• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bữa cơm của năm người cũng không quá căng thẳng. Cũng may là có Trần Huy và chị Apple, hai người họ có thể được coi là "bộ trưởng bộ ngoại giao" nói liên tục không ngừng nghỉ.

Nói đoạn, Trần Huy nhìn sang cô cố tình hỏi:"Bảo bối nhỏ năm đó em chuyển nhà đi đâu vậy, tự dưng lại mất tích. Khiến cho... Ừm hừm..."

Cao Minh Khải nhắc nhở, vốn dĩ không khí đang tốt hắn không muốn làm cô mất hứng.

Trần Ngọc Châu nhìn bọn họ, mỉm cười đáp:"Em cũng người khác cao chạy xa bay, lúc đó gia đình cấm cản không cho em yêu đương."

Lời này là cô cố ý nói cho Cao Minh Khải nghe, để cho hắn chết tâm. Nếu như hắn có thể buông tay, cô cũng không cần vì tình yêu của hắn và dằn vặt bản thân mình nữa.

Không khí bỗng chốc im lặng như tờ, nụ cười trên môi Trần Huy vụt tắt. Anh cố tình hỏi để tạo cơ hội cho hai người gợi lại chuyện cũ, vì trong trí nhớ của anh thì Trần Ngọc Châu là một cô bé rất ngoan ngoãn và nhút nhát. Có nằm mơ anh cũng không ngờ cô dám trả lời trực tiếp và thẳng thắn đến thế.

Ánh mắt của Cao Minh Khải trừng anh, mang hàm ý cảnh cáo rõ ràng. Anh rụt lưỡi, anh cũng đâu có đoán trước được!

"Ăn cái này đi, em cao chạy xa bay với người khác nên ốm đi nhiều rồi." Hắn gắp thức ăn cho cô.

Còn cô thì nhìn thẳng vào mắt hắn, tại sao hắn bình tĩnh như vậy?

Bộ hắn không cảm thấy tức giận, không cảm thấy thua cuộc hay sao?

Với tính khí của Cao Minh Khải, hắn có thể lật bàn ngay lập tức, hắn mà kiêng nể gì ai.

"Cám ơn Cao tổng, phiền anh quan tâm rồi."

Bên cạnh Lý Cảnh và Trần Huy nhìn nhau, đây là cái cô gái mềm mại như bông, dịu dàng như nước mà Trần Huy nhắc với anh hay sao. Lý Cảnh cảm thấy không đúng, nếu như muốn ví dụ phải ví Trần Ngọc Châu như một con nhím, mọc đầy gai trên người.

Người yêu cũ ngồi trước mặt mà có thể thốt ra những lời ấy, đúng là quá can đảm. Hơn nữa người yêu cũ của cô ấy lại là Cao Minh Khải, một tên điên!

*

Bữa cơm kết thúc, Trần Ngọc Châu miễn cưỡng mới có thể thở ra một hơi. Hy vọng sau này sẽ không có nhiều bữa cơm "thân mật" như thế này nữa, nếu không cô sẽ bị ngược chết mất.

Cô bắt xe về nhà, từ chối mọi lời đề nghị đưa về của ai đó. Trần Ngọc Châu ở trong taxi nhìn thấy xe của Cao Minh Khải luôn đi theo sau xe của cô, hắn đây là kiên quyết muốn đưa cô về nhà.

Cái tính nổi loạn của hắn vẫn còn, nhưng đã được mài nhẵn và theo một cách khác thôi.

Mặc dù biết hắn đi theo cô tới nhà, nhưng cô làm bộ như không hay, không biết mà đi lên chung cư...

Mấy ngày sau, Cao Tuấn tới tìm cô ăn tối. Anh nói muốn công khai với báo chí việc bọn họ sắp kết hôn, cô liền hỏi lại:"Vì sao lại có suy nghĩ đó?"

