Sau khi An Hương xuất viện,bố mẹ Abi đều nhanh chóng quay lại Việt Nam tiếp tục công việc.Abi cũng không tự nhốt mình nữa.Với Abi,anh còn nhiều trách nhiệm trên vai.Mie đã vì anh mà chết,anh nên biết trân trọng mạng sống của mình,sống nốt quãng đời còn lại cho cả cô và anh.
Abi quay trở lại làm việc ở SUVE.Hôm đó,cả công ty đều rất ngạc nhiên.Không phải là do Abi sau khi vợ mất vẫn còn tâm trạng với công việc mà là vì thái độ và tính cách đã thay đổi.Không còn là một tổng giám đốc lạnh lùng nghiêm khắc với cấp dưới trước kia nữa.Abi bây giờ hòa đồng hơn trước rất nhiều,có khi gặp cấp dưới của mình còn mở miệng chào trước.Hơn nữa anh cũng rất hay khen thưởng những nhân viên ưu tú làm việc xuất sắc,thậm chí còn cho những người làm việc chăm chỉ nhất công ty được đi du lịch xa một chuyến. Điều này khiến toàn bộ người trong và ngoài của công ty đều thấy lạ,nhưng lại không ai dám hỏi anh lí do.Có người cho rằng Abi sau cái chết của Mie đã suy nghĩ lại về bản thân nên sửa đổi tính cách lại cho tốt.Có người lại nói Abi đang trấn thương tâm lí nên điên điên khùng khùng mới không kiểm soát được hành động lời nói với người khác...Còn vài người cho rằng Abi chỉ đang muốn tỏ ra vẻ " Tôi không sao cả,vẫn đang sống tốt đấy thôi " để cho mọi người khỏi nhìn anh bằng ánh mắt thương hại.Chẳng ai biết anh thay đổi như vậy đều không phải vì bất cứ lí do nào do họ đoán mò cả,anh chỉ đang cố gắng làm theo lời Mie,không tỏ ra lạnh lùng nữa.....
Ở công ty,tuy anh là giám đốc nhưng lại không nhàn nhạ như những giám đốc của các tập đoàn khác,anh lúc nào cũng bận rộn cả ngày.Nhưng anh không vì công việc mà bỏ bê con mình.Vẫn dành thời gian ăn cơm với con gái,cuối tuần lại cùng cô bé đi chơi.Abi cũng không còn gọi con gái mình bằng cái tên An Hương nữa,anh cho rằng chính cái tên ấy đã mở cửa cho quá khứ chen vào tương lai,chỉ mang lại xui xẻo.Nên bây giờ anh đã gọi bằng chính cái tên trước đây anh đã đặt khi cô bé chào đời,Lucy.Lucy như là một sự may mắn thực sự của anh.Cô bé là thiên thần,đứa con của Mie.Vì thế cho dù không có chút quan hệ máu mủ anh vẫn sẽ yêu thương,cưng chiều cô bé hết mực.Cũng sẽ không cho bất cứ một ai biết về bí mật của Lucy,kể cả cô bé.
*****************************
Chẳng mấy chốc ba năm trôi qua,tập đoàn SUVE phát triển rất mạnh.Nhưng Abi bây giờ không chỉ đứng đầu SUVE mà anh còn làm chủ tịch tập đoàn GG lớn mạnh nhất nhì thế giới do bố anh giao lại.Các trang báo và tin tức bây giờ dường như chỉ toàn những tin tức về vị chủ tịch giàu có Witer Abi này.Ai cũng phải nhìn anh bằng con mắt ngưỡng mộ ,kính trọng và cả ghen tị. Dù bây giờ cuộc sống thay đổi rất nhiều nhưng Abi vẫn chưa hẹn hò với bất cứ ai,rất nhiều cô gái xinh đẹp yêu anh say đắm và sẵn sàng làm mẹ kế của Lucy nhưng anh lại không màng đến.Anh vẫn luôn chỉ yêu một một mình Mie,cho dù cô không còn bên cạnh anh nhưng mọi thứ về cô vẫn còn in sâu trong lòng anh.
