"Tôi không có nhiều thời gian, nên nói thẳng vào vấn đề luôn." Vị phu nhân ngồi bên cạnh cất giọng lãnh đạm, ý tứ chán ghét hiện rõ qua lời nói.
Trần Ngọc Châu cười nhàn nhạt, cô nhìn thẳng bà, bấy nhiêu năm khiến cho cô có đủ dũng khí để nhìn thẳng vào mặt bà ấy và nói:"Phu nhân nếu cảm thấy phí phạm thời gian thì đừng tới đây mới phải chứ? Mà phu nhân cũng hay thật đấy, con trai bà vừa mới ở đây xong là bà xuất hiện liền. Bà theo dõi anh ấy 24/24 à?"
Khoé môi Cao phu nhân khẽ cong, tạo thành nụ cười hết sức thanh tao và nói:"Lần này cô định dùng đứa con hoang của mình để trói buộc Minh Khải của tôi phải không? Tôi đoán không sai chứ?"
Sắc mặt cô tối lại, bà ấy nói bảo bối nhà cô là con hoang, cô nghe không lọt tai.
"Nếu không có gì mới mẻ hơn, tôi xin phép."
"Cô nghĩ sao nếu như thằng Khải nó biết cô đã từng ngủ với anh trai của nó?"
Động tác mở cửa xe của cô khựng lại, thái độ tức giận không giấu nổi nữa mà bộc lộ ra bên ngoài. Cô trừng mắt nhìn Cao Phu Nhân hỏi:"Bà rốt cuộc muốn cái gì nữa? Bà hủy hoại cuộc đời cô như vậy còn chưa cảm thấy đủ hay sao?"
"Tôi không hủy hoại ai cả, tôi chỉ đang dọn những bãi rác xung quanh con trai của tôi thôi. Cô rốt cuộc gặp nó đã nói cái gì? Khóc cái gì mà để cho nó lập tức điều tra về cô thế?"
"Phu nhân bà..." Cô tức muốn đánh người thật sự, bà ấy dựa vào đâu mà lăng mạ và vu oan cô như vậy?
"Tránh xa con trai tôi ra, nếu như cô không muốn sẽ thê thảm hơn."
Đó là lời nói cuối cùng của bà ấy trước khi cô rời khỏi xe, nhìn bọn họ đi họ chưa từng xem cô là con người. Tùy ý chà đạp theo kiểu mà mình thích!
*
Cao Minh Khải và Trác Ny dùng bữa ở một nhà hàng năm sao sang trọng, sự xuất hiện của Cao phu nhân làm mọi thứ dường như ngưng đọng.
Nụ cười trên môi Trác Ny cũng vụt tắt.
"Cùng nhau ăn cơm à?" Cao phu nhân kéo chiếc ghế ngồi xuống, cử chỉ nho nhã và thanh tao.
"Có chuyện gì không, mẹ?" Hắn lạnh nhạt vừa cắt beefsteak vừa hỏi.
"Mẹ vô tình nhìn thấy hai đứa nên mới qua đây. Yêu nhau cũng bao năm rồi, đã tính tới tương lai chưa?"
Câu hỏi này của Cao phu nhân làm cho động tác của Cao Minh Khải ngưng trệ. Hắn ngước mắt lên nhìn bà, như không tin điều mình vừa nghe là do mẹ của mình nói. Năm đó chẳng phải bà ấy sống chết không cho hắn và Trần Ngọc Châu đến với nhau hay sao?
Trác Ny so với Trần Ngọc Châu chỉ có thua kém chứ không hơn. Năm đó Trần Ngọc Châu là học sinh ưu tú toàn trường, tương lai rộng mở vậy mà mẹ hắn cố chấp không đồng ý. Bây giờ lại đột ngột đổi ý, vậy lý do là gì?
"Bác à, bác chấp nhận cháu thật ạ?" Trác Ny cười đến rạng rỡ, sự việc này đối với cô mà nói còn hơn trúng số độc đắc nữa.
Vì cô sắp bước chân vào giới thượng lưu rồi.
"Thời gian qua nhiều năm như vậy, mẹ cũng suy nghĩ thoáng hơn rồi. Miễn là người con yêu, miễn là... Cô ta đàng hoàng là được."
