Cao Minh Khải cũng không có nói gì, hắn vẫn nhấc tay, nhấc chân phối hợp cho cô xoa xà phòng. Cả người hắn phút chốc đã dính đầy bọt xà phòng, chỉ có duy nhất chỗ đó là vẫn còn "đưa ra" rất sạch sẽ...
"Anh đứng bên này, em xịt nước nhé."
"Còn thiếu chỗ này chưa xoa." Hắn đem tay cô đặt lên con quái thú của hắn.
Trần Ngọc Châu bị doạ cho hoảng sợ rụt tay lại, dù chỉ mới đụng chạm vài giây ngắn ngủi nhưng mà cô đã cảm nhận được độ nóng không thể làm ngơ của nó.
"Cái đó cần thiết không?" Cô ngượng ngùng cố tình hỏi.
"Không sạch sẽ dễ bị nhiễm trùng, tương đối cần thiết chứ nhỉ?" Hắn thẳng thắn đáp.
"Ừm... Vậy để em "rửa" cho anh."
Cô xấu hổ đến đỏ mặt lên, nhưng vẫn dùng hết can đảm cầm cho hắn. Thật sự mà nói về phương diện này cô không mặt dày như hắn, có thể nói ra một cách trắng trợn như vậy.
Bàn tay mềm mại chỉ mới vừa động chạm vào nơi thô, to đó thì Cao Minh Khải đã bắt đầu rên nhẹ trong cuốn họng. Bộ dạng động tình này của hắn thật sự mẹ nó quyến rũ chết người.
Cô bỏ ngoài mắt gương mặt hưởng thụ của hắn, nhanh chóng "tuốt" mấy cái rồi buông ra. Khi cánh tay vừa rời đi hắn đã không biết xấu hổ giữ nó lại, bắt cô cầm lấy thứ "to lớn" kia mà di chuyển.
"Rửa sạch chút, đừng xem thường nó!"
Trần Ngọc Châu:"..." Cô nào có ý nghĩ xem thường "nó", không bao giờ dám!
Động tác ở tay mỗi lúc một nhanh, đến nổi cổ tay cô mỏi nhừ phải kêu lên kháng nghị. Cao Minh Khải giả vờ như không nghe thấy, hơi thở hắn gấp gáp, đầu hơi ngửa phần yết hầu nam nhân trượt lên trượt xuống, khung cảnh này có chút kích động.
Bụng dưới của Trần Ngọc Châu co thắt lại một trận, huyệt động giữa hai chân tiết ra chất dịch ẩm ướt. Cô vậy mà động tình khi nhìn hắn qu** t**, vì quá xấu hổ cô cắn cắn môi nhìn chằm chằm vào nơi xảy ra vụ việc.
Phút chốc, cô nghe thấy tiếng gầm nhẹ từ trong cổ họng người đàn ông. Từ nơi đó cũng trực tiếp *** ra, chất lỏng nóng ấm dính trên bắp đùi cô, rất nóng!
"Vậy mới sạch sẽ, hiểu chưa?"
"Cao tổng, anh từng nói em đừng quá phận." Cô nhắc nhở, là ai đã cáu gắt với cô lúc trước chứ?
Khoé môi Cao Minh Khải khẽ cong, hắn dùng khăn bông lau lau bắp chân của cô, như vô ý đụng vào chỗ không nên đụng giữa hai chân Trần Ngọc Châu. Hắn nói:"Tôi cũng có nói em nghe lời tôi là được."
Quá là gian manh!
Sau khi xả hết bọt xà phòng, hắn ngồi trong bồn tắm hưởng thụ công việc cọ lưng của cô. Làn nước ấm trong veo, ánh mắt cô nhìn chằm chằm cái thứ sừng sững ở dưới đáy bồn tắm của hắn. Vừa rồi mới... Hắn lại cứng nhanh như vậy?
"Aaaa..."
Cao Minh Khải kéo một cái, cô ngã xuống bồn tắm vừa vặn ngồi trong lòng hắn. Trái tim cô đập loạn, hai tay chống ở trước ngực trần rộng lớn của hắn.
"Muốn nhìn hửm?... Vậy có muốn chạm vào không?"
"Cao tổng anh nói... nói gì vậy?" Cô lấp ba lấp bấp, né tránh vòng tay của hắn.
"Tôi nói là... Tôi muốn em!" Hắn mờ ám thì thầm vào tai cô, vành tai của Trần Ngọc Châu đỏ lên vì xấu hổ.
Quá là trực tiếp, cô còn chưa kịp thích ứng đã bị hắn ngậm lấy bờ môi mềm mại. Tay hắn nhanh chóng cởi bỏ các chướng ngại cản trở, chỉ mấy phút ngắn ngủi cả cơ thể cô trần như nhộng ở trước mặt hắn...
"Ưm... Chậm... Chậm lại... Cao tổng tay của anh... Ưm... Cẩn thận chứ!!!"
Hắn bỏ ngoài tai nhưng lời nhắc nhở của cô, cứ điên cuồng khuấy đảo trong khoang miệng ngọt ngào. Trần Ngọc Châu kiên quyết đẩy hắn ra, cô nhăn mặt đánh nhẹ vào lồng ngực hắn trách:"Tay anh còn bị thương, không được để đụng nước."
"Mặc kệ đi..." Hắn tùy tiện thành quen, bỏ mặc tính hiệu xấu cảnh báo từ cơ thể hắn.
Cô không thể lại khiến hắn bị đau, tiếp tục từ chối sự chủ động của hắn.
"Ngoan, cho tôi. Em... Cũng "ướt" rồi, đừng sợ tôi không cười em."
"Anh ngồi yên, không được động. Em... Em động!" Cô xẩu hổ muốn chết, nhưng sợ vết thương của hắn càng thêm nặng nên cũng đành.
Với lại cô... Cũng muốn gần gũi hắn.
Máu nóng phút chốc đẩy thẳng lên não bộ của hắn, ở trong làn nước cái thứ kia cọ cọ vào mông cô như nhắc nhở.
Trần Ngọc Châu ở trong tầm mắt quan sát của hắn, đỡ gậy **** thô to chen vào nơi riêng tư. Hơi thở của hai người đồng loạt dồn dập, cô hút hắn, hút rất chặt khiến da đầu hắn tê rần vì sung sướng...
Sau cùng, Cao Minh Khải bế cô ra giường tiếp tục "hành sự" vì với tốc độ của cô hắn sợ mình sẽ bị dày vò chết mất!
*
Mỗi ngày ba bữa, khi nào cô có thời gian rảnh rỗi đều nấu nướng cho hắn. Có khi còn mang cơm đến công ty trực tiếp "giám sát" hắn uống thuốc. Mà Cao Minh Khải rất ngoan, rất nghe lời. Chỉ cần mỗi khi hắn uống thuốc xong cô hôn hôn hắn, hắn sẽ thoả mãn mỉm cười.
Cũng như hôm nay, ăn cơm trưa xong hắn liền ôm cô vào phòng nghỉ của hắn "làm" chuyện cấm trẻ con.
"Sao tự nhiên anh hưng phấn quá vậy, cả tuần nay đều không ngừng được?" Cô cảm thấy từ dạo hắn bị thương đến giờ hắn rất khác, chẳng lẽ là do tác dụng phụ của thuốc loạn thần?
Với lại Trác Ny từng nói hắn không được...
Hay là hắn biết được cái gì rồi?
"Tôi đang ở độ tuổi sung mãn, em chịu khó chút. Kẹp chặt hơn nữa đi, ông đây "sướng"!"
"Anh động đi, đừng nói linh tinh nữa!!!"
Cô vùi mặt vào trong đống chăn gối, quay lưng về phía hắn. Cao Minh Khải đặt tay ở eo cô siết chặt, phía dưới dồn dập, liên hồi đến khi nữ nhân ở dưới thân thét chói tai...
*
Chị Jane nói Tạ Hữu muốn mời cô đi dùng bữa tối, việc ăn cơm với anh vốn đã được sắp xếp từ trước rồi mà giờ anh vẫn cứ muốn xác nhận lại một lần nữa.
Anh chọn nhà hàng năm sao có phong cảnh khá là đẹp, có thể nhìn được cảnh đêm rực rỡ của thành phố. Lần này gặp lại Tạ Hữu vẫn không thay đổi, vẫn đẹp trai như trước, chỉ có khác là anh đã thay đổi phong cách hướng tới hình tượng lịch lãm hơn là thiếu niên cool ngầu. Nếu so về phần ngạo khí, Trần Ngọc Châu vẫn bỏ cho Cao Minh Khải một phiếu.
Hắn có sẵn khí chất ngang tàn trời sinh, nhìn vào đã thấy rất xấu xa, nhưng lại khiến cho người ta không thể nào bỏ qua sự hiện diện của hắn được.
Lúc ăn tối, Tạ Hữu nắm bàn tay nhỏ xinh của cô đang đặt ở trên bàn, tông giọng của anh rất hay, rất đàn ông nghe qua giống như đang thưởng thức một ly rượu vang thượng hạng.
Anh nói:"Em có dự định gì trong tương lai không?"
"Tạ ảnh đế, anh hơi thân mật quá mức cho phép đấy." Cô muốn rụt tay lại, nhưng anh kiên quyết giữ chặt.
"Trở thành người phụ nữ của tôi, danh xưng ảnh hậu tương lai sẽ chỉ để dành cho em."
"Anh buông tay tôi ra trước đi, tôi không thoải mái."
"Ở bên Cao tiên sinh em chỉ có thể tủi nhục thôi, có nhìn thấy Trác Ny không? Em chỉ là người thay thế, em muốn sống trong cái bóng của người khác suốt đời sao?" Nói đoạn anh hơi ngừng lại để quan sát thái độ của cô, thấy cô nhìn anh. Tạ Hữu tưởng là cô bị lay động nên tiếp tục đả thông tư tưởng:"Đừng nói là cả đời, đợi khi nào em xuống sắc không giống với cô ấy nữa Cao tiên sinh vẫn sẽ cần em sao?"
"Cao Minh Khải, đang ăn anh đi đâu vậy???" Lý Cảnh lớn tiếng gọi theo, đến độ anh ngồi cách cô khá xa mà cô vẫn còn nghe thấy tiếng anh gọi.
Cả nhà hàng đều chú ý tới bọn hắn, ngay cả Trần Ngọc Châu cũng không ngoại lệ. Thấy Cao Minh Khải đùng đùng bỏ về, trước khi ra khỏi nhà hàng hắn còn nhìn về phía cô bằng gương mặt lạnh như tiền.
Trần Ngọc Châu vội rụt tay lại, đáng tiếc hắn không nhìn thấy cảnh này, chỉ nhìn thấy cảnh cô bị Tạ Hữu nắm tay thôi.
"Tôi về đây, chúng ta không còn gì để nói nữa đâu." Cô cầm túi xách, muốn rời khỏi nhà hàng ngay lập tức.
Tạ Hữu nheo mắt nhìn cô, anh thong thả nói thế này:"Nhìn em kìa, cuống cuồng cả lên rồi. Em sợ Cao tiên sinh sẽ vứt bỏ em sao? Sớm muộn gì cũng có ngày đó thôi, dáng vẻ này của em có thể giữ được bao lâu chứ?"
Trần Ngọc Châu cảm thấy tức giận, khi nghe anh nói cô sẽ bị Cao Minh Khải vứt bỏ.
Không đời nào, hắn sẽ không vứt bỏ cô, cũng giống như cô sẽ không rời xa hắn vậy.
"Anh thích tôi à? Thích vì cái gì?" Cô lạnh giọng hỏi lại.
"Vì gương mặt, vì nụ cười... Ở bên tôi đi, tôi cho em danh vọng, sự nổi tiếng, sau này em có thể đường đường chính chính đứng trên đôi chân của mình mà không cần dựa dẫm bất cứ ai. Cao Minh Khải không cho em được những thứ đó đâu, hắn phải giữ lại để khống chế em chứ. Nhưng với tôi thì khác..."
Nghe anh giải thích xong, cô cười nhạt, cô đáp:"Không phải nếu ở bên cạnh anh tôi cũng chỉ là một bản sao, một thế thân của Trần Ngọc Châu thôi sao?"
"Đổi lại em được lợi nhiều hơn khi ở bên tôi. Annie Trịnh người ta đến với em cùng mục đích, em nên cân nhắc cái nào lợi hơn, hiểu không?"
"Tôi không hiểu, cũng không cần hiểu. Nếu anh hiểu vậy... Anh tự mình chơi đi. Xin phép!"
Cô sải bước rời khỏi nhà hàng, từ trước tới giờ cô và Tạ Hữu luôn nói chuyện không được. Lời anh nói lúc nào cũng khiến người ta cảm thấy rất khó chịu, chẳng ngọt ngào như Cao Minh Khải của cô!
Mà hắn giận rồi, Triệu Tâm nói không nên để hắn tức giận. Tất cả đều tại Tạ Hữu đáng ghét!