- Bộ bà cãi nhau với chồng hả? Từ đầu đến giờ tui thấy bà nhăn nhó mãi
- Vậy hả?Không có gì đâu..- Mie né tránh
- Đừng có giấu ! Tui biết tính bà mà
-.....- Cô không nói gì,miệng khẽ cười buồn
- Bà không kể cũng không sao.Hôm nay thứ bảy rồi.Đi chơi chút không?-Người bạn đồng nghiệp huých huých vào tay cô
- Cũng được đấy ! - Mie đứng dậy vơ lấy túi xách cười nhưng vẫn không thể che nỗi buồn
Mie cùng vài người bạn đến một quán lẩu nhậu.Dù không biết uống nhưng vì cô đang khá buồn nên cô cũng nâng chén.Nhưng chỉ 30p sau,cả ba người đã say nhèm.gục hết xuống bàn,miệng vẫn lẩm bẩm câu hát.
Chợt một ai đó đi đến,va vào bàn là cho cốc rượu đổ đầy chân cô.Theo phản xạ,Mie bật dậy nói lớn :
- Anh đi đứng kiểu gì thế ? Anh để mắt sau gáy à ?
- Ai khiến quán đông quá làm gì,mà cũng tại cô,thấy tôi đến còn không biết tránh đường !
- Cái gì ? Anh vừa ăn cướp vừa la làng à ? Đụng vào tôi không biết xin lỗi còn bảo do tôi.Anh đúng là cái đồ mắc dịch ! - Mie buột miệng chửi
- Cái gì ? Cô nói ai ? - Người đó tức giận
- Tôi nói anh đó - Mie vênh mặt lên nói
- Cô ....- Người đó dơ tay lên định đánh thì mấy người bạn của Mie chạy tới,rối rít xin lỗi thay cô
- Anh bỏ qua cho bạn em,cậu ấy uống say quá,cho bạn em xin lỗi....
- Hừ.. - Người đó quay mặt bỏ đi mặc cho Mie vẫn còn tức đến đỏ mặt trong bụng chửi thầm anh ta
- Mie,ta về đi,10h đến nơi rồi đấy - Mấy người bạn lo lắng cho Mie nên giục cô về
- Hả ? Ờ Ừ .... - Mie nói không thành lời.rồi cô gục xuống vai người bạn
- Mie,đừng có ngủ chứ !! Dậy đi.Bây giờ không phải lúc ngủ đâu
- Người bạn cô gọi.Nhưng Mie đã chìm sâu vào giấc ngủ
Hai người bạn kia đành phải đưa Mie về tận nhà.Trên đường,họ không ngừng nói :
- Mai tớ sẽ giết cậu Mie ạ >