Ba năm,cũng không phải thời gian quá dài nhưng đủ để Abi có thể dần lành lại vết thương trong tim mình.Căn nhà trước đây Abi và Mie từng sinh sống đã từng bị bán đi một lần,khi đó Abi và Lucy đều chuyển đến một biệt thư khác to hơn đó rất nhiều nên mẹ anh cho rằng căn nhà đó cũng không còn gì quan trọng mới đem bán đi cho một người bạn của bà.Không ngờ sau khi Abi biết chuyện đã rất tức giận,thậm chí còn không chịu gặp hay nghe giải thích của mẹ anh,tìm mọi cách mua lại căn nhà.Nhưng người bạn của mẹ anh kia lại khá ưng căn nhà và không muốn bán lại.Sau nhiều lần rằng co cuối cùng Abi khó khăn lắm mới mua lại được căn nhà nhưng với cái giá đắt gấp năm lần. Sau lần đó,mẹ anh đã chẳng bao giờ dám tùy tiện động đến bất cứ đồ gì của anh.
..................................
Cuối tuần,như thường lệ Abi bỏ hết mọi công việc lại trở về dẫn con gái cưng đi chơi.Ngồi trên xe,anh tựa cả người vào ghế,tay đưa lên ve vãn mi tâm.Hai mắt đều hướng nhìn ra ngoài cửa sổ nghĩ xem hôm nay sẽ dẫn Lucy đi đâu chơi.Mọi công viên giải trí và cảnh đẹp ở thành phố này anh đều đã dẫn cô bé đi.Không thể đi lại lần thứ hai,như vậy sẽ rất nhàm chán.Nhưng nếu không đi sẽ rất có lỗi với Lucy và ...Mie.Trước khi Mie mất anh đã hứa sẽ dẫn Lucy đi chơi mỗi ngày cuối tuần.Hơn nữa Lucy cũng đã chờ cả tuần để đến thứ bảy này.
- Kalo.cậu biết chỗ nào hợp cho Lucy chơi cuối tuần không ? - Anh đột nhiên lên tiếng hỏi.
Kalo nhìn bộ dạng của anh trong gương rồi cười trừ.
- Tôi biết,nhưng những chỗ đó chủ tịch đều đã dẫn cô chủ đi rồi.
Abi nhíu mày khó chịu.
- Hay ngài thử đưa cô chủ đi chơi xa một chuyến ? - Kalo gợi ý.
- Không được,tôi chỉ có hai ngày nghỉ.Đi xa sẽ không kịp về.Công việc dạo này rất nhiều,không thể nghỉ việc đi chơi được. - Đúng vậy,công việc vẫn là công việc.Abi không thể bỏ bê nó được.
- Hay ngài dẫn cô ấy tới thăm mộ...bà chủ ? - Kalo rụt rè nói.
Abi lập tức thay đổi sắc mặt.Nếu là trước đây anh sẽ mắng chửi Kalo một trận.Nhưng bây giờ thì khác,anh kiềm chế nén lại.Nhẹ giọng nói.
- Cuối tuần là thời gian nghỉ ngơi để vui vẻ.Không thể khiến Lucy buồn.
.............
Vừa về đến nhà,Abi đã lập tức lên phòng con gái.Vừa bước vào thấy Lucy đang ngồi yên trên giường.Con búp bê mà Lucy thích nhất hôm nay cũng không chơi đến,bị quẳng sang một góc giường.
Thấy Abi về,cô bé cũng chỉ lên tiếng chào,sau đó trở lại khuôn mặt buồn thiu.Không có vẻ gì là háo hức muốn đi chơi như mọi lần.
Abi tiến lại gần,ngồi xuống giường cạnh cô bé.Dịu dàng hỏi :
- Hôm nay con sao vậy ? Chẳng phải con rất thích con búp bê này sao ? Sao này không chơi với nó nữa ? - Vừa nói Abi vừa con con búp bê lên lắc lắc trước mặt Lucy.
Lucy nhìn con búp bê,rồi chán nản lại quay đầu ra ngoài cửa sổ lớn trong phòng.
Abi đặt con búp bê xuống,nhìn theo ánh mắt con gáu ra ngoài cửa sổ.
- Con ghét con búp bê này rồi sao ? Hay để bố dẫn con đi mua con khác ?
- Không phải ! Bố....- Lucy vội trả lời.Sau đó lại ngập ngừng cúi mặt xuống.
- Nói bố nghe,con có chuyện gì ? - Abi vịn vào hai vai cô bé.Nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn đen láy của Lucy.
- Bố....- Lucy ngập ngừng.Sau đó vẫn chọn nói ra. - Các bạn nói con không phải con bố..các bạn bảo con không giống bố chút nào.Hức hức.....Có phải vậy không bố ? - Vừa nói Lucy vừa bật khóc.
Abi bây giờ mới hiểu,thì ra chỉ vài câu nói đùa của bạn bè này lại khiến Lucy như vậy.Anh ôm lấy cô bé vào lòng.Dịu dàng xoa đầu cô bé rồi dỗ dành :
- Con thật ngốc ! Sao lại tin vào mấy lời nói đó chứ ? Con là con bố, con cũng rất giống bố .Đừng suy nghĩ nhiều !
Lucy không trả lời, chỉ gật gật đầu mếu máo khóc.
- Nếu có bố ở đấy,chắc chắn bố sẽ mắng cho bọn nhóc kia một trận ! - Abi buông cô bé ra,vừa nói vừa dơ nắm đấm lên tỏ vẻ mạnh mẽ.Sau đó nở miệng cười.
Lucy cũng cười theo.Nhưng vài phút sau lại buồn trở lại.
- Con nhớ mẹ ! - Lucy bất chợt lên tiếng nói tiếp.
Dù ba năm rồi , nhưng mỗi lần nhắc tới Mie Abi vẫn rất khó xử không biết nói gì.Chợt nghĩ tới một nơi,anh liền đứng bật dậy.
- Lucy,ba biết một nơi rất đẹp,con có muốn tới đó không ?
- Dạ ? - Lucy ngạc nhiên ngơ ngác nhìn anh.Nhưng chỉ thấy nụ cười tủm tỉm của Abi.
*****************************
Ep 2 : CÁI KẾT CỦA NGÀY NẮNG
Trên một cánh đồng hoang rực rỡ một màu vàng nắng nằm ở cuối khu rừng,gió nhẹ thổi cho từng cành lúa dại nghiêng về một phía.Trời xanh mát đem theo chút nắng,từng đám mây thu nhau dạo chơi trên bầu trời.
Cánh đồng hoang này nằm ở cuối khu rừng nên rất ít ai biết đên.Đường tới đây cũng gập ghềnh không thể đi xe vào nên chẳng ai muốn đi bộ tới tận cuối khu rừng mà chiêm ngưỡng cánh đồng hoang kia.
Abi nắm tay Lucy,mỉm cười dắt cô bé đi tới phía giữa cánh đồng.Lucy thì không ngừng ngạc nhiên ngắm nhìn vẻ đẹp tự nhiên trước mặt.Miệng há to vui sướng.
Cánh đồng này là do một lần lạc đường từ rất lâu rồi Abi vô tình tìm thấy.Không ngờ sau gần chục năm mà cảnh ở đây vẫn đẹp như vậy.Trước đây sống cùng Mie,anh đã rất muốn có thể đưa cô tới đây chơi,nhưng sau cùng còn chưa kịp có cơ hội thì đã xảy ra chuyện.Anh đã rất hối hận,nếu có cơ hội quay lại trước kia,anh sẽ không trần trừ nữa đưa cô tới đây dù chỉ một lần.Anh muốn cô cùng anh ngắm cảnh đẹp ít người biết này.
Mải suy nghĩ,Abi không biết rằng Lucy đã
buông tay anh ra và chạy đi đâu đó.Lúc này sực tỉnh anh mới không thấy cô bé đâu.Cánh đồ hoang này rất rộng lớn,hơn nữa các cây lúa dại kia cũng khá cao,biết đâu sẽ có rắn ở đây.Dù sao cánh đồng này cũng sát với rừng rậm,rất dễ có rắn độc.
Nghĩ đến đây, Abi liền lo lắng đi tìm Lucy,vừa đi vừa gọi lớn :
- Lucy ! Lucy..con đâu rồi ?
Nhưng tìm một lúc vẫn không thấy Lucy đâu, anh bắt đầu lo lắng.Đúng lúc ấy Lucy lại không biết từ đâu chạy tới.
