" Tống Dực…Dực …""_ Tô Châu lay lay người của thằng bạn mình.
" Mộng Ninh…em …Ninh …""
" Là Tô Châu đây chứ không phải là Mộng Ninh …"
Là anh nhớ cô quá cho nên mới gọi sảng như vậy sao, nhưng mà tại sao cô ấy lại bỏ anh chứ,anh thật sự không đủ tốt hay sao.
Tô Châu và Kiến Huy ngồi đó cũng chỉ biết lắc đầu ngán ngẫm mà thôi, không biết là thằng bạn của mình nó đã uống bao nhiêu rượu và hút bao nhiêu thuốc lá rồi nữa.
" Đừng có uống nữa,mày uống thì người ta cũng đâu có về đâu "_ Kiến Huy giật chai rượu lại không cho Tống Dực uống nữa.
" Chắc có lẽ Mộng Ninh cũng như mấy cô gái khác mà thôi…"
" Không phải đâu,cô ấy không giống như người khác. Kiến Huy mày không được nói bạn gái tao như vậy …"
" Vậy thì mày mau nói đi tại sao cô ấy lại rời đi, người ta đã đi rồi thì mày cứ mặc kệ đi,sau mày cứ thích hành hạ cơ thể của mình như thế chứ …"
" Kiến Huy,mày điên à sao lại nói nó như thế.Bây giờ nó đang thất tình,mày đừng có thêm dầu vào lửa nữa …""
Lúc này thì Tô Châu cũng lên tiếng để xoá tan bầu không khí căng thẳng …Sau đó thì tách hai người họ ngồi xa nhau một chút, thôi thì nó muốn uống thì cứ uống đi.Dù gì thì bây giờ đang thất tình chắc nó cũng đã khổ sở lắm rồi,anh đã từng trải qua cho nên anh biết và hiểu được.
Tống Dực nó trải qua hai lần yêu nhưng mà lần nào cũng tan nát hết,đúng là số khổ mà.Lúc nào cũng lận đận vào tình yêu hết. truyen bjyx
……@@
Uống đến 2 giờ sáng thì Tống Dực cũng đã bất tỉnh nhân sự rồi,sau đó thì Tô Châu cũng đưa Tống Dực về nhà của mình.Dù sao thì nhà anh cũng chỉ có ba người mà thôi có anh Tiểu Yến và cô giúp việc …
Mấy ngày trước thấy bạn mình đăng ảnh hạnh phúc bên nhau,ấy vậy mà bây giờ lại chia tay rồi,mỗi người một ngã.À cái này hình như cũng không phải chia tay nữa,tự nhiên Mộng Ninh lại bỏ đi và không có một lý do nào cả thử hỏi xem Tống Dực nó có bị điên hay không chứ …
Người gì mà nặng dữ thế,anh nhớ là ngày thường anh cũng mạnh mẽ lắm mà.Sao bây giờ anh đỡ có một người thôi mà cũng không nổi nữa,chật vật lắm thì mới vào đến nhà.
Sau đó thì anh lôi Tống Dực đến phòng ngủ rồi cho nó nằm xải lai ở trên giường.Đúng là kiếp trước anh mắc nợ nó mà vậy cho nên bây giờ anh đang trả nợ đây này.
Gần rạng sáng thì Tô Châu mới trở về phòng ngủ,vừa nằm xuống giường thì anh cũng đã đi vào giấc ngủ.Chắc có lẽ là trong ngươi có men rượu cho nên mới dễ ngủ như thế.
Ở một nơi khác Mộng Ninh không thể ngủ được,cô cố gắng nhắm hai mắt lại nhưng qua mấy phút sau thì cũng đã mở mắt trở lại.Dường như cô đã quen cái cảm giác có anh ấy ở bên cạnh rồi và được anh ấy ôm ngủ hằng đêm.
Tống Dực em nhớ anh lắm,hôm nay anh có ăn uống đầy đủ không,anh có ngủ đúng giờ hay không.
Càng nghĩ đến thì cô lại càng khóc,cái cảm giác mà rời xa anh ấy đúng là không dễ dàng gì cả. Nhưng cô cũng không còn cách nào khác cả, chỉ có cách này là tốt nhất cho cả hai mà thôi.
Có lẽ cô là một người rất ích kỷ chỉ biết nghĩ đến cho bản thân và gia đình mình, nhưng mà bây giờ cô chỉ có cách này mà thôi,cô cũng không thể nhìn gia đình của mình vì mình mà tổn hại sức khỏe và tinh thần được.
Yêu nhau nhưng cuối cùng lại không đến được với nhau,cô chỉ có thể nhìn anh hạnh phúc ở bên người khác mà thôi.Anh ấy là người đàn ông đầu tiên của cô và cũng là người khiến cho cô yêu khắc cốt ghi tâm một đời.
Tống Dực cho coi biết tình yêu là gì? Tình yêu nó được thể hiện như thế nào và những gì, anh ấy làm cho cô thì cô điều cảm nhận được, nhưng chỉ có điều nó đã sai thời điểm mất rồi.
Xin lỗi anh vì đã không thể giữ được lời hứa hẹn thề lúc trước,xin lỗi vì đã rời đi khi không có sự cho phép của anh. Nhưng mà em cũng có nổi khổ của riêng mình cho nên cũng đành chọn cách này mà thôi,mọi thứ nó đến đây là được rồi. Chỉ cần ở trong lòng của em luôn có anh là được,trái tim của em chỉ chứa duy nhất hình bóng của anh mà thôi, người đàn ông mà em yêu nhất.
Mộng Ninh khóc ướt gối rồi,hai mắt cũng đã xưng húp lên …Đến gần rạng sáng thì cô mới chợp mắt được rồi ngủ thiếp đi.
Đúng là đời này không thể nói trước được bất cứ điều gì,yêu ngày hôm nay nhưng cũng có thể ngày hôm sau sẽ chia tay.Trên đời này điều đau đớn nhất không phải là hết yêu, mà chúng ta lại vì một lý do nào đó mà phải bắt buộc chia tay mặc dù cả hai vẫn còn rất yêu nhau …
Tình yêu là một thứ gì đó khiến cho chúng ta cảm thấy vui vẻ hạnh phúc nhưng cũng có lúc khiến cho chúng ta sống dở chết dở trong mối quan hệ của mình.Một khi mà đã yêu nhau thật lòng thì khó mà có thể buông bỏ được,cho dù trải qua có đâu đớn như thế nào thì chúng ta vẫn muốn yêu,vẫn muốn giữ đối phương ở trong lòng.
Hàng đêm nước mắt cứ rơi xuống không ngừng,sự nhớ nhung vẫn bủa vây trái tim của chúng ta.Tình yêu nó là một hương vị của cuộc sống,con người mà không có " tình yêu " thì sẽ tẻ nhạt đến khi nào,cảm xúc cũng sẽ nhạt nhoà rồi chết dần chết mòn theo thời gian mà thôi.Và chúng ta sẽ cảm thấy cuộc đời này nó vô vị lắm, tình cảm có cũng được mà không có thì cũng chẳng sao …