Cô hưởng thụ yêu thương của đối phương, lưu luyến mà hấp thu hơi thở của người này, trầm luân trong đó.
Cho đến khi hai người đều nằm thẳng cẳng ở trên giường, mỗi người đều mệt mỏi mà nằm hồi sức thì lúc này cô mới nói: "Tại sao không tham gia thi đấu?"
Nhưng người bên cạnh im lặng, một lúc lâu sau cũng không động tĩnh.
Nguyên Nhược nghiêng người chống cánh tay, nửa nằm nhoài bên cạnh Thẩm Đường, cúi người trìu mến hôn lên khuôn mặt người kia, chậm rãi sờ lên cổ em ấy, kiên nhẫn nhẹ giọng hỏi: "Sao em không nói gì?"
Thẩm Đường động đậy, đặt tay lên bụng dưới của cô, lại di chuyển một chút.
"Em không muốn đi".
Căn phòng quá yên tĩnh, lại không thấy rõ mặt của đối phương, cho nên một câu ngắn gọn liền trở nên đặc biệt đột ngột.
Cuộc nói chuyện kết thúc tại đây, hai bên đều không có lời nói thừa thãi. Hai người không cãi nhau, cũng không gây chuyện, Nguyên Nhược dịch người hướng về bên cạnh một chút, đè lên trên người người kia, nhưng lại không hoàn toàn áp lên, cô muốn nói gì đó nhưng lời nói đến bên miệng vẫn không nói ra, cuối cùng chỉ còn một câu:
"Em có dự tính riêng của mình là được rồi".
Thẩm Đường bật đèn lên, căn phòng tối tăm lập tức trở nên sáng sủa hơn, rèm cửa được kéo một lớp, toàn bộ không gian như là bị ngăn cách vậy. Người kia vào phòng tắm, đổ đầy nước vào bồn, khoảng mười phút sau mới đi ra, bế Nguyên Nhược vào trong.
Không gian nhỏ hẹp nặng nề, hơi nước trắng như sương đọng lại phía trên, ngọn đèn trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng vàng dìu dịu, nơi nơi đều một mảnh mông lung mơ hồ.
Qua hồi lâu, mặt đất sạch sẽ trở nên ẩm ướt, hơi nước nóng bỏng mê hoặc mắt người, làm hai người các cô ở bên trong không thể phân biệt được hiện thực cùng hư ảo, thân ở trong đó mà dường như đang nằm mơ.
Thẩm Đường đặt cằm lên vai Nguyên Nhược, vẩy vẩy nước, nhẹ giọng nói: "Chị thích em sao?"
Nguyên Nhược không đưa ra câu trả lời ngay lập tức, ngồi trên đùi người này, trầm mặc suy nghĩ một hồi, hỏi ngược lại: "Em đoán xem".
"Thích!" - Thẩm Đường khẳng định mà nói.
Nguyên Nhược ôm lấy bờ vai em ấy.
Nhiệt độ nước lúc vừa mới xả ra rất vừa phải, nhưng một lúc sau nó trở nên nguội lạnh, khắp nơi đều bừa bộn, vết nước, khăn tắm vắt nghiêng lệch trên giá, còn có các loại đồ dùng, mỹ phẩm trên bồn rửa tay.
Hơi nước ấm áp nơi này thật lâu không tiêu tan, trắng xóa.
(H thêm chập nữa đó =)))))))))
Lại một lúc sau khi hai người trở về phòng, không khí lạnh đột nhiên kéo tới làm cho hai người không khỏi ôm thật chặt đối phương, trong ổ chăn thoải mái, rất nhanh đã trở nên ấm áp.
Bóng đêm dài lâu, khiến người ta không nhịn được liền muốn sa vào.
Ngày hôm sau là một ngày mới, có điều mối quan hệ của họ đã không còn cứng ngắc như trước, những chuyện khiến người ta không thoải mái kia được quyết định tạm thời bỏ xuống, chiến tranh lạnh cứ như vậy mà kết thúc.
Nhưng điều đó không có nghĩa là hai người có thể hòa hợp được như lúc ban đầu, càng không có nghĩa là những thứ đó không tồn tại.
Sáng sớm, Thẩm Đường dậy trước nấu bữa sáng, nấu cháo cá tuyết.
Nguyên Nhược nằm trên giường không dậy nổi, cô rất mệt mỏi, cuối cùng vẫn là Thẩm Đường mang đồ ăn vào phòng.
Có thể là vận động quá nhiều, hôm nay cô không thoải mái lắm, cổ họng có chút đau, hơi khàn, cũng may không bị sốt hay gì, ngoài ra không có vấn đề gì lớn.
Không lạnh nhạt giống như trước, Thẩm Đường trước khi ra ngoài vẫn báo cô một tiếng, nhưng vẫn như cũ khoảng mười một giờ tối mới trở về. Nguyên Nhược chưa từng hỏi nhiều, chỉ căn dặn em ấy phải chú ý đến thân thể của mình, phải kết hợp học hành và nghỉ ngơi thỏa đáng, đừng đem cơ thể của mình làm cho suy sụp.
Thân thể không khỏe làm Nguyên Nhược khó chịu hai ba ngày, eo đau chân run không sức lực, đầu choáng váng, cô ra hiệu thuốc mua một số loại thuốc trị cảm cúm nóng sốt nhưng hiệu quả không cao, sau khi uống vào thì ngủ gà ngủ gật.
Những ngày này, Triệu Giản không tim không phổi lại dường như biến thành người khác, cả ngày đối với Nguyên Nhược hỏi han ân cần, lâu lâu lại mang một phần canh chạy tới, có lúc còn có thể mang theo một ít thức ăn.
Này không giống cậu ta bình thường lắm, cậu ta là kiểu người cắm mặt vào game rồi sẽ không ngẩng đầu lên, ở trong cửa hàng làm lâu như vậy cũng không thấy quan tâm tới ai, đây là lần đầu tiên.
Trong lòng cô biết sao lại thế này nhưng Nguyên Nhược không vạch trần cậu ta, có canh liền uống, có đồ ăn liền ăn.
Thẩm Đường rất ít khi đến cửa hàng, rảnh rỗi cũng sẽ không tới đó, mỗi ngày sáng sớm liền đi trường học, tối muộn mới có thể về nhà.
Đồ án tốt nghiệp tiến hành coi như là thuận lợi, giảng viên cũng khoan dung, chưa từng kiếm chuyện gây khó dễ sinh viên. Trong mỗi nhóm sinh viên làm đồ án tốt nghiệp đều phải định ra một cái tên đạt loại xuất sắc lên ban giám hiệu để xét duyệt, bề ngoài là tuyển chọn từ trong các sinh viên của toàn khoa nhưng thật ra danh sách đã được chọn sẵn, trước khi mọi người hoàn thành đồ án thì danh sách sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc đã được xác định. Các giảng viên hướng dẫn từ lúc bắt đầu đã ở trong nhóm sinh viên mình dẫn dắt đưa ra đánh giá, không khó để biết được trình độ của các sinh viên trong nhóm mình như thế nào, lại kết hợp với biểu hiện thường ngày nên sớm xác định ứng cử viên cũng là rất công bằng.
Thẩm Đường là ứng cử viên của nhóm, đối với em ấy mà nói, được gọi tên trong danh hiệu này cũng không phải là chuyện gì ghê gớm, những giải thưởng mà em ấy giành được còn cao hơn cái danh hiệu này nhiều, không đáng để quan tâm lắm.
Tuy nhiên, giảng viên hướng dẫn đối với lần này khá là để bụng, cũng vô cùng quan tâm đến tiến độ và nội dung đồ án tốt nghiệp của em ấy, có vẻ như muốn đưa đồ án này của em ấy công bố ra bên ngoài hay gì đó. Nói chung là vì nó khá là hữu dụng nên giảng viên muốn tiếp tục giúp đỡ.
Nguyên Nhược không biết gì về chuyện này, ngày tháng cứ thế mà trôi qua, lặp đi lặp lại.
Kể từ lần gặp mặt gần đây nhất, Giang Thính Bạch đã không liên lạc lại với bên này, quan hệ hợp tác giữa hai bên vẫn được duy trì, nhưng chỉ là tuân theo hợp đồng mà thôi. Bên phía nhà sách đã nói rõ không có ý định hợp tác nữa, sau khi hợp đồng hết hạn thì hai bên liền cắt đứt. Quyết định này đương nhiên là ý của Giang Thính Bạch, nhưng cô ta không đích thân đưa ra chủ ý, thậm chí còn không nhắn một cái tin cho cô trên WeChat mà trực tiếp yêu cầu nhân viên trong cửa hàng thông báo cho Nguyên Nhược, đúng là tự coi bản thân là người thượng đẳng mà!
Những chuyện này đều ở trong dự liệu, Nguyên Nhược không cảm thấy mất hứng, ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Cô vốn không muốn hợp tác lần nữa, cũng không muốn cùng người như thế trở mặt hoặc có bất kỳ mối liên hệ nào khác, trực tiếp như vậy đúng thật là tốt, bớt đi chút hơi sức cãi nhau.
Chị Văn vẫn chưa hay biết gì, cho rằng Nguyên Nhược và Giang Thính Bạch hợp tác với nhau rất tốt, gặp lại Nguyên Nhược còn đặc biệt hỏi thăm một câu chuyện hợp tác.
Lược bớt một số chi tiết nhỏ không cần thiết, không đề cập đến mâu thuẫn giữa họ, Nguyên Nhược thẳng thắn nói hết những chuyện còn lại cho chị ấy biết, cô nói một cách uyển chuyển êm tai, sẽ không nói xấu Giang Thính Bạch ở sau lưng.
Chị Văn kinh ngạc, không hiểu hỏi: "Không phải đang rất tốt sao, sao đột nhiên lại thay đổi? Có phải là gây gổ chuyện chia phần trăm không? Hay xảy ra chuyện gì rồi?"
"Không có", Nguyên Nhược nói, an ủi chị ấy: "Chỉ là em muốn nghỉ ngơi một hai năm, không muốn liều mạng quá nữa, năm nay thân thể em không khỏe lắm nên dự định sẽ nghỉ ngơi một thời gian, cũng cho bản thân mình được rảnh rỗi xíu".
Lý do này quả thực hoàn hảo, không thể tìm ra bất kỳ thiếu sót nào.
Bạn bè xung quanh đều biết chuyện lần trước cô ngất xỉu vì làm việc quá sức, thậm chí chị Văn đã gọi điện cho cô vài lần, nghe cô nói vậy, cảm thấy chỉ thấy hơi tiếc nhưng vẫn tôn trọng quyết định của cô.
"Hai năm nay tình hình của em cũng coi như là ổn định, không muốn mệt mỏi như vậy cũng đúng, tiền thì lúc nào cũng có thể kiếm. Nếu sau này cần sự giúp đỡ của chị thì cứ nói thẳng là được, bây giờ cứ tĩnh dưỡng, chăm lo cho sức khỏe đi đã".
Sợ chị Văn sẽ hỏi lại chuyện Giang Thính Bạch nên Nguyên Nhược đã kịp thời đổi chủ đề.
Tối hôm đó, mọi người hẹn nhau ăn cơm, Hà Dư cùng Khương Vân cũng ở đó, một nhóm người ngồi chung bàn nói chuyện phiếm. Khi sắp tàn cuộc, chị Văn dẫn đầu đưa cho Nguyên Nhược bao lì xì, nói là cho Thẩm Đường, đứa nhỏ kia trúng tuyển đại học B nên mấy chị gái các cô cũng có chút chung vui với em ấy.
Một xấp phong bao đỏ, tiền bên trong cũng không ít. Cái mà Khương Vân đưa ra là dày nhất, đoán chừng ít gì cũng mười nghìn tệ, Hà Dư với chị Văn cũng cho nhiều, tầm sáu nghìn, tám nghìn gì đó, là những con số mang ý nghĩa tốt lành, những người khác thì ít hơn chút đỉnh nhưng cũng vài nghìn tệ.
Nguyên Nhược đem từng cái phong bao ước lượng một chút, trong lòng thầm tính toán. Những thứ này đều là ân tình, sau này phải đền đáp lại.
Đương nhiên cô là người đáp trả chứ không phải là Thẩm Đường.
Thẩm Đường hôm nay về nhà sớm, mười giờ đã ở trong phòng khách xem TV rồi.
Nguyên Nhược mở cửa đi vào, nhìn thấy người này đã ngồi trên ghế sô pha thì sửng sốt một hai giây, sau đó liền đưa cho em ấy xấp phong bì đỏ.
Thẩm Đường nhíu nhíu mày: "Đây là cái gì?"
"Mấy người Khương Vân cho em, chúc mừng em thi đậu đại học B", Nguyên Nhược giải thích, đặt túi xách sang một bên, vén vén tóc.
Thẩm Đường nhận lấy tiền lì xì, rũ mắt xem xét. Cầm những tờ tiền nặng trên tay, em ấy không hứng thú lắm với những thứ này, mí mắt cũng rũ xuống, không biết đang nghĩ gì.
Ra ngoài chạy ngược xuôi nửa ngày mệt muốn chết, Nguyên Nhược không có khí lực để quan tâm đến chuyện này, thay giày xong liền bước về phòng, chuẩn bị đi tắm nước nóng trước.
Cô vào phòng, đóng cửa lại, mở tủ tìm bộ đồ ngủ, đứng ở bên giường cởi áo khoác và trang phục, khắp toàn thân từ trên xuống dưới chỉ còn chiếc áo lót.
Vừa định đi vào phòng tắm, cửa phòng bị mở ra, Thẩm Đường từ bên ngoài đi vào, trên tay cầm một xấp phong bao màu đỏ.
Nguyên Nhược sửng sốt, "Chuyện gì vậy?"
Đối phương trực tiếp hỏi: "Còn có tiệc chúc mừng sao?"
Gần đây, Nguyên Nhược bận rộn cả ngày, đã sớm quên chuyện này, chỉ sau khi nghe xong lời này mới hồ nhớ ra Dương Hà Anh đã từng đề cập đến chuyện này.
Cô thản nhiên kéo chiếc khăn len khoác trên người, khẳng định: "Làm chứ. Chờ em tốt nghiệp xong sẽ định ra thời gian cụ thể, giờ không gấp".
Thẩm Đường phản ứng bình thản, em ấy đi vào đây là vì chuyện này, nhưng cũng không quan tâm lắm, em ấy đặt tiền trong tay xuống giường, bình tĩnh nói: "Dùng tiền này làm đi".
Số tiền trong phong bì nhận được hôm nay là một xấp dày, đoán chừng khoảng ba mươi, bốn mươi nghìn tệ.
Nguyên Nhược giật mình, không hiểu đây là ý gì, cảm giác có chút lạnh, cô theo bản năng siết chặt chiếc khăn trên người, nhẹ giọng nói: "Không được, giữ lại đi, ở nhà sẽ tổ chức cho em".
Đâu ra chuyện dùng tiền mừng của người ta để làm tiệc chứ, hơn nữa tiệc mừng em ấy lên cao học là quyết định chung của Dương Hà Anh và cô, tất nhiên là họ sẽ chi trả cho nó. Tiền mừng là mấy người Khương Vân tự nguyện cho, không liên quan gì đến việc có tổ chức tiệc hay không, dù cô không tổ chức thì họ cũng sẽ cho thôi.
Nhưng mà người trước mặt lại không nghĩ như vậy, đem tiền đặt ở trên giường, không nói lời nào, Thẩm Đường xoay người đi ra ngoài, để lại một bóng lưng cô độc.
Nguyên Nhược thất thần tại chỗ, nửa ngày cũng không bình phục, không biết là đang xảy ra chuyện gì.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ đem mấy chuyện này phân chia rạch ròi quá, ngay từ đầu cô đã định tự mình chi trả cho việc này, không coi Thẩm Đường là người ngoài. Nhưng tình huống hiện tại, Thẩm Đường muốn tách những thứ này ra, còn cố ý kéo dài khoảng cách.
Chuyển biến đột nhiên xuất hiện làm Nguyên Nhược khó có thể thích ứng, chồng tiền trên giường quả thực chói mắt, như có một ngọn lửa đang cháy rực trên đó.
Cửa phòng vừa đóng lại, trong phòng lập tức trở nên trống vắng, Nguyên Nhược khẽ mím môi đỏ mọng, cuối cùng cô không làm gì cả.
Khoản tiền kia tổng cộng là ba mươi lăm nghìn tám trăm tệ, đều là tấm lòng của mấy chị gái bọn họ.
Nguyên Nhược cất tiền đi, nhưng cô không có ý định dùng, cô cất vào thẻ đã chuẩn bị cho Thẩm Đường, nghĩ vài tháng nữa sẽ lại đưa cho em ấy.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi việc này nên từ hôm đó hai người họ bỗng dưng sinh ra hai phần xa cách, không còn thân mật như trước nữa. Nguyên Nhược đã thử cố gắng nói rõ với Thẩm Đường nhưng vô ích, người kia không muốn nghe những thứ này.
Hai người họ vẫn thân mật, một tuần luôn có hai ba buổi tối ngủ cùng một giường nhưng không nói chuyện nhiều với nhau.
Thẩm Đường không biết sẽ tìm tòi học hỏi, có một số việc lúc đầu không quen, nhưng dần dần cũng thành thạo. Đứa nhỏ này tuy rằng chẳng buồn lên tiếng nhưng tính chiếm hữu lại cực kỳ mạnh, bất thình lình nổi cơn lên thì thật sự không chịu được.
Biết rằng đây là đang giận dỗi, sau khi cố gắng nói chuyện mà không được thì Nguyên Nhược cũng mặc kệ luôn, bất luận làm sao cũng để mặc cho em ấy hành động, bao gồm cả chuyện thân mật kia. Chỉ là có lúc đứa nhỏ kia thật sự "tàn nhẫn" mà, Nguyên Nhược phải mặc đồ cao cổ khi đi ra ngoài, nếu không thì chẳng che được cái gì hết.
Ngày bảo vệ đang dần đến gần, đồ án tốt nghiệp cũng bước vào giai đoạn cuối. Hầu hết đồ án của mọi người đã gần xong, một số sinh viên đang nhàn nhã mà chờ đến ngày đó đến, có sinh viên đang chạy nước rút giai đoạn cuối, kiểm tra lỗi và khắc phục nó, cũng có một số người không hoàn thành được nên đành nằm đó chờ chết.
Vào thời điểm này, đợt tuyển dụng mùa xuân cũng sắp kết thúc, các vị trí trong các công ty tương đối khá cơ bản đều đã tuyển được người, còn lại đều là các công ty không tốt lắm.
Nguyên Nhược đi đại viện thăm ba mẹ một chuyến, trong nhà thực sự quá ngột ngạt, cô muốn trở về đại viện ở thư thả hai ngày.
Dương Hà Anh vui mừng khôn xiết, thậm chí còn cười đến híp cả mắt khi nghe tin cô sẽ ở lại hai ngày. Ba mẹ ở nhà háo hức mong con cháu có thể về ở lâu, người già đều thích không khí sum họp, sôi nổi.
Trước khi đến, Nguyên Nhược đã gửi một tin nhắn cho Thẩm Đường, báo cho đối phương biết cô sẽ không về nhà trong hai ngày nhưng Thẩm Đường không trả lời, như thể em ấy chả thèm quan tâm chút nào.
Nguyên Nhược cảm thấy không được tốt lắm, trong lòng có chút bế tắc, có điều cô không biểu hiện ra ngoài, sợ bị Dương Hà Anh nhìn ra vấn đề.
Tâm trạng Dương Hà Anh không tệ, lôi kéo cô nói liên miên không dứt, buổi tối tới cơn buồn ngủ, đang chuẩn bị đi ngủ thì bỗng nhiên nói: "Hai ngày trước tiểu Đường cũng đến đây thăm ba mẹ, còn tưởng con không tới được chứ. Đứa nhỏ này thật có lòng, mua cho ba mẹ mỗi người một cái gối massage, tối hôm qua mẹ đã dùng nó, ai da, sau khi xoa bóp thì ngủ thật là thoải mái".
Chuyện này Nguyên Nhược hoàn toàn không biết, nghe được Dương Hà Anh nói thì cô sửng sốt một chút, chưa kịp tiêu hóa.
Dương Hà Anh chưa từng phát hiện cô có gì không đúng, tiếp tục cười nói, nội dung câu chuyện xoay quanh Thẩm Đường. Người lớn tuổi không kìm được lời, cái gì cũng có thể nói, không để ý lắm, nói chuyện một hồi thì đem những chuyện khác mà Thẩm Đường từng làm đều nói ra, chẳng hạn như mua thuốc bổ cho hai vợ chồng già bọn họ, gửi các sản phẩm điện tử cho Nguyên Ngải Ninh...
Thẩm Đường rất thân với những người khác trong Nguyên gia, không hề lạnh nhạt như Nguyên Nhược tưởng tượng.
Đối với những chuyện này, xem như là Nguyên Nhược được mở mang nhận thức, nhưng sau khi đi về cô cũng không hỏi Thẩm Đường, hoàn toàn không đề cập đến.
Buổi chiều cô trở về, Thẩm Đường đã ở nhà, đang thu dọn đồ đạc trong phòng ngủ phụ. Cô đi vào xem xét, vốn dĩ muốn đi vào nhìn một chút nhưng vào rồi thì tới tận nửa đêm cũng chưa trở ra được.
Thẩm Đường bế cô đến trên bàn chất đầy sách ngồi xuống, đem những thứ ở trên bàn quét rơi sạch xuống đất.
Thời tiết lúc này không còn se lạnh, đang ấm dần lên, là mùa mà bạn có thể chỉ cần một chiếc áo khoác là có thể trôi qua một ngày. Nguyên Nhược diện áo khoác mỏng cùng váy hoa, khoe dáng mà không mất đi vẻ tươi tắn.
Chiếc váy hoa vẫn mặc ở trên người cô, làn váy rủ xuống góc bàn.
Cửa sổ đang mở ra một cánh, gió từ bên ngoài thổi vào, thổi tung góc rèm cũng đem làn váy thổi bay.
Nguyên Nhược gọi Thẩm Đường một tiếng, gọi tên em ấy.
Thẩm Đường không đáp lại, hôn lên khuôn mặt Nguyên Nhược.
Nguyên Nhược ôm lưng người này, lại nhỏ giọng gọi bên tai em ấy: "Thẩm Đường".
Thời tiết ở thành phố C luôn thay đổi rất nhanh, mùa xuân và mùa thu là hai mùa không tạo ra cảm giác gì nhiều, thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, nhiệt độ dao động lên lên xuống xuống, hai ngày nay vẫn mát mẻ dễ chịu nhưng hai ngày sau đột nhiên trở nên lạnh hơn.
Công việc kinh doanh năm nay tốt hơn năm ngoái, tiệm bánh có nhiều khách quen hơn. Nguyên Nhược nhanh chóng bắt kịp thời đại tạo nên nhóm khách hàng của tiệm, hầu hết là sinh viên từ các trường đại học xung quanh. Để chiếm được sự yêu thích của khách hàng và tìm kiếm thêm nguồn khách, thỉnh thoảng tiệm sẽ làm một số chương trình khuyến mãi này nọ, quan trọng nhất là tạo điều kiện thuận lợi giúp khách hàng có thể đặt bánh sinh nhật, bánh tặng này nọ.
Phương thức khuyến mãi này tuy tương đối cũ rồi nhưng lại rất thiết thực và hiệu quả không tồi. Trong tiệm càng có nhiều đơn đặt hàng trực tuyến hơn, tiền kiếm được tự nhiên cũng nhiều hơn.
Thẩm Đường vẫn rất ít khi đến, thỉnh thoảng đến cửa hàng đều là tìm để Triệu Giản, ngoài ra cũng không tới.
Tiểu Trần còn rất nghi hoặc, tưởng mùa tốt nghiệp quá bận rộn nên thường xuyên ở trước mặt Nguyên Nhược nhắc tới, mỗi ngày đều ngóng trông Thẩm Đường có thể đến cửa hàng.
Nguyên Nhược giả vờ như không có nghe thấy những lời này, càng sẽ không giải thích với tiểu Trần.
Thẩm Đường không đến, nhưng có người thường xuyên chạy tới đây, buổi sáng tới một lần, buổi chiều lại tới, đuổi cũng đuổi không đi.
Hạ Minh Viễn thật sự không coi mình là người ngoài, da mặt dày hẳn lên, lúc đầu còn có thể nói là mua bánh này nọ để che giấu nhưng sau đó thản nhiên hai tay trống không đi về, hoàn toàn không ý thức được bản thân đang quấy rầy chuyện buôn bán của người ta.
Nguyên Nhược cũng thật sự hoan nghênh cậu ta đến, chưa bao giờ nói gì.
Hạ Minh Viễn đến đây vì Kỷ Hi Hòa, tâm tư theo đuổi người ta của cậu nhóc này quá bình dị cũng quá chân thành, hận không thể ở lại trong cửa hàng luôn, cũng không sợ dọa để người ta chạy mất.
Ba người còn lại trong cửa hàng nghiễm nhiên trở thành ba cái bóng đèn to tổ chảng, mỗi ngày đều phát sáng, mà đương sự là Kỷ Hi Hòa không có phản ứng gì nhiều, không từ chối cũng không chấp nhận, không biết rốt cuộc là em ấy nghĩ gì.
Làm người đứng xem, Nguyên Nhược cảm thấy chuyện này hơn nửa là có thể thành, nếu không thì sao mà vẻ mặt của Hạ Minh Viễn ngày ngày đều tươi cười xán lạn, càng ngày càng chăm đến đây, không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là ổn rồi.
Tuy nhiên, ngay khi ba người trong cửa hàng đang nghĩ chuyện tốt sắp tới thì bất ngờ xảy đến.
Đó là một ngày trước khi bảo vệ đồ án, Hạ Minh Viễn đến đây lần cuối, vui vẻ bước vào, mắt đỏ hoe rời đi. Chàng trai cao ráo trông thật ngầu nay lại mang dáng vẻ chật vật, một câu nói nặng cũng không có, ra cửa liền quyết tuyệt rời đi.
Người ngoài không biết chuyện gì đã xảy ra, Nguyên Nhược bước vào phòng bếp nhìn, thấy Kỷ Hi Hòa đang lau nước mắt ở đó.
Kể từ ngày đó, Hạ Minh Viễn cũng không còn đến đây nữa, Kỷ Hi Hòa cũng lặng thinh không đề cập tới những chuyện kia.
Nguyên Nhược không hỏi nhiều mà bí mật hỏi Thẩm Đường.
Thẩm Đường cũng không rõ, chỉ nói: "Hạ Minh Viễn muốn muốn rời đi, hẳn là sẽ không trở lại đây, sau khi tốt nghiệp sẽ không quay lại nữa."
"Đi đâu?"
"Có khả năng trong ba năm kế sẽ đến Thâm Quyến để phát triển".
Nguyên Nhược cảm thấy thật đáng tiếc, cô không phải là loại người can dự vào việc riêng của người khác, nhưng vẫn là không nhịn được tiết lộ điều này với Kỷ Hi Hòa. Cô đem lời nói vòng vo, vô tình cố ý mà nói ra hai câu.
Vẻ mặt và giọng điệu của Kỷ Hi Hòa đều không có dao động gì nhiều, cô ấy cúi đầu làm việc, một lúc sau mới nói: "Em biết rồi".
Cô ấy ngẩng đầu lên và mỉm cười với Nguyên Nhược, có chút cảm giác như vừa trút được gánh nặng, như thể cô ấy đã trút bỏ được lo lắng.
Thực tế thường vỡ vụn như thế, không phải hết thảy cảm tình đều có thể có kết thúc tốt đẹp, cho dù hai người đều có ấn tượng tốt về nhau, chọc thủng tầng cửa sổ giấy kia rồi vẫn có thể sẽ không có kết quả tốt được.
Nguyên Nhược hiểu tại sao Kỷ Hi Hòa lại làm như vậy, cô có thể đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ một chút, nhưng đổi lại là cô, có lẽ cô đã không lựa chọn như vậy. Đời người ngắn ngủi, thử một lần xem sao.
Đương nhiên, rốt cuộc đó chỉ là một ý tưởng, khi xử lý chuyện tình cảm của chính mình, cô cùng Kỷ Hi Hòa làm sao mà không phải là cùng một dạng người chứ.
Người ngoài cuộc thấy rõ, người trong cuộc mơ hồ.
Trong cảm tình, ai cũng là người đeo đá trên lưng mà qua sông, mỗi bước đi đều khó khăn.