"Tony có lần đã hỏi anh, tại sao người ta gọi thằng bé là đứa trẻ không có cha. Anh thấy chạnh lòng, cũng nhìn thấy lại mình của lúc nhỏ nữa. Hồi đó anh đi học, thường hay bị bạn bè trêu chọc là đứa không cha."

Cô im lặng nhìn Cao Tuấn hồi lâu, anh để ý tới những cái này là điều mà cô không nghĩ đến.

Anh nắm bàn tay của cô đang đặt trên bàn, ôn nhu nói:"Nhưng nếu em không muốn thì không sao, anh đang hỏi ý em thôi."

"Được mà, vậy... Anh liên hệ báo chí nhé." Cô làm sao có thể từ chối được, anh đang muốn tốt cho con trai của cô. Ngay cả chính bản thân cô cũng chưa từng nghĩ tới cảm nhận của Tony, rằng cậu bé cần một người cha.

Nhận được sự đồng ý của cô, gương mặt Cao Tuấn không giấu nổi niềm vui mà nở một nụ cười. Cô nhìn anh, chân thành nói:"Cám ơn anh Cao Tuấn, vì đã nghĩ tới cảm nhận của con em. Đó là thiếu xót của người làm mẹ như em."

"Chúng ta là gia đình, đừng nói mấy lời khách sáo đó. Anh từng trải qua rồi, nên không muốn con của anh cũng phải chịu cảnh tương tự. Anh thương em và con nhiều lắm, anh hứa sau này sẽ che chở cho hai mẹ con."

Cô chỉ có thể mỉm cười, không có cách nào nói ra những lời như "Em cũng thương anh" hoặc đại loại vậy được.

Sau bữa cơm, Cao Tuấn đã lập tức liên hệ báo chỉ để mở họp báo. Chuyện tình "hoàng tử" và "cô bé lọ lem" phút chốc tràn lan trên các mặt báo. Có fan "đẩy thuyền" cô và Tạ Hữu tỏ ra tức giận, nhưng đó chỉ là số ít thôi. Đại đa số đều chúc mừng Trần Ngọc Châu vì tình yêu đẹp của bọn họ.

Báo chí đưa tin:"Chuyện tình của nữ chính ngôn tình ngoài đời thực. Nữ diễn viên họ Trần một mình nuôi con chờ nam chính của cô quay về."

Chuyện tình của đại thiếu gia nhà họ Cao và nữ diễn viên tuyến mười tám Trần Ngọc Châu phút chốc trở thành đề tài sôi nổi nhất.

Có người nói:"Trần Ngọc Châu quả thật là một cô gái tốt, cô ấy xinh đẹp như vậy thiếu gì đại gia theo đuổi vậy mà cô ấy có thể vượt qua được tham vọng của bản thân để chờ người ấy. Ngưỡng mộ quá đi!!!"

Lại nói:"Nhìn kỹ thì cô Trần đẹp thật, đẹp nhất trong dàn diễn viên nữ của giới giải trí luôn đấy. Nhan sắc của bà mẹ một con đây sao, ghen tỵ quá. Bảo sao Cao đại thiếu gia lại biết quay đầu."

"Nếu như tình đầu của tôi là cô ấy, tôi nguyện cả đời này chỉ yêu một người, aaa." *thiếu nữ gào thét, cào phím*

Một bài đăng có vô số những bình luận sớm đã được đầy lên hot trend, Trần Ngọc Châu ngán ngầm tắt di động đi. Cô vốn không thích cọ nhiệt, nhưng ý trời cứ đưa đẩy cô đi cọ nhiệt, nên vui hay nên buồn đây?

*

Trác Ny lướt lướt di động, tức đến nổ đom đóm mắt. Dựa vào đâu mà con nhỏ đóng thế cô lại "có nhiệt" hơn cô, gần đây tài nguyên trong tay của cô ta lại nhiều hơn so với Trác Ny. Ngoài việc cọ nhiệt được với Tạ Hữu thì Trần Ngọc Châu còn được Cao Minh Khải nâng đỡ, bây giờ lại "hít khói thơm" từ Cao Tuấn.

Trần Ngọc Châu đã quá tham lam, rốt cuộc có để cái danh ảnh hậu của cô trong mắt hay không.

"Em muốn tới Cao Thị." Trác Ny nói với người trợ lý của mình.

Chị Anna lập tức ngăn cản, mấy lần trước không phải Trác Ny đã bị Cao Minh Khải đuổi cổ không thương tiếc hay sao. Giờ mà còn vác mặt tới đó, e là cái bệ đỡ cũng không còn.

"Em bình tĩnh đã... Cao tổng còn chưa nói gì em nháo lên sẽ chọc tức anh ta đó."

"Chị không thấy con nhỏ đó nó qua mặt em hả chị Anna?" Trác Ny không nuốt trôi cục tức này, cô phải đi tìm Cao Minh Khải để đòi lại chút công bằng.

Chị Anna nháy mắt, sờ sờ lên bụng của Trác Ny rồi nói:"Em không cần tranh giành ba cái độ hot đó, em chỉ cần tranh cái vị trí Cao thiếu phu nhân thôi hiểu chưa đồ ngốc! Chỉ cần em có thai, mọi thứ sẽ thay đổi. Tới lúc đó em không cần đi làm mệt mỏi nhưng vẫn sống trong nhung lụa mà. Huống hồ, Cao phu nhân cũng chấm em rồi."

Nghe vậy trong lòng Trác Ny mới êm dịu được đôi chút, chị Anna nói đúng, cô không cần tranh giành cái chức ảnh hậu gì đó. Thay vì nai lưng ra đi làm thì làm Cao thiếu phu nhân ngồi chỉ ngón tay không phải là sung sướng hơn nhiều hay sao.

Chị Anna lại nói:"Bây giờ chị mua chuộc vài tờ báo tung tin bóng gió em mang thai, em cũng phải cố gắng đó."

"Em biết rồi chị."

Ánh mắt của Trác Ny thoáng xấu xa, cô muốn cái vị trí Cao thiếu phu nhân đó. Vì cho dù Trần Ngọc Châu có cưới Cao Tuấn thì cũng không bằng cô cưới Cao Minh Khải. Dẫu sao Cao Tuấn chỉ là con riêng thôi, làm gì có cửa bằng với dòng máu chính thống của Cao gia chứ...

Trong khách sạn sang trọng, cô gái có gương mặt xinh đẹp như hoa đang cưỡi trên một người đàn ông cường tráng. Gương mặt vì nhiễm dục mà đỏ ửng, đôi mắt mơ màn nhìn người nằm dưới thân mình.

Cô gái nâng cánh tay trắng trẻo lên sờ soạng trên ngực anh ta, hơi thở dồn dập, gấp gáp:"Vĩnh, thích không? Cho em... Nhanh cho em..."

Động tác phía dưới càng nhanh hơn, cả hai cơ thể giao nhau kịch liệt, cuối cùng người đàn ông phía dưới rùng mình một cái rồi "bắn" ra.

Trác Ny đổ rạp xuống lồng ngực rắn chắc của nhân tình, thở hổn hển vì khoái cảm, cũng là vì mệt mỏi. Cô dùng ngón tay vẽ vẽ vòng tròn, rồi nói:"Làm cho em có thai, sẽ thưởng cho cưng một ngôi nhà."

"Vậy anh phải tận lực rồi."

Nói xong cả hai cười rộ lên rồi lại "vật lộn" với nhau trên chiếc giường lớn!

*

Trần Ngọc Châu đọc được một bài báo mạng với nội dung là Trác Ny đang mang thai con của một thiếu gia nhà tài phiệt, sắp bước chân vào giới thượng lưu. Bên dưới là vô số bình luận của cư dân mạng, số đông đều chỉa mũi dùa vào Cao Minh Khải suy đoán hắn là cha của đứa bé đó.

Cô mím môi siết chặt điện thoại, là Cao Minh Khải cố tình tung tin này ra để "hơn thua" với cô?

Ngoài hắn ra, còn có ai nữa chứ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK