• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh sáng quá kém để có thể nhìn rõ bất cứ thứ gì. Vào khoảnh khắc bị ôm lấy, cả người Nguyên Nhược đều sửng sốt, hiển nhiên không biết nên làm thế nào.

Vòng tay phía sau ấm áp và mềm mại, mạnh mẽ ôm bên eo, hơi thở nhẹ nhàng lướt qua tai như thể những chiếc lông vũ thoáng nhẹ qua.

Nguyên Nhược hơi kinh ngạc, theo bản năng quay đầu lại nhìn.

Thật trùng hợp, lúc này đối phương cũng cúi đầu xuống, môi hai người vừa vặn chạm nhau, xúc cảm thoáng qua.

Cửa sổ phòng khách đang mở hờ chứ không đóng hoàn toàn, tòa nhà cao tầng lộng gió, rèm cửa đột nhiên bị thổi tung lên, lớp vải dày nặng ma sát vào nhau tạo nên âm thanh nhẹ nhàng. Thanh âm kia rất nhỏ, nếu không nghe kỹ thì không thể nghe thấy.

Toàn thân Nguyên Nhược căng cứng, eo lưng đều thẳng đứng. Cô dùng sức nắm lấy cánh tay của Thẩm Đường, đôi môi hồng nhuận mấp máy, sau đó mím chặt môi, chuyển tầm mắt đi hướng khác không nhìn vào đối phương.

Thẩm Đường vẫn ôm eo Nguyên Nhược không buông, một lúc sau, tay mới dùng sức một chút kéo Nguyên Nhược sang một bên rồi mới buông ra.

"Nhìn đường, cẩn thận một chút, coi chừng va vào chỗ này chỗ kia".

Cách chỗ Nguyên Nhược vừa đứng nửa bước có một chiếc ghế đẩu thấp, nếu không cẩn thận có thể sẽ va vào. Nguyên Nhược không để ý, suýt chút nữa đã đá vào nó, cũng may là được kéo lại kịp thời.

Bị đối phương nhắc nhở, cô cúi đầu xuống, nhìn thấy thứ trước mắt, cả người ngẩn ra, lời vừa định nói như mắc kẹt trong cổ họng, lên không được mà xuống cũng không xong.

Hồi lâu vẫn là lặng lẽ đối mặt.

Các tòa nhà gần đó đều tối om, tất cả đều bị cúp điện, chỉ có con đường phía xa vẫn sáng đèn đường. Điện ở hai khu vực được cung cấp bởi các đường dây khác nhau, chắc là đã có sự cố gì đó xảy ra trong khu vực này.

Sự cố mất điện không hề báo trước này khiến cư dân xung quanh kích động, có người la lối ầm ĩ, cách vài tòa nhà cũng có thể nghe thấy, cũng có người nóng tính đang chửi bới um sùm.

Nguyên Nhược đi tới bên cửa sổ sát đất nhìn nhìn bên ngoài, lấy điện thoại di động ra bấm vào nhóm WeChat của tiểu khu.

Mấy người quản lý của tiểu khu rất có trách nhiệm, ngay khi vừa cúp điện đã nhắn tin trong nhóm để xoa dịu mọi người, hiện tại đã tìm ra nguyên nhân mất điện, hình như là thiết bị điện nào đó bị hỏng rồi, cụ thể phải đợi bên điện lực đến kiểm tra mới được. Tin nhắn trong nhóm một cái lại một cái, có chủ nhà cáu gắt đến mức ở trong nhóm mắng chửi, tối mịt rồi còn đang bận tăng ca đây, đột nhiên bị cúp điện sao mà không nổi điên cho được.

Nguyên Nhược không để ý đến những điều này, cô thoát khỏi WeChat và bật đèn pin lên, thậm chí không nhìn Thẩm Đường một cái mà chỉ dùng giọng bình thản nói: "Đêm nay chắc là không có điện rồi, đành chịu vậy, đánh răng rửa mặt, ngủ sớm thôi".

Nói xong, cầm đèn pin rời đi.

Thẩm Đường không nói nhiều, chỉ đáp một tiếng.

Mối quan hệ của hai người mấy ngày nay có chút kỳ lạ, không giống như trước nữa, những hành động mập mờ không nặng không nhẹ trước kia không xem là nghiêm trọng, không đáng để tạo nên khoảng cách, có thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra nhưng chuyện như vừa rồi, bọn họ không cách nào lại lừa mình dối người nữa.

Không phải là Nguyên Nhược không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cô biết những lúc như thế này nên tách ra để tỉnh táo hơn một chút mới được, càng giằng co thì lại càng thêm lúng túng mà thôi.

Cô không nói một lời mà đi về phòng, quay đầu nhìn một cái, cuối cùng đóng cửa lại.

Giữa đêm khuya thanh vắng lại không có ánh sáng, thực có chút khó khăn.

Nguyên Nhược thậm chí không dám nghĩ tới chuyện trong phòng khách ban nãy, cứ thế nhốt mình trong phòng để đầu óc mơ mơ hồ hồ nhưng cả đêm lại lăn lộn khó ngủ.

Một đêm không ngủ được bao nhiêu, ngày hôm sau lúc tỉnh dậy vẫn còn sớm, cô dọn dẹp một hồi liền đi đến cửa hàng.

Nguyên Nhược cố ý lánh mặt, liên tục hai ngày đều là như thế.

Trong hai ngày này, bên hiệu sách văn học nghệ thuật đã cử người đến khảo sát cửa hàng, hai bên cùng hoàn thiện và ký hợp đồng. Giang Thính Bạch không đến, có lẽ cô ấy có việc khác phải làm hoặc là đối với việc này không để tâm lắm.

Nguyên Nhược dành hết tâm trí cho công việc làm bánh bận rộn, đi sớm về trễ, không đến thời gian cửa hàng đóng cửa thì sẽ không rời đi.

Trong khoảng thời gian này, Thẩm Đường cũng không tới cửa hàng nữa, cả ngày ở nhà đọc sách và nghiên cứu tài liệu.

Hai người họ đều ngầm hiểu được điều này, họ đều chấp nhận và dần buông xuống sự cố đêm hôm đó.

Có lẽ là liên tiếp hai ngày tách nhau ra có tác dụng, tới ngày thứ ba, Nguyên Nhược do dự hồi lâu vẫn về nhà trước bữa tối, vốn dĩ cô muốn xoa dịu mối quan hệ một chút, ăn cơm tán gẫu cùng nhau này nọ nhưng thật trùng hợp là đêm nay Thẩm Đường không có ở nhà.

Người này lúc hơn tám giờ mới gửi tin nhắn báo.

[Em đến chỗ Hạ Minh Viễn có chút việc, ngày mai về].

Qua đêm chỗ cậu trai kia....

Nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, Nguyên Nhược thiếu chút nữa mím môi thành một đường, nhưng cuối cùng vẫn đặt điện thoại xuống.

Khả năng là thật sự có chuyện gì đó hoặc là một nguyên do nào khác. Nguyên Nhược cũng từng ở cái tuổi này, có thể hiểu được tâm tư của những người trẻ.

Sự cố vào đêm mất điện kỳ thực cũng không có gì, tính ra thì cũng chỉ là vô ý đụng trúng mà thôi.

Trong nhà thiếu mất một người liền trở nên trống vắng, không nhấc lên nỗi tí không khí. Cô nằm dài trên ghế sopha xem phim truyền hình một hai tiếng, đắp một chiếc chăn mỏng, chẳng biết lúc nào thì ngủ thiếp đi.

Nửa đêm này nhiệt độ cũng không giảm được bao nhiêu, không lạnh hơn được chút nào, ngủ thế này cũng hoàn toàn không thành vấn đề, chỉ là TV khá ồn ào, Nguyên Nhược thức dậy lúc hai ba giờ sáng, mơ mơ màng màng tắt TV sau đó ngủ tiếp.

Thẩm Đường về rất sớm, mới sáu giờ hơn đã về.

Vừa mở cửa đã nhìn thấy người trên sô pha, cô ấy nhất thời sững sờ, nhẹ nhàng đóng cửa lại, do dự một lúc, nhưng vẫn không có đánh thức người kia.

Nhưng mà Nguyên Nhược ngủ không sâu, lúc người này đóng cửa cô đã bị đánh thức ngay, lim dim mở mắt ra, lại nhìn nhìn bầu trời bên ngoài, chật vật ngồi dậy, đem chăn mỏng kéo đến ngang ngực.

"Sao về sớm vậy, không ở đó thêm chút?"

Đặt đồ xuống, Thẩm Đường đi tới bình nước rót một ly nước đưa tới, ngồi xuống bên cạnh cô.

"Giúp xong, không có việc gì nữa nên em về".

Nguyên Nhược cầm lấy ly nước nhưng lại rũ mắt xuống không nhìn người nọ, uống một ngụm nước, hỏi: "Hôm qua đã làm gì? Có chuyện gì gấp sao?"

"A Viễn có một hạng mục chưa hoàn thành xong số liệu nhưng giảng viên lại cần gấp nên em đến giúp cậu ấy", Thẩm Đường giải thích, vén một góc chăn cho cô.

Đặt ly nước xuống bàn trà, Nguyên Nhược chuyển hướng đề tài.

Giữa hai người dường như không có gì để nói, câu được câu không hàn huyên được mấy phút, Thẩm Đường về phòng trước, lúc trở ra thì không thấy Nguyên Nhược đâu, cửa phòng đối diện đã đóng chặt.

Lần ra ngoài này đã phá vỡ thế bế tắc trước đó nhưng lại làm mối quan hệ ban đầu sinh ra kẽ hở, trong nhà từ từ vắng lặng, cả ngày cũng không nói được mấy câu.

Nguyên Nhược càng chăm chỉ trốn đến cửa hàng bánh hơn, mà Thẩm Đường cũng đến trường mỗi ngày, đôi khi đến phòng thực nghiệm để tìm giảng viên, có lúc là đi gặp bọn Hạ Minh Viễn.

Có một lần Nguyên Nhược còn gặp nhóm sinh viên đại học tràn đầy năng lượng này, Thẩm Đường cùng Hạ Minh Viễn đang đứng cạnh nhau, đụng mặt trực diện với cô.

Hạ Minh Viễn là người đầu tiên chào Nguyên Nhược, tựa như quen thuộc mà gọi: "Hé lô chị Nhược!".

Những người khác cũng theo đó mà gọi, chỉ có Thẩm Đường không lên tiếng.

Nguyên Nhược không thích ứng lắm nhưng vẫn mời những người này uống này nọ.

Cô không thể nào hỏi đến chuyện cuộc sống cá nhân của Thẩm Đường, cũng không có quyền quản, không có tư cách xen vào.

Thẩm Đường cùng Hạ Minh Viễn ngày càng thân thiết hơn, thỉnh thoảng còn có thể mang một ít quà này nọ về, tất cả đều là đối phương đưa.

Nguyên Nhược nhìn thấy trong mắt, không có cảm xúc gì nhiều nhưng tâm tình trong lòng cũng phức tạp, không quen lắm, đại khái là không thích ứng với thay đổi như vậy.

Mùa hè nóng nực khó mà chịu đựng, mỗi ngày đều đếm lấy từng giây từng phút cho qua, nhiệt độ cao khiến người ta bứt rứt, khó chịu, nhựa đường đều sắp bị đốt cho chảy ra luôn rồi.

Khương Vân cùng Hà Dư tổ chức party hồ bơi như thường lệ, địa điểm tại một khu biệt thự ở ngoại ô. Bữa tiệc mùa hè kiểu này năm nào cũng tổ chức một lần, năm nay tất cả mọi người khá bận rộn, gần hết tháng tám rồi mới có thời gian.

Nguyên Nhược cũng dẫn Thẩm Đường tới, còn thuận tiện mua cho đối phương bộ đồ bơi mới.

Lần tụ hội này tổ chức hoành tráng hơn, địa điểm cũng lớn hơn, người đi đến đó đều là những người quen, trong vòng bạn bè quen biết nhau.

Khu vực bể bơi cạn có một vài bàn nổi để chơi bài, Nguyên Nhược trùng hợp vào bàn của Chu Vân Xảo. Bốn người đều khá quen thuộc nhau, cùng tụ vào một bàn thì không khỏi nói chuyện này nọ hoặc hỏi han chuyện nhà, nói chung thì là cùng nhau tám chuyện.

Gần đây, gia đình Chu Vân Xảo xảy ra chút chuyện, cô ấy đang rất phiền lòng, nhìn thấy mọi người đã muốn nói vài câu. Cô có một người em họ mười tám tuổi sắp trở thành sinh viên năm nhất, cô gái nhỏ tâm tư chưa đủ trưởng thành mà lại đâm đầu theo đuổi một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, còn tràn đầy nhiệt huyết nghĩ rằng đây là theo đuổi tự do và tình yêu đích thực, nhưng mà như vậy lại làm cho cha mẹ ẻm cùng với Chu Vân Xảo tức muốn hộc máu.

Vòng tới vòng lui thì đều vịnh vào đó là tình yêu đích thực, may là người đàn ông kia chưa có kết hôn chứ nếu có gia đình rồi thì không phải là làm người trong nhà tức chết sao.

Nguyên Nhược chỉ lắng nghe và không bày tỏ ý kiến ​​của mình. Ngược lại, người chơi bài cùng bàn thì không để ý lắm mà mỉm cười nói: "Mấy cô gái nhỏ bây giờ đều muốn theo đuổi sự mới lạ. Mới tốt nghiệp cấp ba xong làm sao biết được tình yêu là gì, chỉ là hứng thú với sự mới lạ, sau một thời gian thì ổn thôi, từ từ nói chuyện với em ấy, đừng kích động ẻm".

Chu Vân Xảo tức giận nói: "Nếu mà nó có thể nghe lời thì tốt rồi, ngày hôm qua nó cũng không về nhà, nghĩ tất cả mọi người trong nhà tôi làm tổn thương nó, thiệt là..."

Dù sao cũng là việc nhà của người khác, người bên ngoài cũng không tiện nhiều lời, chỉ có thể đưa vài lời khuyên thích hợp mà thôi.

Một người bạn chơi bài khác đã mắng người đàn ông kia vài câu cho Chu Vân Xảo hả giận, đề nghị cả hai bên giải quyết vấn đề cùng nhau. Tình yêu của người trưởng thành chẳng qua là hai thứ nhu cầu đơn giản là vật chất hoặc tình cảm thôi. Liệu một người đàn ông thành đạt ở độ tuổi ba mươi có muốn những thứ vật chất từ một cô gái nhỏ mới tốt nghiệp cấp ba không? Chỉ có thể là về cảm tình. Nhưng có lẽ vấn đề ở chỗ tuổi tác chênh lệch uqas nhiều, người đàn ông kia mà hơn một vài tuổi nữa là có thể làm cha của cô gái nhỏ này rồi, nếu quan hệ tình cảm như vậy có thể phát triển, từ phương diện ánh mắt thế gian mà nói, chính là đồ không biết xấu hổ, dị hợm.

"Người đàn ông đó nếu có chút lương tâm thì sẽ biết phải làm gì, cậu có thể tìm người đó nói chuyện xem", bạn chơi bài nói.

Nguyên Nhược rút một lá bài, không ngắt lời.

Cô cảm thấy ba người trên bàn đều nói có đạo lý, tuổi tác chênh lệch quá lớn đúng là không được, cô bé kia không hiểu chuyện, mà người lớn kia thì không đủ lý trí, nói chung sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp gì, vài năm nữa sẽ có người hối hận thôi.

Có quá nhiều trường hợp như vậy xảy ra, cũng không có gì lạ.

Nhưng không hiểu sao khi nghĩ đến đây, lòng cô có chút nặng trĩu, cô thả hồn một hồi cho đến khi bị người gọi ra bài mới tỉnh lại.

Cũng là vào lúc này, Thẩm Đường, người mặc một bộ đồ bơi cột dây cổ màu đen bơi tới, nửa người trên nổi trên mặt nước, đi đến trước mặt Nguyên Nhược.

Người này vừa mới bơi xong, cả người lấm tấm nước, giọt nước không ngừng nhỏ xuống trên vùng bụng phẳng lì, trượt ra từng vệt nước.

Cô ấy ghé sát tai Nguyên Nhược, trầm thấp nói một câu gì đó đem người gọi đi.

Chu Vân Xảo kinh ngạc: "Gì vậy, không đánh bài tiếp sao?"

Nguyên Nhược đáp: "Chờ một chút, mình có việc phải làm."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK