• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chờ Abi tắm xong cũng là lúc An Hương vừa thức dậy.

Mie vệ sinh cá nhân cho con gái xong sau đó cả nhà cùng nhau xuống tầng 35 của khách sạn ăn sáng.

_Phòng ăn VIP của khách sạn LOB _

- Con gái,con nên tự ăn cơm.Đừng để mẹ con bón cho con mãi như vậy ! - Abi có vẻ không hài lòng nhìn vợ mình nãy giờ mệt nhọc bón cơm cho bé Hương đến không cả kịp ăn.

- Không sao mà anh - Mie nhăn nhó rặn ra một nụ cười.Sau đó quay sang véo cái mà chúng chính của con gái. - Con gái yêu có thấy đồ ở đây hợp khẩu vị không ?

- Dạ ! Rất ngon ạ.Nhưng An Hương vẫn thích món trứng ốp lết của mẹ hơn ! - Bé Hương khéo miệng nịnh mẹ.Giọng nói trong trẻo tinh nghịch.

- Vậy khi nào về mẹ sẽ nấu cho con ăn nhé.Giờ ngoan ngoãn ăn cơm nào.

Bé Hướng há to miệng cho Mie đút cơm.Quả là đứa trẻ ngoan.

Nhưng vì Abi cứ ' dành tặng ' ánh mắt nghiêm khắc cho con nên An Hương đành tiếc nuối đòi tự ăn.Đến lúc đó Abi mới cười mãn nguyện xoa xoa đầu con gái.Nói :

- Giỏi lắm !

.......

Ăn xong,theo kế hoạch cả ba người xuống bãi biển chơi.

Hôm nay khí trời rất tốt.Cộng thêm việc tâm trạng vui vẻ nên ai cũng cười đùa suốt.

Nước biển mát lạnh,trong veo.Abi mặc một bộ quần áo giản dị hơn thường ngày nhưng vẫn rất bảnh bao.Anh đeo một cặp kính đen hàng hiệu ngồi trên ghế nằm được đặt trên bãi cát,ngắm nhìn hai mẹ con đang chơi vui vẻ mà mỉm cười hạnh phúc.

Mie với bộ váy trắng dài mềm mượt.Làn da trắng muốt và đường cong cơ thể tôn lên vẻ đẹp trời ban của cô.

Mie đang cùng bé Hương xây lâu đài cát.Cả tay chân hai mẹ còn đều dính đầy cát,nhưng trông hai người lại rất vui vẻ.

Chợt chuông điện thoại của Abi nổi lên.Anh nhìn vào số điện thoại trên màn hình rồi thở dài.Anh tắt luôn đi nhưng người kia lại tiếp tục điện đến.Sợ gây ồn đến người khác nên cuối cùng Abi chỉ có thể miễng cưỡng cầm điện thoại đứng dậy,đi ra phía vợ.

- Bà xã,anh ra kia nghe điện thoại một chút.

Giọng ngọt ngào ghé sát tai Mie.Cô mỉm cười gật đầu.

- Anh đi đi.

Abi không ngần ngại hôn lên má Mie một cái khiến cô đỏ hết mặt mũi liếc quanh nhìn xem có ai thấy không.Thật may là không ai để ý.

Abi ngay sau khi hôn trộm bà xã sợ sẽ bị cô mắng liền nhanh chân rời đi.Cũng không muốn người gọi cho anh chờ quá lâu.

- Tôi đã bảo nếu không có gì quan trọng thì đừng gọi sao ? - Vừa nghe máy anh đã thay đổi thành giọng nói bực bội.Ánh mắt trở nên ảm đạm không có sự ấm áp nữa.

Mie nhìn theo bóng Abi khó hiểu.Nhưng sau đó lại rời ánh mắt đi tiếp tục chơi với con gái.

Abi dường như nói chuyện gì đó rất quan trọng.Chốc chốc lại thấy anh gắt cáu với điện thoại.Mà nói chuyện cũng rất lâu.

Biết Abi vốn rất nóng tính đối với cấp dưới,Mie sợ anh sẽ mắng thuộc hạ những từ khó nghe,cô liền quay sang dặng con gái.

- An Hương,mẹ ra nói chuyện với bố con một chút,con ngoan ngoãn ngồi đây không được chạy lung tung nhé.Có gì cứ gọi mẹ.Mẹ đứng ngay kia.

An Hương rất biết nghe lời.Liền gật mạnh đầu.

- Dạ !

Mie yên tâm đứng dậy đi tới phía Abi.Vừa đi vừa phủi những hạt cát nhỏ bé còn vương trên người.

- Anh,có chuyện gì vậy ? - Mie nhìn chồng,ánh mắt dịu dàng cố làm dịu sự tức giận của anh.

- Thôi được rồi.Chuyện này tôi giao cho cậu tự giải quyết. - Abi nói nốt rồi dập điện thoại lại cất vào túi quần.

