" Cô là ai thế, chúng ta quen biết nhau sao …"
Câu hỏi rất nhẹ nhàng nhưng mà nó đã dễ dàng đánh vào trọng tâm,Hà Uyển từ từ tháo kính râm của mình ra.Gương mặt của cô gái này vẫn xinh đẹp như lúc trước chỉ có điều là nó sắc sảo hơn mà thôi.
Bây giờ Hà Uyển là diễn viên, người mẫu nổi tiếng cho nên đi đâu cũng phải bịt kín mít như vậy. Chứ nếu không lại bị đám báo chí chụp ảnh nữa,nếu bị như vậy thì phải nói là hơi phiền rồi.
" Tôi và cô không quen biết nhau, nhưng mà tôi biết Tống Dực.Anh ấy là bạn trai cũ của tôi…"
Mộng Ninh nghe xong thì bàng hoàng,hoá ra đây là Hà Uyển,là bạn gái trước kia của Tống Dực.Đúng là trớ trêu thật đấy hai ngươi vừa mới bên nhau thì người cũ đã trở về rồi,sắc mặt của Mộng Ninh bây giờ đã trắng bệch không còn 1 giọt máu nào cả.
“” Mộng Ninh,cô hãy buông tha cho anh ấy đi.Cô hãy nhìn lại thân phận của mình đi,nhà cô làm gì cuộc sống ra sao. Cô không hề xứng đáng với anh ấy,có thể là khi tôi rời đi Tống Dực cảm thấy thiếu thốn quá cho nên mới tìm người mới lấp đầy mà thôi "
" Kiều Mộng Ninh, tôi khuyên cô thật lòng đấy,cô mau chia tay với anh ấy đi.Còn không thì đừng trách tôi độc ác, tôi sẽ không buông tha cho kẻ nào dám ngán đường của tôi đâu."
“” Hà Uyển!! Bây giờ cô là người nổi tiếng đó,cô không sợ bị báo chí phanh phui à …Sự nghiệp của cô cũng sẽ bị bay màu …"
" Hừ,chắc tôi sợ. Bây giờ tôi rất nổi tiếng không có ai dám làm gì tôi đâu.Với lại tôi có gia đình hậu thuẫn và còn có Tống Dực nữa.Anh ấy sẽ không nỡ làm tổn thương tôi đâu.."
“” Năm xưa tôi vì sự nghiệp cho nên mới qua Mỹ,lúc ấy Tống Dực rất buồn,anh ấy níu kéo tôi trong vô vàn điều kiện. Nhưng cho đến 2 năm qua thì chúng tôi mới chia tay nhau,cắt đứt liên lạc hoàn toàn …Chia tay nhau không phải gì hết yêu mà là tôi không ở bên cạnh anh ấy mà thôi.Vậy cho nên ngày hôm nay tôi trở về thì anh ấy cũng sẽ đến bên cạnh của tôi thôi và cô cũng chỉ là kẻ thay thế…"
Hà Uyển thấy gương mặt của Mộng Ninh toàn là nước mắt thì cô ta càng đắt ý hơn.
