Mie hoàng hồn bình tĩnh lại.Đoán là giọng giống nhau mà thôi.
- Anh là ai ? Con tôi đâu ??
- Muốn tìm con gái à ? Haiz...thật đáng tiếc nó đã cách xa cô hàng nghìn cây số rồi !
Người đàn ông nói tiếp.Vừa nói vừa cố mỉa mai như muốn đâm vài nhát dao vào tim cô.
Mie vẫn im lặng...
- Nếu muốn con gái cô bình yên trở về..vậy thì cần làm theo một số yêu cầu của tôi .
Mie vì đang nôn nóng lo cho con.Đương nhiên sẽ chấp nhận tất cả yêu cầu để cứu con mình
- Nói đi !
Anh ta nói một loạt.Sau đó Mie sững sờ suýt rơi điện thoại.Cuối cùng chỉ có thể run sợ cất giọng đồng ý.Sau đó lập tức rời khỏi phòng bảo vệ của bãi biển.Cũng không báo gì cho Abi.Nhanh chóng trở về khách sạn thay đồ.Lúc Mie thay đồ xong đang lo lắng cho con thì điện thoại lại reo lên.Cô lập tức nghe máy.Sau đó ú ớ gật đầu đi xuống tầng một....
Một chiếc oto đen đã được chuẩn bị sẵn đỗ gần đó.Mie nhanh chóng mở cửa rồi leo lên xe.
Khi nãy,hắn gọi nói đã chuẩn bị xe cho cô.Chỉ cần ngoan ngoãn ngồi im trên xe thì sẽ tới được chỗ hắn và con gái.
Trên đường,Mie lại nhớ về khuôn mặt có chút lạ lẫm và quen thuộc qua màn hình camera đó...cho dù có một trăm năm không gặp cô cũng không thể quên.Huống hồ mấy ngày này cô hay có những suy nghĩ về Quốc Anh.Tại sao anh có thể đứng đó ? Tại sao anh có thể bắt con của cô đi ? Không thể nào !!
Không đúng !! Bốn năm trước...chẳng phải anh đã chết rồi sao ? Chính cô còn đứng trước thi thể anh và thắp nhan cho anh đó sao ?
Chẳng lẽ người giống người ? Trên đời này làm gì có chuyện giống nhau y đúc như vậy chứ ? Trừ khi là...không thể nào...Quốc Anh là con một.Làm gì có anh em sinh đôi ?
Đầu óc cô bắt đầu suy nghĩ miên man.Rốt cuộc cũng chẳng hiểu gì.Chỉ có thể nóng lòng ngồi im trên xe chờ đến điểm hẹn.
Nhưng sao..cô thấy buồn ngủ quá....Cả người cô dường như mất đi chút sức lực ít ỏi của người phụ nữ mà dựa hẳn người và ghế xe.Đôi mắt lim dim cố mở to nhìn mấy tên thuộc hạ ngồi quanh đó đang bịt miệng bịt mũi lại.
Thì ra là khí gây mê ? Chết tiệt thật ! Giờ phút này rất quan trọng.Cô không thể ngủ ! Cô còn phải cứu con gái mình...
Nhưng tinh thần dần mất đi...Cho dù lí trí cô mách bảo cô không thể ngủ nhưng...thực sự cô không còn có thể kìm soát bản thân nữa.
Gục....
Mie gục cả người vào ghế ô tô.Đôi mắt nhắm chặt lại.Lúc này mấy tên thuộc hạ mới yên tâm hé cửa sổ xe ra cho khí gây mê bay ra ngoài....
_ Cùng lúc đó,tại bãi biển _
Đã tìm hết cả bãi biển,cũng tìm quanh bãi biển rốt cuộc cũng chẳng thấy con gái đâu.Giờ lại thêm cả Mie cũng không thấy nãy giờ.Gọi điện thì không thấy ai nghe.Abi cho rằng cô đã về khách sạn tìm nên cũng nhường cho cảnh sát biển tìm bé Hương quanh đây.
Abi đón taxi về khách sạn.Lên phòng tìm nhưng căn phòng của họ lại trống chơn.Đồ tắm khi nãy Mie mặc bị vứt bừa bãi trên sàn nhà.Abi đành xuống lầu một hỏi lễ tân.Nhưng họ nói thấy cô đã ra ngoài.Hơn nữa còn đi với vẻ vội vàng lo lắng.Thậm chí cũng không để lại lời nhắn gì cho anh.Abi lúc này đã bắt đầu bực tức thật sự.Ánh mắt không còn sự ảm đạm kiềm chế như khi này.Giờ nhìn vào anh chỉ toàn thấy những tảng băng nhìn năm không thể tan chảy đang đóng lại trong từng mạch máu của anh,ánh mắt lạnh lùng đầy tức giận.Rốt cuộc cô đi đâu ? Còn bé Hương nữa...Hai người họ đang trêu đùa anh sao ? Nếu là trêu đùa trốn tìm với anh,bắt được họ anh sẽ xử đẹp !
.............................................
Mie từ từ mở mắt. Đầu óc còn choáng váng nên ánh mắt mờ tịt không rõ.Nhưng cô có thể thấy cảnh ở đây rất xa lạ,giống một xưởng sản xuất bị bỏ hoang.Giờ đã là tối,nhưng ở đây chỉ có duy nhất một bóng đèn nhỏ mập mờ.
Lí trí từ từ hồi phục.Mie giật mình gọi lớn.
- An Hương ? An Hương ?????
Cô muốn bật dậy chạy đi tìm con,nhưng lúc này lại bị trói chặt chân tay vào một chiếc ghế.Cho dù cô cố gắng mãi cũng không thể đứng dậy.Chỉ có thể vô thức gọi lớn tên con.
Dường như không còn kiên nhẫn được nữa vì cô cứ '' làm ồn '' nãy giờ,một bóng nam cao lớn từ từ đi ra từ phía góc tối.
- Thật ồn ào.Cô có chịu im lặng không ?
- Con tôi đâu ? An Hương đâu ???? - Mie hét lên nhìn xung quanh chẳng có một bóng người.
- Nó không có ở đây.Nên đừng tốn sức gọi !
Mie vẫn tiếp tục gọi lớn tên An Hương.Cũng không chú ý tới sự căm hận trong giọng nói khi nãy của người kia.
-Con nhãi này !! - Người đàn ông nâng cằm cô lên.Sau đó đánh mạnh vào mặt cô một cái.Nhưng cái đau này,nó chẳng bằng được sự đau đớn trong lòng cô.
- Mày có chịu im không hả ?
Lúc này Mie mới chú ý tới khuôn mặt tên đó.Mặt cô lập tức tái mét.Sự sợ hãi xâm chiếm khắp các tế bào trong cơ thể cô...
- Anh...anh là ai??? - Lúc ở phòng bảo vệ bãi biển,Mie còn cho rằng mình nhìn nhầm vì hình ảnh quá mờ.Nhưng giờ cô thực sự không cho là mình nhìn nhầm.Quốc Anh bằng da bằng thịt đang đứng trước mặt cô....
Kevil hếch môi cười.Khoanh tay đứng nhìn Mie.
Mie không mất kiên nhẫn,vẫn tiếp tục hỏi.
- Quốc Anh ?
- Chẳng lẽ cô không nhận được đâu mới là chồng mình sao ? À ,mà cô đâu còn là vợ chồng với nó nhỉ? Hèn gì không nhận ra...cũng phải ....- Kevil tiếp tục mỉa mai.Đầu gật gật cho vẻ lời mình đúng.
Ừ...người này không thể là Quốc Anh được ! Quốc Anh sẽ không làm vậy với cô...Anh ấy sẽ không bắt cóc con của cô...Cũng sẽ không dùng ánh mắt đáng sợ đó nhìn cô....
Đúng vậy...anh ta không phải Quốc Anh trong ký ức của cô !
- Rốt cuộc anh là ai ? Sao anh lại làm vậy với tôi ? Tôi mắc ân oán gì với anh ? - Mie dùng nốt chút sức lực còn lại của bản thân hét vào mặt Kevil.
- Mày muốn biết ư ? Được ,tao sẽ nói cho mày nghe ! - Kevil gắt lớn.Cũng thay đổi cách xưng hô
Mie im lặng,mắt nhìn chằm chằm vào Kevil.
- Tao là Kevil.Đúng hơn là Vũ Quốc Bảo.
Vũ Quốc Bảo ? ....Vũ Quốc Bảo ? Nghe quen quá...Vũ Quốc Bảo...Vũ Quốc Anh ?
- Mày đang thắc mắc về tên tao đúng chứ ? Phải đấy ! Tao là anh em sinh đôi với Quốc Anh.Quốc Anh là em tao.Bọn tao sinh ra cùng một người.Nhưng tao lại bị gia đình họ Vũ khinh bỉ ngay từ ngày chào đời ! Haha...cái đám người tự cao tự tại nhà đó,bọn họ tin vào lời tiên đoán vớ vẩn,cho rằng tao sau này sẽ là mầm họa của gia tộc.Nên ngay khi tao được năm tuổi đã vứt bỏ tao cho một người hầu đem đi nơi khác nuôi.Suốt năm năm sống trong nhà họ Vũ,tao không nhận được một tia quan tâm của bố mẹ.Tất cả chỉ chú ý tới Quốc Anh...Tao cũng không được biết là con của họ,họ nói với mọi người chỉ có duy nhất Quốc Anh là con. - Kevil nói với sự chua chát - Cả gia đình đó,duy nhất chỉ có một người coi tao là người thân,là Quốc Anh...Nó lúc nào cũng âm thầm giúp tao,chia sẻ mọi thứ với tao...Sau này tao gặp khó khăn cũng là nó giúp tao.Cả cuộc đời này tao chỉ có duy nhất nó là em trai....Vậy mà nó lại có thể dễ dàng rời xa tao như thế ?Rốt cuộc cũng chỉ tại mày ! Nếu mày không rời bỏ nó...chịu ở bên cạnh quan tâm nó một chút có lẽ nó sẽ không sống bi quan như vậy,sẽ không dễ dàng buông xuôi mọi thứ ! Tất cả là tại mày ! Mày là đồ đàn bà phản bội ! Trong khi nó yên mày đến tận xương tủy thì mày lại thờ ơ với nó.Khi nó mất mày cũng bỏ đi Mĩ với thằng đàn ông khác ! Thậm chí trong ngày cưới ,mày luôn cười không ngớt.Tại sao mày không chịu nghĩ tới Quốc Anh ?? Nghĩ tới người đã chịu đau khổ một mình đến tận lúc xuống mồ ? Mày là con đàn bà thối thây !! Tao hận mày vì đã cướp em trai của tao !!! - Kevil chỉ thẳng vào mắt cô chỉ trích
Hắn không hề biết rằng...khi nghe anh ta kể về tội lỗi của cô..Cô đang tự trách bản thân thế nào.Khoảng thời gian sau khi Quốc Anh mất,đêm nào cô cũng mơ thấy anh, trong mơ anh chỉ đứng im lặng nhìn cô đau khổ...Thời gian đó Mie đã âm thầm chịu đựng sự hành hạ của quá khứ một mình.Dù ban ngày cô tỏ ra vui vẻ nhưng về đêm là quãng thời gian đáng sợ đối với cô.Cô không ngủ với Abi cũng sợ anh ấy biết khi ngủ cô hay mê sảng nói về Quốc Anh...Cũng không muốn Abi phiền lòng khi Mie khóc một mình giữa đêm...Thực sự cô đã rất ân hận mà...cô đã ân hận vì ngày đó rời xa anh...Sau này khi cô cho rằng mình đã lành vết sẹo trong lòng đã lành lại,những giấc mơ về anh cũng không còn lặp lại,cô mới yên tâm cho bản thân sống hạnh phúc với Abi...
Mie bật khóc nức nở.Vết thương vừa lành giờ lại bị người khác lôi ra lấy dao đâm vào.Cô thực sự rất đau khổ !