cô đưa mắt nhìn anh rồi đi lùi người lại,cảm giác của một người phụ nữ cho cô biết sắp tới có một chuyện gì đó sẽ xảy ra.
Nói xong thì Tô Châu liền đi lại rồi đè xuống giường mà hôn một cách ngấu nghiến,Tố Tố thì cứ đánh liên tục vào người anh nhưng cũng chẳng có kết quả gì cả.
" Ưm…a …ưm.a….anh …"
" Chẳng phải em đang cần một người đàn ông ở bên cạnh sao …"
" Hay là em vẫn thương Giang Thành…"
" Không, không có,sao anh biết hắn ta …"
" Lúc nãy anh có thấy hình của hai người "
" Tô Châu anh mau ngồi dậy đi đừng có đè tôi như vậy …"
" Nhưng mà anh muốn em "
Cái tình hình gì như thế này,ủa cái này là cô đang say rượu hay anh ta đang say rượu vậy.
" Em cũng có tình cảm với anh mà đúng không"
" Tô Châu tôi vừa mới chia tay bạn trai cho nên anh đừng cho tôi thêm hy vọng nữa, tôi không thể tin tưởng đàn ông mấy anh được nữa …"
" Tôi không giống như anh ta, tôi không có coi thường phụ nữ đâu …"
Làm sao cô có thể tin được chứ, dù sao thì cô cũng gặp Tô Châu có mấy lần thôi mà.Sau khi thấy giọt nước mắt của cô rơi xuống,thì anh cũng đành chỉnh quần áo lại cho hai người rồi đứng dậy.