• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cao Minh Khải ngồi trong văn phòng làm việc của mình, tay của hắn đưa lên môi mỏng khẽ vuốt mấy cái. Trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh mờ ám đêm qua, hắn thừa nhận có chiếm tiện nghi của Trần Ngọc Châu.

Người phụ nữ hắn thích nằm ở trong lòng hắn, nếu hắn không làm gì thì không phải là thằng đàn ông rồi.

Lúc ấy hắn điên cuồng gặm cắn cánh môi của cô, ấn cô nằm xuống giường của hắn mà hung hăng sờ soạng. Có điều Trần Ngọc Châu đã say lắm rồi, hắn hôn cô nhưng không được đáp trả còn làm cho cô khó thở mà nôn lên người hắn. Tuy là có chút mất mát, nhưng mà thoả mãn được nổi nhớ mong của hắn mấy năm trời.

Cao Minh Khải đã suy nghĩ kỹ rồi, bây giờ cả hai đã lớn đều đã chính chắn hơn, hắn sẽ theo đuổi lại cô...

*

Trước cửa nhà hàng năm sao sang trọng đậu một chiếc xế hộp màu đỏ rượu đắt tiền, nữ minh tinh từ trên chiếc xe đi xuống. Tay cầm túi hiệu, tay đẩy kính râm ngẩn cao đầu mà sải bước vào bên trong.

Trác Ny đi vào phòng vip theo sự chỉ dẫn của nhân viên, sau khi cô vào cánh cửa chậm rãi đóng lại nữ nhân mới từ tốn tháo kính râm xuống.

Gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng sắc sảo động lòng người, nhưng nam nhân chỉ lo xem menu thức ăn chứ không nhìn lấy một cái.

"Tạ ảnh đế đến sớm vậy."

Trác Ny kéo ghế, theo phép lịch sự mà cất giọng chào hỏi.

Tạ Hữu lúc này mới ngước mắt lên nhìn Trác Ny, anh ta chỉ hờ hững nhìn một cái để xác nhận danh tính rồi lại chăm chú vào menu. Cô đối với Tạ Hữu mà nói một chút sức hút cũng không có, tới giờ anh vẫn luôn không hiểu vì sao Cao Minh Khải lại chọn cái cô này làm vật sủng nữa, toàn là đồ giả.

"Tôi gọi thức ăn rồi, đói rã cả người." Anh đóng menu lại nhàn nhã đáp.

Trác Ny dĩ nhiên không đến đây để dùng cơm, cô tới là có chuyện quan trọng cần bắt tay với anh.

Nên cô trực tiếp hỏi thẳng luôn:"Còn nhớ cái cô diễn viên đóng thế cho tôi lần trước không?"

"Trần Ngọc Châu?" Anh dĩ nhiên là nhớ, cái cô đó diễn xuất rất tốt. Làm cho anh nổi phản ứng sinh lý thật, giọng của cô "rên" rất hay.

"Nhớ cả tên người ta, anh cũng được đấy." Trác Ny nhoẻn miệng cười, nếu anh còn hứng thú với Trần Ngọc Châu thì có lợi cho cô rồi.

Trác Ny nói muốn hợp tác với anh, trên tinh thần là đồng minh trên một chiếc thuyền. Anh có Trần Ngọc Châu của anh, cô có Cao Minh Khải của cô. Ban đầu Tạ Hữu không mấy hứng thú, anh thân là ảnh đế công việc bận đến rối tung đầu óc lên chứ không có rãnh rỗi mà đi chơi trò ly gián với cô ta.

Nhưng khi cô ta nói rằng:"Anh thử tưởng tượng xem, khi anh đi quay phim về đêm có người pha nước, đun cơm nóng cho anh. Thật sự không có cảm giác gì sao? Hơn nữa cô ta lại có dáng người, có kỹ năng trên giường nữa. Cô ta có một đứa con rồi, kinh nghiệm dày dặn bộ anh không tò mò muốn thử hay sao?"

Đôi mắt Tạ Hữu híp lại, nếu như nghe lời cô ta tưởng tượng quả thật là không tệ. Anh bất giác nhớ tới biểu hiện của cô ngày hôm đó, quá mê người, phía dưới vô thức nảy sinh phản ứng sinh lý của đàn ông...

*

Hôm nay Trần Ngọc Châu đi quay phim "Bóng Ma" cũng không ngờ người đóng chung với cô lại là ảnh đế Tạ Hữu. Cô thấy anh vừa ngạc nhiên vừa có chút đề phòng, nhưng vẫn thắc mắc lắm anh cũng tham gia loại phim điện ảnh "ba xu" này sao?

"Cô Trần chúng ta lại gặp nhau rồi này, cô có tin vào duyên phận không?" Tạ Hữu cười sáng lạn, gương mặt ảnh đế đẹp trai vô cùng.

Nhưng so với Cao Minh Khải thì cô vẫn thích cái ngạo khí của hắn hơn, là cái khí thế áp bức người khác phải phục tùng hắn vô điều kiện.

"Duyên phận thì tôi không tin đâu, tôi không có mê tín dị đoan." Cô nhàn nhã đáp, cũng không nhìn ra cảm xúc hiện tại là gì.

Tạ Hữu bị câu nói này của cô chọc cho cười, anh cười phá lên để lộ núm đồng tiền một bên má phải vô cùng duyên dáng.

"Duyên phận sắp đặt cho chúng ta gặp nhau, tôi luôn tin điều đó. Nếu không vì sao ảnh đế tôi lại phải đi đóng cái loại kịch bản nhàm chán này chứ, đúng không?"

"Anh nhìn thấy được điểm sáng của kịch bản chăng?" Cô cố ý tỏ ra là mình không hiểu tâm ý của anh.

"Phim ma mà con ma đóng vai chính thì có điểm gì sáng, cô phân tích thử xem?"

Trần Ngọc Châu:"..." Đúng là toàn là điểm tối thôi, không dễ dàng gì mà Cao Minh Khải lại cho cô cơ hội toả sáng đâu.

Cũng may là đạo diễn tìm hai người, nếu không cô không biết phải nói gì thêm với anh. Cô không giỏi giao tiếp, hơn nữa còn không thích giao tiếp với người lạ. Lúc trước anh đòi sử dụng quy tắc ngầm với cô, nên cô đối với anh có chút ấn tượng xấu xa...

Đạo diễn hô bấm máy, Trần Ngọc Châu trong tình trạng hoá trang thành con ma lao ra vô lấy Tạ Hữu. Anh không những không sợ mà còn buồn cười đến mức không nhịn được, cô làm "ma con" đúng là đáng yêu.

"Cắt... cắt... Tạ ảnh đế à anh phải tỏ vẻ sợ hãi mới đúng chứ, sao lại cười thế kia?"

"Đạo diễn ông tự lại đây xem đi, trên đời này làm gì có ma nữ nào xinh đẹp, đáng yêu như cô ấy. Nếu cô ấy thật sự là ma, tôi chấp nhận bị cổ ám cả đời đấy chứ."

Thật ra đạo diễn cũng cảm thấy có lý, ông cũng không hiểu vì sao công ty KC lại đưa cái kịch bản này cho Trần Ngọc Châu nữa. Cô rất xinh đẹp, dù có hoá trang cỡ nào cũng không xấu xí được. Mà cô ấy nhận vai này, chính là trù dập nhan sắc của bản thân đấy!

Bọn họ quay đi quay lại cảnh hù ma, quay đến tận trưa mới xong. Cô thầm mắng tác phong làm việc của Tạ Hữu quá kém, thường xuyên phá game, cô bị quay lại nhiều lần cũng là vì anh ta cười lúc đang đọc thoại...

*

"Không phải chứ, đám nhà báo đó đói tin quá không còn gì để đăng hả?" Trần Ngọc Châu đọc báo mạng, sau đó liền cau mày nói lại với chị Apple.

Chị ấy xem tin xong cười cười, chị nói:"Kệ đi em, cọ được nhiệt là tốt đấy biết chưa."

"Nhưng mà bọn em, không phải nên nói là em và Tạ ảnh đế thật sự không ưa nhau." Cô ghét cái cách làm việc thiếu trách nhiệm của anh cực kì, giống như đang đùa giỡn vậy.

"Cô không ưa tôi, chứ tôi thì thích cô lắm!"

Tạ Hữu không biết xuất hiện từ lúc nào, từ phía sau vừa đi tới vừa nói. Cảm giác giống như nói xấu người khác mà bị người ta nghe thấy, Trần Ngọc Châu có chút chột dạ.

Sao cô có thể quên mất mình vẫn còn trong đoàn làm phim, anh cũng còn ở đây nữa.

Chị Apple đứng ra nói đỡ cho cô, vuốt ngọt anh:"Châu ẻm nói đùa ấy, chứ được hợp tác với Tạ ảnh đế ai mà không thích."

"Phải không?" Anh nhướn mày nhìn cô ngả ngớn hỏi.

Cô ghét chính là điệu bộ này của anh, nhưng cô biết trong giới giải trí có rất nhiều trường hợp bằng mặt không bằng lòng. Cô miễn cưỡng nở một nụ cười, đáp gọn:"Vâng, tôi đùa thôi. Anh đừng để bụng nhé."

"Không sao, tôi không phải là loại người hay để bụng."

Nói xong anh đứng thẳng người dậy, đột nhiên lại bổ nhào tới chỗ của cô ghé vào tai cô thì thầm:"Tôi sẽ khiến em thích tôi."

Nói xong anh rời đi, còn tặng cho cô thêm một cái cong môi cực kì là đẹp trai, nhưng cô từ chối nhận.

Có một điều mà Trần Ngọc Châu không biết, đó là độ hot của Tạ Hữu thật sự rất kinh khủng. Ở trong phim trường anh chỉ ghé vào tai cô nói nhỏ, mất khoảng ba giây tương tác. Vậy mà đã có thể làm bùng nổ scandal đưa Trần Ngọc Châu và anh lên thẳng hot search với tiêu đề:"Tạ ảnh đế phải lòng nữ minh tinh có trách nhiệm nhất showbiz."

Ngay sau khi đọc được cái tiêu đề này, Cao Minh Khải tức tới mức đập vỡ chiếc điện thoại đời mới của mình. Hắn chỉ mới rời mắt khỏi cô một chút, cô lại dám ở phim trường liếc mắt đưa tình cùng người đàn ông khác.

Hắn gọi Lý Cảnh vào hỏi chuyện, nhìn thấy sắc mặt hắn đen như đáy nồi, anh biết sắp có cơn thịnh nộ của tử thần tới rồi.

"Sao cái tên đó lại có mặt trong bộ phim lần này?" Hắn hỏi không đầu không đuôi, nhưng Lý Cảnh có thể hiểu.

Vì ngay từ đầu anh đã biết Cao Minh Khải đối với Trần Ngọc Châu quan tâm hơn mức bình thường rất nhiều. Hắn cho người điều tra mọi thông tin của cô, mỗi lần biết được cái gì đó liền không khống chế nổi cảm xúc của mình. Mà Lý Cảnh biết hắn là người rất giỏi che đậy cảm xúc, nhưng đứng trước cô gái đó thì hoàn toàn ngược lại.

Anh đi gọi một cuộc điện thoại, xong rồi quay lại với gương mặt hơi dè chừng báo cáo:"Tạ Hữu dùng tiền để mua vai diễn trong bộ phim đó."

"Lý do là gì?" Hắn bật lửa châm thuốc, rít một hơi thật dài.

Lý Cảnh nuốt nước bọt, anh nói:"Muốn đóng cùng cô Trần, anh ta tuyên bố theo đuổi Trần Ngọc Châu."

Các khớp tay của Cao Minh Khải siết lại tới mức kêu rắc rắc mấy tiếng liền, hắn nghiến răng nghiến lợi nói với Lý Cảnh:

"Ngày mai thêm một điều khoản vào hợp đồng của cô ấy, cấm yêu đương."

Hắn tức giận thật rồi, hắn còn chưa theo đuổi lại cô vậy mà cái tên Tạ Hữu ấy lại dám nhanh chân hơn hắn. Anh ta nghĩ anh đẹp trai hơn hắn sao, Trần Ngọc Châu sẽ thích anh ta hơn hắn sao?

Đừng có mà nằm mơ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK