Cô đã sớm quen rồi, cũng không biết thói quen này hình thành từ khi nào.
...Tạch...
Cô nhấn công tắc đèn, ánh sáng thắp lên cả một gian phòng khách. Cao Minh Khải gỡ tay đang gác trên trán xuống, đôi mắt hắn nheo nheo cố gắng thích ứng với ánh sáng chói loá trước mặt.
"Cao tổng anh ngủ trưa sớm quá vậy." Cô đi vào nhà, ngọt ngào hỏi.
Sau đó hướng về ghế sofa đi tới. Hắn cũng ngồi dậy dang tay muốn ôm cô vào lòng, vì thế cô thuận tình ngồi lên đùi hắn.
"Công việc thế nào?" Hắn ngửi ngửi mùi trên tóc cô, dịu dàng hỏi.
Sau khi ngửi cô mấy cái cô thấy chân mày hắn dãn ra, sắc mặt cũng thả lỏng hơn khi nảy rất nhiều.
Trần Ngọc Châu vuốt ve sườn mặt tinh tế của Cao Minh Khải, cô nhỏ nhẹ đáp:"Công việc của em đương nhiên là thuận lợi, anh ở phía sau em sắp xếp mà. Cao tổng rất là chiếu cố em!"
"Ừm, em phải ngoan. Phải càng lúc càng giống cô ấy..."
Hắn mê đắm vùi mặt trong hõm cổ cô, cái ôm của hắn càng lúc siết càng chặt đến độ như muốn hoà cô thành một thể với hắn.
Nghe hắn nói câu này, bỗng trái tim cô hẫng đi một nhịp. Hắn vừa nói muốn cô càng giống với Trần Ngọc Châu, hắn đang chấp niệm cái gì thế?
"Đã ăn cơm chưa?" Hắn hỏi cắt đứt dòng suy nghĩ hỗn tạp vừa rồi của cô.
"Vẫn chưa, còn anh thì sao?"
"Tôi đưa em đi ăn."
Cao Minh Khải chọn một nhà hàng hải sản để dùng bữa trưa, lúc ăn hắn cũng đặc biệt ân cần. Một tuần lễ sống chung với hắn cô đã tận hưởng rất nhiều sự chăm sóc từ hắn, lúc ăn cơm hắn sẽ gắp thức ăn cho cô, hay đại loại sẽ bóc vỏ tôm như bây giờ. Chuyện này lúc trước hắn đã từng làm cho cô rất nhiều lần rồi, nhưng cô bây giờ đang ở trong thân phận khác. Vốn dĩ cô tìm đến hắn, việc chiều chuộng phải là do cô làm cho hắn mới đúng.
"Em thấy mấy lần có bác sĩ tới khám cho anh... Anh bị bệnh gì sao?" Trần Ngọc Châu không nhịn được mà hỏi.
Thật ra cô biết hắn bị bệnh, mà không biết hắn bị bệnh gì. Lúc cả hai còn hạnh phúc ở bên nhau, cô cũng không thấy hắn uống thuốc hay khám bệnh gì cả. Hắn thậm chí còn vui vẻ, khoẻ mạnh rất rất bình thường.
Ngón tay đang lột tôm của Cao Minh Khải dừng lại sau khi nghe cô hỏi chuyện, hắn lạnh lùng phóng ánh mắt nhìn cô lạnh nhạt nói:"Em hỏi nhiều quá vậy, cô ấy không có hỏi. Tôi nói rồi, đừng quá phận."
"Em... Em chỉ quan tâm anh thôi?" Đúng là trước đây cô chưa từng hỏi thăm bệnh tình của hắn.
"Không cần thiết, đừng phạm sai lầm nữa!"
Lúc này hắn lạnh lùng, là một Cao Minh Khải mà cô chưa từng nhìn thấy. Cho dù là lúc trước hắn hận cô vì cô "đá" hắn, lúc gặp lại hắn cũng không có thái độ lạnh lùng như vậy. Cô có cảm giác hắn đang cố gắng thu người lại, chỉ muốn sống trong thế giới của hắn mà thôi...
Trần Ngọc Châu tự dặn mình không nên nóng vội mà phật lòng hắn, đợi cô giải quyết được vài chuyện sẽ từ từ tìm hiểu nguyên nhân của hắn sau.
*
Bối Kiều theo lời yêu cầu của Trần Ngọc Châu đưa tin cho báo chí, bao gồm cả đoạn clip của Trác Ny. Ngay trong đêm tin tức Trác Ny ngủ với đạo diễn để lấy vai chính tràn lan trên các diễn đàn. Lần này có cả video làm bằng chứng, cho dù cô ta có mười cái miệng cũng không thể cãi lại được.
Kết quả là Trác Ny bị anti fan công kích dữ dội, ngay cả fan của cô ta cũng không dám đứng ra bênh vực thần tượng của mình. Đồng thời đó cô ta bị các nhà đầu tư đang hợp tác đòi hủy hợp đồng và bồi thường, phải nói là Trần Ngọc Châu ra đòn này rất chí mạng.
Khiến cho Trác Ny trong một đêm lụi bại hoàn toàn.
Bối Kiều gập Laptop lại, tặc lưỡi vuốt cằm:"Đúng là dồn chó vào chân tường thì nó sẽ quay lại phản công rất ác."
Người vệ sĩ bên cạnh đẩy kính cận, anh ta cung kính báo cáo:"Tiểu thư tôi đã sắp xếp cho "họ" chỗ ở ổn định, đứa trẻ cũng lo cho nó trường học đàng hoàn rồi."
"Ừ, tiếp tục giữ im lặng đi. Cứ nói với đứa nhỏ là mẹ nó bận công tác vài năm, thế cho nó đỡ trông mà tội."
"Vâng ạ."
Người vệ sĩ rời khỏi phòng riêng của Bối Kiều đi làm nhiệm vụ. Lúc chỉ còn một mình cô mới nghiền ngẫm suy nghĩ vài chuyện, nói cô lợi dụng Trần Ngọc Châu cũng không đúng nếu như cô không đưa tay ra sợ rằng bây giờ cô ta đã chết rồi.
Cô cứu cả nhà họ một mạng, vậy Trần Ngọc Châu cũng nên "báo đáp" cho cô cái gì đó chứ. Như vậy quá thuận tình và hợp lý, cô không sai!
Sau khi tự trấn an mình xong, Bối Kiều cầm điện thoại lên, bấm soạn tin nhắn:"Trước tiên cô tạo chút tiếng tăm đi, để cho nhiều người chú ý vào. Sau đó tôi sẽ mua vài bài báo đào lại vụ cháy đó, xem có manh mối gì không."
Ngay lập tức bên kia phản hồi lại:"Được."
Thấy vậy Bối Kiều mới thở ra, cô rót rượu vào ly trước mặt rồi cầm nó đi ra ban công hít thở không khí. Cô muốn lật đổ Cao phu nhân, muốn lột cái mặt nạ giả tạo của bà ta xuống. Chỉ cần bà ấy sa cơ thì Cao Tuấn của cô mới không bị tiếp tục ép buộc, anh sẽ không còn cái cảm giác bị sự thấp kém bao trùm lấy nữa...
Cô nhớ rõ ngày đó, anh tự chê mình thấp kém không xứng với cô. Vậy nếu như anh ở trên đỉnh cao nhất, anh sẽ không thể diện lý do đó mà rời xa cô nữa phải không?
*
Scandal nổ ra Trác Ny giống như phát điên trốn ở nhà cả tuần lễ, cô bị đám anti fan công kích đến mức không dám ra đường. Ở trong nhà vò đầu bức tóc như một kẻ điên, quản lý của cô ta nhìn thấy cảnh này thậm chí không an ủi mà còn tức giận quát:"Em làm nghề bao nhiêu năm rồi, chuyện cơ bản nhất là phải cẩn thận cũng không biết hả?"
"Em đâu có biết là có người quay lén đâu chị, giờ phải làm sao đây?" Trác Ny khóc lóc hỏi.
"Em hỏi chị thì chị biết hỏi ai, ngu ơi là ngu." Chị quản lý nghiến răng trừng mắt với cô ta. Trong không khí yên lặng, chị lại suy nghĩ ra một vấn đề, chị hỏi:"Bữa đó hình như cũng có một đoàn làm phim nữa quay chung địa điểm đúng không?"
"Bữa đó hả... Bữa đó... Có đó chị. Nghe nói là nghệ sĩ của Cao thị, người mới gì đó."
"Cái cô Annie Trịnh phải không? Gần đây chị nghe phong phanh là dưới trướng Cao thị có một cô gái rất giống em. Không, phải nói là giống cô Trần đã chết kia." Chị quản lý cô gắng hệ thống lại mọi việc.
Sau đó đi ra ngoài gọi điện thoại cho ai đó, lúc chị ấy quay lại đã cầm trên tay một đoạn clip ghi lại cảnh một cô gái đứng bên ngoài phòng phục trang quay lén.
Trác Ny trừng mắt, trong video cô gái đó có gương mặt giống hệt Trần Ngọc Châu, phải nói là giống nhau như hai giọt nước.
"Là nó đã hại em, con khốn nạn này. Nó muốn cái vị trí ảnh hậu, nó cố tình đó chị. Chúng ta cầm clip này kiện nó đi!!!"
Cô lúc này giống như người mất kiểm soát, gào lên trong tức giận.
"Kiện, em có não không? Đâm đơn kiện bây giờ chẳng khác nào thừa nhận người trong clip nhạy cảm kia là em? Nếu kiện thắng cùng lắm là nó chỉ bị phạt hành chính thôi, Cao Minh Khải ở phía sau nó, em nghĩ em thắng nổi anh ta không?"
"Vậy phải làm sao?"
"Em đi cầu xin cô ta đi, xin lại cái clip gốc. Nếu như xin được chị sẽ nhờ chuyên gia can thiệp nói là video đó chỉ là cắt ghép, do bọn anti fan cố ý hãm hại em. Chỉ có như vậy mới cứu nổi em lần này thôi Ny."
"Em sao phải đi cầu xin nó chứ?" Trác Ny sẽ không cầu xin, cô là ảnh hậu mà dựa vào đâu phải đi cầu xin một đứa mới vào nghề chứ?
Chị quản lý cầm túi xách, hừ lạnh đáp:"Không cầu xin thì chờ chết đi, chị cũng hết cách. Công ty đang tính toán mức bồi thường hợp đồng của em đó, em có tiền đền thì cứ cứng đầu. Không có tiền đền thì vào tù mà ở, chị đi đây."
"Chị... Chị... Đừng bỏ em mà..."
Mặc dù cô cố gắng lôi kéo nhưng chị vẫn bỏ đi, Trác Ny khụy ở dưới sàn khóc nức nở.
Hết rồi, hết thật rồi!
Ở đoàn làm phim, có một cô gái ăn mặc kín như bưng đang lấp lấp ló ló sau bụi cây rình lén ai đó. Hôm nay Trần Ngọc Châu có lịch quay ở bể bơi nên đã đến từ sớm, cô cũng không biết có người theo chân mình.
"Cắt, Annie em diễn tốt lắm. Đúng là viên ngọc sáng mà Cao tổng chọn, không tầm thường nha." Đạo diễn nhìn cô miệng không ngừng khen ngợi.
Cô cũng cười ngọt ngào, đáp lời:"Đạo diễn anh quá lời rồi, em là người mới cần học hỏi thêm nhiều lắm ạ."
"Nhân cách rất tốt đấy em, cố gắng duy trì nhé."
Sau khi cười cười nói nói một hồi, đạo diễn cũng đi lại máy quay làm việc với một số bộ phận liên quan. Trần Ngọc Châu vừa mới quay cảnh dưới hồ bơi nên cả người ướt sũng nên chị Jane mới bảo cô đi thay quần áo.
Đẩy cửa phòng phục trang bước vào đã thấy Trác Ny chờ sẵn ở đó, chị Jane liền đứng ra trước mặt cô che chắn, chị hỏi:"Cô Trác cô cũng có lịch quay phim ở đây à?"
"Tôi muốn gặp Annie Trịnh, đàn em có tiện không?" Trác Ny cố giữ bình tĩnh nói.