"Bác à..."
"Còn gọi là bác sao?" Cao phu nhân nhướn mày nhìn Trác Ny.
Cô mới bẽn lẽn gọi một tiếng:"Mẹ."
*
Mới sáng sớm, hàng báo ở đầu xóm của Trần Ngọc Châu đã nháo nhào. Xóm của cô đang ở là khu lao động nghèo, thành phần sinh sống trong này cực kì phức tạp. Có người đi chở thuê, cũng có người buôn bán ngoài chợ, đâm thuê chém mướn gì cũng có đủ. Sống ở chỗ này cũng không dễ dàng gì, quy tắc duy nhất là nhìn thấy ai mặt mày bậm trợn thì tốt nhất nên cuối đầu nhẫn nhịn.
Nếu cố cãi cùn với bọn chúng thì chỉ có tổ rước hoạ vào thân thôi.
Trần Ngọc Châu mới đi chợ về, đi ngang qua sạp báo đã nghe mấy "bà tám" trong xóm tụ lại bàn tán.
"Trác Ny lại lên hot search rồi, nghe đâu là đi ăn với ông chủ tập đoàn Cao Thị đó còn có mẹ chồng tương lai nữa."
"Bọn chúng là tình nhân của nhau lâu rồi. Tôi dám chắc là cô ta mua hot search để đánh bóng tên tuổi."
"Bà nói động gì tới Trác Ny của tôi đấy hả, bà coi phim cổ đóng chưa? Người ta là diễn viên thực lực đó."
Bọn họ lại cãi nhau rồi, chuyện này bình thường như ở huyện đấy mà...
Nhìn thấy Trần Ngọc Châu, đám người bọn họ lại chạy tới tụ vào. Bà A hỏi:"Châu, nghe nói mày làm trong giới giải trí, có từng gặp qua Trác Ny chưa?"
"Cháu đóng vai nhỏ thôi, không có cơ hội lớn thế đâu dì."
Bà B lại nói:"Bà nhìn con Châu xóm ta nó xinh đẹp hơn Trác Ny của ai đó nhiều. Dì nói con mà có người chống lưng như ai đó chắc chắn là còn nổi hơn. Diễn viên thực lực, nghe mà buồn nôn quá đi."
"Ê bà nói móc, nói mỉa ai đó?"
Bọn họ mỗi người một câu không ai chịu nhường nhịn ai câu nào.
"Đẹp hơn thì đã sao, nó có chửa hoang bà không thấy hả? Cao quý hơn so với Trác Ny của tôi sao? Chỉ là một diễn viên đóng cảnh nóng rồi đóng thế cho người ta, làm như là thanh cao lắm vậy."
Cô cuối đầu đi về phía trước, cố tình làm như mình không nghe thấy bất cứ lời nào. Bọn họ luôn như thế mà, cũng là do cô tự làm tự chịu.
Trần Ngọc Châu về tới nhà, ngay lập tức một đứa bé trai tầm sáu tuổi chạy ra ôm chân cô. Cái miệng nhỏ ríu rít nói:"Mẹ đi chợ về, mẹ đi chợ về. Mẹ có mua đồ chơi cho Tony không?"
"Mẹ mua bánh cho con nè, bánh trứng mà con thích nhất đó." Cô dịu dàng đặt vào tay thằng bé cái bánh trứng.
Tony ngay lập tức nhảy cẩn lên vì hạnh phúc, trẻ con đó mà, đơn giản thế thôi cũng làm cho chúng thấy vui vẻ.
"Sắp tới tiền học của thằng Tony rồi đó, chuẩn bị tiền đủ chưa?"
Mẹ Trần mới đi lên từ sau bếp, bà ấy nhắc nhở. Thái độ của bà không vui vẻ, đã mấy năm nay đều như vậy rồi. Kể từ cái ngày cô thôi học, và có thai.
"Đợi vài bữa nữa gom đủ rồi con đưa mẹ."
Nghe xong cha Trần đang sửa quạt gần đó vứt luôn cái tua vít vào hộp đồ nghề, hành động đó tạo nên một tiếng động lớn, ngay cả cô còn giật mình.
Ông đã ở độ tuổi trung niên rồi, cất giọng khó chịu nói:"Sao không kiếm cái việc gì cho ra hồn mà làm để nuôi con. Chạy theo ba cái thứ sa hoa phù phiếm đó có nuôi sống nổi mày không? Rồi người đời ta nhìn vô, người ta đàm tiếu, đẹp mặt chưa con?"
"Con sắp gom đủ rồi mà cha." Cô nhỏ giọng đáp.
"Từ nhỏ tới lớn mày có bao giờ nghe lời cha mẹ mày đâu, nói tới mày chỉ biết cãi thôi. Mày thử nhìn lại mày chưa, nhìn lại coi mày tàn tạ đến mức nào."
"Con đi nấu cơm đây."
Trần Ngọc Châu đi thẳng ra sau bếp, nước mắt uất ức cũng bắt đầu tuôn ra. Tuy đây không phải là lần đầu bị mắng, nhưng mà mỗi lần như thế cô đều không thể kềm chế nổi sự tủi thân của mình.
Trăm sai ngàn sai là cô sai, nhưng cô chưa bao giờ hối hận vì đã sinh Tony ra.
*
Tại phòng tổng giám đốc của công ty Cao Thị, Cao Minh Khải ngồi ở vị trí trung tâm. Phong thái lạnh lùng và uy nghiêm, rất ra dáng một vị CEO đứng đầu công ty.
Cao Thị là một công ty giải trí hàng đầu của thành phố A, lúc trước quy mô không lớn như vậy. Nhưng kể từ khi Cao Minh Khải, con trai út của chủ tịch tập đoàn Cao Hiên lên đứng đầu thì mọi thứ dường như thay đổi tới chóng mặt. Trong vòng mấy năm ngắn ngủi, Cao Thị từ một công ty mới thành lập vươn lên thành công ty hàng đầu về lĩnh vực giải trí.
Người ta thường nói:"Cao Minh Khải giỏi kinh doanh nhưng không giỏi yêu đương."
Hắn thay bồ như thay áo, đa số các minh tinh hạng A đều đã qua tay vị chủ tịch trẻ này. Nhưng chẳng mấy ai ở lại lâu bền, chỉ có duy nhất Trác Ny, ảnh hậu đang nổi đình nổi đám hiện nay.
Cả công ty đều biết Trác Ny có ngày hôm nay là do một tay Cao Minh Khải nâng đỡ hết lòng, hắn đối với người phụ nữ này không tệ chút nào...
...Cốc cốc...
Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là một người đàn ông mặc bộ đồ màu vest tiếng vào. Cao Minh Khải vẫn cuối đầu xem văn kiện, cho tới khi người nọ lên tiếng.
"Tìm ra rồi. Sau khi rời khỏi ngôi nhà cũ, cả gia đình ba người họ dọn đến sống ở khu trung tâm của thành phố. Nói là trung tâm nhưng chỗ này chẳng khác gì khô ổ chuột, đủ thứ thành phần xã hội trú ngự ở đây."
Tấm ảnh đặt trên bàn, lúc này hắn mới liếc nhìn qua một cái. Ánh mắt hắn dừng lại ở người phụ nữ trên ảnh, rồi nhìn thấy đứa con trai mà cô cõng trên vai.
"Trần Ngọc Châu này sáu năm trước đã từng mang thai sau đó sinh ra đứa trẻ này. Tôi nghĩ đó là lý do mà nhà cô ấy chuyển đi gấp như vậy, chắc không chịu nổi lời dị nghị của xóm giềng."
"Đứa nhỏ đó là con của ai?" Hắn buông bút bi, lạnh giọng hỏi ngay.
Sáu năm trước chứ không phải bảy năm trước ư?
Nói vậy sau một năm bọn họ chia tay, cô đã yêu đương với một người khác và có thai?
"Không biết, tôi có hỏi nhưng người xung quanh họ nói Trần Ngọc Châu có chửa hoang. Chưa từng nhìn thấy cha của đứa bé kia, tôi có thăm dò nhưng cũng không thấy người đàn ông nào mặn nồng với cô ấy cả."