"Em nói xem bây giờ cha mẹ cũng giống như người thân của anh. Chúng ta là một gia đình, anh không thấy ngại, vậy em còn đắn đo cái gì?" Hắn ôm cô từ phía sau, dịu dàng nói.
"Nhưng, bất tiện cho anh lắm. Trước giờ anh đã quen sống một mình rồi mà. Em biết là anh vì em nên mới làm vậy."
"Ngốc, anh không thấy bất tiện, còn thấy rất vui. Có cha mẹ, em mới không ức hiếp anh được."
"Ai thèm ức hiếp anh chứ!" Cô nũng nịu.
Thật sự Trần Ngọc Châu rất vui vẻ, hắn hiểu cô, thật sự rất hiểu cô. Ở nơi đất khách quê người như nước M, cô thật sự không muốn để cha mẹ một mình sinh sống...
Cao Minh Khải vài ngày sau liền dẫn cô đi thử váy cưới, rồi nhẫn cưới, cô có cảm giác giống như hắn đã chuẩn bị từ trước đó rồi. Váy cưới là hàng đặt may thủ công, làm gì có chuyện hoàn thành trong một sớm một chiều chứ?
Chiếc váy trắng tinh khôi, đơn giản nhưng tinh tế. Trần Ngọc Châu sờ thử lên váy, cảm giác có chút xúc động. Người thiết kế yêu cầu đo lại số đo cho cô, sau khi ghi ghi chép chép ông ấy mới chẹp miệng nói:"Tiểu thư so với sáu, bảy năm trước so đo vẫn cực kì chuẩn nhỉ. Hiếm thấy ai giữ dáng tốt như tiểu thư đây nha."
"Sao ông biết số đo của tôi sáu, bảy năm về trước?" Cô cười cười hỏi bâng quơ, cứ tưởng ông ấy đang nói khoác để lấy lòng khách hàng thôi.
"Cô không biết sao, chiếc váy này thiếu gia đã đặt may vào sáu, bảy năm trước rồi. Mẫu thiết kế là do thiếu gia tự mình thiết kế. Anh ấy để ở chỗ tôi, bảy năm sau mới yêu cầu đính thêm kim cương để hoàn thiện đấy."
Bức màn mở ra, Trần Ngọc Châu khoác trên mình bộ váy cưới do chính tay người đàn ông của cô thiết kế đứng ở trước mặt hắn ta. Cao Minh Khải không nhịn được mà rơi xuống vài giọt nước mắt, hắn đi tới vuốt ve khuôn mặt của cô, rồi cười nói:"Vợ của ai mà xinh đẹp thế?"
"Anh có năng khiếu đấy, vẽ không tồi. Sao giờ em mới biết nhỉ?" Cô cũng không tránh được xúc động, vừa khóc vừa cười.
Ánh mắt cả hai nhìn nhau thâm tình, là hạnh phúc cùng một chuyện, là rung động vì đối phương.
"Tại em "đá" anh, cũng đều tại em bỏ rơi anh mà ra chứ sao? Em có thấy mình ngốc chưa?" Hắn nói xong, từ trong túi lấy ra một chiếc nhẫn đơn bạc đeo vào tay cô. Trần Ngọc Châu vẫn còn nhớ, đây là cái nhẫn cô đã từng từ chối nhận từ hắn.
Chiếc nhẫn được mua từ tiền lương đầu tiên của người đàn ông của cô.
"Ừ, em đúng là ngốc. Cho nên... Anh đừng chấp nhất em nhé?" Cô nói xong liền hôn lên tay mình, ngay đúng vị trí chiếc nhẫn hắn vừa đeo vào.
"Ai mà thèm giận dỗi em, vợ ngốc của anh. Xoay một cái cho anh xem nào."
Cô xoay thành hình vòng tròn, xong xúc động lẫn vỡ oà của hạnh phúc. Cuối cùng khoảng cách của hai người đã bị phá vỡ rồi, cô và hắn có thể hạnh phúc ở bên nhau...
Cám ơn trên đời này đã xuất hiện Cao Minh Khải, hắn đã điên cuồng yêu Trần Ngọc Châu.
Cũng cám ơn trên đời này đã xuất hiện Trần Ngọc Châu để sưởi ấm cho trái tim vốn dĩ lạnh lẽo của Cao Minh Khải.
Một buổi chiều của ba năm sau, Trần Ngọc Châu theo lịch làm việc vẫn thực hiện công tác giảng dạy của mình.
Cô có cảm giác hôm nay, có một em học sinh cuối lớp không tập trung. Thường thì Trần Ngọc Châu rất để ý tới bọn nhỏ, chỉ cần hôm đó học sinh nào đàn khác một chút cô đều sẽ nhận ra ngay.
Đợi tới cuối giờ học, cô mới đi lại bàn của Tiểu Tịnh hỏi thăm. Trần Ngọc Châu vẫn là dáng vẻ dịu dàng ân hần hỏi:"Tiểu Tịnh hôm nay cô thấy em không tập trung, tâm trạng không tốt hay sao thế? Chia sẻ với cô được không?"
"Cô giáo Trần, em khổ quá!!!" Tiểu Tịnh vậy mà mếu máo nhào vào lòng cô.
Trần Ngọc Châu vỗ lưng trấn an, cô cũng không nghĩ Tiểu Tịnh lại xúc động như vậy. Cô bé khóc một hồi lâu, sau đó mới bình tĩnh lại được.
"Được rồi, Tiểu Tịnh à em có thể nói cho cô nghe chuyện buồn của em đấy. Nói ra sẽ nhẹ lòng hơn."
"Thần tượng của em, anh ấy không thích em."
Tiểu Tịnh là một cô gái trẻ, tầm mười lăm, mười sáu tuổi thôi. Ở cái tuổi đang dạy thì này rất nhạy cảm cô hiểu, cô cũng đã từng trải qua rồi...
"Tiểu Tịnh à, thần tượng của em là ai? Học chung trường với em sao?"
"Cô có biết ảnh đế Tạ Hữu không ạ? Em thích ảnh lắm, xem phim của ảnh suốt hai năm trời. Đợt vừa rồi ảnh lưu diễn có tới trường học của em. Tiểu Tịnh nói thích ảnh, muốn làm vợ ảnh mà ảnh nói em còn nhỏ quá... Huhu... Em cũng đâu có muốn mình nhỏ đâu cô Trần. Người ta nói tình yêu là không phân biệt tuổi tác mà, cô Trần làm sao đây, em thất tình rồi làm sao đây ạ?"
Trần Ngọc Châu:"..." Cô còn biết phải làm sao nữa...
Tạ Hữu bây giờ hình như là đang trong thời kỳ hoàng kim, thi thoảng cô xem tivi ở nước M cũng thấy có anh chiếm sóng. Cô mừng vì sự nghiệp của anh luôn rực rỡ, anh là một người tốt đã từng xuất hiện trong cuộc đời cô.
Trần Ngọc Châu chỉ có một mong ước, chính là tất cả mọi người đều được hạnh phúc.
"Vợ ơi tan lớp rồi mà không thấy em nên anh vào tìm." Cao Minh Khải đứng dựa lưng vào cửa lớp dịu dàng gọi.
"À, anh ra ngoài trước. Em sẽ ra ngay."
"Nhớ ra ngay nha, chúng ta có hẹn lịch siêu âm với bác sĩ nữa đấy vợ."
"Em biết rồi."
Trần Ngọc Châu đang có thai, đã được bốn tháng rồi...
"Cô Trần cô về đi, chồng cô tìm cô kìa. Em không sao đâu, em cũng -về đây!"
"Ừ, về cẩn thận đó."
*The End*
Ngoại Truyện:
"Tâm Tâm, làm phiền em được không?"
Triệu Tâm cũng không thể nói không mà, lần trước Trần Huy đã giúp cô đóng giả làm bạn trai về nhà ra mắt rồi. Lần này anh nhờ cô đóng giả làm bạn gái anh để đuổi cái đuôi nhỏ, cô không thể nào mặt dày từ chối được.
Mà nghĩ lại "cái đuôi nhỏ" của anh lại là em họ của cô, người mà cô vốn đã không ưa gì, cho nên cô đành phải gật đầu đồng ý với anh.
Bọn họ ở trước mặt em họ Tú Như diễn cảnh thân mật, anh anh em em làm cho cô ta tức điên mà không làm được gì.
"Chị ta có gì hơn em chứ? Kỹ năng nhất định không tốt bằng em đâu anh Huy à."
"Khụ... Khụ..."
Em họ này quá trực tiếp rồi, mà cô cũng không hề muốn thua thiệt. Cô câu cổ Trần Huy, cố ý dùng giọng điệu ngọt như mía lùi nói:"Sao em biết chị không giỏi bằng em? Anh Huy đêm qua còn kêu chị nữa đi, đâu có chán ghét ra mặt như đối với em?"
"Chị..." Tú Như tức đến không nói nên lời.
"Chị thế nào, anh Huy là bạn trai của chị. Sau nay mong em giữ liêm sỉ, đừng có "la liếm" trước mặt anh ấy nữa. Chị không thích đâu." Triệu Tâm lần đầu tiên cay cú nói ra những lời lẽ nặng nề như thế này với người khác. Ai bảo cô em họ này quá là không biết điều làm gì?
"Chị cũng lắm chỉ biết làm cá chết, nói gì tới kỹ năng. Chị nói dối, người biết "chơi" như ảnh sẽ không hạ thấp phẩm vị của mình mà ăn chị đâu. Tôi biết thừa..."
Nụ hôn nóng bỏng diễn ra trước mắt, Tú Như nhất thời cạn ngôn. Họ không chỉ hôn nhau mà còn sờ soạng, Triệu Tâm là người chủ động, lúc đầu còn thấy anh cứng đờ ra nhưng sau đó dầng mất đi kiểm soát. Thậm chí anh nồng nhiệt tới mức muốn cởi cô ngay tại chỗ này...
"Các người, không có liêm sỉ."
Tú Như dậm chân bỏ đi. Cô nàng đã đi rồi, vậy mà hai người vẫn không ngừng lại nụ hôn. Trần Huy đặt cô ngồi lên bàn làm việc của mình, bàn tay đặt ở eo cô bắt đầu nắn bóp phần thịt mềm mại.
"Ưm... Anh Huy... Ưm..."
Triệu Tâm dùng một chút lý trí cuối cùng của mình để phản kháng, đáng tiếc cũng vô dụng. Đã có ai nói kỹ thuật hôn của anh thật sự rất tốt hay chưa?
Ấn tượng về hôn môi của Triệu Tâm vốn rất mờ nhạt, lần đầu tiên dành cho bạn trai quen hồi cấp ba. Cậu ta hôn cô hết gặm rồi cắn, nước bọt tèm lem khắp nơi rất bẩn.
Còn anh, vừa biết tiến biết lùi, còn sạch sẽ.
"Anh... Xin lỗi, anh mất kiểm soát quá." Cuối cùng anh cũng dừng lại nụ hôn, ánh mắt tiếc nuối của anh rời lên bờ môi quá đỗi ngọt ngào của cô.
Triệu Tâm có chút lưu luyến nhìn vào cánh môi anh, làm sao đây hình như tim cô lỡ nhịp mất rồi...