- Bố...bố nhìn con có phải rất giống cô dâu không ? - Lucy cười rạng rỡ xoay tròn một vòng.
Lúc này Abi mới chú ý tới vòng hoa được đan khéo léo đội trên đầu Lucy.Tuy toàn là hoa dại nhưng khi tết lại làm vòng hoa trông lại rất đẹp.Abi ngạc nhiên cúi người xuống nhìn vòng hoa trên đầu cô bé,ở đây chỉ toàn cỏ hoang,lấy đâu ra hoa dại này mà tết vòng hoa?Hơn nữa Lucy còn bé,không thể đan được chiếc vòng đẹp như vậy. Anh liền lên tiếng hỏi :
- Vòng hoa này là con làm sao ?
- Không ạ,là cô tiên tặng cho con . - Lucy ngây thơ trả lời.
- Cô tiên sao ? - Abi bật cười.
- Dạ.Cô ấy kìa ! - Lucy quay đầu lại chỉ về phía xa xa.
Abi nhìn theo hướng cô bé mới phát hiện ra có một bóng người con gái.Anh rất ngạc nhiên,ở đây vắng vẻ hoang vu như vậy hiếm ai biết tới.Mà những người tới đây có lẽ chỉ đếm được trên đầu ngón tay.Anh không hề nghĩ còn có người khác ở đây.
- Bố ơi,chúng ta tới chỗ cô tiên đi. - Lucy vừa nói vừa kéo tay anh đi.Abi thấy con gái mình vui vẻ háo hức như vậy cũng muốn biết rốt cuộc " cô tiên " kia là ai.
Lucy kéo anh đi một đoạn dài mới tới được chỗ cô gái,lúc ấy anh mới biết thì ra ngoài cánh đồng hoang kia còn có một thung lũng nhỏ đầy hoa lá.Và cô gái kia thì đang vui vẻ ngắm nhìn những bông lúa dại ở trong tay mình.
Một cô gái Mỹ.Mái tóc vàng truyền thống của con gái Mỹ được buông xõa,đôi mắt trong veo xanh biếc đẹp đến mê hồn.Nước da trắng mịn không tỳ vết.Gương mặt không chút phấn son vẫn xinh đẹp rạng ngời.Cô gái ấy mặc một tiếng váy trắng muốt đơn giản . Đối với trẻ con những cô gái dịu dàng hiền hậu mặc váy trắng được coi như là cô tiên.Thảo nào Lucy lại gọi cô ấy là " cô tiên " .
Lucy vừa tới gần cô gái ấy đã lập tức buông tay anh ra chạy tới ôm cô gái kia cười vui vẻ.Cô gái kia cũng nói chuyện với Lucy rất vui,sau đó thấy Abi đứng đờ đó nhìn cô nãy giờ thì mới ngạc nhiên đi tới cạnh Abi.Chủ động nở nụ cười lên tiếng :
- Xin chào...anh là là bố của Lucy sao ? - Cô gái ấy cười híp mắt,một tay vòng ra sau một tay đưa ra trước mặt anh ý muốn bắt tay làm quen.
Lucy không phải người dễ tùy tiện cho người khác biết tên,nhưng đối với cô gái mới quen này đã cho biết tên chứng tỏ cô gái ấy rất được Lucy quý trọng.
Abi sững sờ vài giây.Sau đó giật mình bắt lấy tay cô gái lắc lắc.
- À....vâng.Tôi là Witer Abi..
- Ồ,Witer...hi,rất vui được biết anh !
- Vậy.....tôi có thể biết tên cô ?
- Tôi là Linda !
Abi còn chưa kịp nói gì tiếp thì Lucy đã chạy tới kéo cả hai người họ đi tới phía thung lung.
- Bố ơi...cô ấy có cả một căn nhà gỗ ở kia đấy ! - Vừa đi Lucy vừa hớn hở nói.
- Vậy sao ? - Abi cười cười nhìn Linda.
Linda không trả lời,chỉ cúi đầu cười theo.
- Cô ấy nói cô ấy rất thích hoa dại.Chiếc vòng hoa kia cũng là do cô ấy lấy hoa ở đây tết tặng con. - Lucy tiếp tục.
Abi khá ngạc nhiên.Không ngờ bây giờ vẫn còn có một người con gái giản dị thích hoa cỏ dại như Linda.
Ở đây đúng là có một căn nhà gỗ nhỏ.Bên trong căn nhà gỗ đều đầy đủ mọi đồ dùng tiện nghi.Abi liếc nhìn căn nhà gỗ một vòng rồi nói :
- Cô sống ở đây sao ?
- Không hẳn.Tôi chỉ tới đây vào cuối tuần.Anh biết đấy,tôi cũng rất bận với công việc.Vậy nên tôi cũng cần nơi thư giãn.Và đây là nơi tôi chọn .
Sau đó Linda lấy tách pha cafa mời Abi,còn đặc biệt rót nước cam cho Lucy uống.Rồi cả ba người đều trò chuyện vui vẻ.Càng nói chuyện với Linda anh càng thấy cô gái này rất thú vị và có sức hút khiến người ta muốn ở lại bên cạnh.Đã lâu lắm rồi Abi mới tìm được một người con gái làm anh,kể từ sau khi Mie mất.Nói chuyện với Linda anh mới nhận thấy được niềm vui thực sự mà suốt ba năm qua không ai làm được cho anh.Linda rất vui tính và khác biệt.Cô ấy thường thích những thứ giản dị và quái đảng.Nhưng như vậy lại thấy Abi cảm thấy hứng thú rất nhiều.
*******************************
Ở một thế giới khác, trên một vùng đất dành cho những linh hồn còn vương vấn với người trần,Mie ngồi trên chiếc xích đu đung đưa qua lại.Môi mỉm cười dịu dàng.Cô mặc chiếc váy chỉ một màu trắng dành cho linh hồn,mái tóc đen mượt mà bồng bềnh bay trong gió.Ba năm qua,cô luôn ở đây dõi theo anh.Lần cô nhìn thấy anh tiều tụy tự giam mình trong phòng,cô đã đau xót rất muốn được ở bên cạnh anh.Nhưng cô lại không thể trở về trần gian nữa rồi.Cô còn cứ nghĩ anh sẽ mãi mãi không đi tìm hạnh phúc mới,nhưng thật may mắn là anh đã gặp được Linda,chắc chắn cô ấy sẽ làm anh và An Hương hạnh phúc.Chắc chắn !
Bây giờ nhìn anh sống tốt hơn như vậy,cô mới có thể yên tâm từ bỏ kí ức của mình.Mie đứng dậy,đi tới phía Cây Kí Ức.Một linh hồn khác ở đó thấy cô cuối cùng cũng muốn từ bỏ hẳn cuộc sống trần gian.Vui mừng lên tiếng.
- Cô chịu bỏ kí ức rồi sao ?
- Ừ.Anh ấy bây giờ sống rất tốt.Tôi không phải lo lắng nữa rồi.
Mie đứng trước cây cổ thụ lớn có tên Cây Kó Ức kia,đặt một bàn tay lên thân cây rồi nhắm mắt lại.
- Tôi muốn từ bỏ kí ức. - Cô khẽ nói.
Chỉ trong chốc lát,cả người Mie đều bắt đầu phát sáng rồi tan biến dần.
Khi một linh hồn từ bỏ kí ức,họ sẽ biến thành một thiên thần hoặc một ác quỷ,đó là tùy thuộc vào tính cách của họ khi sống.Mie còn nghĩ mình sẽ bị đẩy xuống địa ngục tu luyện nghìn năm.Nhưng không ngờ cô lại thành một thiên thần,một thiên thần xinh đẹp và tốt bụng.Mọi kí ức của cô đều bị xóa bỏ.Mie cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.Cô không còn phải lo nghĩ bất cứ chuyện gì nữa,có thể thanh thản bắt đầu lại từ đầu .
Hôm nay trời nắng.Nắng dịu dàng và ấm áp sưởi ấm trái tim mỗi người ❤
.........
Không có câu chuyện nào buồn cả.Chỉ cần bạn nghĩ theo một cách thoáng khác vui hơn và hạnh phúc hơn.
Cái chết chưa phải là kết thúc tất cả,nó chỉ là như một cánh cửa mở ra con đường khác,cuộc sống khác.
Kết thúc truyện ngày 19/07/2015 . 15 giờ 11 phút.
TG : Mèo Siêu Nhânn