“” Anh ấy không có yêu cô đâu,anh ấy chỉ muốn tìm thú vui mới mà thôi.Chứ Tống Dực không thể yêu đương một người tầm thường được,tôi yêu anh ấy nên tôi hiểu được “”
" Tôi biết là ba mẹ của cô cũng rất là nghèo khổ,hàng ngày phải đi làm công kiếm sống qua ngày mà thôi.Lỡ như hai người có chuyện bất trắc gì thì sao ta …""
" Cô …cô dám hả …"
" Kiều Mộng Ninh,cô nghĩ là tôi không dám sao. Lần này tôi về đây là muốn hàn gắn lại mối tình cảm này cho nên chỉ cần được ở bên anh ấy thì tôi sẽ bất chấp tất cả …""
Nghe những lời của Hà Uyển nói thì trái tim của cô đã tan nát rồi, không lẽ anh ấy chỉ xem cô là thú vui nhất thời,là thế thân khi không có Hà Uyển ở bên cạnh hay sao.Cô mệt mỏi quá,tại sao ông trời lại đối xử với cô như vậy chứ …
"“Đã gần 5 năm trời mà anh ấy vẫn còn độc thân thì tôi biết anh ấy vẫn còn yêu tôi nhiều lắm …Giữa tôi và cô thì anh ấy nhất định sẽ chọn tôi mà thôi…”
“Kiều Mộng Ninh!! Cô mau quyết định đi,chứ nếu không ba mẹ cô sẽ không được an toàn đâu …”
" Hà Uyển! cô đe doạ người khác khiến cho cô vui lắm sao …"
" Đương nhiên rồi, chỉ cần đè bẹp được cô thì tôi rất hạnh phúc …"
Mộng Ninh cô không biết Tống Dực còn yêu cô gái này hay không, nhưng người cũ quay về thì sớm muộn gì thì cũng mềm lòng mà thôi …Cô yêu anh ấy nhưng cũng không thể ích kỷ đẩy ba mẹ mình vào đường cùng được,cho dù cô có được tình yêu nhưng ba mẹ không còn nữa thì cô sống cũng không có ý nghĩa gì cả.Mấy chục năm nay cô vẫn chưa trả hiếu được cho ba mẹ mình,vậy nên cô không thể lấy sinh mạng của hai người họ ra đánh cược được, điều đó nó thật sự rất tàn nhẫn.
" Kiều Mộng Ninh,cô còn chần chừ cái gì nữa hả,mau ra quyết định đi chứ “”_ Hà Uyển hét lên rồi đánh vào người của Mộng Ninh,cô ta dùng lực mạnh rồi đẩy đầu của đối phương đập vào trong thành giường.
" Á …ah …đau …’’’
" Ah … buông ra …"
" Mày biết đau,tại sao mày không buông chứ,mày buông tha cho Tống Dực đi "_ Cô ta không xưng tên nữa mà là xưng mày -tao,Mộng Ninh bây giờ đau quá cho nên cô chỉ biết la lên mà thôi.
" Mày muốn ba mẹ mày chết đúng không…"
" Đừng …đừng xin cô …tôi sẽ rời xa anh ấy mà …"
" Hức …hức …huhu.""
" Phải nói ngay từ lúc đầu là được rồi…"
" Tao cho mày thời hạn 1 tháng,trong 1 tháng này mày phải làm gì đó cho anh ấy ghét mày,hận mày …Làm gì cũng được nhưng không được cho anh ấy nghi ngờ còn không thì mày không yên với tao đâu …""
“” Kiều Mộng Ninh!! Mày mà dám lừa tao thì mày nhận mình nhận hậu quả đi …Hậu quả của mày chính là lo hậu sự cho hai ông bà già ở dưới quê đấy …".
Nói xong cô ta liền rời khỏi đây …Mộng Ninh lúc này cũng chỉ biết khóc mà thôi,sự thật thì cô còn quá mơ hồ về đoạn tình cảm của cả hai …Không biết là anh ấy có để mình ở trong tim hay không…
Hừ!! cuộc đời của cô đúng là khổ sở mà,vừa từ cửa tử trở về mà bây giờ lại gặp chuyện như thế này.Cô muốn có 1 tình yêu bình thường như bao người mà thôi, chẳng lẽ nó khó đến như thế sao.
Nước mắt cứ lăn dài ở trên gò má,lúc nãy còn cười ấy vậy mà bây giờ đã khóc rồi …Cô khóc vì không phải không yêu anh ấy,mà cô khóc vì chính mình,khóc vì tình yêu này nó quá là ngắn ngủi …Cô chưa vui được bao lâu thì tình yêu này đã nhanh chóng tàn phai mất rồi.