- Không có gì.Chuyện nhỏ nhặt ở công ty thôi. - Abi vòng tay ôm vợ vào lòng.Đưa tay vuốt vuốt mái tóc mềm mượt của Mie.Vùi đầu vào cô cô hít lấy hương thơm ngọt ngào từ Mie mà chỉ cô mới có.

- Á.Bỏ em ra.Xung quanh có rất nhiều người ! - Mie xấu hổ đẩy Abi ra khỏi cô.

Abi chán nản quay đi hướng khác.Sự quyến luyến hiện rõ trong mắt đang bị cắp kính che mất.

- Con gái chúng ta đâu ?

- Đang xây cát ở đằng kia...- Mie xoay người lại định chỉ về phía Hương.Nhưng lúc này mới phát hiện chỗ đó trống trơn.Lâu đài cát và dụng cụ bị bỏ dở ở đó.

- An Hương ?.... - Mie lo lắng liền chạy tới chỗ con.Vừa đi vừa gọi tên.Abi cũng bước nhanh theo vợ.

- An Hương ? An Hương ? - Mie sửng sốt gọi lớn.Ánh mắt liếc nhìn quanh đó.

Nhưng vẫn chẳng hề thấy con đâu.An Hương vốn rất biết nghe lời.Chắc chắn sẽ không bỏ đi mà kjoong xin phép.

- Tại sao em lại để con một mình như vậy? - Abi bắt đầu lớn giọng trách.

- Em...

Mie không tìm nổi lí do nào thích hợp.Khi nãy cô nghĩ chỗ bé Hương chơi chỉ cách chỗ Abi một mét,dù ra chỗ anh cũng vẫn có thể trông nom con.Nhưng không ngờ chỉ sểnh ra vài giây không nhìn cin mà lại....Nếu An Hương có chuyện gì chắc cô sống trong dằn vặt đến hết đời mất...

Hiểu Mie cũng đang tự trách bản thân,Abi liền dịu giọng lại.

- Anh xin lỗi.Giờ chúng ta bình tĩnh đi tìm con.Chắc nó chỉ chạy đi đâu đó quanh đây.Nếu có chuyện gì nhớ báo cho anh.

- Dạ ....

Ngay sau đó,cả hai chia ra hai phía đi tìm.Nhưng tìm hầu hết bãi biển vẫn không thấy.

Cuối cùng cô vẫn quay lại nơi mà khi nãy cô cùng con xây cát.Lúc này mới chọt phát hiện ra dấu dày đàn ông im trên cát ngay cạnh chỗ bé Hương ngồi.

- Chẳng lẽ.... - Đầu cô bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Mie nhìn quanh.Cuối cùng cũng phát hiện ra thứ mình đang tìm.

Cô nhanh chân chạy tới phòng bảo vệ bãi biển.

- Chú ơi,có thể bật lại cho cháu xem đoạn camera ghi lại lúc một tiếng trước ở bãi cát gần ghế nằm không ? - Mie cô gắng bình tĩnh.Nhanh chóng nói với bảo vệ.

- Có chuyện gì sao ?

- Dạ ! Con gái cháu một tiếng trước còn ngồi đó.Nhưng trong vài giây đã không thấy đâu.Cháu tìm khắp bãi biễn cũng chưa thấy.

Hiểu tình hình rồi,ông bảo vệ không trần chừ mở ngay băng ghi hình của một tiếng trước theo đúng lời Mie yêu cầu.

Camera quay không được nét lắm.Nhưng vẫn có thể thấy hình ảnh Mie đang xây cát vui vẻ với bé Hương.Sau đó là cô căn dặn gì đó rồi đứng dậy.Lúc cô vừa rời đi được khoảng năm giây,ngay lập tức một người đàn ông ăn mặc kín,đội mũ đen đi tới nói gì đó với con gái cô.Sau đó An Hương nghe lời liền ngoan ngoãn để người đàn ông kia bế đi.....

Ở bãi biển,không thể suất hiện một người ăn mặc kín đáo như vậy.Trừ khi anh ta đến bãi biển này có mục đích.Và mục đính ấy chẳng tốt đẹp gì...

Mie sững sờ nhìn vào màn hình.Nước mắt lăn dài xuống.Là tại cô...tại cô mà An Hương mới bị bắt cóc..Nếu cô chịu ngồi yên chơi với con gái thì đã không có chuyện gì..

Mie run run lấy điện thoại ra định báo cho Abi,bảo anh gọi cho cảnh sát vùng biển này thì đúng lúc điện thoại cô đổ chuông.

Mie nhìn dãy số lạ hiển thị trên màn hình điện thoại.Sau đó kìm nước mắt nghe máy.

- Alo...

- Thế nào?Đang sốt sửng đi tìm con gái cưng đúng không ? Mie!

Giọng nói một người đàn ông vang lên.Cô có thể cảm nhận mùi thuốc súng vang lên trong câu nói đó.

Giọng nói quen thuộc này...Đã rất lâu rồi,cô không được nghe....Giọng nói của những kí ức hạnh phúc mang cả đau buồn.

- Quốc...Anh ....??? - Mie ấp úng.Nước mắt trào trực tuôn ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK